Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi


Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
“Hạng nhất toàn trường? Thần 1 Vua trả lời? Em còn gạt chuyện gì nữa không? Nói một lần luôn đi, đến chừng đó mọi người đỡ phải thông qua miệng người khác mới biết, khéo người ta lại tưởng nội bộ nhà họ Ninh chúng ta có mâu thuẫn.”
Tuy giọng điệu Ninh Tu không mặn không nhạt nhưng lại khiến người khác hơi sợ hãi.
Ninh Y cảm thấy đuối lý, song cô rất tò mò nên nhỏ giọng hỏi: “Ơ, sao mọi người lại biết? Con còn định cho mọi người một bất ngờ đấy!”
Ninh Học Dân giải thích: “Nhan Hữu Lâm đích thân gọi điện cho ba, bảo là đứa trẻ nhà mình không hiểu chuyện làm còn bị oan, chắc chắn ngày mai sẽ tự đến nhà xin lỗi.”
Lạc Bạch Thu tức giận giơ tay lên như muốn gõ trán cô nhưng đến giữa chừng thì buông xuống, quay sang nhéo má cô, quở trách: “Còn bất ngờ nữa! Chả nói cái gì, để cả nhà ai cũng lo!”
Ninh Y thầm buồn bực.
Muôn đời học dở thực hiện một cú vượt bậc thành hạng nhất toàn trường, đây không phải là chuyện đáng vui à? Sao còn lo hơn vậy?
Nhưng cô còn chưa kịp hỏi ra miệng, Lạc Bạch Thu đã cắt ngang: “Sao mặt con nóng thế? Trời ạ! Bộ con không biết mình đang sốt hả? Không khỏe thì sao không nói?!”
Môi Ninh Y giật giật, định bảo con thấy bình thường lại bị ánh mắt lạnh lùng và nghiêm khắc của Ninh Tu quét tới, cô lập tức ngắc ngứ không dám nói.
Ninh Tu lạnh lẽo hối thúc tài xế: “Tiểu Trần, lái nhanh chút đi.”
Người ta thường nói người nào mà tốt tính, một khi dữ lên là càng tới công chuyện, Ninh Y cũng chẳng muốn trêu chọc Ninh Tu vào lúc này, thứ muốn hỏi cũng không dám hỏi, cô lẩm bẩm hai tiếng tỏ vẻ đáng thương rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Không ngờ cuối cùng lại ngủ thật, đến khi tới bệnh viện mới bị đánh thức.
Ninh Y mê mang, vốn tưởng lên cơn sốt, kê chút thuốc hạ sốt là xong, nào ngờ lượn một vòng bệnh viện thì được đưa tới khoa thần kinh.
Ninh Y ngu người.
Cô thi hạng nhất, kết quả cả nhà cho rằng đầu óc cô có vấn đề? Có vụ này luôn!
Đợi bác sĩ hỏi rồi người nhà họ Ninh trình bày, rốt cuộc Ninh Y đã hiểu rõ.
Thì ra lúc nguyên chủ tám tuổi từng rơi xuống biển, suýt nữa là không cứu nổi.
Sau khi chữa trị và xuất viện, mọi người đều thấy không sao.


Vì đứa bé ăn được ngủ được, chạy được nhảy được, dường như chẳng có gì khác với trước kia, chỉ là thành tích học tập hơi xuống dốc thôi.
Ban đầu người nhà cho rằng cô nằm viện nên chậm trễ việc học, song ngay sau đó cảm thấy hẳn là trí nhớ cô có vấn đề.
Khi được hỏi vài chuyện đã trải qua, hoặc là cô trả lời hoàn toàn chưa xảy ra như kiểu ông nói gà bà nói vịt, hoặc là trực tiếp không có ấn tượng gì.
Nhưng sau khi kiểm tra, bác sĩ không tìm được chỗ nào bất thường.
Cuối cùng kết luận tình huống của nguyên chủ là có lẽ do đuối nước và ngạt thở gây tổn thương tới não bộ, từ đó ảnh hưởng đến trí nhớ của bệnh nhân, song cũng không cản trở tới sự phát triển thể chất, việc học lẫn kỹ năng sống cũng không chịu nhiều ảnh hưởng, chỉ là có một số vấn đề trong việc chuyển đổi trí nhớ ngắn hạn thành trí nhớ dài hạn.
Người nhà học Ninh nghĩ rất nhiều cách, cũng từng gặp nhiều bác sĩ, họ đều đưa ra kết luận giống nhau, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.

Tuy bác sĩ bảo không ảnh hưởng tới sức khỏe nhưng dù sao chuyện liên quan tới não bộ cũng không thể nào khiến người ta hoàn toàn yên tâm, họ đành kiểm tra định kỳ.
Đây cũng là nguyên nhân lần trước Ninh Y ngất xỉu nhập viện, bác sĩ có thể biết được những ca bệnh trước đây của cô.
Hèn chi người nhà họ Ninh không thèm để ý tới thành tích của nguyên chủ, chức năng ghi nhớ bị tổn thương, dù hiện tại có học thì lúc thi cũng có thể quên sạch, sao mà thi cử được?
Ninh Y nghĩ tới đây lại cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý thuyết, cơ thể cô đang dùng bây giờ là của nguyên chủ, nếu não nguyên chủ thật sự có vấn đề, vậy trí nhớ của cô cũng phải chịu ảnh hưởng chứ nhỉ! Nhưng từ lúc cô xuyên qua, ở mặt học tập chưa bao giờ cảm thấy có chỗ nào bất ổn.
Chẳng lẽ do bàn tay vàng của cô? Trí nhớ được lưu trữ trong linh hồn mà không phải não??? Cái này hoàn toàn phản khoa học luôn á!
Tính đi tính lại, cô xuyên qua mà còn nói khoa học gì chứ!
Ninh Y dựa vào ghế salon ở phòng chờ VIP, cô nhéo ấn đường.
Làm một loạt kiểm tra, vốn không sao nhưng bây giờ cũng thấy hơi choáng.
Lạc Bạch Thu đưa thuốc hạ sốt và nước ấm cho cô, đau lòng xoa đầu cô: “Mệt không? Con muốn nằm nghỉ một lúc không?”
“Dạ khỏi đâu, con không mệt.” Ninh Y lắc đầu rồi uống một hớp nước, song cô vẫn thấy cổ họng còn lưu lại mùi thuốc.

Cô lấy túi gấm lúc sáng Lộ Hứa Nam cho cô từ trong cặp ra, bóc một viên kẹo ăn để át đi mùi thuốc, lúc này cô mới thoải mái thở ra một hơi.
Lạc Bạch Thu nhìn túi gấm, bà hỏi: “Dì Hồng của con cho à?”
“Dạ, buổi sáng dì ấy kêu Lộ Hứa Nam đưa con.” Ninh Y gật đầu.
Lạc Bạch Thu cười nói: “Còn cãi nhau với bé Nam hả? Lâu rồi không nghe con gọi tên đầy đủ của nó, ngày nào cũng kêu anh Nam anh Nam làm anh hai con ghen suốt.”
Ninh Tu ngồi một bên nghe vậy thì khẽ hừ một tiếng.
Còn gọi cậu ta là anh à, mơ đi, chừng nào cậu ta thi cao điểm hơn con rồi nói!
Ninh Y nghĩ thế liền nhìn sang Ninh Tu, cô lấy lòng bảo: “Sau này không kêu nữa, tránh để anh hai con không vui.”
Lạc Bạch Thu chỉ xem cô đang giận lẩy, bà cười rồi lắc đầu.
Lúc này bác sĩ trưởng khoa Thần kinh mang học trò mình vào, Ninh Học Dân và Ninh Tu lập tức đứng dậy chào hỏi.
Trưởng khoa Chu nhẹ nhàng cười: “Mọi người đợi lâu rồi nhỉ.”
Ninh Học Dân bắt tay với ông ấy: “Lại làm phiền ông, kết quả kiểm tra như thế nào?”
Trưởng khoa Chu nhận xấp báo cáo từ trong tay học trò, ông giải thích từng tờ một rồi giơ phim chụp MRI lên, đầu ngón tay vẽ vòng tròn ở một khu vực: “Năm đó chúng ta từng nghi ngờ trí nhớ của con gái suy giảm là vì vùng hải mã bị tổn thương nhưng thông qua kiểm tra lại không phát hiện có vấn đề gì, lần này cũng vậy, không thấy chỗ nào bất thường cả…”
Ninh Học Dân hơi cau mày, truy hỏi: “Có phải tình huống của Nhất Nhất bây giờ đã xem như hoàn toàn bình phục không? Hẳn là trí nhớ và khả năng học tập sẽ không còn suy giảm nữa đúng không?”
Trưởng khoa Chu khẽ lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Ninh, tôi không tài nào bảo đảm chuyện này cho ông cả.

Độ phức tạp của bộ não con người là không thể tưởng tượng nổi, mà căn cứ vào sự chính xác của các thiết bị kiểm nghiệm y học, những thứ chúng tôi có thể kiểm tra vẫn có hạn.

Nhưng mọi người đừng lo, dù tạm thời không tìm được nguyên nhân Nhất Nhất bình phục song tôi cam đoan rằng Nhất Nhất không có triệu chứng não hữu cơ, con bé rất khỏe mạnh.


Hơn nữa… Việc ghi nhớ trong học tập đã tăng, đó là chuyện tốt đúng không?”
Ba người lớn nhà họ Ninh đồng thời buông lỏng đôi chút.
Ninh Y là người ít lo nhất, vì trong tiểu thuyết, nguyên chủ phải ra nước ngoài với nỗi đau lòng nhưng hoàn toàn không nhắc tới sức khỏe cô ấy bị gì.
Ninh Tu hỏi: “Tháng trước em gái cháu đã ngất một lần, có liên quan tới chuyện này không ạ? Sau này có thể bị ngất tiếp không ạ?”
“Chú xem trường hợp này rồi, hẳn là không sao, lúc ấy kiểm tra là do hạ đường huyết, chú ý ăn uống, kịp thời bổ sung lượng đường thì không cần lo.”
Cuối cùng, Trưởng khoa Chu dẫn chứng một vài trường hợp mà y học không thể giải thích được sau chấn thương, đồng thời an ủi họ rằng khả năng học tập đột ngột tăng cao sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của bệnh nhân
Lạc Bạch Thu yên tâm rốt ráo, bà ôm Ninh Y rồi hôn vào đầu cô: “Vậy tốt quá!”
Rốt cuộc gương mặt vẫn luôn căng thẳng của Ninh Tu mới dịu đi đôi chút, cũng đã có tâm trạng đi kiếm chuyện với cô.
Anh liếc Ninh Y: “Hai ba tháng trước phát hiện bản thân thay đổi nhưng giấu giếm chả nói chữ nào, cô giỏi thật đấy! Bất chợt được hạng nhất, suýt nữa tôi nghĩ cô lấy IQ Charka* nửa đời sau của mình để xài hết, sau này thì biến thành con ngu.”
Còn Charka… Anh tưởng là manga chắc?
Em cũng không phải là Ninja, quá lắm là… Một tay cà đề mới nổi bình thường thôi hjhj.
Ninh Y oán thầm vài câu nhưng cũng không dám chọc anh hai nhà mình, cô dựa vào vai Lạc Bạch Thu giả vờ đáng thương, đánh trống lảng: “Ôi chao, con đói, còn hơi choáng nữa chớ…”
Ninh Tu nhìn hàng mi run rẫy và mí mắt hơi sưng của cô, anh tức tới mức bật cười: “Cái con nhóc như cô, ngoài giả bộ đáng thương còn biết làm gì?”
Ninh Y lập tức mở mắt ra, được nước làm tới: “Còn biết thi hạng nhất toàn trường!”
Ninh Tu giơ tay định gõ sau ót của cô, Ninh Y liền ngả vào người Lạc Bạch Thu lần nữa, bà đập vào bàn tay con trai đang duỗi tới, thiên vị ôm con gái: “Bớt bắt nạt em gái con lại, đói thì bây giờ chúng ta về nhà, mẹ sẽ bảo dì Đường làm thức ăn ngon cho con! Còn bị sốt nữa, mẹ xin trường nghỉ hai ngày, con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Đúng rồi, kêu nhà Ngọc Hồng sang ăn cơm tối luôn, chúc mừng Nhất Nhất của chúng ta hạng nhất!”
Ninh Học Dân lập tức đồng ý quyết định của vợ yêu, lại nói với Ninh Y: “Lần này Nhất Nhất thi tốt như vậy, con muốn gì nào? Ba nhớ hồi du lịch vào kỳ nghỉ hè, con nói con thích chiếc du thuyền ở tỉnh H? Quay lại ba sẽ cho người chuyển sang tên con, xem như phần thưởng học tập nhé.”
Ninh Y chớp chớp mắt, nuốt nước miếng một cái.
Ba ơi, hạng nhất một lần thì đưa một du thuyền, con lo là con sẽ thi tới mức ba nghèo luôn quá _(:з” ∠)_
Ninh Tu nghe lời ba mình, anh cạn lời: “Ba, ba không thể tặng tém tém một chút hả, đùng phát cho du thuyền rồi con biết đưa cái gì?”
Ninh Học Dân cong mắt cười, thay con gái yêu bào tiền anh trai mình: “À, thấp hơn 80 thì khỏi đưa, mất mặt.”

Thoáng cái từ du thuyền rơi xuống bậc 80, Ninh Y nghe xong thì hơi sốc, cô hắng giọng: “Ba, ba kêu anh hai cho con 80 thôi hả?”
Ninh Tu tức giận giơ tay nhéo má cô, nói: “Em thế mà tham nhỉ!”
Ninh Y thầm nghĩ: Mới này bảo tham? Tiền tiêu vặt mỗi ngày của em đều không dưới 80 nhé! Tặng quà chưa nói tới 8000, nhưng dù sao cũng phải 800 chứ? Nếu không đứng trước du thuyền của ba, chắc cái mặt anh phải ném đi quá.
Chỉ là cô còn chưa há mồm đã nghe Ninh Tu nói tiếp: “Tháng trước anh lấy được một viên kim cương nhỏ màu hồng, định làm quà sinh nhật 18 tuổi cho em, giờ phải nghĩ lại, hời cho em rồi.”
!!! Kim cương màu hường! Đỉnh của chóp, con sai rồi, thì ra hai người tính bằng đơn vị ngàn…
Ninh Y bị sốc, yếu ớt bày tỏ: dbq*, là nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của mị QUQ.
* 对不起 (duibuqi): Xin lỗi.
Trên đường về, nhân lúc người nhà đều cúi đầu dùng điện thoại hoặc máy tính bảng để xử lý công việc, Ninh Y nhắn tin hỏi Hứa Tinh Tễ.
“Tôi nhớ lúc trước cậu từng nói rằng sau khi cậu xuyên đến thì việc dung hợp có vấn đề, là ở mặt trí nhớ sao?”
Hứa Tinh Tễ trả lời rất nhanh.
“Hửm? Không phải, là… Cậu cứ xem như linh hồn và cơ thể không khớp nhau đi, vậy dễ hiểu hơn.

Sao thế? Cậu bị gì à?”
Ninh Y không nói chuyện mình xuyên sách với ai, bây giờ có Hứa Tinh Tễ cũng là người xuyên qua, Ninh Y lập tức lải nhải không ngừng.
“Ngược lại là chả có gì, sau khi tôi xuyên đến, tôi không tiếp thu được hết ký ức của nguyên chủ.

Gần đây, thỉnh thoáng sẽ nhớ lại những mảnh vụn ký ức, cảm giác đó… Không biết nói thế nào, dù sao nó cũng khiến tôi chả phân biệt nổi ký ức là của nguyên chủ hay của chính mình… Tôi còn tưởng cậu cũng sẽ gặp phiền nhiễu như vậy, kết quả tụi mình khác nhau, xuyên sách mà hơi lắm lỗi đấy!”
“À đúng rồi, cũng có mặt tốt, hôm nay tôi đã biết thì ra khi còn nhỏ đầu nguyên chủ từng bị thương, nghe nói ảnh hưởng rất nhiều tới trí nhớ, cơ mà tôi tới đây vẫn không có trở ngại gì về trí nhớ, cũng chả biết sao lại hết… Nếu không phải tôi xuyên sách, hẳn tôi cũng phải ca ngợi một câu kỳ tích của y học quá…”
Lần này phải mất một lúc khá lâu Hứa Tinh Tễ mới trả lời.
Ninh Y thấy câu hỏi hiện lên trong khung đối thoại, thoáng chốc sững sờ.
“Vậy cậu có từng nghĩ, đối với cậu mà nói thì thế giới này và thế giới trước đây, rốt cuộc thế giới nào mới là thật chưa?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận