Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Lâm Đạm vừa mới sắp xếp ổn thỏa cho Tề thị, bên ngoài nhà trọ có một đám người tới, ồn ào la hét muốn tìm cô. Chưởng quầy sợ những người này gây chuyện sẽ phá hỏng mặt tiền cửa hàng nhà mình, sống chết ngăn không cho vào. Không vào được chẳng sao, mấy người này liền đứng ở ngoài cửa kêu khóc, khiến người qua đường rối rít dừng chân nhìn xem.

Lâm Đạm mở một khe hở ở cửa sổ ra nhìn, phát hiện người dẫn đầu là một bà lão, mặc trên người bộ quần áo trắng toát, trên đầu không có lấy một cây trâm, bộ dạng hết sức chán nản. Nghiêm Ngật Khoan ở bên cạnh đỡ bà, liên tục gọi "mẹ", kêu cực kỳ thương tâm.

Đây hẳn là vợ của Nghiêm Bác, sư nương của Lâm Bảo Điền, theo lý mà nói Lâm Đạm phải gọi bà ta một tiếng sư cô. Nhưng tôn xưng này Lâm Đạm không gọi nổi ra miệng, bởi mỗi hành động cử chỉ bây giờ của bà ta, đủ để khiến thanh danh cô vất vả lắm mới tẩy sạch được của Lâm Bảo Điền rơi xuống vực thẳm.

Chỉ thấy bà lão đấm ngực gào khóc nói: "Lâm Bảo Điền đáng chết, ngươi bắt nạt vợ góa con côi nhà chúng ta thì thôi, còn để con gái ngươi tới bắt nạt chúng ta! Con gái ngươi nói ngươi thay chồng ta đưa tiễn phút lâm chung, là người hiếu thuận, ta nhổ! Lúc nói lời này các ngươi có cắn rứt lương tâm không? Chồng ta nằm trên giường bệnh hết mấy tháng, Lâm Bảo Điền hắn đừng nói là phục vụ, ngay cả bê ly nước cũng không, tất cả đều do ta trong trong ngoài ngoài đút lót. Ta bảo Lâm Bảo Điền đưa tin cho con trai ta, hắn sợ con trai ta trở về tranh đoạt gia sản với hắn, ngoài mặt đồng ý, ra cửa liền hủy thư đi, làm hại con ta không thể trở về gặp mặt cha mình lần cuối, các ngươi nói hắn có độc ác hay không? Con ruột vốn nên kế thừa gia sản, hắn có tư cách gì ngăn cản? Cha chết không cho con trai tiễn đưa, hắn lợi dụng điểm yếu này uy hiếp người khác, khiến ta phải đưa tiền tài cho hắn, nếu không sẽ không hạ táng cho chồng ta. Ta không nơi nương tựa có thể làm gì? Quan tài chồng ta còn ở đó, ta không thể để chàng không chốn an thân..."

Bộ dáng thương tâm muốn chết của bà lão khiến cho người đi đường rối rít rơi lệ. Cứ tiếp tục như vậy, thanh danh Lâm Đạm vừa tẩy trắng cho Lâm Bảo Điền sẽ lại bị bôi đen.

Tề thị thật vất vả mới chợp mắt được giật mình tỉnh lại, bi phẫn nói: "Bà ta nói bậy! Bà ta toàn nói hươu nói vượn! Sư công con đổ bệnh, cha con lập tức đưa tin cho Nghiêm Ngật Khoan, là sư nương sống chết ngăn cản không cho đi, nói Nghiêm Ngật Khoan sắp thi khoa cử, không thể phân tâm. Bà ta làm sao biết bệnh tình sư công con nặng thêm nhanh đến vậy, mới nửa tháng mà người đã thần trí mơ hồ, tiểu tiện đại tiện cũng không thể tự lo, lúc này mới định liên lạc với Nghiêm Ngật Khoan, nhưng người ta đi ra ngoài học tập, căn bản không biết đang ở nơi nào. Cha con vì sư công con hầu hạ tiểu tiện đại tiện, phục vụ thuốc thang, xong rồi còn phải nuôi sống gia đình qua ngày, tất cả mọi người từ trong ra ngoài đều do cha con một mình làm, sư cô con lại ngại vừa bẩn vừa mệt tránh xa. Thời điểm sư công con chết bà ta nói tiền bạc đều giao cho con trai bà ta đi học rồi, không có tiền thừa để tổ chức tang lễ cho sư công con, khóc lóc cầu xin cha con nghĩ cách, cuối cùng cha con không chỉ mang tất cả tích cóp trong nhà ra còn vay nợ người khác, lúc này mới có thể hạ táng cho sư công con. Vì trả nợ, cha con làm một hơi không nghỉ, vừa hạ táng xong liền ra ngoài kiếm tiền, vòng vo quanh co tới Kinh thành, những năm này gửi tiền về không gián đoạn, chỉ tiếc chàng không để lại bằng chứng, chúng ta trăm cái miệng cũng không nói rõ được!"

Tề thị mở bọc lấy ra hai khối bài vị, khóc lóc kể lể: "Cha con là người tốt, nhưng tại sao người tốt lại không được đền đáp?"

Bà cũng muốn chạy ra ngoài lý luận với bà già kia một phen, nhưng đối phương là sư nương Lâm Bảo Điền, nuôi ông từ nhỏ đến lớn, bối phận và ân tình còn bày ở đó, bà càng tranh cãi càng có vẻ không nghe lời trưởng bối, chanh chua cay nghiệt, ngược lại thành hạng người kém cỏi. Luân lý thế gian đúng là như vậy —— làm trưởng bối thì muốn đánh chửi vãn bối thế nào cũng được, vãn bối không thể không vâng lời làm theo, một chữ "hiếu" đè xuống có thể ép chết một người sống sờ sờ. Vả lại, bà không mồm miệng lanh lợi, vừa nói không chừng không thể tốt hơn thì chớ, cuối cùng còn khiến người chồng đã mất chịu oan.

So với đám người bên ngoài kia, Lâm Đạm tin tưởng Tề thị hơn. Huống chi trong trí nhớ của cô, Lâm Bảo Điền đúng là một người tốt, bình sinh chưa từng làm ra chuyện gì trái lương tâm. Lâm Đạm nếu đã thành con gái của ông, tự nhiên phải giúp ông giữ danh dự. Nhưng tranh cãi lúc này là hạ sách, vô luận cô biết ăn nói thế nào đi nữa, chỉ riêng bối phận con cháu cũng đã thua một nửa. Gây gổ ồn ào với trưởng bối không phải chuyện gì vinh quang.

"Mẹ, mẹ bọc lại quần áo đi, chúng ta rời Kinh thành." Lâm Đạm quyết tâm nói, "Mẹ đưa bài vị cho con, con đi trả lại họ."

Tề thị không chút nghĩ ngợi đưa đồ ra. Bất tri bất giác, con gái sớm đã thành tâm phúc của bà.

Lâm Đạm dùng vải trắng gói bài vị kĩ lưỡng, dè dặt bưng trong ngực, đi xuống lầu.

"Đi ra, đi ra! Mẹ con nhà họ Lâm đi ra kìa!" Có người nhận ra Lâm Đạm và Tề thị, vội vàng cao giọng hô to. Người qua đường vốn hứng thú với chuyện này cũng xúm lại hóng kết quả.

"Được lắm, các ngươi rốt cuộc chịu ra rồi!" Bà lão lau nước mắt xông lên trước, chuẩn bị níu lấy hai người lý luận, triệt để bôi xấu danh tiếng của cả hai. Bà ta là sư nương Lâm Bảo Điền, sư cô Lâm Đạm, cho nên bà ta nói gì chẳng chiếm lý, không sợ hai mẹ con nhà này làm gì.

Lâm Đạm giơ bài vị lên ngăn cản, đợi bà lão kia giương năm ngón tay túm lấy cổ áo mình, thuận thế nhét bài vị vào tay bà ta, sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái, từ từ nói: "Sư cô, ta và mẹ ta chuẩn bị rời Kinh thành, ngài bảo trọng. Đây là bài vị của sư công, xin ngài thu hồi, ta và mẹ ta không còn tư cách cung phụng lão nhân gia nữa."

Bà lão hận chết một nhà Lâm Bảo Điền, sao có thể cẩn thận nghe cô nói gì, không chút nghĩ ngợi liền hung hăng đập đồ trong tay xuống đất.

Tề thị kêu lên một tiếng vội vàng chạy ra đỡ, nhưng cuối cùng chậm một bước. Bài vị rơi xuống, tấm lụa trắng bọc kỹ bị lỏng ra, làm lộ chữ điêu khắc phía trên. Mọi người rướn cổ lên nhìn thử, phát hiện quả nhiên là bài vị Nghiêm Bác, cái đế bị hun đen hơn nửa, nhưng không hề bẩn, mà thấm ra lớp dầu bóng loáng, có thể thấy ngày thường có người cung phụng nhang đèn, còn có người dùng dầu tỉ mỉ lau chùi.

Một tấm bài vị được bảo dưỡng tốt như vậy, bị bà lão này đập nứt ra một cái khe, đúng là tạo nghiệt mà!

Tức thì có người bên cạnh mắng: "Ngay cả bài vị người đã khuất cũng đập, không sợ trời giáng sét đánh sao?"

Bà lão nhìn thấy bài vị cả người mê mẩn, Nghiêm Ngật Khoan cũng có chút phản ứng không kịp. Tề thị trước một bước nâng bài vị lên dùng khăn tay không ngừng lau chùi, lúc lau tới khe nứt kia đầu ngón tay run rẩy, có thể thấy nội tâm không hề bình tĩnh.

Lâm Đạm từ đầu đến cuối mặt không cảm xúc rốt cuộc rơi lệ, động tác nhận lấy bài vị càng nhẹ hơn, thật thận trọng dùng tay áo lau một cái, sau đó cung cung kính kính đặt trước bậc thang, kéo mẹ mình dập đầu ba cái, ngay sau đó bước chân tập tễnh rời đi.

Trán hai người vì dập đầu mà chảy máu, lưu lại hai dấu đỏ ở chân bậc thang, khiến người ta thấy mà giật mình. Hai người một câu cũng không nói, nhưng thắng được thiên ngôn vạn ngữ của bà lão. Người đi đường trước đó còn lòng đầy căm phẫn trầm mặc, không hề nói những lời như giúp bà lão bắt hai mẹ con Lâm Đạm lại dạy dỗ một trận nữa. Trắng đen đúng sai, ai thật ai giả, chỉ một tấm bài vị là có thể nhìn rõ.

"Lão, lão đầu tử (1)!" Bà lão lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất. Nghiêm Ngật Khoan quỳ không được đứng cũng chẳng xong, gương mặt đỏ bừng ngoạn mục.

Ai cũng không phát hiện lão quản gia của phủ Vĩnh Định Hầu đang đứng ở ngoài nhìn, mà tiểu Hầu gia ngồi trong quán trà đối diện, trông thấy rõ ràng mọi việc. Nhìn chằm chằm phương hướng hai mẹ con Lâm Đạm đi xa, cậu ta thở dài một tiếng, cuối cùng lấy mấy tấm ngân phiếu đưa cho sai vặt, để gã đuổi theo.

Lâm Đạm tự nhiên từ chối khéo sự trợ giúp của tiểu Hầu gia. Trực giác của cô nói cho cô biết, chỉ có cách xa tiểu Hầu gia và Nghiêm Lãng Tình, mới có thể an ổn mà sống.

Sai vặt mang ngân phiếu nguyên si không bị đụng đến trở về, tiểu Hầu gia nhất thời ngũ vị tạp trần. Cậu ta vốn tưởng mình hiểu rõ Lâm Đạm, nhưng tới bây giờ mới phát hiện, cô bé ấy lại quật cường như vậy, quyết liệt như vậy, biết rõ con đường phía trước trải đầy chông gai cũng nhất quyết bước chân trần tiến tới.

Khi tiểu Hầu gia có vẻ không vui về đến nhà, lão quản gia đang một năm một mười báo cáo tình huống rõ ràng cho lão Hầu gia: "Thời điểm lão nô tới Chu thị đang nháo loạn, đưa đến rất nhiều người vây xem, từng xô nước bẩn cứ thế hắt lên đầu Lâm đầu bếp, Lâm Đạm với Tề thị sợ tới mức không dám lộ mặt. Thấy bọn họ càng nói càng quá đáng, lão nô muốn tiến lên ngăn cản, Lâm Đạm và Tề thị đã bị buộc không còn cách nào khác phải đi ra, không nói lời giải thích nào, chỉ trả lại bài vị của Nghiêm ngự trù cho họ, lại dập đầu bài vị và Chu thị ba cái mới đi. Chu thị biết rõ đó là bài vị của Nghiêm ngự trù còn giơ lên hung hăng đập xuống đất, làm nứt một cái khe..."

Thật ra thì Chu thị căn bản không biết đó là bài vị của Nghiêm Bác. Bà ta lúc đấy đang mắng hăng say, lại thêm Lâm Đạm cố ý nói chậm lại, âm lượng nhỏ nhẹ, bà ta có thể nghe ra mới lạ. Chỉ tiếc người ngoài chú ý nhất là lời giải thích của Lâm Đạm, cho nên đều biết trong tấm vải trắng là bài vị Nghiêm Bác, tự nhiên nghĩ rằng Chu thị cũng biết.

Nghe đến chỗ này, lão Hầu gia thở dài nói: "Ngay cả bài vị của người chồng đã khuất cũng dám đập, có thể thấy trước sau Chu thị toàn nói bừa! Bà ta không có chút tình ý nào với Nghiêm ngự trù, có thể chăm sóc ông lúc ốm đau bệnh tật được không, đừng nói đến thằng con trai bất hiếu của bà ta. Nếu không có Bảo Điền, nhà họ Nghiêm sao có ngày hôm nay. Nói tới nói lui đều do tiền tài gây họa, đám người này thấy tiền là sáng mắt, mất đi lương tâm."

Lão quản gia phụ họa: "Còn không phải sao! Không hắt nước bẩn cho Lâm đầu bếp, bọn họ sao có thể danh chính ngôn thuận cướp đoạt kim đao, công thức nấu ăn và quán rượu? Lâm đầu bếp vất vả lắm mới gây dựng được danh tiếng cho món ăn họ Nghiêm, bọn họ muốn nhặt tiện nghi có sẵn, còn coi người ngoài là người ngu, không nhìn ra tính toán của họ! Vô luận họ có bêu xấu Lâm đầu bếp bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu thế nào, chỉ cần một tấm bài vị được cung phụng hàng năm này đã khiến họ á khẩu không trả lời được! Nếu thật sự làm ra chuyện khi sư diệt tổ, Lâm đầu bếp dám để bài vị của sư phụ ở nhà ngày ngày cúng bái sao? Ngược lại Chu thị với Nghiêm Ngật Khoan, vừa thấy bài vị đã sợ đến chân mềm nhũn, có thể thấy đã làm không ít chuyện trái lương tâm."

"Bảo Điền là dạng người gì bản Hầu hiểu rõ nhất, hắn tuyệt đối không làm được những chuyện ác như thế. Thừa kế y bát không phải thừa kế gia tài, cho ngươi chính là của ngươi, có thể tùy tiện sử dụng, mà trước tiên ngươi phải có thực lực đó đã. Truyền nhân của ngự trù không phải dễ làm, có tài thật hay không vào bếp là thấy rõ. Trừ phi Nghiêm ngự trù già cả lú lẫn mới có thể truyền y bát cho Nghiêm Ngật Khoan nửa chữ không biết, làm thế khác nào tự đập bảng hiệu nhà mình?" Lão Hầu gia càng nói càng thấy giận.

"Còn không phải sao! Nhà họ Nghiêm đây là nhìn trúng Lâm đầu bếp đã chết, không thể đối chất với bọn họ. Đáng thương Lâm Đạm và Tề thị có trăm cái miệng cũng không bào chữa được, chỉ có thể ảm đạm rời đi." Lão quản gia lắc đầu liên tục than thở.

"Ngươi phái người gọi các nàng về đi, cô nhi quả mẫu sống không dễ dàng." Lão Hầu gia không đành, cuối cùng khoát tay nói.

Lão quản gia vội vàng đi, lão Hầu gia lúc này mới phát hiện con trai đứng ở cửa, nhướng mày một cái liền nói: "Ngươi đuổi Nghiêm Lãng Tình đi đi, Hầu phủ chúng ta không lưu được hạng người đức hạnh thế này. Đầu bếp tay nghề tốt bổn Hầu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không thiếu một người là nàng."

Tiểu Hầu gia gật đầu một cái, chắp tay, không nói một lời rời đi.

Nghiêm Lãng Tình đang chuẩn bị ở lại Hầu phủ biểu hiện tài năng nằm mơ cũng không nghĩ tới cha mình và bà nội đại náo một trận không những không vãn hồi được danh dự nhà họ Nghiêm, ngược lại khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.

——————

(1) Lão đầu tử: cách xưng hô của người vợ với người chồng già.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui