Chương 117: Thần y (1)
Khi Lâm Đạm mở mắt ra thì biết mình lại mất trí nhớ, vì sao dùng từ “Lại”, nàng không rõ lắm, vì sao biết chính mình mất trí nhớ, nàng cũng không biết nữa, có điều nàng cảm thấy xung quanh rất xa lạ, như thể mình là một người đột nhiên xâm nhập vào nơi này.
“Lâm cô nương, cô dọn đồ xong chưa? Dọn xong thì đi theo ta, chớ kinh động người khác.” Một phụ nhân trung niên đẩy cửa đi vào, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.
“Dọn xong rồi.” Lâm Đạm theo phản xạ đáp một tiếng, sau đó mới phát hiện trong tay mình quả thực có xách một cái túi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phụ nhân trung niên không thèm nhìn tới nàng, lập tức đi vào phòng, lật gương, tủ quần áo, các nơi trên giường, phát hiện hộp trang sức đều bị lấy đi, chẳng để lại món nào đáng giá, biểu cảm trên mặt càng thêm khinh thường. Nhưng bà ta vẫn không nói gì, chỉ lật lại đồ như cũ, khóa lại bằng khóa đồng, thúc giục: “Được rồi, chúng ta đi thôi, lão Hồ đã chuẩn bị xe ngựa, cô cứ lề mề mãi là ta trực tiếp gọi người tới khiêng cô đi đấy.”
Lâm Đạm im lặng quan sát nhất cử nhất động của bà, từ từ thăm dò biết được một ít về tình hình. Nhìn dáng vẻ này, nguyên chủ không giống như đi du ngoạn, ngược lại có vẻ như là bị đuổi khỏi nhà, hơn nữa còn làm ra vài chuyện ác, nếu không người phụ nhân đó sẽ không có thái độ ác liệt như thế với nàng, dường như có chút khinh thường và ghét bỏ, còn có hận không thể để nàng đi sớm một chút.
Nàng yên lặng đi theo sau lưng phụ nhân, cẩn thận sàng lọc và tiêu hóa ký ức trong đầu. Kỹ năng này đã được nàng sử dụng thành thạo, cho dù là thời gian ngắn ngủi cũng có thể khai thác được cuộc đời nguyên chủ.
Lâm Đạm xoa ấn đường, cảm giác vô cùng khổ não, sau đó gục đầu thở dài một hơi. Nên nói gì mới tốt nhỉ? Vị cô nương này đúng kiểu đi tìm đường chết, khó trách bị người nhà đuổi đi. Tên thật nàng cũng là Lâm Đạm, lúc nàng hai tuổi mẫu thân bệnh chết, phụ thân là một đại phu, hàng năm đi theo quân đội ra ngoài đánh giặc, có điều vì cứu Tiết tướng quân, bị địch nhân bắn một mũi tên chết, khi đó nguyên chủ mới năm tuổi.
Nguyên chủ trở thành cô nhi được Tiết tướng quân đón về nhà nuôi nấng, coi nàng như con mình, chăm sóc đủ đầy. Trẻ con trong nhà có đồ vật gì nàng đều có, trẻ con trong nhà không có, nàng vẫn có. Tiết gia vượng con cháu, tới thế hệ Tiết tướng quân này, sinh ra toàn là con trai, không có lấy một người con gái nào, còn nguyên chủ thì lớn lên môi hồng răng trắng, xinh đẹp đáng yêu, nhìn như làm bằng phấn, vì thế vừa vào phủ đã được mọi người yêu thích.
Mấy vị ca ca, đệ đệ chưa bao giờ dám bắt nạt nàng, có đồ gì tốt đều sẵn sàng mang đến trước mặt nàng dỗ nàng vui, dần dà nuông chiều nàng thành một người khó chiều. Lão thái quân trong nhà thích nàng nhất, thường hay ôm nàng đặt trên đầu gối mình, chỉ vào một đám cháu trai nói: “Đạm nhi, mấy ca ca, đệ đệ này con thích ai nhất? Nếu con thích ai thì chọn đi, tổ mẫu để nó làm phu quân của con.”
Nguyên chủ chớp chớp đôi mắt tròn nhìn một vòng, cuối cùng chỉ vào con trai thứ của Tiết tướng quân nói: “Con thích Kế Minh ca ca.”
Đứa bé trai bị chọn bày ra vẻ mặt không tình nguyện, lão thái quân thì cười ha ha lên, chốt: “Được thôi, tên quỷ nhỏ Tiết Kế Minh này chính là phu quân của con, con phải giúp tổ mẫu trông chừng nó thật tốt!”
Nguyên chủ đáp một tiếng “Vâng” giòn vang, sau đó ôm đứa bé trai gọi phu quân, chọc cho mọi người cười ha ha. Không ai xem chuyện đùa này là thật, chỉ có nguyên chủ nhớ kỹ trong lòng, nhớ một cái là mười năm. Trong nháy mắt, một đám củ cải nhỏ đã trở thành thiếu niên xanh tươi, còn nguyên chủ thì cũng đã đến tuổi xuất giá.
Lão thái quân dò hỏi nàng có ý định gì, nàng ngượng ngùng nhắc lại lời nói đùa khi còn nhỏ, lão thái quân thấy Lâm đại phu có ân cứu mạng con trai mình nên đồng ý ngay. Tiết tướng quân không có ý kiến với chuyện này, Tiết phu nhân Văn thị không vui nhưng cũng không dám phản đối.
Tiết Kế Minh và nguyên chủ bằng tuổi, cũng vừa đến tuổi mười lăm, là một tiểu tử choai choai ngây thơ, làm sao hiểu được? Trưởng bối trong nhà đều đồng ý, tất nhiên hắn ta cũng không nói gì dư thừa, dù sao mọi người đều là vậy. Vì thế hôn sự của hai người được quyết định như thế, nếu mọi chuyện thuận lợi, đợi bọn họ tròn mười tám tuổi là có thể cử hành hôn lễ.
Có câu nói rằng “Ngày cưới khó được, làm việc tốt thường gian nan”, việc gì kéo dài quá khó tránh khỏi trắc trở, huống chi chuyện này kéo dài một cái kéo đến ba năm. Nguyên chủ không thay lòng, ngược lại còn càng ngày càng yêu Tiết Kế Minh, Tiết Kế Minh cũng đã có thể phân biệt được cái gì gọi là tình yêu, cái gì gọi là tình thân. Năm ấy sắp tròn mười tám tuổi, hắn ta gặp được người định mệnh kia.
Người này tên là Ngô Huyên Thảo, là một đại phu, nhà mở phòng thuốc, là cô nhi không cha không mẹ, có thể tự lực cánh sinh, vực dậy gia nghiệp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bình thường nàng ta thích hái thảo dược ở núi ngoài ngoại thành, tình cờ gặp Tiết Kế Minh bị rắn độc cắn, rạch vết thương ra hút máu tại chỗ rồi đưa hắn ta tới phòng thuốc của mình chữa trị.
Qua hơn mười ngày, Tiết Kế Minh lành bệnh và nảy sinh tình cảm với người đã hết lòng chăm sóc mình là Ngô Huyên Thảo. Hai người một người nhỏ nhắn xinh xắn, một người cao lớn anh tuấn, tính tình lại hợp nhau, rất ăn ý, đúng là trời đất tác thành. Bọn họ yêu nhau theo lẽ thường, hơn nữa còn tự quyết định chung thân.
Sau khi về nhà, Tiết Kế Minh lập tức chạy tới chỗ lão thái quân, ầm ĩ muốn giải trừ hôn ước với nguyên chủ. Lão thái quân và Tiết tướng quân đều là người giữ lời, trọng tình trọng nghĩa tất nhiên sẽ không đồng ý hành vi gây rối vô cớ của hắn ta nên cưỡng chế áp đặt hắn ta.
Người có tình yêu cuồng nhiệt đều có một sức mạnh điên cuồng trong xương cốt, làm gì chịu bỏ qua? Tiết Kế Minh nói không lại trưởng bối nên đi thuyết phục nguyên chủ, thường hay qua lại, nguyên chủ bắt được đầu mối, thừa dịp hắn ta ra ngoài lén đi theo phía sau, phát hiện bí mật của hắn ta và Ngô Huyên Thảo.
Lần này chọc vào tổ ong vò vẽ. Nguyên chủ lập tức gọi vài tôi tớ thân thể cường tráng đi đập phá phòng thuốc của Ngô Huyên Thảo, còn bôi nhọ danh dự nàng ta khắp nơi, nhằm chọc Ngô Huyên Thảo tức giận chủ động cắt đứt quan hệ với Tiết Kế Minh. Tiết Kế Minh tìm nàng cãi nhau một trận, sau đó trộm một con ngựa, một mình chạy đến biên quan tìm huynh trưởng hắn ta là Tiết Bá Dung.
Ngô Huyên Thảo không biết hành tung của Tiết Kế Minh, nhưng dường như định mệnh dẫn đường, nàng ta cũng rời xa quê hương tới biên quan, tiếp tục hành nghề y cứu người. Quan hệ của hai người bọn họ có chém cũng chém không đứt, tách cũng tách không được, đến cuối lại quấn lấy nhau.
Lão thái quân rơi vào đường cùng đành phải lùi một bước, để cháu trai nạp Ngô Huyên Thảo làm thiếp, nào ngờ Ngô Huyên Thảo là một nữ tử có khí phách và chủ kiến, thề độc rằng tuyệt đối sẽ không làm thiếp.
Tình thân bao năm cũng chẳng được bao nhiêu của Tiết Kế Minh đối với nguyên chủ đã tiêu tan hết, hắn ta viết thư nói với lão thái quân, nếu bà không đồng ý cho Ngô Huyên Thảo qua cửa, đời này hắn ta vĩnh viễn sẽ không trở về Kinh thành. Ai thích cưới nguyên chủ thì cưới, dù sao thì hắn ta thà chết cũng sẽ không ở bên cạnh nàng.
Trong lúc vô ý nguyên chủ nhìn thấy phong thư này thì lập tức phát điên, nàng trộm một con ngựa, chạy đến biên quan, lúc nào cũng kè kè bên cạnh Tiết Kế Minh. Có một ngày, Tiết Kế Minh nhận nhiệm vụ chuẩn bị đi điều tra doanh trại địch, nguyên chủ lại cho rằng hắn ta muốn đến trấn nhỏ gần đây lén gặp Ngô Huyên Thảo, nắm ống tay áo hắn ta sống chết không cho hắn ta đi. Tiết Kế Minh một đao cắt đứt ống tay áo, giận dữ rời đi, nguyên chủ cũng leo lên ngựa đuổi sát không buông.
Người ta là đi làm nhiệm vụ, nếu như gặp kẻ địch, tạo tiếng động lớn sẽ khiến cho tất cả tướng sĩ chết mất. Có điều, nguyên chủ chẳng biết nặng nhẹ chút nào, chỉ xem trọng tình cảm bản thân. Hành động của nàng gặp phải rất nhiều sự bất mãn, nếu không nể mặt mũi Tiết tướng quân, chúng tướng sĩ đã đá nàng một cái văng lên trời từ lâu.
Nhưng cho dù nàng làm người ta ghét thế nào đi nữa, họ cũng không thể trơ mắt nhìn nàng đi vào con đường chết, chúng tướng sĩ ngại nam nữ khác biệt không dám đi cản, chỉ có thể đi tìm Tiết Bá Dung.
Tiết Bá Dung lập tức nhảy lên ngựa đuổi theo, vất vả lắm mới ngăn cản được nguyên chủ, kéo nàng qua ngựa mình, chuẩn bị quay về. Nguyên chủ tức giận làm loạn, tháo trâm trên đầu xuống đâm vào cổ ngựa, khiến cho con ngựa nổi điên, hất hai người xuống đất.
Nguyên chủ là một tiểu thư yêu kiều, ngã ngựa làm mắt cá chân bị thương, không đứng dậy nổi, mắt thấy vó ngựa giơ cao lên sắp đạp vào ngực nàng, Tiết Bá Dung nhanh chóng hoàn hồn xoay người che chở nàng trong ngực mình, còn xương sống hắn thì liên tục bị vó ngựa dẫm mạnh, nôn ra máu.
Nguyên chủ bị dọa sợ chết khiếp, ôm Tiết Bá Dung gào khóc, không biết phải làm sao, là do tướng sĩ theo sau tới đỡ hai người bọn họ trở về quân doanh. Nhưng chuyện xấu hơn còn ở phía sau nữa, Tiết Bá Dung chẳng những bị nội thương nghiêm trọng, liên tục ho ra máu hơn một tháng, hai chân còn bị mất cảm giác.
Hắn chính là người xuất sắc nhất thế hệ này của Tiết gia, là Đại tướng quân bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đến chính miệng hoàng đế còn khen ngợi và trọng dụng, có điều không ngờ chỉ mới hai mươi tuổi đầu, nửa đời sau đã bị hủy.
Từ đấy về sau, hắn không thể ra trận giết địch, lập chiến công, hơn nữa không thể tung hoành ngang dọc, phi ngựa như gió. Thù của hắn, lý tưởng của hắn, thoáng chốc đã bị bóng tối và tuyệt vọng thay thế. Lúc hắn được đưa về Kinh thành gầy đến không ra hình người, lão thái quân ngất xỉu tại chỗ, khi tỉnh lại bệnh liên tục mấy tháng, tinh thần ngày càng tệ.
Tiết phu nhân hận nguyên chủ thấu xương, mắng nàng là sao Tang Môn*, lại trách Tiết tướng quân báo ân báo đến hồ đồ, tổn thất hai đứa con trai của mình. Nguyên chủ từ được nuông chiều nuôi lớn trở thành người không được hoan nghênh nhất nhà, ngay cả lão thái quân trước giờ thương yêu nàng cũng không muốn gặp lại nàng.
*Sao Tang Môn chỉ tang tóc, tai nạn, tang thương, bệnh tật, chết chóc.
Nguyên chủ chịu khổ nửa tháng, trong thời gian đó không hề đi thăm Tiết Bá Dung, cũng chưa từng xin lỗi bất kỳ ai thế mà một lòng vẫn nhớ về Tiết Kế Minh.
Qua chuyện này, Tiết Kế Minh và Ngô Huyên Thảo cũng trở về Kinh thành. Hai người bọn họ không ở bên nhau, cũng không hoàn toàn tách ra, xem ra còn phải dây dưa thêm nhiều năm nữa mới có kết quả. Trưởng bối Tiết gia có vẻ như đã chấp nhận chuyện của bọn họ, chưa hề nói lời phản đối, đến lão thái quân cũng mở một con mắt nhắm một con mắt mặc kệ.
Nguyên chủ muốn nổi điên, muốn tố cáo, nhưng người Tiết gia đều hận nàng, liệu có ai sẽ quan tâm đến cảm nhận của nàng? Lúc này nàng mới biết, mình chỉ là một người ngoài ở tạm nơi đây, người Tiết gia đối xử tốt với nàng, đó là do lòng tốt của bọn họ, người Tiết gia lấy lại lòng tốt này, nàng cũng chẳng còn cách nào. Rời khỏi Tiết gia, rời khỏi sự yêu thương của Tiết tướng quân và lão thái quân, nàng chả là gì cả.
Hai tháng sau, cuối cùng Tiết phu nhân không cách nào tha thứ cho nàng, bà mua một căn nhà nhỏ, lại rút ra một khoản tiền, chuẩn bị đưa nàng đi.
Lâm Đạm không có ký ức nhưng cũng biết rằng người tự tay phá hủy những thứ tốt đẹp giống như nguyên chủ đúng là đáng đời.