Như Ý cực kỳ bất mãn đi tới, Tiêu lão phu nhân để nàng ta ở nhà để theo dõi tình hình, tránh cho người nào đó có mắt như mù, không nghĩ tới Bát cô nương vừa mới trở về đã nói xấu Thất cô nương.
Quả nhiên lão phu nhân đoán không sai, Bát cô nương oán giận Thất cô nương.A Ngư đứng dậy, nhận ra trước mặt là tâm phúc bên cạnh Tiêu lão phu nhân, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.Trong nhà này có một số luật ngầm, mấy con mèo con chó trước mặt trưởng bối thì vãn bối cũng phải kính trọng, thế nên mới gây ra tình cảnh một vài hạ nhân còn có mặt mũi hơn cả một vài vị chủ tử không được sủng ái.
Ví dụ như Như Ý, làm việc trước mặt lão phu nhân chỉ cần khua môi múa mép, trở về phòng mình còn có nha hoàn hầu hạ.
Nói là phó tiểu thư nghe còn có hợp lý hơn là hạ nhân, gan của nàng ta cũng không nhỏ.“Có người nói với cửu đệ là ta đuổi Tiêu Nhã Quân đi, ta cũng không nên gánh tiếng oan này chứ, hay là ngươi cảm thấy ta nên gánh tiếng oan này? Khiến cửu đệ ghét ta, rồi thân thiết với Tiêu Nhã Quân?”Nàng nhìn Như Ý với ánh mắt lạnh lẽo.
Nàng ta không tự chủ được mà ớn lạnh trong lòng, càng không thể ngờ cô nương nhà quê này lại có khí chất như vậy.Như Ý lảng đi ánh mắt của nàng, ngượng ngùng nói: “Bát cô nương hiểu lầm rồi, nô tỳ làm sao dám.”“Tại sao ngươi lại không dám, ta biết ta đến từ nông thôn, mang tiếng là chủ tử nhưng thật ra mặt mũi còn không bằng hạ nhân trong phủ, khiến cho các ngươi xem thường ta.
Cho dù ta nghèo túng như thế nào cũng không tới lượt hạ nhân như ngươi chỉ trích.”Giọng nói A Ngư rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Như Ý lạnh hết cả sống lưng.Như Ý nói với vẻ mặt trắng bệch: “Cô nương nói quá lời, nô tỳ không dám.”A Ngư nở một nụ cười như có như không: “Dám hay không không phải cứ nói ra mới là dám.
Từ khi gặp mặt đến nay ngươi luôn mồm nói nô tỳ không dám.
Gặp ta còn không thèm khuỵu gối.
Trong mắt người còn có vị cô nương là ta sao!”Tim Như Ý đập thình thịch, mấy lời trước còn có thể cãi lại, nhưng điểm này thì là do nàng ta sơ sót.
Nàng ta bèn vội vàng uốn gối: “Cô nương thứ tội.”“Ta nào có tư cách thứ tội cho ngươi.”A Ngư nhếch mép cười khinh bỉ, xoay người rời đi : “Cha!”A Ngư giả vờ ngạc nhiên nhìn Tĩnh Hải Hầu bước ra từ phía sau hòn nam bộ.Tĩnh Hải Hầu chắp tay sau lưng, sắc mặt hơi trầm nhưng nghe vậy trên mặt lại nở nụ cười.
Ông ấy đã đứng ở đó từ lâu, nhìn thấy con út bướng bỉnh, vốn định quát mắng nhưng lại muốn biết con gái vừa trở về sẽ giải quyết như thế nào, tình cảnh giống như vậy về sau chưa chắc sẽ không xuất hiện.
Cách xử trí của nàng lại nằm ngoài sự mong đợi của mọi người, đã vậy còn rất hiệu quả, đứa nhỏ vốn tràn ngập địch ý đã bị nàng thuyết phục hoàn toàn.Đang lúc vui mừng lại bị Như Ý xen ngang, nha đầu này bị mẫu thân chiều hư, mất hết tôn ti trật tự.
Trăm tuổi nô một tuổi chủ, cho dù có mặt mũi đến đâu đi chăng nữa, nàng ta cũng chỉ là một nô tỳ không hơn không kém.Như Ý bị dọa sợ mất mật, đầu gối hoàn toàn mềm nhũn: “Hầu gia.”“Như Ý bất kính với Bát cô nương, lôi xuống phạt đánh hai mươi trượng.”Tĩnh Hải Hầu nhẹ nhàng ra lệnh.“Hầu gia!” Như Ý kêu gào thảm thiết.
Hai mươi trượng nếu không chết cũng sẽ khiến nàng ta mất hết mặt mũi.Tĩnh Hải Hầu không thèm liếc mắt nhìn nàng ta, gã sai vặt phía sau bèn bước tới lôi Như Ý đi.Như Ý kinh hoàng bạt vía chợt nhớ đến mấy ngày trước, Tiêu lão phu nhân xử lý hai nha hoàn nói xấu Thất cô nương, giống y hệt hôm nay.
Hầu gia xử lý nàng ta là muốn lập uy cho Bát cô nương, ngay cả nàng ta còn bị xử lý, vậy thì về sau làm gì còn kẻ nào dám bất kính với Bát cô nương nữa.A Ngư thỉnh an Tĩnh Hải Hầu, khóe môi hơi cong, ánh mắt lộ ra ý cười, nói: “Cảm ơn cha.”Tĩnh Hải Hầu gật đầu cười, là một đứa nhỏ hiểu chuyện.Sau khi giết gà dọa khỉ, A Ngư phát hiện ra hạ nhân đối với nàng hết mực cung kính.A Ngư nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trong lòng.
Kiếp trước kiếp này, Tĩnh Hải Hầu đều nhất mực yêu thương con gái.
Chỉ là kiếp trước Tĩnh Hải Hầu vẫn luôn vô cùng yêu thương Tiêu Nhã Quân, kiếp này ông ấy lại bỏ rơi Tiêu Nhã Quân.Khác nhau ở chỗ - Cung Vương.A Ngư khẽ thở dài, Tĩnh Hải Hầu là phụ thân của Tiêu Nhã Du, đồng thời cũng là phụ thân của ba huynh đệ Tiêu Dương, là gia chủ Tiêu thị, ông ấy không thể vì một đứa con gái mà đắc tội với Cung Vương đang tiền đồ vô lượng.Điều này không có gì đáng trách, chỉ là A Ngư cảm thấy đau lòng thay cho nguyên chủ.
Vị cô nương chịu ấm ức kia trở lại ngôi nhà của mình, lại thấy Tiêu Nhã Quân nhận được trăm ngàn sủng ái.
Vốn dĩ tất cả đều thuộc về nàng, nhưng nếu nàng không quay trở về thì sao.Những gì đã mất, người thân, địa vị, danh dự… Ta sẽ thay ngươi đường đường chính chính lấy lại tất cả, chỉ có nhiều thêm chứ không có ít đi.Nhìn đồng hồ nước, A Ngư thả mèo xuống, đứng dậy đi ra khỏi phòng, hôm nay nàng phải theo Tĩnh Hải Hầu và Du thị tới biệt trang suối nước nóng thỉnh an Tiêu Lão phu nhân.
Không biết vị lão thái thái bất công này sẽ lấy thái độ nào tiếp đón nàng, không khỏi cảm thấy có chút chờ mong..