Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay


Ma tướng nghe nói điện hạ và cung chủ nhà mình điện hạ phải rời khỏi ma vực để đi đến Tu chân giới thì tất cả đều xoa tay hầm hè chờ xuất phát, bộ dáng như kiểu chuẩn bị thực hiện sứ mệnh trọng trách cao cả nào đó vậy.
Chiến tranh, giết chóc cuối cùng cũng chuẩn bị bắt đầu rồi sao?
Thật ra đám ma tướng này ngày nào cũng ăn không ngồi rồi trong cung điện, không phải làm ruộng trồng hoa thì đến vườn bách thú cho động vật ăn, sáng thể dục chiều thể thao tối cất cao tiếng hát, cuộc sống vô cùng bình yên thoải mái.

Cứ như vậy một khoảng thời gian dài, bọn họ đều đã lĩnh ngộ được sự thú vị của việc ăn no chờ chết, ai cũng cảm thấy thế giới vô cùng tốt đẹp.

Thế nên bọn họ cũng không hề có mấy ý nghĩ vớ vẩn như: "Ta muốn hủy diệt thế giới."
Nhưng đám ma tướng này lại vô cùng trung thành, dù sao thì hai đại ca hiện giờ của bọn họ cũng chính là hai người không thể trêu chọc nhất trên đời này mà.

Bọn họ cảm thấy vô cùng tự hào, loại tự hào này giống như kiểu: "Ta là nhân viên của công ty pro nhất thế giới!" vậy.

Vì thế cho nên tuy bọn họ cũng không quá hứng thú với chuyện hủy diệt thế giới nhưng ai nấy đều bày ra bộ dạng thề sống thề chết trung thành đi theo chủ nhân.
Thế là, cả đám ma tướng đều bận rộn chuẩn bị, ai cũng lôi hết pháp bảo lợi hại nhất của mình ra lau chùi, thậm chí còn viết sẵn cả di thư gửi cho người nhà nữa.

Cả tòa ma điện chìm trong không khí khẩn trương.
Buổi sáng hôm xuất phát, Thẩm Vãn Tình ngáp ngắn ngáp dài bước ra từ tẩm điện, vừa nhìn xuống đã thấy đám đám ma tướng gươm giáo sẵn sàng xếp hàng chỉnh tề đứng dưới bậc thang.

Cô trầm mặc một lúc rồi cất tiếng hỏi: "Các ngươi định làm gì vậy?"
"Mạt tướng nguyện thề sống chết đi theo cung chủ và điện hạ, sống chết không lùi!"
Khẩu hiệu hô vừa đồng đều vừa vang vọng.
"..."
Gì vậy mấy má?
Ta về nhà mẹ đẻ ăn ké cơm các ngươi đi theo làm gì??
Nhưng Thẩm Vãn Tình cũng không muốn dội cho đám ma tướng đang nhiệt huyết sôi trào một gáo nước lạnh.

Cô nghĩ nếu bọn họ đã mất công chuẩn bị như vậy rồi mà lại để cho bọn họ quay về thì hơi ngại.

Cô gãi gãi đầu, nói: "Được rồi, nhưng không được đi nhiều người quá, các ngươi phái hai ba người đi cùng ta là được."
Hai ba người?
Ma tướng vừa nghe đã hiểu.
Cung chủ và điện hạ đã mạnh đến mức này rồi sao? Hai người này nhất định là đã quyết định đánh thẳng vào mấy danh môn vọng tộc quan trọng để hạn chế hy sinh vô ích đến mức tối đa.
Thế là ba vị ma tướng tu vi cao nhất, chiến tích hiển hách ưu tú nhất bày ra biểu cảm thấy chết không sờn lập tức bước ra trong ánh mắt chăm chú của một đám người.

Bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, trịnh trọng tuyên bố: "Mạt tướng nguyện ý cùng điện hạ và cung chủ đồng sinh cộng tử."
Thẩm Vãn Tình: "...!Được rồi."
Sao ma vực các người nói ra câu nào câu nấy đều đáng sợ như vậy chứ.
Cô đưa mắt nhìn quanh, hình như Tạ Vô Diễn không ở trong ma điện.

Cô phất tay đuổi hết đám ma tướng còn lại đi, ngồi trong điện chống cằm đợi một lát, sau đó không chống đỡ được gục trên bàn ngủ nướng luôn.
Không biết gần đây bắt đầu từ lúc nào Tạ Vô Diễn bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện.

Hắn đột nhiên sẽ biến mất trong chốc lát rồi lúc sau lại mang về mấy thứ mới mẻ cho Thẩm Vãn Tình đỡ buồn.
Ngày hôm qua Thẩm Vãn Tình đang ngủ dở thì tỉnh lại.

Cô nghiêm túc ngồi phân tích quãng đường từ ma vực đến tu chân giới.

Con đường đó phải băng qua sông và sa mạc.

Nếu cưỡi Huyền Điểu thì không những bị lông chim của nó làm cho hắt xì mà ngồi thôi cũng mệt mỏi, hơn nữa gió tạt vào mặt cũng không dễ chịu.

Nếu cô tự bay đến tu chân giới thì phải đi một khoảng thời gian khá dài, dầm mưa dãi nắng như vậy nhất định mặt sẽ hiện nếp nhăn.

Thế là cô bỗng nảy ra ý tưởng làm một cái xe ngựa có thể bay, tốt nhất là trong xe có một cái giường, như vậy cô có thể vừa đi vừa nằm một cách thoải mái.
Nghĩ thế nào làm thế ấy.

Nửa đêm Thẩm Vãn Tình không ngủ mà lồm cồm bò dậy bắt đầu đập gõ khoan cắt chế tạo xe ngựa bay, còn vào vườn bách thú dắt mấy con yêu đầu ma mình ngựa ra để đánh xe nữa.
Nhưng môn thủ công của Thẩm Vãn Tình khá tệ, sản phẩm của cô xiêu xiêu vẹo vẹo, hơn nữa mấy con yêu đầu ma mình ngựa kia lại không nghe lời, chúng nó đông tây nam bắc mỗi đứa chạy một phương.

Hậu quả là xe ngựa thì không ra hồn nhưng lại xảy ra mấy tai nạn lao động đáng tiếc.

Ma điện nửa đêm bùm bùm chát chát như công xưởng, mấy con yêu đầu ma mình ngựa còn đâm nát bức tượng Huyền Điểu ở ngoài cửa điện nữa.

Huyền Điểu lập tức sầu ngang, nó đứng trước cửa điện ra sức gào khóc như nhà có tang vậy.
Tạ Vô Diễn không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.

Hắn xách cổ Thẩm Vãn Tình ra khỏi đống đổ nát lộn xộn kia rồi nhét cô lên giường, nhíu mày ra lệnh: "Ngủ đi."
Thẩm Vãn Tình lập tức bật dậy như con lật đật: "Nhưng mà...!"
Tạ Vô Diễn lại ấn cô xuống: "Ngủ."
Thẩm Vãn Tình đáng thương "vâng" một tiếng nằm xuống nhắm mắt lại.

Nhưng nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không ngủ được, cô bèn mở mắt ra, rúc vào người Tạ Vô Diễn bên cạnh.

Cô vươn ngón trỏ nghịch nghịch một lọn tóc nhỏ của hắn, bắt đầu lải nhải: "Ngự kiếm thì lạnh quá mà bay quá chậm thì lại chán, bay quá nhanh lại bị gió tạt rát hết cả người."
"Huyền Điểu hình như không tắm bao giờ ấy! Trên người nó toàn mùi móng heo kho tàu, cưỡi nó thì ta sẽ bị ám mùi với hắt xì mất!"
"Hơn nữa chúng ta phải băng qua sa mạc, chất lượng không khí kém như vậy sẽ ảnh hưởng đến làn da của ta."
Thẩm Vãn Tình dông dài một lúc thì bỗng thấy buồn ngủ.

Cô ngáp một cái, lẩm bẩm vài câu rồi dụi dụi vào lòng Tạ Vô Diễn, cứ thể ngủ ngon lành.
Một lúc lâu sau, Tạ Vô Diễn mở mắt ra nhìn Thẩm Vãn Tình cuộn thành một cục trong lòng mình.

Gần đây tướng ngủ của cô bắt đầu xấu đi, cái chăn đang yên lành trên người đã bị cô đá xuống dưới chân.
Tạ Vô Diễn ngồi dậy lấy chăn đắp lại cho cô.

Hắn tiện tay lấy thêm một cái áo phủ lên người rồi bước ra cửa.
Huyền Điểu đang nằm ngáy khò khò trong ổ đột nhiên bị điện hạ nhà mình xách lên.

Nó tức giận mà không dám xả ra: "Điện hạ có gì muốn căn dặn sao?"
Tạ Vô Diễn: "Mau đi tắm đi."
Huyền Điểu: "?"
Chỉ vậy thôi mà ngài dựng ta dậy không cho ta ngủ sao?
 
*
Thẩm Vãn Tình không biết mình đã ngủ bao lâu.

Trong lúc mơ mơ màng màng cô cảm nhận được có một người dừng lại trước mặt mình sau đó khom lưng bế ngang cô lên.

Không cần mở mắt ra nhìn cô cũng biết người đó là ai.
Cô chun chun cái mũi, theo thói quen ngọ nguậy để tìm một vị trí dễ chịu trong lòng hắn rồi mở mắt hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
Tạ Vô Diễn không trả lời mà chỉ hất cằm ý bảo cô tự nhìn.

Thẩm Vãn Tình ngồi dậy ló đầu ra nhìn.
Xe ngựa! Xe ngựa biết bay! Hơn nữa nó còn rất hoa lệ nữa!
Cô bước vào trong thì thấy nhìn qua chiếc xe ngựa này cũng không lớn lắm nhưng nội thất bên trong vừa tiện nghi vừa đầy đủ lại xa hoa, nom chẳng khác gì một cái cung điện, đã thế khung cảnh ngoài cửa sổ đều do pháp thuật huyễn hóa ra trông vô cùng xinh đẹp.
Thẩm Vãn Tình vô cùng thích thú.

Cô nhảy tót lên cái giường siêu to khổng lồ trong xe ngựa lăn lộn.

Lăn được mấy vòng, tựa hồ như vừa nghĩ ra cái gì, Thẩm Vãn Tình lại bật dậy chạy một mạch đến trước mặt Tạ Vô Diễn ôm chầm lấy hắn hôn hắn chụt một cái rồi lại mỹ mãn quay về lăn tiếp.
Tạ Vô Diễn để mặc cho cô làm càn, tâm trạng rất vui vẻ.
Huyền Điểu ngáp một cái, nằm bò trên bàn mơ màng sắp ngủ.
Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên, trừ một bài viết trên diễn đàn giang hồ của Tu Linh thư: "Rốt cuộc là tên nào đã trộm xe Bạch Long của sư tôn phái Thiên Đỉnh vậy!!! Sư tôn đã tức giận phạt tất cả đệ tử gác đêm hôm qua chép tổ huấn 3000 lần rồi đấy!!"
"Ta chính là một trong số những đệ tử gác đêm bi thảm kia đây.

Tên kia trộm xe rồi thì thôi, lại còn để lại một tờ giấy nhắn ghi: "Ta lấy xe nhé, cảm ơn." Nhìn qua thì lễ phép thật đấy nhưng mà sư tôn của bọn ta đọc xong tức khóc luôn, bây giờ người còn đang ở trong điện lau nước mắt đấy, thảm quá đi mất.

Nếu để ta biết được tên nào hại ta phải chép tổ huấn 300 lần, ta nhất định phải đánh hắn đến mức hắn dập đầu 300 cái trước mặt ta mới thôi."
Dưới phần bình luận, một đám người cười trên nỗi đau của người khác, cho đến khi một có một người viết: "Hình như vừa rồi ta vừa nhìn thấy xe Bạch Long của các ngươi đấy."
"Mong đạo hữu hãy cho ta biết địa chỉ, ta đây sẽ dẫn chúng đệ tử phái Thiên Đỉnh đến hỏi tội tên trộm này."
"Trên xe có Tạ Vô Diễn."
"Vậy thì hết chuyện rồi ha ha."
*
Thẩm Vãn Tình nhìn Huyền Thiên các trước mặt rồi rơi vào trầm tư.
Sau khi nhận được thông báo, Huyền Thiên Các lập tức liệt sự kiện này vào top các sự kiện khẩn cấp có liên quan đến sự tồn vong của môn phái.

Mấy đại môn phái như bọn họ đều rất biết thời biết thế.

Tạ Vô Diễn là người mà cả tu chân giới chẳng ai có thể trị được, ai có quan hệ tốt với hắn thì người ấy lời to.

Thế nên bọn họ quyết định nhân phải cơ hội này lôi kéo quan hệ với Tạ Vô Diễn.
Thế thì, màu nào nhìn nổi bật nhất?
Màu đỏ!
Để thể hiện lòng thành của mình, Huyền Thiên Các khắp nơi giăng đèn kết hoa, treo đủ hàng loạt đèn lồng màu đủ, quần áo của chúng đệ tử cũng lấy màu đỏ làm chủ.

Từ cổng lớn đến sau núi, đâu đâu cũng dán chữ "hỉ", phòng nào cũng có một đôi búp bê xứ tinh xảo hình Thẩm Vãn Tình và Tạ Vô Diễn.
Thế nên vừa mới bước xuống xe, Thẩm Vãn Tình đã nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kỳ dị: Trưởng lão và chúng đệ tử của Huyền Thiên Các chỉnh tề đứng thành hai hàng, ai nấy mặc quần áo màu đỏ, trên mặt treo một nụ cười thân thiện, ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn cô chằm chằm.

Cửa đại điện dán hai chữ "hỉ" siêu to khổng lồ, còn có hai tiểu đạo đồng tay cầm hoa tươi đứng ở hai bên nữa.
Được lắm.

Đám người này định tổ chức đám cưới cho cô đấy à?
Tạ Vô Diễn đứng dựa vào xe ngựa, quét mắt nhìn nghi thức nghênh đón vô cùng lố lăng ô dề này.

Hắn không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, có vẻ rất bình tĩnh, cho đến khi hai tiểu đạo đồng kia đưa hoa cho Thẩm Vãn Tình.
Cô vừa cúi đầu nhìn xuống thì thấy trong bó hoa có một cuộn giấy màu đỏ.

Cô mở cuộn giấy đó ra mới phát hiện đấy là một cái băng rôn, bên trên viết:
"Nhiệt liệt hoan nghênh Tạ Quốc Cường vừa dũng cảm nghĩa hiệp vừa thiện lương."
Thẩm Vãn Tình tự dưng thấy bất ổn ngang.

Sao cái tên này nghe quen quen thế nhỉ?
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỷ Phi Thần đứng cách đó không xa.
Kỷ Phi Thần mỉm cười.
...!Đây là ân oán giữa đàn ông với nhau à??
Đàn ông các người đều nhỏ mọn vậy sao!!
Ánh mắt của Tạ Vô Diễn trầm xuống, hắn cười lạnh một tiếng, đột nhiên cất bước.
"Thôi mà thôi mà." Thẩm Vãn Tình vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn: "Chàng nghĩ lại mà xem, đây là tôn trọng chàng.

Về tình cảm thì vẫn có thể tha thứ, về tình cảm thì vẫn có thể tha thứ."
Dù sao cũng là tấm lòng của người ta, Thẩm Vãn Tình nghĩ vẫn nên đừng làm họ bẽ mặt thì hơn.

Thế là cô kéo Tạ Vô Diễn đang xụ mặt đi vào trong đại điện trong ánh mắt thân thiện của hai hàng đệ tử của Huyền Thiên Các, vừa đi vừa dỗ dành hắn: "Màu đỏ may mắn, màu đỏ may mắn."
Sau đó hai người bọn họ được đưa đến phòng tiếp khách.

Vừa mới ngồi xuống bọn họ đã nhìn thấy đôi búp bê sứ rất giống thật kia.

Đôi búp bê được làm rất tỉ mỉ, trên cổ áo của búp bê còn có cả tên của cô và Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn híp híp mắt.
Thẩm Vãn Tình lập tức đè tay hắn lại: "Đừng tức giận đừng tức giận, chàng xem, tốt xấu gì cũng coi như đáng yêu, chứng tỏ chàng ở trong lòng bọn họ rất đáng yêu gần gũi."
Nói đoạn, cô vươn tay ra chọc nhẹ vào mặt búp bê sứ.

Hai con búp bê sứ đột nhiên hô toáng lên bằng giọng của trẻ con: "Hoan nghênh hoan nghênh hoan nghênh hoan nghênh!!"
Thẩm Vãn Tình: "..."
Cô buông cánh tay đang đè chặt Tạ Vô Diễn ra: "Chàng động thủ đi, ta không ngăn nữa đâu."
____
Meo: Phó bản về nhà mẹ đã chính thức mở ra muahahaaaa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui