Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 118: Thần y (2)
 
Lâm Đạm không phải nguyên chủ, nàng không kiêu căng cũng không cố chấp, nếu rời khỏi Tiết phủ ra bên ngoài sống một mình, nàng không phải lo lắng việc bị người khác chú ý, phát sinh nhiều rắc rối. Trong tay nàng còn có chút bạc, cũng đủ để nàng sống ổn định, Ngoài ra nàng còn có tay nghề phòng thân, hoàn toàn có thể nuôi sống chính mình.

Mặc dù nàng mất ký ức nhưng khi nghĩ đến việc nên kiếm sống như thế nào, trong đầu tự nhiên xuất hiện ra rất nhiều lựa chọn, ví dụ như làm đầu bếp, đi lính, thêu thùa. Dường như những kỹ năng đó đã khắc sâu vào linh hồn nàng, dù nàng có thay đổi thân phận bao nhiêu lần cũng không biến mất sau đó.

Có điều, lúc nàng đi đến sau cửa thì lại đứng bất động. Tiết Bá Dung là vì cứu nàng mới bị liệt, nếu nàng cứ như vậy rời đi thì hắn phải làm sao bây giờ? Đời này hắn còn có thể đứng lên sao? Còn có thể trả thù và thực hiện ước mơ ư?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Đạm là một người ân oán phân minh, trọng tình trọng nghĩa. Nguyên chủ có thể rời đi không vướng bận, từ đây bỏ lại hết thảy sống một cuộc đời mới, nhưng nàng không làm được. Cho dù rời khỏi đây, vẫn là nàng sống trong nhà Tiết gia mua cho nàng, chi tiêu là do Tiết gia chuẩn bị tiền bạc cho nàng, làm sao nàng có thể yên tâm thoải mái chứ? Hiện tại, nguyên chủ chính là nàng, nàng chính là nguyên chủ, nguyên chủ thiếu ân tình, nàng đến trả, nguyên chủ tạo nghiệp, nàng đến đền bù, đây là trách nhiệm nàng không trốn tránh được.

“Ta không đi nữa.” Nàng xoay người, đi về phía chính viện.
 
“Ngươi nói cái gì? Ngươiquay lại cho ta!” Nhũ mẫu phụ trách tống cổ nàng ngớ người ra.

Lâm Đạm đi rất nhanh, trên đường có gặp tôi tớ mang vẻ mặt ngờ vực nhưng cũng không dám ngăn cản nàng vì ngại khí thế còn lại của nàng. Đến khi nàng đi hoa Thùy Hoa Môn là đến chính viện thì nghe bên trong truyền đến tiếng khóc nỉ non, còn có tiếng một người phụ nhân bất đắc dĩ nói: “Văn phu nhân, ta cũng không muốn như vậy, nhưng Thanh Phương nhà ta mới có mười lăm tuổi, ta làm sao nhẫn tâm đưa nó qua đây sống cuộc sống góa phụ? Nếu con gái bà gặp chuyện như thế này, bà sẽ làm gì?”

Tiết phu nhân im lặng một lúc lâu, lão thái quân thở dài một hơi, yếu ớt nói: “Thôi thôi, trời có gió thổi mây trôi, người có họa phúc sớm chiều, số mệnh Bá Dung nhà ta như vậy, cũng không trách được ai cả. Thiếp canh và hôn thư chúng ta trả lại cho ngươi, ngươi trở về đi.”

Phụ nhân kia còn chưa kịp vui, Tiết phu nhân Văn thị đã tàn nhẫn nói: “Cái gì gọi là không trách được ai cả? Bá Dung biến thành như bây giờ, đáng trách nhất chính là nha đầu thối Lâm gia kia, tiếp theo là lão gia, sau đó là nương*. Nếu mọi người chịu nghe con khuyên, đưa nàng ta đi thì tuyệt đối Bá Dung sẽ không có hôm nay. Nhi tử của con đúng là số khổ, mất hết hai chân, chức quan không có, đến vợ cũng không, nửa đời sau của nó nên sống thế nào đây…”
 
*Mẹ

Tiếng khóc bi thương như muốn chết không ngừng vang vọng, lão thái quân im lặng không lên tiếng, có vẻ như đang hối lỗi, liên tục an ủi phụ nhân tới từ hôn, rất là khó xử.

Nghe đến đây, Lâm Đạm không do dự nữa, đẩy cửa đi vào, quỳ xuống nói: “Lão thái quân, con không đi nữa, cầu xin người cho con ở lại.”

“Ngươi còn có mặt mũi tới đây!? Chu Đạt, đuổi nàng ta ra ngoài cho ta!” Tiết phu nhân quên cả khóc lóc tỉ tê.

Phụ nhân đứng bên cạnh nàng dùng ánh mắt vừa tò mò vừa khinh thường đánh giá Lâm Đạm, hiển nhiên cũng biết về hành vi tồi tệ của nha đầu này.
 
Lão thái quân nhắm mắt lại, thở dài nói: “Ngươi không đi là muốn cái gì? Nhà của chúng ta đã tận tình tận nghĩa với ngươi rồi. Phụ thân ngươi đã cứu mạng nhi tử ta, nội tôn ta vì cứu ngươi mà mất đôi chân, chúng ta không nợ ai, cứ như vậy đi. Năm trăm lượng bạc đó ngươi tiết kiệm mà dùng, hoặc là cầm đi mua ruộng đất, nửa đời sau cũng không cần lo lắng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Đạm im lặng không nói gì mà dập đầu ba cái, chậm rãi nói: “Quả thật Tiết gia không bạc đãi con chút nào, nhưng người nói chúng ta đã thanh toán xong là không đúng. Nếu không có tướng quân đưa con về nuôi nấng, sợ là con đã chết ở biên quan từ lâu, mạng thứ nhất mọi người cho con hòa với ân tình của phụ thân con. Đại ca giúp con cản vó ngựa, đây là mạng thứ hai mọi người cho con, con còn chưa trả hết làm sao có thể đi? Nói tới nói lui, tóm lại là con nợ Tiết gia nhiều hơn.”

Dứt lời, Lâm Đạm lại dập đầu ba cái, tiếp tục nói: “Phụ thân và mẫu thân con đều là truyền nhân y dược thế gia, con nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho đại ca. Nếu trị không khỏi, con chịu trách nhiệm chăm sóc đại ca cả đời, không ai đồng ý gả cho huynh ấy, con gả! Cầu xin lão thái quân thành toàn!”

Cuối cùng lão thái quân cũng mở đôi mắt vẩn đục ra, nhìn thẳng nàng, run giọng nói: “Nếu ngươi vẫn luôn hiểu chuyện giống như bây giờ thì làm gì gây chuyện đến nỗi này! Muộn rồi, mọi chuyện đều muộn rồi!”

Lâm Đạm lại dập đầu lần nữa, kiên định nói: “Mọi chuyện đều do con người làm ra. Chỉ cần có lòng, cho dù bắt đầu thay đổi từ khi nào cũng không muộn. Lão thái quân, cầu xin người cho con ở lại. Nếu hôm nay con bước qua khỏi ngạch cửa này, bỏ đại ca lại một mình, cả đời này con sẽ sống không yên. Mạng này của con là đại ca cho, con trả lại cho huynh ấy là được!”

Thấy nàng vẻ mặt kiên quyết của nàng, lão thái quân ngớ người ra, trong phút chốc  khó mà quyết định được.

Tiết phu nhân nhào tới đánh nàng, mắng chửi: “Cái đồ sao Tang Môn này, ngươi đây là mượn tên tuổi Bá Dung định tiếp tục ăn vạ nhà của chúng ta có phải không? Ngươi tiếc vinh hoa phú quý ở đây, tiếc thân phận thiên kim phủ tướng quân, hơn nữa là tiếc Kế Minh đúng không? Ta sẽ không để ngươi được như ý, ngươi cút đi cho ta!”

Lâm Đạm không tránh né cũng không phản kháng, chỉ chăm chăm nhìn nhà chính. Vẻ mặt hiện tại của nàng anh dũng không biết sợ, giống với Tiết lão tướng quân chết trận sa trường biết bao, nháy mắt gợi lên rất nhiều hồi ức của lão thái quân. Lão thái quân không dám nhìn nữa, cũng không dám nghĩ tiếp, nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mệt mỏi xua tay: “Bỏ đi, ngươi muốn ở lại thì ở lại, có điều ngươi chớ có quên những lời đã nói hôm nay. Nếu ngươi ngựa quen đường cũ, lại gây chuyện nữa thì ta sẽ lập tức cho người tiễn ngươi đi!”
 
Suy cho cùng thì vẫn là đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn, lão thái quân đồng ý cho đối phương một cơ hội. Có thể chữa khỏi cho cháu trai hay không, bà cũng không ôm hy vọng, cuối cùng bây giờ Lâm Đạm mới bắt đầu học y, tóm lại có hơi trễ.
 
“Tạ lão thái quân thành toàn!” Lâm Đạm cúi người dập đầu cảm tạ, sau đó đẩy Tiết phu nhân ra đứng lên, đi một nước không quay đầu lại.

Tiết phu nhân tức giận đến mắt đỏ bừng, chất vấn nói: “Nương, tại sao người giữ tiện nha đầu này lại? Người ngại Bá Dung và Kế Minh bị nàng ta gieo họa chưa đủ sao? Nàng ta chính là người chuyên gây rắc rối, bạch nhãn lang*, nuôi thế nào cũng không thân!”
 
*Bạch nhãn lang: Chỉ người vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác.

“Đủ rồi, con cho ta nghỉ ngơi chút đi! Hiện tại Bá Dung đã thành cái dạng này, cô nương nhà ai đồng ý gả cho nó? Chúng ta đi rồi, chẳng lẽ con định trông cậy vào mấy huynh đệ và tẩu tử, đệ tức* của nó chăm sóc cho nó ư? Người bên cạnh không có một ai biết nóng biết lạnh, nó có thể chống đỡ bao lâu?”
 
*Đệ tức: Em dâu.

“Nhưng, thế nhưng cũng không thể để Lâm Đạm lắc lư trước mặt nó! Lâm Đạm là đầu sỏ hại nó thành thế này!” Mặt Tiết phu nhân thả lỏng ra.

“Nếu nó không đồng ý thì nó sẽ đến tìm ta phản đối, khi đó ta sẽ đưa Lâm Đạm đi.”

Từ sau khi bị liệt, đã liên tiếp ba tháng cháu trai không nói chuyện, cũng ít khi ăn cơm uống nước. Nếu không có Tiết tướng quân thường xuyên cổ vũ hắn, thậm chí là trách mắng hắn không có tiền đồ, sợ là hắn đã sớm tự sát. Hắn đã ngăn cách mình với bên ngoài, còn Lâm Đạm là kẻ đầu sỏ khiến hắn biến thành như vậy, nếu hắn có thể có chút phản ứng với nàng, cho dù là tức giận và bài xích, cũng coi như là chuyện tốt.

Cân nhắc điểm này, lão thái quân mới chịu đồng ý yêu cầu Lâm Đạm. Cái gì mà chăm sóc cháu trai, chữa trị cho cháu trai, lão thái quân hoàn toàn không dám trông cậy vào.

Dường như Tiết phu nhân cũng nghĩ đến điểm này, chần chờ một lúc lâu mới xua tay nói: “Vâng, vậy để nàng ta thử xem.”

Vì chữa trị hai chân cho con trai, Tiết phu nhân đã nghĩ hết cách, ngự y cũng đổi mấy người, thế nhưng trước sau vẫn bất lực xoay chuyển trời đất. Tới hôm nay, bà đã không còn hy vọng với chuyện này, ngược lại sợ con trai mình bế tắc trong lòng mà tự làm hại mình hơn. Mỗi ngày hắn ăn ít một miếng cơm, uống ít một chén nước đi, Tiết phu nhân lo lắng đến ngủ không yên, huống chi liên tiếp ba tháng hắn không chịu nói chuyện.

Tiếp tục như vậy nữa, bà sợ rằng mình chỉ rời mắt đi một chốc là con trai vĩnh viễn rời xa. Đôi mắt sáng như sao trời của hắn, bây giờ chẳng còn nữa mà tràn ngập tử khí. Nếu có thể dùng Lâm Đạm kích thích hắn, khiến cho hắn có chút phản ứng của người sống, ngược lại cũng có thể xem là một biện pháp tốt.
 
Nghĩ vậy, Tiết phu nhân bỏ ý nghĩ đuổi Lâm Đạm đi.
 
***

Lâm Đạm trở lại tiểu viện của nguyên chủ, đi vào một gian phòng bụi bặm, nhìn y thư chồng chất như núi, không khỏi thở dài một hơi. Nàng cũng không biết nên hình dung nguyên chủ như thế nào mới tốt, cô nương ngu xuẩn như vậy đúng là hiếm thấy, trước khi đi không mang theo tài sản quý báu nhất mà cha mẹ để lại cho mình ngược lại chỉ dọn mấy món châu báu và y phục gấm, rốt cuộc thì nàng ta nghĩ gì vậy?

Không có tài sản, không có nghề nghiệp nuôi thân, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ nghèo khổ và vất vả, đói chết ở đầu đường…

Lâm Đạm càng nghĩ càng không biết phải làm sao, vừa thở dài vừa lau chùi y thư sạch sẽ, bỏ vào trong rương, dặn dò: “Giúp ta dọn đồ sang viện của đại ca, sau này ta sẽ ở cùng với đại ca.”

“Hở?” Nhũ mẫu ngớ người ra, bà đuổi theo Lâm Đạm chạy một đường, nhưng cuối cùng vẫn không thể đem đuổi nàng đi.

“Ta nói, mang đồ của ta dọn sang viện của đại ca, ta muốn ở với huynh ấy.” Lâm Đạm không phiền mà nhắc lại.

Tiết Bá Dung là người cực kỳ ưu tú, lúc huynh đệ trong nhà vây quanh Lâm Đạm lấy lòng nàng thì hắn đang ở Diễn Võ Trường khổ luyện võ công. Khi các huynh đệ trưởng thành, bắt đầu biết ăn uống chơi bời thì hắn đã ra chiến trường, lập chiến công. Hắn giỏi văn giỏi võ, trí dũng song toàn, là thanh niên đầy hứa hẹn nhất nước Tần, tiền đồ xán lạn. Hiện tại Tần vương là Hoàng đế chăm lo việc nước, tâm chí bừng bừng, ý đồ chinh chiến khắp nơi, thống nhất Trung Nguyên, còn Tiết Bá Dung vốn là cây đao sắc bén nhất trong tay ông.

Nguyên chủ được cưng chiều đến coi trời bằng vung, ăn nói ngang ngược, có điều trước giờ không dám xấc xược trước mặt hắn, thậm chí vừa nhìn thấy hắn là trốn ra xa. Nhưng hiện tại, nàng lại nói muốn dọn đến ở cùng Tiết Bá Dung, làm sao mà không khiến người khác ngạc nhiên? Nhũ mẫu sửng sốt hơn nửa ngày mới xác nhận lại: “Ngươi nói là, ngươi muốn dọn đến ở Khiếu Phong các?”

“Đúng thế.” Lâm Đạm vùi đầu thu dọn đồ đạc.

“Thế đi thôi, ta đi gọi thêm vài người tới giúp.” Nhũ mẫu vội đi ra ngoài, ít lâu sau dẫn theo một nhóm gã sai vặt vào, dọn y thư chồng chất thành núi sang viện của đại công tử.

Lâm Đạm trông coi bọn họ dọn y thư, xác định không có để sót mới tùy tiện thu dọn vài bộ y phục màu trắng mộc mạc với một bộ văn phòng tứ bảo*, không nhanh không chậm đi Khiếu Phong các. Từ hôm nay trở đi, Tiết Bá Dung chính là trách nhiệm nàng không trốn tránh được, hắn khỏe lại, nàng sẽ rời đi ngay, hắn không khỏe lại, nàng sẽ chăm sóc hắn cả đời.
 
*Văn phòng tứ bảo gồm bút, mực, giấy, nghiên. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui