Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Lộ Hứa Nam theo bản năng mà lùi về sau một bước, chân sau của anh vấp phải chân giường nên cơ thể hơi lảo đảo, Ninh Tu kịp thời đỡ lấy.
"Cẩn thận."
Lộ Hứa Nam nâng mắt lên nhìn lần nữa, đối phương vẫn là quân tử nhã nhặn và khiêm tốn, giống như ánh mắt tràn đầy uy hiếp, ác liệt lúc nãy đều là ảo giác của anh.
Nếu không phải trên cánh tay truyền tới một sức lực không thể xem nhẹ...!
Lộ Hứa Nam mệt tim.
Rốt cuộc anh lộ ra mấy tâm tư không thể cho người khác biết đối với Ninh Y ở chỗ nào vậy?
Anh sửa còn không được à?
Mà sau khi Ninh Y vô thức rút tay về thì thái dương của cô như bị kim đâm vào rồi rút ra, thốn tận hai phát.
Đây là nhắc nhở cô đã làm trái với thiết lập nhân vật.
Đúng rồi, cô đã cực kỳ yêu và u mê Lộ Hứa Nam tận mười ba năm, có thể uống nước mà người ta tự tay rót, còn được "Tiếp xúc thân mật" thì thế nào cũng phải được yêu thương nên vừa mừng lại vừa lo chứ!
Ninh Y nháy mắt vài cái, tầm nhìn rơi vào tay của Lộ Hứa Nam đang nắm trên thành giường, trong phút chốc cô phúc chí tâm linh*.
*May mắn tới thì đầu óc cũng sáng suốt lanh lợi hơn.
Cô chỉ vào vết thương nhỏ xíu đến độ không thể thấy được trên tay đối phương, lập tức ngạc nhiên, khẽ hô lên: "Úi! Anh Nam, tay anh bị thương!"
Cô cầm ly nước trong tay rồi nhìn về phía Lộ Hứa Nam, vừa tự trách vừa thấy cảm động mở miệng: "Đều là do em quá lỗ mãng nên mới hại anh bị thương.
Anh Nam, anh đối xử tốt với em quá! Anh mau về xử lý vết thương đi, sau đó trở về nghỉ ngơi cho thiệt khỏe! Em không sao đâu, anh không cần cứ ở đây chăm sóc em."
Một đôi mắt hạnh ướt át, dường như chỉ cần chớp mắt vài cái thì nước mắt cảm động sẽ rơi xuống.
"Xin xin xin cậu đấy anh hai, đi lẹ dùm, hai chúng ta chỉ cần thấy nhau là thấy phát ghét rồi, thật á.
Cứ nhìn cái mặt này của cậu miết thì tôi không có bệnh cũng sẽ có chứng uất ức mất."
"..." Lộ Hứa Nam dán mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tình cảm và chân thành của Ninh Y, lại liếc sang Ninh Tu ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình như hổ đói, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh.
Rốt cuộc Ninh Y đang chơi cái trò gì vậy? Yêu mà không có được? Vì yêu nên sinh hận? Thế nên luôn ở trước mặt người khác làm bộ làm tịch, còn chạy tới bày ra bộ dạng này để làm anh chán ghét?
Nếu đúng là như vậy, anh chỉ có thể nói...!
Cô làm được.
Lộ Hứa Nam vô cùng tức giận, trái lại anh cười rộ lên, trên mặt càng dịu dàng hơn, anh khom lưng rồi nhìn thẳng vào mắt Ninh Y, giọng nói ấm áp: "Vậy tôi đi xử lý vết thương trên tay, cậu đừng lo lắng, đều là vết thương nhỏ, tôi sẽ nhanh chóng trở lại, hôm nay tôi sẽ luôn, luôn, ở, trong, đây."
Lộ Hứa Nam phun từng chữ từng chữ cuối cùng ra, như dự đoán, anh thưởng thức được đôi mắt mèo ngầm chứa sự gian xảo của Ninh Y bởi vì khiếp sợ mà từ từ trợn tròn.
Lần này là anh cười thật, chân mày cũng vui vẻ nhướng lên, sau đó Lộ Hứa Nam đứng thẳng người dậy, anh gật đầu với mấy phụ huynh và ánh mắt thoáng chốc trở nên ác liệt của Ninh Tu, tinh thần sảng khoái đi ra ngoài.
...!
Ninh Y còn mấy khoản kiểm tra chưa có kết quả, phải đợi có kết quả hết, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới được về nhà.
Ba mẹ hai bên đều tạm thời bỏ việc chạy tới, nghe thấy Lộ Hứa Nam "thân mật" lên tiếng, xác nhận nhiều lần là không có chuyện gì với bác sĩ thì hết sức yên tâm rời đi trước.
Nhưng Ninh Tu lại muốn "giám thị" "thằng heo" có rắp tâm xấu xa với cải xanh nhà mình, đáng tiếc anh ta chưa đợi được bao lâu trong phòng bệnh, cấp dưới đã gọi điện thoại tới nói công ty có việc gấp, còn vội vội vàng vàng đi trước mấy vị phụ huynh.
Vốn dĩ Ninh Y đang lo hành động khác thường của Lộ Hứa Nam sẽ làm xáo trộn cốt truyện, cuối cùng cô nhanh chóng phát hiện, chó Lộ vẫn là chó Lộ trước kia.
Phụ huynh vừa đi là anh gục mặt trên ghế, vùi đầu vào chơi điện thoại, nói chuyện vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ, rõ ràng chả có xíu thiện cảm nào với cô.
"Anh Nam, hôm nay nhờ anh chạy tới hẻm kịp, còn đưa em đến bệnh viện, cảm ơn anh, anh đối xử với em thật..."
Chữ "tốt" của Ninh Y bị hiệu ứng âm thanh double kill trong game cắt ngang, giọng nói cứng nhắc, không lên cũng chả xuống của Lộ Hứa Nam vang lên: "Đừng suy nghĩ nhiều, không phải vì cậu, cho dù là gặp phải chó hoang trên đường thì tôi cũng sẽ giúp."
Lần đầu tiên Ninh Y bị mắng mà còn vui mừng khấp khởi, cô không tức giận chút nào, mềm mại cười nói: "Anh Nam, anh thật tốt, không chỉ dám làm việc nghĩa, còn quan tâm tới động vật nhỏ, đúng là quá tốt bụng!"
"Oa! Lạnh nhạt, miệng độc, không có tình cảm, không hổ là cậu! Rốt cuộc cậu cũng khôi phục lại là chó Lộ bình thường rồi!"
Bàn tay đang chơi game của Lộ Hứa Nam ngừng lại một chút, trực tiếp bị sát thủ ở đối diện hốt đi, màn hình lập tức tối xuống, chờ anh hùng hồi sinh trong game.
Anh hơi nhướng mày nhìn Ninh Y, giọng nói mang theo một chút giễu cợt: "Trong lòng cậu thật sự cho là như vậy à?"
Ninh Y gật đầu liên tục: "Đương nhiên rồi, anh Nam luôn là người tốt nhất trong lòng em."'
"Dù sao đồng loại luôn yêu thương giúp đỡ nhau mà! Coi như chó Lộ cậu có xây một chỗ thu nhận chó hoang thì tôi cũng sẽ không ngạc nhiên đâu."
Suýt chút nữa Lộ Hứa Nam đã bị nữ sinh trước mặt một kiểu, trong lòng một kiểu này làm cho tức đến độ bật cười, đầu lưỡi chạm vào chân răng, anh nói một cách sâu xa: "Vậy sao? Tôi tin cậu."
Tin cậu xấu xa.
Ninh Y lờ mờ cảm thấy dáng vẻ của đối phương hơi sai sai nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng nhìn được gì, cô bỏ qua vấn đề này với một một nụ cười: "Phải rồi anh Nam, anh đưa em tới bệnh viện, vậy Mộ Vãn Tình thì sao?"
Trong đầu Lộ Hứa Nam thoáng qua một gương mặt mơ hồ.
Anh nhớ rằng từ sau khi anh có thể nghe được tiếng lòng của Ninh Y, anh luôn nghe cô nhắc tới cái tên này, còn làm bậy làm bạ, hại chính mình bị khiêng đến bệnh viện, anh cau mày: "Cậu thân với cậu ta lắm à?"
Ánh mắt Ninh Y lóe lên, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Dù sao cũng là bạn chung lớp mà."
Lộ Hứa Nam giả vờ không phát hiện, anh cúi đầu xuống lần nữa, điều khiển anh hùng mới hồi sinh nhà chính ra ngoài, lạnh nhạt nói: "Phương Từ đưa cậu ta về."
Trái lại anh muốn xem thử rốt cuộc con nhóc này đang che giấu chuyện gì, lại định diễn tiếp thế nào, dù sao còn nhiều thời gian, anh mỏi mắt mong chờ..