Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi


Lộ Hứa Nam bỗng hối hận.

Nếu sớm biết Hứa Tinh Tễ sang tổ 2 để dễ "liếc mắt đưa tình" với Ninh Y thì vừa rồi anh sẽ cho Hứa Tinh Tễ ngồi phía sau.

Anh ngồi cùng tổ với Ninh Y, phía trước có nhiều người che như vậy, bình thường anh cũng rất khó thấy gáy của Ninh Y.

Nếu Hứa Tinh Tễ ngồi sau anh, dù Ninh Y có quay đầu lại cũng bị anh che kỹ, sao có thể vừa khít khác tổ, hơi nghiêng đầu là có thể nhìn nhau chứ?
Lộ Hứa Nam cảm thấy hoảng sợ, anh bực dọc gõ ngón tay lên bàn, bỗng dưng mắt anh chợt lóe rồi lấy điện thoại ra.

Ninh Y đang nghe Cư Mộng lải nhải.

"Oe oe~ Hai người đẹp trai nhất trường đều trong lớp tụi mình, tụi mình may vãi mày ơi~"
"Tao cá một que cay, bắt đầu từ ngày mai, mấy đứa con gái tới lớp mình mượn sách, mượn tập, tìm bạn sẽ nhiều hơn trước kia một nửa!"
"Hợp lý mà nói, nếu Lộ Hứa Nam nhà mày là kiểu ngông cuồng kiêu ngạo thì Hứa Tinh Tễ lại ấm áp dịu dàng ha! "
"Reng.

"
Chó Lộ gâ gâu gâu (): "Nhìn về phía ông đây làm gì? Tuần trước đồng ý chép bài cho tôi đã làm chưa? Tôi không nhắc là cậu định giả vờ quên đúng không?"
Ninh Y tức muốn nghẹn.

Lần trước cô vốn nghĩ tình cảm của Lộ Hứa Nam và Mộ Vãn Tình có tiến triển nên anh mới cố tình sai cô đi mua cơm, rót nước, chép bài để trút giận cho người ta.

Đến thứ 6 tuần trước, cô tận mắt nhìn thấy thái độ của anh đối với Mộ Vãn Tình thì mới biết thằng ranh này là đầu gỗ.

Còn tiến triển gì đấy, hoàn toàn là một thanh gỗ đặc, không có lỗ thông gió - Một lỗ cũng không có.


Chắc lúc đó sai cô chỉ vì đầu óc bị co rút, tìm cô để gây sự thôi.

Mượn cớ bị bệnh, lúc ấy anh cũng chỉ giả vờ đến trưa, bây giờ mới hóng gió xíu lại "bệnh" tiếp? Hồi cuối tuần ăn lẩu vô cùng vui vẻ sao không thấy anh bệnh đi?
Thật sự phải chiều mấy cái thói xấu này của anh sao!
Sau sự kiện trên diễn đàn, lực ảnh hưởng của cốt truyện đối với cô đã giảm đi không ít.

Bây giờ cô cũng không phải là Ninh Y hở nói một câu không thích hợp với thiết lập nhân vật sẽ bị đau đầu như muốn nứt nữa!
Ninh Y cầm điện thoại hừ nhẹ, trả lời tin nhắn:
Không lên 10kg, không đổi avartar: "Không phải anh đã hết bệnh sao? Anh tự chép bài được mà nhỉ?"
Lộ Hứa Nam đọc đi đọc lại tin nhắn của Ninh Y năm lần, cuối cùng chắc chắn ý của cô là từ chối mình.

Ha, cách đây không lâu còn mỗi ngày đưa bánh ngọt các kiểu! Hôm nay con gà luộc vừa tới lớp đã từ chối chép bài cho anh?
Mười mấy năm chạy sau lưng anh gọi "anh Nam anh Nam" một cách đáng ghét, bây giờ nói thích người khác là thích người khác? Sự yêu thích của cô có phải dễ dãi quá không hả?!
Đừng tưởng anh không biết con nhóc này còn nói với người khác là bọn họ có hôn ước sau lưng anh!
Có hôn ước còn dám thích thằng khác? Nếu bây giờ là cổ đại thì cô đã bị dìm lồng heo rồi!
Phương Từ ngồi tại chỗ, chỉ thấy khí áp trên người anh Nam mình càng lúc càng thấp.

Rõ ràng đang là mùa thu, cậu ta như đang ngồi kế máy lạnh vậy, hơi lạnh tỏa ra "vù vù".

Phương Từ lại nhìn tin nhắn trên điện thoại, quyết định đối mặt với khó khăn.

"Anh Nam, thứ 6 anh không ở đây, cái đám 11/3 kia thắng rồi.

Bọn Hạ Binh kia rất chảnh chó, làm như tụi nó sẽ đi đánh giải NBA ngay và luôn á! Lớp tụi mình tức điên nên hẹn hết tiết lại chơi thêm trận nữa, hành chết tụi nó! "
Cậu ta nói được phân nửa thì Lộ Hứa Nam chợt quay đầu.


Chạm vào ánh mắt cáu kính của đối phương, Phương Từ liếm môi, nhỏ giọng nói: "Sao vậy, em thấy hình như hôm nay anh không có tâm trạng chơi nên em đổi thời gian hẹn với nó.

"
Nói xong, cậu ta mở khóa điện thoại muốn trả lời tin nhắn lại thấy Hạ Binh nói mấy câu kia trong nhóm bóng rổ, cậu không khỏi mắng nhỏ một câu: "Con mẹ nó, thằng chó này.

"
Lộ Hứa Nam lấy điện thoại Phương Từ xem, đúng là một mình Hạ Binh không ngừng múa may trong nhóm.

Hạ Binh: "Có đấu trận này nữa không? Sao không trả lời vậy?"
Hạ Binh: "Gì? Không phải lần trước nói không có Lộ Hứa Nam nên mới thua à, lần này Lộ Hứa Nam lại không đến? Rồi rốt cuộc nó có chuyện hay sợ? Sợ thì nói thẳng đi, đàn ông thẳng thắn, không có bẽ mặt đâu!"
Hạ Binh: "Ơ, cái đám thua không có mặt mũi muốn tìm sân để đấu lại là tụi bây, bây giờ sợ không dám lên cũng là tụi bây.

Vậy đi, lớp tụi bây mỗi đứa nói 11/3 trâu bò thì tao cho qua, sao? =)))))))))"
Tâm trạng Lộ Hứa Nam vốn đã không tốt, anh đang rầu chả có chỗ trút đây! Giờ có thằng không sợ chết đâm đầu vào.

Anh cười lạnh, ném điện thoại lại cho Phương Từ: "Nói với nó, kêu nó rửa cái cổ của nó cho sạch sẽ vô, hết tiết tao sẽ làm nó biết trên sân bóng của Nhất Trung, rốt cuộc thằng nào mới là bố.

"
Phương Từ vừa nghe thì trong phút chốc sáng cả mắt: "Vâng!"
!
Tiết cuối vào buổi sáng là giờ thể dục, tiếng chuông hết tiết vừa reo là lòng dạ đám học sinh đã muốn lao tới sân thể dục.

Nhưng vì tiết trước phải giới thiệu bạn mới nên lỡ mất một chút thời gian, Lưu Minh vốn chưa giảng xong, ông hơi kéo dài, đợi ông khép giáo án tuyên bố "tan học" thì chuông vào học cũng đã vang lên.


Bọn học sinh nhào nhào đứng dậy, lũ lượt kéo nhau ra lớp.

Mộ Vãn Tình định đưa quà cho Ninh Y vào giờ thể dục nhưng tay cô nhóc vừa duỗi vào hộc bàn thì không mò được túi quà.

Cô ấy kinh ngạc cúi người xuống, nghiêm túc tìm hai lần, đúng là không tìm thấy.

"Phương ơi, lúc lên lớp có người tới chỗ tui ngồi à?" Mộ Vãn Tình hỏi Chu Phương ngồi cùng bàn.

Chu Phương cau mày nghĩ ngợi, nói: "Tui không để ý, sao vậy?"
Mộ Vãn Tình muốn nói cô mất đồ, còn chưa kịp nói ra đã thấy Dương Chân Chân cầm bình an kết cô tự tay lắm đi ngang qua cửa sổ.

Còn lờ mờ nghe thấy mấy câu mỉa mai.

"Cái gì đây? Cái thứ đồ cổ gì đây? Đan xấu vãi.

"
"Tao cũng thấy cái món rác rưởi này nên bỏ vào thùng rác! "
Mộ Vãn Tình chưa kịp nói rõ với Chu Phương đã đứng phắt dậy rồi đuổi theo.

Đợi đuổi kịp dám Dương Chân Chân ở cầu thang, cô ấy mới phát hiện Ninh Y đứng cùng bọn Nhan Tử Vân.

Vốn còn sợ hãi về lần đụng độ trước nhưng sau khi thấy Ninh Y, tầm mắt Mộ Vãn Tình lại quay về bình an kết trong tay Dương Chân Chân, bỗng cô nhóc cảm thấy mình đã có lại sự can đảm.

Mộ Vãn Tình nghiêm túc nói: "Đây là đồ của tôi, xin cậu trả cho tôi.

"
Dương Chân Chân nhướng mày: "Mày nói của mày là của mày à? Dựa vào đâu?"
Mộ Vãn Tình trả lời: "Đây là do tôi tự tay đan, tổng cộng có chín sợi bình an ở bên dưới, cậu không tin có thể đếm thử.

"

Vẻ mặt Dương Chân Chân cứng đờ, trực tiếp phớt lờ lời của cô ấy, xoay người muốn đi.

Mộ Vãn Tình nóng nảy, cô ấy vội vàng sải hai bước rồi lao tới bắt lấy cổ tay cậu ta, định giật lại bình an kết.

Dương Chân Chân không cho, lúc hai người lôi kéo khó tránh khỏi va chạm tay chân, sức lực cũng càng lúc càng lớn.

Mộ Vãn Tình bị đối phương đẩy ra vài lần nhưng cũng không đánh trả, chỉ siết chặt một đầu của bình an kết không buông.

Dương Chân Chân liếc nhìn cầu thang, đáy mắt lướt qua sự hung ác, cậu ta quyết liệt kéo về phía mình, sau khi cảm nhận được Mộ Vãn Tình lôi ngược lại thì bỗng chốc buông bàn tay đang nắm bình an kết ra!
Mộ Vãn Tình ngơ ngác, cả người ngã ra sau theo quán tính.

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, Ninh Y hoàn toàn không kịp suy nghĩ, dường như là vô thức giơ tay muốn đỡ Mộ Vãn Tình.

Hai người đâm sầm vào giữa cầu thang, Mộ Vãn Tình dựa vào phản lực của va chạm và sức đẩy của Ninh Y mà khuỵ xuống, cô ấy đá chân theo bản năng, lợi dụng chỗ đứng mà túm được cái lan can bên cạnh.

Nhưng Ninh Y lại không may mắn như vậy.

Do trước khi Dương Chân Chân tranh chấp với Mộ Vãn Tình, tốc độ của bọn cô chậm hơn mấy đứa cùng lớp, lúc này trên cầu thang đã không có ai.

Cư Mộng cũng không ngờ sẽ cú twist như vậy, đợi cô nhóc phản ứng mà đưa tay ra đỡ Ninh Y thì đã không kịp nữa rồi, đầu ngón tay của hai người chỉ lướt nhẹ qua nhau rồi tách ra, ngay cả cơ hội dùng sức cũng không có.

Ngay khi Cư Mộng định hét lên thì một cơ thể mạnh mẽ bỗng nhảy lên từ lan can của khúc cua ở lầu 2.

Là Lộ Hứa Nam!
Gần như Cư Mộng chả thấy rõ đối phương nhảy lên thế nào, chỉ thấy chân anh còn chưa đứng vững đã giơ tay kéo Ninh Y đang ngã vào lồng ngực, cánh tay dài che chở cho đầu của Ninh Y trước.

Giây kế tiếp, "ầm", hai người đều ngã ở khoảng đất trống giữa hai lầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận