Chương 104: Tú nương (26)
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn Đỗ hoàng hậu, Lâm Đậm đã lập tức ngây người, cuối cùng cô cũng đã hiểu tướng mạo hơn người của Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên được thừa hưởng từ ai rồi. Dáng người Đỗ hoàng hậu cao gầy, bởi vì liên quan đến chuyện thanh tu nên nhìn qua có vẻ vô cùng mong manh gầy yếu, dung mạo vừa tuyệt mỹ mang theo nét quyến rũ rung động lòng người, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa một tầng hơi nước mờ mịt, vừa có vẻ u buồn lại trầm tĩnh.
Trong căn phòng sơ sài tối tăm chật chội này, nàng là ánh sáng rực rỡ duy nhất, cũng là nhan sắc duy nhất. Cái gì gọi là “Bồng tất sinh huy*”, cuối cùng hôm nay Lâm Đạm cũng đã được tận mắt nhìn thấy. Nhưng điều đáng tiếc nhất là trên trán Đỗ hoàng hậu lại để lại mấy vết sẹo đan xen chằng chịt, ngay lập tức phá huỷ khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng.
*Bồng tất sinh huy: nhà tranh rực rỡ, nhà tranh tỏa sáng, có thể dịch là "ngài đến khiến cho nhà tranh rực rỡ hẳn lên". Ý chỉ có khách quý đến nhà, tương tự với câu rồng đến nhà tôm trong tiếng Việt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mấy vết sẹo kia khiến Đỗ Như Yên cảm thấy vô cùng bối rối. Nàng lặng lẽ kéo ống tay áo của Lâm Đạm, dùng ánh mắt cầu xin nàng đừng chọc vào nỗi đau của di mẫu nữa. Di mẫu đã từng là một người hoàn mỹ không chút tì vết đến nhường nào, bây giờ dung mạo lại thành ra như thế này, sao người có thể chịu được?
Nhưng từ đầu đến cuối Đỗ hoàng hậu chưa từng tỏ vẻ trách cứ, ngược lại còn tự tay rót cho Lâm Đạm một chén trà nóng, dịu dàng mỉm cười nhìn nàng một lúc lâu. Thực ra nàng đã biết được tin tức ngoại tôn bị mũi tên bắn trúng ngực từ lâu, chỉ là giả vờ như không hề hay biết chuyện mà thôi. Nhưng cho dù biết gì sao chứ, nàng có thể làm được gì đây? Nàng không thể rời khỏi đạo quán này, càng không thể giúp đỡ bọn chúng, chỉ có thể bất lực đứng một bên mong ngóng mà thôi.
Là nhờ vị Lâm cô nương này đã cứu cháu ngoại trai một mạng từ trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, sau đó còn cẩn thận chăm sóc để hắn có thể khôi phục lại như lúc đầu. Nhìn vào ân cứu mạng này, Đỗ hoàng hậu không những sẽ không trách móc nàng mà còn nuông chiều dung túng nàng vô hạn. Lâm Đạm cứu ngoại tôn, lại dốc lòng dạy chỗ ngoại tôn nữ trưởng thành, nàng (Lâm Đạm) đã làm được những điều mà nàng (Đỗ hoàng hậu) muốn làm nhưng không lại không thể làm. Nàng cảm kích nàng (Lâm Đạm) còn không kịp, sao có thể bất mãn?
“Đây là đậu vàng tự tay ta làm, mời Lâm cô nương nếm thử xem.’’ Đỗ hoàng hậu dịu dàng mở miệng.
“Cảm ơn Đỗ di.’’ Lúc này Lâm Đạm mới hội phục lại tinh thần lại, vừa cầm lấy một miếng đậu vàng vừa không nhịn được liếc mắt nhìn vào vết sẹo trên trán Đỗ hoàng hậu.
Đỗ hoàng hậu bị cách xưng hô của nàng chọc cười, vuốt ve vết sẹo trên trán chủ động giải thích: “Trước kia khi đâm vào cột nhà, trên cây cột kia có khắc một ít hoa văn, sau đó lúc trị liệu không chú ý nên bây giờ mới thành ra như thế này.’’
“Thì ra là thế!” Lâm Đạm bừng tỉnh hiểu ra: “Chẳng trách ta cảm thấy hình thù vết sẹo này khá độc đáo.’’
Đỗ hoàng hậu buồn cười, Đỗ Như Yên lại ôm mặt rên rỉ. Hôm nay Đạm Đạm bị làm sao vậy, không muốn vuốt mông ngựa thì thôi đừng vuốt, tại sao lại còn chọc giận người khác thế này? Chẳng lẽ nàng không biết những vết sẹo kia chính là nỗi đau xót mà di mẫu không bao giờ muốn nhắc lại sao?
Đỗ hoàng hậu xoa xoa đầu Đỗ Như Yên, từ tốn nói: “Yên Nhi, con đừng đau lòng thay di mẫu, những vết sẹo này đối với ta mà nói sớm đã chẳng còn là gì nữa rồi. Hắn có đến hay không cũng không quan trọng, lòng ta đã tĩnh lặng như nước, chỉ có con và Như Tùng mới quan trọng nhất thôi.”
Đỗ hoàng hậu chấp chưởng lục cung mười mấy năm, hơn nữa còn góp công lớn giúp đỡ vị Hoàng đế trẻ ngồi yên ổn trên ngai vàng, người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi nàng đã trải qua những sóng to gió lớn như thế nào. Có lẽ nàng sẽ bị đánh bại, nhưng chắc chắn sẽ không bị quật ngã dễ dàng như thế. Những thứ người khác không thể nhấc nổi, nàng có thể nhấc; Những thứ người khác không thể buông bỏ, nhưng nàng thì có thể.
Đỗ Như Yên lập tức ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng mở miệng gọi một tiếng di mẫu.
Đúng lúc này Lâm Đạm lại mở miệng bật thốt ra một câu phá hỏng bầu không khí: “Đỗ di là người thanh tu, không thể mặc những bộ quần áo quá lộng lẫy và xa hoa, những chiếc áo đạo sĩ kia làm tới làm lui cuối cùng cũng chỉ một kiểu dáng, một màu sắc, chi bằng đừng làm còn hơn.’’
Đỗ Như Yên không thể chịu nổi được nữa, bất bình nói: “Đạm Đạm, có phải hôm nay muội uống lộn thuốc rồi không, sao lại nói ra những lời khiến người khác đau lòng như thế?’’
Không đợi Lâm Đạm mở miệng phản bác, Đỗ hoàng hậu đã xua tay mỉm cười nói: “Không sao đâu, Lâm cô nương nói không sai. Vốn dĩ ta cũng không muốn may trang phục mới gì đó chút nào cả.’’ May một bộ trang phục mới, lại ăn diện lộng lẫy một phen, đứng trước mặt người nọ nàng không những không có vẻ cao quý kiêu ngạo mà thay vào đó lại lộ rõ sự e sợ, cúi thấp đầu, tựa như đang cố gắng lấy lòng hắn. Hắn ở trong lòng nàng sớm đã chết, chỉ muốn mặc một bộ quần áo đạo sĩ màu đen này tiễn đưa quá khứ của hai người bọn họ, như thế là đủ rồi.
Hốc mắt Đỗ Như Yên càng đỏ bừng, xoay người sang chỗ khác gạt lệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, sau đó buông chén trà trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Quần áo không cần may mới, nhưng vết sẹo trên trán ngài thực ra có thể thử xăm lại một chút.’’
Đỗ hoàng hậu sửng sốt một lúc lâu mới do dự mở miệng: “Ý của Lâm cô nương là?’’
“Những người khác đều cho rằng vết sẹo trên trán kia của ngài vô cùng xấu xí, nhưng trong mắt ta nó lại rất đặc biệt, chỉ cần chú tâm trau chuốt chỉnh sửa lại một chút thì sẽ trở thành một bức thêu cực kỳ xinh đẹp. Đỗ di, nếu ngài tin tưởng ta, vậy cho phép ta thử một lần được không? Ta đảm bảo sau khi xăm xong, dung mạo ngài còn đẹp hơn so với trước khi bị thương.’’
Lâm Đạm là một người không có quá khứ và tương lai, thứ duy nhất là nàng có thể nắm bắt chính là hiện tại. Cho nên trí tưởng tượng của nàng hơi nghèo nàn, không thể phác họa một cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp nếu không có cơ sở, nhưng thay vào đó nàng lại rất giỏi trong việc khám phá những vẻ đẹp tiềm ẩn xung quanh mình. Nếu trong mắt người khác nó chỉ là một thứ đồ hoàn toàn vô dụng, thì trong mắt cô, nó sẽ luôn có một hoặc một vài điểm sáng. Nếu có một vết mực vô tình rơi trên tờ giấy trên tờ giấy trắng tinh, cô có thể sử dụng những vết bẩn tương tự để sáng tạo ra những đồ vật xinh đẹp khác nhau.
Đối với người khác mà nói cái gọi là trân trọng những thứ ở trước mắt, sống trong phút giây hiện tại chẳng qua cũng chỉ là một lời nói suông mà thôi, nhưng nàng đã hoàn thành nó một cách triệt để.
“Xăm như thế nào?’’ Vẻ mặt sửng sốt ngây người của Đỗ hoàng hậu dần dần biến mất, thay vào đó là thích thú và mong chờ.
“Biến vết sẹo đó thành một đoá hoa kiều diễm thì sao ạ? Hoàn toàn vứt bỏ quá khứ và sống một cuộc sống tốt đẹp hơn được không ạ?” Lâm Đạm vừa nói vừa miêu tả vết sẹo trên trán Đỗ hoàng hậu ra trên giấy, sau đó dùng đầu bút chấm lên đó một vài nốt chu sa, từng nét từng nét phác hoạ những đường cong chằng chịt thành một đóa mạn châu sa. Hình dạng tựa như một ngọn lửa đang hừng hực bùng cháy, màu sắc như máu tươi, xinh đẹp đến mức không thể diễn tả thành lời.
Đỗ Như Yên nhìn chằm chằm vào đoá hoa tươi trên mặt giấy, một lúc lâu sau vẫn không thể bất thốt thành lời.
Đỗ hoàng hậu trực tiếp nhìn thẳng vào Lâm Đạm, sau đó chậm rãi nở một nụ cười rạng rỡ. Nàng cảm thấy trái tim giống như một mặt hồ phẳng lặng của mình đang được vị cô nương thần bí này dấy lên ngàn lớp sóng cuộn trào. Hoá ra vết sẹo xấu xí cũng có thể nở hoa, cõi lòng tan nát cũng có thể chắp vá lành lại mạnh mẽ như xưa, đúng là phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh.
“Được” Đỗ hoàng hậu gằn từng chữ nói: “Vậy làm phiền Lâm cô nương rồi.’’ Trước khi xuất giá, nàng đã từng nhận được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đại Chu quốc, bây giờ nàng rất muốn xem xem, đẹp hơn so với trước kia sẽ là dáng vẻ như thế nào.
Lâm Đạm xoa xoa tay, trong lòng hơi kích động. Từ khi bắt đầu học thêu thùa, nàng luôn đặc biệt chú ý đến những thứ xinh đẹp. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đỗ hoàng hậu, nàng đã bị mê hoặc với những vết sẹo chằng chịt trên trán nàng, người khác đều nói Đỗ hoàng hậu đã bị huy dung, nhưng nàng lại cho rằng chỉ cần chải chuốt trang điểm lại một chút, Đỗ hoàng hậu nhất định còn có thể đẹp hơn nữa! Mà sự xinh đẹp lại may mắn được tạo ra bởi bàn tay nàng, chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng Lâm Đạm đã có chút ngo ngoe rục rịch.
Nàng hoàn toàn không phát hiện ra rằng bản thân mình đang có xu hướng thay đổi từ một vị tú nương thêu thùa kiếm sống qua ngoài nuôi gia đình thành một nhà nghệ thuật.
Sau khi chuẩn bị xong kim châm đã được tiêu độc khử trùng và thuốc nhuộm, Lâm Đạm nghiêm túc nói: “Đỗ di, ta sắp bắt đầu rồi, có lẽ sẽ hơi đau một chút, ngài cố gắng nhịn một chút nhé.’’
Đỗ hoàng hậu đang nhắm mắt nằm ở trên giường không để bụng khẽ mỉm cười: “Không sao đâu, ta không sợ đâu.” Nỗi đau thấu tận tâm can nàng còn có thể chịu đựng được, vậy thì còn nỗi đau nào nàng không thể chịu được chứ?
Để tránh quấy rầy Lâm Đạm làm việc, trước đó Đỗ Như Yên đã bị đuổi ra ngoài.
Đỗ hoàng hậu cần phải đo kích cỡ để may quần áo mới, Đỗ Như Tùng không tiện ở lại trong phòng chờ, chỉ đưa muội muội và người trong lòng của mình vào đạo quán rồi nhanh chóng đi ra đình nghỉ mát sau núi hóng gió ngắm cảnh. Hai huynh muội gặp nhau trong đình, vẻ mặt hơi sầu lo.
“Đạm nhi muốn xăm hình cho di mẫu sao?’’ Đỗ Như Tùng thực sự không thể tin vào tai mình, hắn hoàn toàn không biết nàng còn có chút tài nghệ này.
“Đúng vậy, xăm những vết sẹo trên trán kia thành một đoá hoa mạn châu sa.’’ Đỗ Như Yên che ngực lại, dáng vẻ như muốn lên cơn đau tim: “Ca ca, huynh thường nói Đạm Đạm rất mạnh mẽ, lúc trước muội còn không tin, nhưng cuối cùng hôm nay cũng đã phát hiện. Sao muội ấy có thế hạ kim châm lên mặt di mẫu cơ chứ! Làn da của di mẫu có phải là vải vóc đâu, vải thêu hỏng còn có thể cắt chỉ làm lại, nếu muội ấy không thành công, khiến dung mạo của di mẫu càng thêm không thể nhìn nổi thì rốt cuộc muội phải che chở ai đây?’’
Nhưng Đỗ Như Tùng lại khẽ mỉm cười nói: “Nếu di mẫu đã đồng ý, dĩ nhiên người cũng đã chuẩn bị tinh thần đón nhận tất cả hậu quả. Đạm nhi đã dám mở miệng, dĩ nhiên cũng đã có tính toán từ trước, nắm chắc thành công trong tay, muội đừng lo lắng cho hai người bọn họ nữa.’’
“Ca, sao huynh vẫn còn cười được? Có phải huynh đã quá tin vào Lâm Đạm rồi không?’’ Đỗ Như Yên sốt ruột nói.
“Ta cũng không biết tại sao lại như thế, nhưng trong lòng ta luôn tin tưởng tuyệt đối vào nàng.’’ Đỗ Như Tùng dõi mắt nhìn về phía tĩnh thất, ánh mắt dịu dàng không thể diễn tả thành lời.
Đỗ Như Yên ghé vào mặt bàn than thở hai tiếng rồi yên tĩnh lại. Nàng thực sự không biết phải làm thế nào với những người này thật rồi, tất cả đều có chủ kiến như vậy, lá gan còn lớn hơn cả trời!
Sốt ruột chờ đời khoảng chừng một canh giờ sau, cánh cửa căn phòng cuối cùng cũng được mở ra, Lâm Đạm chậm rãi đi ra, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, dáng vẻ giống như chỉ vừa mới hoàn toàn một bức thêu vô cùng bình thường. Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên lập tức chạy qua, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
“Đỗ di đang ở trong phòng, hai người vào thăm người đi. Miệng vết thương hơi rướm máu nhưng đã ta đã dùng nước sôi lau khô rồi, đừng cho người ăn thức ăn cay, chỉ hai ba ngày sau sẽ tốt thôi.’’
Đỗ Như Yên vội vã chạy vào trong phòng, mấy ngày tới cô sẽ không về nhà mà ở lại đạo quán này chăm sóc di mẫu.
Đỗ Như Tùng đứng bên cạnh Lâm Đạm, dịu dàng nói: “Cảm ơn muội, Đạm nhi.’’
Lâm Đạm sờ sờ vành tai, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm: “Không sao đâu, huynh vào thăm Đỗ di đi.’’
“Ta chờ di mẫu mặc quần áo chỉnh tề rồi mới đi vào.’’Đỗ Như Tùng đứng trước cửa nói chuyện với Lâm Đạm trong chốc lát, sau đó nghe thấy di mẫu ở trong phòng lớn tiếng gọi người, lúc này mới đi vào, nhưng vừa mới bước qua tấm bình phòng lập tức ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
Đỗ hoàng hậu cầm một chiếc gương đồng trong tay, trong giọng nói lộ rõ sự nhẹ nhàng và vui vẻ: “Sao vậy? Không nhận ra di mẫu của con nữa sao?’’
“Chắc chắn ca ca đã bị dọa sợ rồi! Lúc con vừa mới bước vào phòng cũng đã sợ đến mức thiếu chút nữa hét chói tai. A a a a, vị đại mỹ nhân kiều diễm tuyệt thế vô song này rốt cuộc là ai vậy? Chẳng lẽ là yêu tinh do đoá hoa mạn châu sa biến thành sao?’’ Đỗ Như Yên ôm cổ Đỗ hoàng hậu làm nũng, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
Đỗ hoàng hậu cưng chiều nhéo nhéo chiếc mũi của nàng, sau đó nhìn vào chiếc gương đồng trong tay, nhỏ giọng nỉ non: “Mạn châu sa còn được gọi là hoa bỉ ngạn, loài hoa chỉ nở rộ trên đường đi đến hoàng tuyền. Đỗ hoàng hậu của trước kia đã chết rồi, bây giờ chỉ còn là loài hoa nở từ trong địa ngục mà thôi.’’
Sau khi dung mạo bị huỷ hoại, cho dù nàng muốn báo thù đi chăng nữa cũng không thể quay lại như lúc trước. Nhưng bây giờ thì khác, nếu được sử dụng đúng cách thì dung mạo khuynh quốc khuynh thành này sẽ trở thành vũ khí lợi hại nhất của nàng. Nàng và hai đứa nhỏ đã chịu quá nhiều khổ sở, một ngày nào đó nhất định sẽ trả lại cho đám người kia gấp trăm gấp ngàn lần!
Nhìn thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong mắt di mẫu, trong lòng Đỗ Như Tùng bỗng trào dâng một cảm giác bất an, nhưng lúc nhìn về phía Lâm Đạm đang nghiêm túc cọ rửa hai tay, vẻ mặt bình tĩnh, hắn lại chậm rãi nở một nụ cười dịu dàng. Thôi quên đi, cho dù phía trước là đao thương chực chờ hay hoa tươi trải rộng nhưng vì người này, hắn nhất định phải xông về phía trước một lần.