Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi


Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Trong xe không có âm nhạc, tiếng khóa cửa đột ngột vang lên khiến Ninh Y khẽ run.

Chẳng biết tại sao Ninh Y cảm thấy hơi lạnh, đồng thời đầu cũng nặng trĩu, vô cùng choáng váng, trong xe lại có một mùi hương rất kỳ lạ, cô vừa ngửi là chóng mặt cực kỳ, định hạ cửa kính xuống để hóng gió một chút nhưng nhấn chốt mấy lần vẫn không có phản ứng.

Ninh Y tựa đầu vào mặt kính hơi lạnh, cảm giác thanh tỉnh được đôi chút, cô hé miệng gọi “Chú Trần”, lại nhận ra giọng mình hết sức khàn.

Cô dần dần dựa vào kính xe, liếm đôi môi khô khốc, cố gắng kêu lần nữa: “Chú Trần, phiền… Chú hạ cửa kính giúp con…”
Người ngồi ở ghế lái im lặng, nếu không không phải chiếc xe vẫn luôn di chuyển thì dường như Ninh Y sẽ nghĩ rằng thật ra nơi đó không có ai ngồi.

Cô giơ bàn tay chẳng có tí sức xoa huyệt thái dương vài cái, bỗng cô nhìn qua con đường ngoài cửa sổ cũng không có những tòa nhà quen thuộc khi về nhà…
Vì bị choáng khiến khả năng suy nghĩ của Ninh Y vô cùng chậm chạp, cô tưởng tiếng mình quá nhỏ nên chú Trần mới không nghe cô nói, thế nên cô dùng hết sức ngồi dậy, vịn ghế ngồi phía trước để đến gần nhắc nhở ông: “Chú Trần, có phải chú đi nhầm đường không, đây không…”
Nửa sau lời nói của Ninh Y trực tiếp bị chặn ở cổ họng, do cô thấy được dù người đàn ông đang ngồi trên ghế lái đeo khẩu trang đen, che hơn nửa gương mặt nhưng từ thân hình hay quần áo, cô đều có thể nhận ra đó hoàn toàn không phải chú Trần!
Tại sao lại như vậy?!
Đầu óc nặng trĩu của Ninh Y phát ra tiếng báo động kịch liệt, cô nhớ rõ lúc nãy trước khi lên xe, cô đã thấy bảng số xe là chiếc xe hay đưa đón Cư Mộng mà!
Phía trước gặp đèn đỏ, ô tô chậm rãi dừng lại, bấy giờ người đàn ông xa lại xoay người.

Ninh Y cảm thấy sau gáy tê dại, còn chưa kịp lùi về sau đã bị đối phương dùng khăn bịt lại mũi và miệng, một mùi cay nồng lập tức ập vào mũi cô.

Một cơn choáng váng dữ dội đánh vào não cô, trước khi hoàn toàn ngất xỉu, trong đầu Ninh Y chợt nhảy ra bài hát mà buổi tối mấy hôm trước Lộ Hứa Nam đã hát trong Wechat cho cô nghe.

Ninh Y mềm nhũn ngã vào hàng ghế sau, mi mắt cũng không nhịn được nữa, trực tiếp khép lại.

Lộ Hứa Nam, cứu tôi…
Lộ Hứa Nam, Lộ Hứa Nam, Lộ Hứa Nam…

“Phù, phù, phù…”
Lộ Hứa Nam chống hai bên tay vịn của ghế văn phòng, anh thở hổn hển, vì gặp ác mộng mà anh hoảng loạn tới độ tim đập mạnh hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh được.

Anh giơ tay lau mồ hôi trên mặt, cảm thấy không nói nên lời về việc bản thân tựa vào ghế rồi ngủ gật.


Đèn trong sảnh làm việc đã tắt gần hết, chỉ còn lại khu vực nhỏ trên đỉnh đầu Lộ Hứa Nam vẫn sáng.

Anh nhìn thời gian ở dưới góc phải máy tính, phát hiện đã hơn 9h30.

Anh đứng dậy nhìn về phòng làm việc của Ninh Tu, đèn vẫn sáng, Lộ Hứa Nam giơ tay gõ vào vị trí trái tim, tuy đã quên mất nội dung của cơn ác mộng, song anh luôn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Lúc Lộ Hứa Nam đang do dự có nên vào chào Ninh Tu một tiếng trước khi về nhà hay không thì bỗng nhiên cửa phòng làm việc của đối phương bị kéo vào bên trong, cánh cửa đụng vào tường tạo thành tiếng vang rất lớn.

Ngay sau đó, Ninh Tu cầm điện thoại vội vàng chạy ra, trên gương mặt ẩn chứa sự hoảng sợ, thậm chí trên đường đi còn làm rơi một chậu cây xanh trên bàn xuống đất, nhưng mặt đất bừa bã cũng không thể ngăn cản bước chân của anh ta, ngay cả Lộ Hứa Nam đứng ở đằng kia mà Ninh Tu cũng không thấy, lao thẳng ra ngoài.

“… Bao lâu rồi? Phía cảnh sát thế nào… Con đi liên hệ… Có nhận được cuộc gọi khả nghi nào không…”
Lộ Hứa Nam nghe được vụn vặt vài câu, cảm giác bất an trong lòng càng nghiêm trọng hơn, anh lập tức đẩy ghế muốn chạy theo, song đáng tiếc vẫn không kịp, chỉ trơ mắt nhìn thang máy đóng lại ngay trước mắt.

Anh nghe thấy nửa câu của Ninh Tu truyền ra từ khe hở thang máy.

“Đa số lũ bắt cóc chỉ cần tiền, Nhất Nhất sẽ không sao, ba để mẹ…”
Lộ Hứa Nam nhạy bén bắt được những từ ngữ then chốt trong đó, trái tim anh chấn động, bàn tay không kiểm soát được mà run lên.

Anh không kịp suy nghĩ ngì nữa liền xoay người chạy vào lối thoát hiểm.

Chỉ mất một phút để chạy từ tầng sáu xuống, Lộ Hứa Nam thở hồng hộc đẩy cửa ra lao ra, đúng lúc thấy đuôi xe của Ninh Tu rẽ vào đường cái.

Anh cáu kỉnh đạp chân vào bước tường bên ngoài, chống đầu gối thở gấp, lại muộn màng nhớ đến gọi điện thoại.

Điện thoại Ninh Tu vẫn luôn kẹt máy không gọi được, Ninh Học Dân cũng vậy, Lạc Bạch Thu và máy bàn nhà họ Ninh cũng không ai nghe.

Lộ Hứa Nam nghiến răng cúp máy, sau đó gọi cho Lộ Đình, rốt cuộc lúc này cũng được kết nối.

Không đợi đối phương nói, Lộ Hứa Nam đã vội vàng hỏi: “Ba, có phải Ninh Y xảy ra chuyện không?”
Trong phút chốc Lộ Đình im lặng, âm thanh ông trầm thấp: “Nhất Nhất dự sinh nhật bạn xong đã bị người nào đó ngụy trang đưa đi ở chỗ câu lạc bộ, mãi mà vẫn chưa liên lạc được, bây giờ nghi ngờ là cố ý bắt cóc.



Tuy trong lòng Lộ Hứa Nam đã có suy đoán lờ mờ nhưng khi thực sự nghe thấy tin tức này thì cảm giác nơi lồng ngực vô cùng đau đớn, nỗi đau kia như khiến anh không cầm nổi điện thoại.

Giọng anh run rẩy: “Bao lâu rồi? Mất liên lạc bao lâu rồi?”
“Dựa vào camera ở câu lạc bộ thì hơn một tiếng, cảnh sát…” Lộ Đình còn chưa nói hết đã bị cắt ngang bởi ai đó hét lên.

Hai phút sau, Lộ Hứa Nam mới nghe được âm thanh của Lộ Đình truyền tới từ điện thoại lần nữa: “Dì Lạc của con ngất xỉu rồi, bây giờ ba không có thời gian để nói nhiều với con, con còn ở công ty của bé Tu sao? Ba sẽ cho người đi đón con, con đừng chạy lung tung, về tới nhà thì đợi tin…”
“Không! Bây giờ mọi người đang ở đâu? Con tới đó với mọi người!” Lúc này Lộ Hứa Nam phản đối.

Lộ Đình nghiêm giọng: “Đây không phải là chuyện con nít có thể quản! Con nghe lời chút đi, đợi ba sắp xếp xe qua…”
Lộ Hứa Nam tức giận, trực tiếp ngắt điện thoại.

Vừa nghĩ tới bây giờ không biết tung tích của Ninh Y, anh liền cảm giác ai đó đào một cái hang ở trong tim mình vậy.

Mà càng khiến anh cảm thấy đau đớn là đúng như Lộ Đình nói, anh hoàn toàn không có khả năng đi quản chuyện này…
Ninh Y, Ninh Y, Ninh Y.

Rốt cuộc câu đang ở đâu?
Nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm Lộ Hứa Nam, anh siết chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Anh không thể mất Ninh Y lần nữa.

Lộ Hứa Nam thoáng sững sờ vì suy nghĩ đó của mình, anh không hiểu tại sao phải dùng đến từ “lần nữa”, song nổi đau khổ và khủng hoảng, bất lực này khiến anh cảm thấy quen thuộc tới độ kỳ lạ.

“Trông người kia bất thường quá, có nên tiến lên đuổi cậu ta đi không?”
Một âm thanh đột ngột xông vào đầu Lộ Hứa Nam, anh ngẩng lên, thấy một chú bảo vệ đứng đó không xa đang cảnh giác nhìn chằm chằm anh.

Lộ Hứa Nam hơi ngẩn ra, thoáng chốc chẳng biết vừa rồi đối phương có nói gì không, nhưng trong đầu anh nhanh chóng xuất hiện một ý tưởng cực kỳ không thực tế.

Thuật đọc tâm, anh còn có thuật đọc tâm.

Nếu thuật đọc tâm của anh có thể mở rộng phạm vi ra toàn khu vực, toàn quận, toàn thành phố, thậm chí là toàn quốc, có phải sẽ có cơ hội tìm manh mối hay không?

Với suy nghĩ này, Lộ Hứa Nam lập tức co cẳng chạy về phía bảo vệ, vội vàng muốn nắm lấy cánh tay đối phương.

Bảo vệ cảnh giác lùi về sau một bước, đồng thời tháo cây côn cao su bên hông xuống, lạnh lùng mắng: “Đứng lại! Cậu là ai? Đứng đây làm gì?!”
Lộ Hứa Nam tự biết hành động mình kỳ lạ, anh kiềm lại tính tình nóng nảy của bản thân rồi giải thích: “Tôi là thực tập sinh của Lạc Du, tôi không có ý xấu, chỉ muốn biết là lúc chú thấy tôi có nói gì không?”
Bảo vệ cảnh giác nhìn anh, cũng không trả lời vấn đề của anh mà kêu anh đưa giấy tờ chứng nhận cho ông xem.

Lộ Hứa Nam sờ trước ngực lại thấy trống không, anh nhớ ra mình đã ném giấy chứng nhận trên bàn làm việc, không mang xuống.

Bảo vệ thấy vậy thì không khách sáo mấy, nói: “Nếu cậu muốn lên lầu thì xin mời liên hệ với đồng nghiệp xuống đón, nếu không mời cậu lập tức rời khỏi đây.


Lộ Hứa Nam nhìn ông ta bằng ánh mắt nóng rực, đến khi bảo vệ không vui xua cây côn cao su trong tay, một lần nữa kêu anh rời đi, anh cũng chẳng nghe thấy tiếng lòng của đối phương.

Hai bả vai Lộ Hứa Nam rũ xuống đầy thất vọng, song vài giây sau anh bỗng dưng ngẩng đầu, không để ý tới ánh mắt bất thường của bảo vệ mà lao thẳng lên vỉa hè.

Tiếng xe cộ, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, còn có tiếng nhạc chẳng biết truyền từ đâu ra…
Âm thanh hỗn loạn ở xung quanh dồn dập tràn vào tai, song không có một tiếng lòng nào của người đi đường.

Tinh thần Lộ Hứa Nam suy sụp không thôi, anh chán nản ôm đầu khom lưng, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ khàn khàn.

Người đi đường chú ý tới sự kỳ lạ của anh liền rối rít cảnh giác đi vòng.

Không được! Anh không thể từ bỏ! Dù chỉ có một phần ngàn hy vọng vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết!
Lộ Hứa Nam hung hăng vuốt mặt, đè xuống sự ướt át nơi đáy mắt.

Anh hít sâu vài cái, cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh lại, sau đó anh đứng dậy nhắm hai mắt, ngồi giữa vỉa hè hệt một pho tượng bất động.

Dần dần, những âm thanh phức tạp đó biến mất như được lọc bỏ, bốn phía yên tĩnh trở lại.

Mộ người đi đường đi ngang qua Lộ Hứa Nam, im ắng.

Trong nhận thức của anh, thế giới đã biến thành một vở kịch câm đồ sộ.

Bỗng dưng một giọng nữ già nua vang lên trong đầu Lộ Hứa Nam.

“Sao sắc mặt thằng bé này trắng bệch vậy, khó chịu ở đâu sao?
Lộ Hứa Nam bỗng dưng mở mắt ra, anh thấy một bà lão hơi còng lưng đứng cách đó không xa đang lo lắng nhìn mình, thấy anh nhìn sang thì dường như đôi mắt đục ngầu chợt lóe.


” Hừm, một đứa bé đẹp trai!”
Ngay sau đó, càng lúc có càng nhiều âm thanh vang lên.

“Con mẹ nó lại làm làm thêm vào lúc này, cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng chết bất thình lình.


“Anh ấy hẹn mình ra làm gì? Không phải là muốn tỏ tình với mình chứ? Trời ơi… Căng thẳng quá!”
“Không muốn mua cái này thì muốn mua cái nào? Chẳng lẽ tiền của tôi là gió thổi tới à? Dm!”
“Không biết Tiểu Khê có thích hoa hồng phấn không nhỉ? Hay mình nên mua màu đỏ ta?”
“May là tới kịp, suýt nữa là không lấy bánh được, chắc Nựu Nựu khóc nửa tiếng rồi.


“Trông người này kỳ lạ thật, đang biểu diễn nghệ thuật à?”

Cùng lúc đó, Hứa Tinh tễ – Người đang dựa vào ghế salon xem chương trình tạp kỹ bỗng nghe được một âm thanh báo động dồn dập.

Cậu cau mày nhấn xuống mặt đồng hồ, màn hình màu xanh xuất hiện trước mặt.

“Phát hiện năng lượng bất thường đang liên tục tấn công tường lửa, mời ký chủ lập tức lựa chọn các biện pháp sửa chửa đề ngăn cản chương trình của thế giới này bị sụp đổ.


Hứa Tinh Tễ cau chặt mày, cậu gọi bàn phím ảo ra, đầu ngón tay được bọc trong ánh sáng màu xanh nhanh chóng gõ một chuỗi dài mật mã.

Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện một hình ảnh mô phỏng.

Vô số tia đỏ nhạt lấy chấm đỏ có đường kính 1cm để mở mộng bức xạ, còn màu sắc của chấm đỏ ở trung tâm chẳng nhạt mà rất đậm, điều này chứng minh năng lượng đó đang dùng một tốc độ đột phá và không thể tưởng tượng nổi để lên cấp.

Số lượng các đường màu đỏ càng tăng thì xung quanh màn hình màu xanh nhạt đã xuất hiện những điểm đen như bị cháy, dường như càng có xu hướng khuếch trương.

Màn hình màu xanh kia là tường lửa, một khi tường lửa hoàn toàn bị đánh tan thì các chương trình giúp duy trì hoạt động của thế giới này cũng sụp đổ.

Hứa Tinh Tễ không khỏi chửi thề, cậu buồn bực nắm tóc, vừa điều khiển vừa thấp giọng mắng: “Chọn một chỗ như vậy để tới hóng hớt nghỉ dưỡng, tôi phải đến một tinh hà không có ai mới đúng! Cái tên Lộ Hứa Nam này thật sự xem bản thân là giáo sư X hả? Dm, biết trước như thế thì tôi đã không nên lười biếng mà không xử lý…”
Khó khăn lắm mới ổn định được tường lửa, Hứa Tinh Tễ lập tức gọi điện cho Lộ Hứa Nam, đến khi điện thoại sắp tự động ngắt kết nối thì rốt cuộc bên kia mới nhận, cậu thở hổn hển cảnh cáo: “Lộ Hứa Nam, dù mày đang làm gì thì lập tức dừng lại! Đây là lời khuyên chân thành tao dành cho mày đấy!”
Trong điện thoại thoáng im lặng, sau đó truyền tới âm thanh yếu ớt và khàn khàn của Lộ Hứa Nam: “Mày biết tao có khả năng đọc tâm đúng không?”
Hứa Tinh Tễ khựng lại, còn chưa trả lời thì Lộ Hứa Nam đã mở miệng: “Tao biết mày không đơn giản, xin mày hãy giúp tao, chỉ cần mày có thể cứu Ninh Y giúp tao, mày muốn tao làm gì thì tao cũng đồng ý…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận