Một tia hy vọng cuối cùng cũng chết, Tiêu lão phu nhân vô cùng bi thương, bệnh đến bất tỉnh nhân sự.
A Ngư lại trở về làm con hiền cháu thảo, lần này, Tiêu lão phu nhân đã bị bệnh đến mơ mơ màng màng, ngay cả A Ngưu là “Đại cừu nhân” đứng ở trước mặt, cũng không hề phản ứng.Nhìn một lúc, A Ngư mượn cớ việc đồng áng mà rời đi, trước mắt nàng xem như là đang bận chuyện quốc gia chính sự, cũng sẽ không có người nói nàng bất hiếu với người bệnh.Hơn một tháng nỗ lực của nhóm tiểu gia hỏa, cuối cùng phát hiện Tiêu Nhã Quân được Bát hoàng tử an bài trong một tòa nhà tầm thường ở Tây Thành.A Ngư: “...” Vậy mà lại thật sự là kim ốc tàng kiều!Trước đó nàng nghi ngờ Tiêu Nhã Quân “không tìm thấy thi thể” có phải do Bát hoàng tử động tay động chân không.
Trong trí nhớ của nàng, Bát hoàng tử và Tiêu Nhã Quân yêu nhau đến long trời lở đất.
Kiếp này, cho dù thời thế thay đổi, hai người vẫn đến với nhau, lẽ nào Bát hoàng tử có thể dễ dàng buông tay như vậy? Quả nhiên là không thể.Chỉ là A Ngư hoàn toàn không hiểu, tốt xấu gì Tiêu Nhã Quân cũng được thế gia giáo dục và nuôi dưỡng, vậy mà lại đồng ý đi theo Bát hoàng tử một cách không rõ ràng như vậy.
Kiếp trước, nàng ấy chính là một người vô cùng kiêu ngạo.Bây giờ...!Trong đầu A Ngư hiện lên một câu nói, giữ lòng nhân từ lúc thuận lợi không khó, giữ lòng nhân từ trong nghịch cảnh mới khó.Nguyên thân làm không được, Tiêu Nhã Quân cũng không làm được.A Ngư giật giật khóe miệng, bỗng nhiên nhớ tới Tiêu lão phu nhân ở Tĩnh Hải Hầu phủ đã mất đi nửa mạng sống, lần đầu tiên đồng tình với vị lão thái thái thiên vị này.Lắc đầu, A Ngư cũng không định làm gì, chỉ cần Tiêu Nhã Quân không cản trở nàng, nàng cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng của nàng ấy.Ngày hôm đó, A Ngư đội nón ra ruộng để kiểm tra sự sinh trưởng của cây trồng, ngẩng đầu lên thì thấy thái tử Triệu Tông đã mấy tháng không gặp, từ trong ruộng từ từ đi tới.
Vừa ra giêng, hắn đã mở rộng đẩy mạnh phương pháp trồng trọt mới.Triệu Tông mỉm cười nói: “Nắng to như vậy, ngươi còn đi dạo trên mặt đất.”A Ngư: “Không có gì làm, không phải thái tử vừa hồi kinh cũng ra ruộng ngay sao.”Một mảnh ruộng thí nghiệm này, Tĩnh Hải Hầu đã quyên góp thành ruộng của triều đình, hoàng đế lão nhân cũng lên đường, ban gấp đôi diện tích đất màu mỡ coi như bồi thường.Triệu Tông cười: “Lần này xuất kinh, nhờ có huyện chúa giúp đỡ mới có thể thuận lợi như vậy, ta mang theo một ít quà quê, đã phái người đưa đến sơn trang, để tỏ vẻ biết ơn.”Trong thời gian ở ngoài, hắn đã nhiều lần viết thư cho A Ngư để hỏi về những vấn đề gặp phải trong quá trình thăng chức, nguyên lai chỉ mang tâm lý muốn thử, không ngờ lại khả quan, điều này thường khiến hắn ngộ ra.A Ngư khiêm tốn một chút, nói là chuyện nên làm.Triệu Tông đưa một số báo cáo phản hồi từ nhiều nơi cho A Ngư, để nàng thuận tiện tiếp tục nghiên cứu.
Từ năm ngoái, sản lượng lương thực gia tăng, triều đình đã phái nhiều quan chức và thợ thủ công giỏi tay nghề để giúp đỡ nàng, do nàng lãnh đạo việc nghiên cứu.
Cũng bởi vì vậy mà Triệu Tông tiếp xúc với nàng nhiều hơn.Nói xong chuyện đại sự, Triệu Tông liếc mắt nhìn nàng một cái: “Gần đây ta nghe nói một chuyện, suy nghĩ một chút, thì cần phải nói cho ngươi biết.”A Ngư ngước mắt lên, vừa hay lộ ra vẻ nghi ngờ.Triệu Tông bèn giải thích chuyện Bát hoàng tử lặng lẽ đón Tiêu Quân Nhã vào Kinh Thành.A Ngư: “...”Rơi vào mắt Triệu Tông, hắn cho là nàng bị khiếp sợ.
Cho dù là hắn, ngay khi mới biết tin, cũng vô cùng kinh hãi.
Không ngờ Bát đệ của hắn vẫn là kẻ si tình, vậy mà lại mạo hiểm dính vào Tiêu Quân Nhã đầy thị phi.
Phải biết rằng với danh tiếng bay giờ của Tiêu Quân Nhã, một khi bại lộ, lão Bát cũng sẽ gặp rắc rối.A Ngư cũng giật mình với tình hình này: “Kim ốc tàng kiều?”Triệu Tông mỉm cười gật đầu.A Ngư chớp mắt, vờ than thở như thật: “Không ngờ bọn họ lại là một đôi!”Ánh mắt của Triệu Tông nhìn nàng, trên mặt ngoại trừ thở dài ra thì không có cảm xúc gì khác, mỉm cười nói: “Ngươi không tức giận sao?”“Tức giận cái gì?”Triệu Tông hứng thú nói: “Nàng ấy lại trở về.”A Ngư cũng không để bụng: “Nàng ấy có trở về hay không thì liên quan gì đến ta, chỉ cần không xuất hiện trước mặt ta là được.”Triệu Tông nhìn nàng, nói đùa: “Phong Nhạc huyện chúa thật tốt bụng, cô tự nhận không bằng.”Năm ngoái Bệ Hạ ban cho hai chữ Phong Nhạc, nghĩa là được mùa vui vẻ.A Ngư giả vờ cười.Triệu Tông mỉm cười lại hỏi: “Phu thê Chu thị kia có quan hệ gì với ngươi?”A Ngư thu lại nụ cười.Triệu Tông cũng không thừa nước đục thả câu, nói Bát hoàng tử phái người đi biên quan chiếu cố phu thê Chu thị, đồng thời còn âm thầm đưa Chu Tiểu Bảo và Chu Chiêu Đệ vào kinh làm bạn với Tiêu Nhã Quân.Nụ cười trên mặt A Ngư hoàn toàn biến mất, điều này thì nàng thật sự không biết, Tiêu Nhã Quân sống hay chết không liên quan đến nàng, nhưng bốn người còn lại của Chu gia chắc chắn không thể sống một cuộc sống tốt đẹp được, nếu không những gì mà nguyên thân chịu đựng trong mười năm qua chẳng là gì cả..