A Ngư rất có hứng thú hỏi:“Tha thứ, Mạnh cô nương muốn ta tha thứ như thế nào?”Mạnh Phi Yên do dự một lát:“Bát cô nương có thể đi thăm Nhã Quân hay không, trong lòng nàng ấy vô cùng áy náy, nếu Bát cô nương chịu đi thăm nàng ấy, nhất định nàng ấy sẽ vô cùng vui vẻ.”A Ngư nhìn chằm chằm vào Mạnh Phi Yên, dưới ánh mắt khó hiểu của nàng, Mạnh Phi Yên siết chặt lòng bàn tay.“Ta đến thăm nàng ấy, an ủi nàng ấy.”A Ngư mỉm cười chế nhạo một tiếng.Khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Phi Yên trở nên trắng bệch.“Tháng trước nguyên Lại Bộ Thị Lang Thôi Mậu bị thẩm vấn và xử trảm vì tội tham nhũng, tống tiền, hối lộ.
Thôi gia bị lục soát, con cháu trưởng thành thì bị lưu đày, chưa trưởng thành thì bị bắt làm nô lệ.Chắc là Mạnh cô nương cũng cảm thấy con cháu Thôi gia rất đáng thương đúng không, nhưng bọn họ hưởng thụ những gì mà Thôi Mậu vơ vét được từ mồ hôi nước mắt của dân chúng, mặc dù bọn họ không khiến bá tánh tan cửa nát nhà nhưng cũng bị Thôi Mậu làm liên lụy.
Từ người nhà của quan lớn trở thành tù nhân, bị người khác chế giễu, nhục mạ, thật đáng thương.Sao Mạnh cô nương không đi yêu cầu những dân chúng bị Thôi thị làm tan nhà nát cửa tha thứ và an ủi con cháu Thôi gia?”Theo lời A Ngư, máu trên mặt Mạnh Phi Yên dần dần nhạt đi, khi bắt gặp ánh mắt mỉa mai của nàng, trên mặt lại ửng đỏ, nóng bừng.“Xem ra ngươi cũng thấy yêu cầu này thật vô lý, sao đến ta lại hợp tình hợp lý rồi.
Không vì chuyện phụ mẫu nàng ấy làm mà trả thù nàng ấy, chỉ làm lơ nàng ấy thôi là ta đã tận tình tận nghĩa rồi, vậy mà còn muốn ta đi an ủi nàng ấy.
Mạnh cô nương thật sự là một người bạn tốt, vì bạn bè mà ngay cả đúng sai phải trái cũng không quan tâm.”Cả người Mạnh Phi Yên khẽ run lên, ô giấy trên tay cũng đong đưa theo.A Ngư cười lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Năm đó Mạnh cô nương thẳng thắn chạy đến dạy dỗ nguyên thân, bây giờ nàng không làm gì sai, dựa vào cái gì phải tiếp tục nói tới nói lui.
Các ngươi tỷ muội tình thâm hợp lại, người khác lại phải thành toàn.Lạch cạch một tiếng, chiếc ô rơi xuống đất, khuôn mặt Mạnh Phi Yen đỏ bừng rồi trắng bệch trong mưa phùn, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng người, bèn giật mình, khi nhìn kỹ lại thì không biết từ lúc nào có một bóng người đứng ở hành lang, ánh mắt nhìn nàng ta, khẽ thì thầm.Mặt Mạnh Phi Yên sưng vù, ôm mặt chạy trối chết.Khi Tiêu lão phu nhân rời khỏi chỗ ngồi để thay quần áo, từ chỗ Như Ý biết được chuyện xảy ra ở đình viện, vẻ mặt bà ta tối sầm lại.
Đứa nhỏ Phi Yên này là một đứa trẻ ngoan, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không hề ảnh hưởng đến tình cảm của nàng ta và Quân Nhi, thỉnh thoảng còn tới thăm Quân Nhi.
Lần này tới tìm Tiêu Nhã Du cũng là vì Quân Nhi, chỉ là cuối cùng cũng quá non nớt, miệng lưỡi của Tiêu Nhã Du, ngay cả chính bà ta cũng không chiếm được chỗ tốt chứ đừng nói đến tiểu cô nương Phi Yên này.Tiêu lão phu nhân đang rửa tay tức giận nói: “Có phải nó muốn Quân Nhi cũng giống như con cháu Thôi gia thì nó mới vui hay không?”Như Ý không dám trả lời, đưa khăn lên lau tay cho bà ta.Tiêu lão phu nhân lau khô tay, điều chỉnh lại sắc mặt, vẻ mặt tươi cười quay lại đại sảnh.Còn chưa ngồi nóng mông, thì nụ cười trên mặt lão phu nhân dần dần cứng ngắc.Trong khi bà ấy đi vắng, không hiểu sao đề tài lại chuyển trên người A Ngư, thật sự là trên người A Ngư có quá nhiều đề tài.Thiên kim tiểu thư lưu lạc nơi thâm sơn cùng cốc, thật đáng sợ!Hãm sâu trong bùn nhưng lại nở hoa, phản công thành công, thật là có ý chí!Ngồi ở đây đa số đều là lão thái quân đã năm sáu mươi tuổi, thích nhất là những câu chuyện có tình tiết thay đổi bất ngờ này.
Theo họ thấy, những gì mà A Ngư trải qua còn thú vị hơn những gì được viết trong thoại bản, và có rất nhiều cuộc nói chuyện riêng tư.Ở Tĩnh Hải Hầu phủ, bọn họ rất có hứng thú dùng giọng điệu khen ngợi để thảo luận, thậm chí người được hoàng đế dùng miệng vàng lời ngọc để khen thì tất nhiên bọn họ cũng phải khen, vốn dĩ bọn họ có cái gì để khen sao.Điều này có nghĩa là cháu gái nhà ngươi thật sự rất lợi hại, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy lại có thể tự học thành tài.Điều đó nói rằng, so với nha đầu nhà ngươi, thậm chí nha đầu nhà ta còn không thấy nàng....Ngươi một câu ta một câu, khen A Ngư thành một đóa hoa.Tiêu lão phu nhân mỉm cười: “Tiểu cô nương trong nhà thì hiểu cái gì, chỉ là có chút may mắn mà thôi.”“Ngài cũng quá khiêm tốn, nàng ấy biết nhiều hơn bất cứ ai.
Nghe nói đứa trẻ này quên ăn quên uống để học làm ruộng, đây đâu chỉ là có chút may mắn chứ.”Tiêu lão phu nhân chỉ mỉm cười, không nói gì.Mấy vị lão phu nhân nhìn nhau, trong lòng đều sáng tỏ.
Trong giới ai cũng biết tình cảm Tiêu lão phu nhân dành cho Tiêu Nhã Quân, sau khi xảy ra việc đánh tráo, họ cũng thông cảm cho mười ba năm tâm huyết của Tiêu lão phu nhân..