Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 106: Tú nương (28)
 
Bệnh tình của Hoàng thượng nhanh chóng được cải thiện, cùng lúc đó, vụ án mưu hại hoàng tự năm xưa của Đỗ hoàng hậu lại một lần nữa được hắn nhắc đến, đồng thời phái tâm phúc của mình đi điều tra rõ chân tướng sự thật. Sự việc đã xảy ra hơn ba bốn năm, rất nhiều chứng cứ đã bị mai một nhưng quan viên chịu trách nhiệm điều tra vụ án vẫn có thể tìm ra được một chút manh mối, mà tất cả những thứ này đều chỉ lên đầu Ngũ hoàng tử và mẫu phi của hắn. 
Sau khi tin tức này truyền đến phủ Lâm An, Hoàng đế lại bệnh nặng một trận, kiên quyết giữ Đỗ hoàng hậu ở lại trong phủ không chịu cho đi, ngày ngày hết đùa giỡn rồi lại sử dụng khổ nhục kế muốn chết muốn sống không ngừng xin lỗi tạ tội với nàng. 
Liên tục nửa tháng trời Đỗ hoàng hậu không thể quay về đạo quán, hơn nữa những đồ đạc này nọ của nàng để lại đạo quán cũng bị thái giám bên cạnh của Hoàng đế dọn dẹp sạch sẽ mang đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chờ đến khi Hoàng thượng hồi cung, có lẽ nàng cũng sẽ đi theo trở về. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cửa ngõ Đổ phủ vẫn vắng vẻ như trước, các danh gia vọng tộc ở phủ Lâm An này đều đang chăm chú theo dõi thái độ của Hoàng đế. Nếu hắn thực sự muốn nối lại tình xưa với Đỗ hoàng hậu, đến lúc đó bọn họ mới đi kết giao với hai huynh muội Đỗ gia cũng không muộn. Nhưng cho dù là vậy, so với một Mẫn Quý phi đã sinh được hoàng tử thì địa vị của Đỗ hoàng hậu vẫn còn kém xa một chút. Ngôi vị Hoàng hậu đã bị phế bỏ, cho dù Hoàng thượng đưa nàng trở về hoàng cung đi chăng nữa thì nàng cũng không thể khôi phục lại vinh quang như ngày xưa. Cả ngày phải đối mặt với một khuôn mặt dữ tợn đáng sợ với những vết sẹo chằng chịt trên trán, ai mà chịu nổi? 
Tất cả những cơn sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt kia đều được chôn vùi dưới vỏ bọc của khung cảnh bình yên như thường ngày. Mọi người đều không ngừng mong ngóng hoặc dò hỏi, chỉ có một mình Lâm Đạm và Đỗ Như Yên vẫn bình thản làm ăn buôn bán. 
“Đạm Đạm, vải Chuế Cẩm của chúng ta đã được dệt xong rồi, lúc nào mới mang ra cửa hàng bày bán đây? Tỷ mặc kệ đó, tỷ muốn muội thay tỷ làm giúp Hứa Thiến một bộ quần áo! Nghe nói di mẫu của tỷ có thể theo Hoàng đế hồi cung, những thương nhân buôn vải kia lại mặt dày tìm đến cửa, muốn bán loại vải dệt tốt nhất trong cửa hàng bọn họ cho chúng ta. Tỷ khinh! Chờ đến khi Chuế Cẩm của chúng ta được bày bán trên kệ hàng, tỷ nhất định sẽ một cước đá văng bọn họ ra ngoài, giống như lúc trước bọn họ đá văng chúng ta vậy!’’ Đỗ Như Yên vừa sửa sang lại giá thêu vừa làm động tác đá đá, vẻ mặt cực kỳ tức giận. 
“Được, lúc nào rảnh rỗi ta nhất định sẽ làm cho tỷ một bộ quần áo. Đỗ di thực sự muốn theo Hoàng thượng hồi cung sao?’’ Lâm Đạm hiếm khi tò mò về chuyện của người khác.
“Tỷ cũng không biết rốt cuộc di mẫu đang nghĩ gì nữa.’’ Đỗ Như Yên thở dài nói: “Người đã thay đổi rất nhiều, càng ngày tỷ càng không thể đoán được suy nghĩ của người nữa rồi.’’
“Nếu không thể đoán được thì thôi đi, đi lấy sổ sách ra đây, để xem xem khoảng thời gian gần đây chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền.’’ Lâm Đạm không nhịn được xoa xoa tay. 
“Được được được, tỷ lập tức lấy sổ sách ra tính toán.’’ Nói đến tiền, vẻ mặt ủ dột buồn bã của Đỗ Như Yên ngay lập tức được thay thế bằng sự phấn khích. Trên đời này, không có nỗi buồn nào mà tiền bạc không thể chữa khỏi, đặc biệt là số tiền mà các nàng cực khổ tích góp từng xu từng xu một. 
Hai người cầm một quyển sổ sách, đầu chụm đầu chậm rãi tính toán, vẻ mặt cả hai đều vô cùng nghiêm túc nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh. Đỗ Như Tùng đứng yên trước cửa một lúc lâu, thấy hai người vẫn không chú ý đến mình, lúc này mới bất đắc dĩ mỉm cười: “Trong mắt hai muội thực sự là chỉ có tiền và tiền mà thôi.’’
“A, ca ca huynh đến rồi.’’ Đỗ Như Tùng thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ xua xua tay. 
“Đỗ Như Tùng, huynh có việc gì sao?’’ Lâm Đạm đứng lên chào hỏi nhưng hai mắt lại lưu luyến không rời nhìn chằm chằm vào sổ sách. 
“Ta đến đặt may một bộ quần áo.’’ Đỗ Như Tùng đi đến bên cạnh nàng, nở một nụ cười ấm áp tựa như cơn gió mùa xuân. 
“Được, để ta viết cho huynh hai đơn đặt hàng, huynh thích kiểu dáng, màu sắc và hoa văn như thế nào?’’ Lâm Đạm lấy một quyển số nhỏ ra, nghiêm túc ghi chép lại yêu cầu của Đỗ Như Tùng vào đó rồi lại viết số đo cơ thể của hắn vào bên góc trái. 
“Làm một bộ quần áo mùa xuân, màu đen, hoa văn là đám mây cát tường màu tối.’’ Đỗ Như Tùng khẽ ho khan, nhỏ giọng nói: “Thời gian gần đây cơ thể ta dường như có cường tráng hơn một chút, có lẽ kích cỡ sẽ thay đổi, Đạm nhi, nàng giúp ta đo lại một lần nữa đi.’’
Lâm Đạm không hề nghi ngờ, lập tức dẫn Đỗ Như Tùng vào trong nội thất, rồi lấy ra một thước dây cẩn thận đo đạc, sau đó gật đầu nói: “Thực sự đã thay đổi, vòng ngực lớn hơn nửa tấc.’’
Đỗ Như Tùng rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng, chậm rãi nói: “Đạm Nhi, chẳng phải nàng đã từng nói muốn mở rộng chi nhánh cửa hàng đến Kinh thành sao? Nếu ta cầu xin nàng, nàng có bằng lòng đi cùng ta không? Nàng không cần phải nhọc lòng lo lắng về bất cứ điều gì cả, ta sẽ giúp nàng tìm kiếm cửa hàng và nhân lực.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới do dự mở miệng nói: “Đỗ Như Tùng, ta vẫn đang sống tốt ở phủ Lâm An, tại sao phải đi theo huynh rời khỏi rơi này?’’
Đỗ Như Tùng hít thở một hơi thật sâu, thận trọng nói: “Đạm nhi, ý của ta là, nàng có bằng lòng gả cho ta không?’’
Lâm Đạm chợt ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt xinh đẹp mở to tròn xoe, rõ ràng không thể nào ngờ được hắn sẽ đưa ra một lời yêu cầu như thế này. Một lúc lâu sau, nàng mới lắc đầu nói: “Ta không muốn, nương ta muốn ta tìm một người phu quân ở rể, nếu ta xuất giá, vậy ai sẽ là người kế thừa gia nghiệp mà ta cực khổ gây dựng nên này?’’
Đỗ Như Tùng chăm chú nhìn vẻ mặt mặc dù ngạc nhiên nhưng không hề có chút vui vẻ mừng rỡ của nàng, trong lòng ngoại trừ tiếc nuối còn có một cảm giác bất đắc dĩ chấp nhận số phận. Nếu Lâm Đạm yêu hắn, hai người bọn họ cần gì phải đợi đến ngày hôm nay? Nhưng không sao, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng là được, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, được che chở cho nàng là đã đủ rồi, hắn không còn mong chờ gì thêm nữa. 
“Ta hiểu.’’ Đỗ Như Tùng chậm rãi gật đầu một cái, sau đó lấy hết can đảm ôm người thiếu nữ nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt vào lòng.
Lâm Đạm bị bất ngờ không kịp đề phòng va mạnh vào ngực hắn, trên trán và chóp mũi đỏ bừng một mảnh, vẻ mặt ngây ngốc mờ mịt khiến Đỗ Như Tùng không nhịn được khẽ bật cười. Hắn dùng sức siết chặt hai tay rồi nhanh chóng buông ra, sau đó không nói một lời xoay người đi ra ngoài. 
Một lúc lâu sau mới thấy Đỗ Như Yên nhẹ nhàng đi vào, mở miệng dò hỏi: “Đạm Đạm, muội là tẩu tử của tỷ sao?’’
“Ta không xuất giá, ta chỉ cưới phu quân đến ở rể nhà mình mà thôi.’’ Lâm Đạm cực kỳ kiên trì với chuyện này. Xuất giá hay không xuất giá đối với nàng mà nói đều không quan trọng, nhưng nếu muốn hoàn thành tâm nguyện của Lâm Đạm Phúc và Trương Huệ thì chắc chắn phải kén một người ở rể, sau đó sinh một đứa nhỏ nối dõi tông đường, nếu không Lâm gia sẽ tuyệt hậu. 
Đỗ Như Yên thất vọng mếu máo, nhưng cũng không dám nói gì thêm nữa. Hai người ra ngoài, thất thần tính toán sổ sách xong xuôi, sau đó phát hiện doanh thu của cửa hàng đã tăng lên rất nhiều, lúc này tâm trạng mới trở nên phấn khích vui vẻ. 
“Đi thôi, về nhà thôi!’’ Đỗ Như Yên bỏ sổ sách vào trong ngăn tủ rồi khoá lại, vẻ mặt sung sướng. 
“Lấy một ít bạc vụn, trên đường về chúng ta đi dạo một vòng, nhân tiện mua thêm một ít kim chỉ thêu.’’ Lâm Đạm xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn. 
“Một ít bạc vụn sao có thể đủ được? Đã lấy thì phải lấy một cái lớn chứ.’’ Đỗ Như Yên chọn tới chọn lui trong tráp đựng tiền, cuối cùng quyết định cầm lấy một nén bạc mười lượng. Hai người giống như hai chú chuột lén lút ăn vụng đồ ăn, giấu tráp đựng tiền vào một ngăn bí mật dưới gạch lát sàn nhà, sau đó lén lút chuồn ra ngoài từ sau cửa bên. Nếu để cho người không biết sự tình bắt gặp hình ảnh này, chắc chắn sẽ không thể ngờ được các nàng là bà chủ của cửa hàng Đạm Yên mà chính là những tên trộm đến từ nơi nào đó. 
Hai người thong thả đi dạo dọc theo con đường Chu Tước, bỗng nhiên, Đỗ Như Yên dừng bước, sau đó nhanh chóng kéo Lâm Đạm vào trong một con hẻm nhỏ không người, nhỏ giọng nói: “Đừng nói gì cả, ca ca của tỷ và Hoàng thượng đang ở toà tửu lầu phía trước! Tỷ không muốn gặp Hoàng thượng, chúng ta đi đường khác đi.’’
Mãi cho đến tận bây giờ hình ảnh Hoàng đế trở mặt vô tình vẫn còn như mới trong ký ức của mình, Đỗ Như Yên không muốn nhìn thấy gương mặt dối trá kia của hắn chút nào. 
“Đây là ngõ cụt, chúng ta đi đến ngõ nhỏ kia đi.’’ Lâm Đạm chỉ về phía đối diện. 
Nhưng ngay khi hai người đang chuẩn bị lẻn đi thì lại thấy Lý Giai Dung chậm rãi đi ra từ con đường kia, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, lúc đi ngang qua người qua đường thậm chí còn chau mày khịt khịt mũi một cái, giống như không thể nào chịu đựng được khi phải tiếp xúc quá gần mới những tiện dân đó. Mạnh Tư nhắm mắt theo đuôi đi theo nàng ta, giống hệt như một tiểu nha hoàn. Rõ ràng hai người bọn họ vẫn chưa phát hiện Hoàng đế cũng đang ở trên con phố này, nếu không chắc chắn sẽ không bao giờ bày ra dáng vẻ như bây giờ. 
“Chúng ta không đi nữa!” Đỗ Như Yên lập tức thay đổi chủ ý, “Đi trêu chọc Lý Giai Dung một chút nào.’’
“Trêu chọc như thế nào?’’ Lâm Đạm vừa dứt lời thì đã bị Đỗ Như Yên kéo ra ngoài. Hai người cúi đầu trực tiếp đi thẳng về phía Lý Giai Dung, sau đó va vào người nàng ta. 
“Ngươi bị mù sao, đi không nhìn đường à?” Lý Giai Dung tức giận đẩy hai người ra, sau khi thấy rõ dung mạo các nàng lập tức bày ra vẻ mặt chán ghét đến tột cùng. 
“Rõ ràng là ngươi đâm vào chúng ta trước, người không có mắt phải là ngươi mới đúng chứ?’’ Đỗ Như Yên nhỏ giọng đến mức không thể nghe thấy nói: “Lý Giai Dung, ngươi đừng đắc ý, di mẫu của ta sẽ nhanh quay về Kinh thành rồi, chẳng bao lâu nữa, ngươi vẫn sẽ bị ta dẫm nát dưới lòng bàn chân như trước mà thôi.’’
Cơn giận dữ trong lòng Lý Giai Dung lập tức bùng phát dữ dội, giương giọng gào thét: “Mặt mũi của ả tiện nhân Đỗ thị kia đã bị huỷ hoại đến thế kia mà còn tơ tưởng muốn trở về Kinh thành sao, cứ ngồi đó nằm mơ đi! Cô cô ta có thể khiến nàng ta sụp đổ một lần thì cũng có thể có lần thứ hai, ngươi và Đỗ Như Tùng sẽ không bao giờ chạy thoát đâu! Chỉ cần các ngươi còn ở trong phủ Lâm An này thì ta muốn dẫm đạp các ngươi như thế nào thì sẽ dẫm các ngươi như thế đó! Muốn đấu với ta ư? Còn phải xem các ngươi còn sống đến lúc đó không đã! Rõ ràng ả tiện nhân Đỗ thị kia chỉ là một con gà mái không biết đẻ trứng, còn cô cô ta đã hạ sinh Cửu hoàng tử, nàng ta có thể sánh với cô cô ta sao? Đợi sau này cô cô ta tiến thêm một bước….’’
Nàng còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng mắng giận dữ vang lên trên lầu: “Nghiệt nữ, ngươi câm miệng cho ta!’’
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Chỉ thấy Hoàng đế đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào mình, phía sau hắn chính là đám người Đại hoàng tử, Đỗ Như Tùng, Lý Tu Điển và Lý Nhiễm. Tiếng quát lớn đó là của Lý Nhiễm, lúc này hắn đang nhìn về phía này với sắc mặt xanh mét, bởi vì phẫn nộ đến cực điểm mà đôi môi khẽ run rẩy. 
“Hoàng…’’ Nàng ta vừa mới bật thốt ra một chữ thì đã bị Đỗ Như Yên bịt kín miệng. 
“Cô trượng, ngài cũng ở đây sao?’’ Đỗ Như Yên bật cười ha hả chào hỏi, như thể chỉ mới nhìn thấy bọn họ mà thôi. 
Sắc mặt thâm trầm của Hoàng đế được một tiếng cô trượng đã lâu không nghe thấy này lấy lòng, lại thấy nàng thông minh nhanh trí biết che dấu thân phận cho mình như thế, vẻ mặt không khỏi càng trở nên dịu dàng hơn: “Chúng ta đang ăn cơm ở đây, Yên nhi đói bụng không, lên đây ăn với cô trượng một bữa.’’
“Không muốn không muốn, ta với tiểu tỷ muội của mình muốn đến vườn lê xem diễn kịch, không muốn ngồi ăn cơm chung với ngài đâu, chán chết đi được.’’ Đỗ Như Yên kéo tay Lâm Đạm chạy nhanh như bay, chỉ còn lại Lý Giai Dung chân tay lạnh lẽo đứng bất động tại chỗ. Đỗ Như Yên dám nói đùa chọc cười với Hoàng đế, thậm chí rời đi mà không thèm từ biệt, còn Lý Giai Dung ngay cả can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương cũng không có, đây mới chính là sự khác biệt giữa nữ nhân xinh đẹp và phượng hoàng hoang dã. 
Hoàng đế nhìn theo bóng lưng Đỗ Như Yên, không nhịn được lắc đầu bật cười, vẻ mặt cực kỳ cưng chiều sủng ái, nhưng khi nhìn về phía Lý Giai Dung, ánh mắt lập tức kết thành một tầng băng lạnh lẽo: “Tiện nhân Đỗ thị? Khiến nàng ta sụp đổ? Tiến thêm một bước?’’ Hắn lại xoay người nhìn chằm chằm vào Lý Nhiễm, gằn từng chữ: “Xem ra, còn có rất nhiều chuyện trẫm vẫn chưa điều tra rõ, Lý ái khanh, ngươi nói có đúng không?’’
Lý Nhiễm và Lý Tu Điển lập tức quỳ xuống, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra ngoài. 
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đen nhánh của hai người bọn họ, ánh mắt trở nên sâu thẳm không thấy đáy. Chân tướng vụ việc Phàm Ca bị hãm hại chắc chắn không đơn giản như những gì tra được, còn một nhà Mẫn quý phi muốn tiến thêm một bước là tiến thêm một bước như thế nào đây? Muốn làm Hoàng hậu hay Thái hậu?
Bởi vì sức khỏe của mình càng ngày càng suy yếu, thái độ của Hoàng đế đối với những hoàng tử phi tần trong cung đã dần dần từ sủng ái biến thành phòng bị. Nhìn tới nhìn lui, chỉ có Đỗ hoàng hậu cả đời không thể mang thai, mẫu tộc sa cơ thất thế lại toàn tâm toàn ý đối xử tốt với hắn mới là người duy nhất có thể tin tưởng, nhưng một người như vậy, hắn lại đánh mất…

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui