Chương 119: Thần y (3)
Tin tức Lâm Đạm được lão thái quân giữ lại chốc lát đã truyền khắp phủ tướng quân, ngay cả Tiết phu nhân cũng không tỏ vẻ phản đối, chuyện xảy ra bất thình lình làm mọi người trợn tròn mắt. Bọn họ còn tưởng rằng lần này Lâm Đạm đừng mong ở lại, lại không ngờ nàng chỉ đến chính viện một chuyến, tùy tiện nói mấy câu, lập tức thay đổi vận mệnh của mình, đúng là tâm cơ, thủ đoạn hay!
Mấy huynh đệ đã từng cực kỳ yêu thích nàng, giờ đều khịt mũi xem thường nàng, biết nàng không phải rời đi nữa, cũng không cảm thấy vui chút nào, ngược lại còn tức giận bất bình. Tiết Bá Dung là dê đầu đàn thế hệ này, là tấm gương cho con cháu Tiết gia học tập, bọn họ bắt chước theo hắn, tự hào về hắn. Nhưng hiện tại thì, hắn bị một nữ nhân ngu xuẩn dốt nát phá hủy, còn nữ nhân đó lại có thể bình yên ở phủ Tướng quân hưởng thụ vinh hoa phú quý, này không công bằng!
Nửa canh ngắn ngủi, lão thái quân nghênh đón năm sáu người đến bái phỏng, đều là tới khuyên bà đuổi Lâm Đạm cái đồ sao Tang Môn đó đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão thái quân nhắm mắt không nói gì, Tiết phu nhân cũng kiên định không biểu lộ thái độ, đúng lúc vào lúc này, một tôi tớ tới báo, nói Lâm Đạm dọn đồ của mình đến Khiếu Phong Các, có vẻ như là định ở đó, hỏi hai vị chủ tử nên xử lý như thế nào, đuổi nàng đi hay là để mặc nàng?
“Mặc kệ nàng ta đi, nàng ta muốn ở thì ở, nếu bên Bá Dung có phản ứng gì, ngươi lập tức báo cho ta.” Lão thái quân xua tay, vẻ mặt phức tạp khó tả. Trong lòng bà đang đấu tranh, không biết làm như thế là tốt cho cháu trai hay không; nhưng có chút buồn bã và vui mừng, bởi vì bà biết những lời Lâm Đạm nói lúc trước đều là thật, không phải là thủ đoạn để ở lại Tiết phủ. Năm nay nàng đã mười bảy tuổi, làm sao có thể cùng ở một chỗ với đại nam nhân, đây không phải là tự hủy danh sao? Như thế, sau này nàng muốn gả cho Kế Minh cũng không thể.
Có điều nàng biết rõ hậu quả nhưng vẫn làm như vậy, rõ ràng trọng lượng Bá Dung ở nàng trong lòng nặng hơn Kế Minh, cũng quan trọng hơn danh dự nàng. Một nữ tử có trách nhiệm đến cỡ này, cũng coi như hiếm thấy, có thể thấy được nàng vẫn có tấm lòng tốt, chỉ là nhất thời xúc động làm chuyện sai lầm mà thôi.
Nghĩ thế, lão thái quân thở dài một hơi, yếu ớt nói: “Làm bậy, thật đúng là làm bậy!”
Tiết phu nhân cười lạnh nói: “Nàng ta cho rằng bày ra cái dáng vẻ này thì con sẽ tha thứ cho nàng ta sao? Trừ khi chân Bá Dung khỏi hẳn, nếu không nàng ta vĩnh viễn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt con. Nếu nàng ta không hầu hạ Bá Dung cho tốt, con lập tức để nàng ta đi, nương, người cũng đừng mềm lòng nữa!”
“Không mềm lòng, đợi xem kết quả sau này đi.” Lão thái quân nhắm mắt lại, bất lực khoát tay.
***
Sau khi Lâm Đạm mang sách về Khiếu Phong các thì lập tức sai người lấy ra phơi nắng. Do nguyên chủ không coi trọng nghề gia truyền, mấy quyển sách chồng chất hỗn loạn ở trong phòng đều đã mốc meo, rất nhiều trang bìa rách rời rạc hết ra, cần phải đóng lại.
Được lão thái quân và Tiết phu nhân phân phó, tôi tớ Khiếu Phong các không thể không nhẫn nại giúp nàng phơi sách, ai ai cũng giận nhưng không dám nói gì.
Lâm Đạm sửa sang lại cái rương cuối cùng, phát hiện độ cao của rương khác với trọng lượng của nó, rõ ràng sách trên mặt rương đã giảm hơn gương khác nhiều, đây là chuyện gì nhỉ? Nàng gõ khắp nơi, cuối cùng phát hiện ở đáy hòm có hai lớp, bên trong có mấy quyển y thư nằm lẳng lặng, bìa ngoài toàn hoàn nguyên vẹn không bị sứt mẻ, trang bìa cũng được đóng cẩn thận dễ nhìn. Trong đó có một quyển bìa mặt viết bốn chữ 《Châm pháp Lâm thị》, ngoài ra lần lượt mấy quyển khác là《Kỳ chứng lục*》, 《Thuật xoa bóp Lâm thị》, 《Danh lục thảo dược》, 《Y điển Lâm thị》.
*Ghi chép về chứng bệnh hiếm.
Những quyển sách khác đều nằm lung tung trong rương, chỉ có mấy quyển này là giấu kín ở trong ngăn tối, bởi vậy có thể thấy chúng nó rất quý giá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nhìn thấy mấy quyển sách này, Lâm Đạm không tự chủ được mà nhớ tới một đoạn chuyện cũ mơ hồ. Phụ thân nguyên chủ khi hấp hối nắm chặt lấy tay con gái, nói rõ từng câu từng chữ, “Đạm nhi, con đồng ý với phụ thân, cho dù tháng ngày sau này có khó khăn như thế nào, nhất định không được bán cái rương mạ vàng kia đi. Đợi con trưởng thành, cảm thấy không sống nổi nữa, con có thể mở cái rương đó ra nhìn chút, nói không chừng sẽ tuyệt chỗ phùng sinh, liễu ám hoa minh*. Giờ con còn nhỏ, những thúc thúc bá bá đó của con không nhờ vả được, con đi tìm Tiết tướng quân, đưa cái rương giao cho ông ấy giữ, những thứ khác không cần quan tâm. Con nhớ kỹ chưa?”
*Chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng (Theo chanhkien.org).
Ông nhắc mãi những lời này, hơn nữa bắt khóc nguyên đang gào khóc phải chính miệng đáp ứng mới chịu tắt thở.
Trước khi chết còn nhớ đến cái rương, tình huống này qua là thấy kỳ lạ. Đáng tiếc nguyên chủ là đồ không tim không phổi, được nhận vào phủ Tướng quân, sống những tháng ngày vinh hoa phú quý, quay đầu cái đã quên mất di ngôn của phụ thân.
Còn bây giờ, Lâm Đạm tuyệt đối sẽ không xem nhẹ những quyển sách giá trị này. Lâm gia nhiều thế hệ hành nghề y, tổ tiên còn có rất nhiều nhân vật truyền kỳ như dược thần, y tiên này nọ, thử hỏi đồ bọn họ giữ lại, có chỗ nào đơn giản? Phụ thân nguyên chủ chính là một đại phu trị thương lương thiện, ở trong quân rất có tiếng, nếu ông không chết sớm, có lẽ lúc này nguyên chủ đã sớm kế thừa y bát*.
*Hiểu nôm na kế thừa nghề nghiệp.
Nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách này, Lâm Đạm như nhặt được báu vật, lập tức mang vào phòng xem. Nàng không có chút cơ bản nào, tất nhiên là xem không hiểu 《Châm pháp Lâm thị》và《Y điển Lâm thị》, nhưng còn quyển《Kỳ chứng lục》 ghi lại rất nhiều chứng bệnh khó nhằn, cũng ghi lại cặn kẽ quá trình trị liệu và kết quả. Quyển sách cực dày này, cứ cách mấy chục trang thì thay đổi nét chữ, có thể thấy nó không ngừng được liệt tổ liệt tông Lâm gia hoàn thiện, bổ sung, truyền đến thế hệ Lâm Đạm, quả thực có thể nói là đầy đủ các chứng bệnh khó nhằn khắp thiên hạ.
Lâm Đạm nhanh chóng tìm kiếm những từ khóa “Té ngã, bị thương thắt lưng, liệt”, cuối cùng phát hiện ở một trang có một ca bệnh không khác Tiết Bá Dung lắm. Vì người được chữa trị chính là truyền nhân thứ sáu của Lâm gia, sau khi người bệnh khỏi, ông viết trong《Kỳ chứng lục》rằng: “Chứng bệnh này do máu bầm tắc nghẽn kinh mạch gây ra, chỉ có bộ châm pháp thứ chín của Châm pháp Lâm thị —— Là châm pháp trị được một cách thần kỳ, khi dùng thuốc không có hiệu quả. Xoa ngân châm, giúp châm ghim vào từ từ làm tan máu bầm, đả thông kinh mạch, kinh mạch được đả thông thì hai chân tự lành.”
Lâm Đạm nhìn chằm chằm mấy dòng chữ một lúc, sau đó cầm lấy bộ《Châm pháp Lâm thị》lật ra xem. Lâm gia không hổ là y dược thế gia đã được truyền qua hàng trăm năm, vẻn vẹn một bộ châm pháp mà ghi lại biêm thạch pháp*, ngải châm pháp**, ngân châm pháp***... Bộ châm pháp thứ chín là bộ châm pháp cuối cùng, cũng là bộ khó nhất, cần phải dùng kim châm đặc chế mới có thể thực hiện được và còn phải bổ sung thêm nội lực.
*Phương pháp châm cứu dùng kim bằng đá mài.
**Phương pháp trị liệu và ngăn ngừa các chứng bệnh bằng cách dẫn truyền sức nóng vào các huyệt đạo hoặc các vùng nhất định của cơ thể con người. Vật liệu chủ yếu là bột ngải cứu ép thành điếu (điếu ngải cứu) hay các viên nhỏ hình chớp hoặc trụ (mồi ngải cứu) (Theo suckhoedoisong.vn).
***Phương pháp châm cứu bằng kim châm bạc.
Phương pháp châm cứu là tuyệt kĩ Lâm gia, nếu thông thạo dược lý và y lý thì cũng hiểu rõ cách vận dụng bộ châm pháp này, hầu như không có bệnh nào trên đời mà bọn họ không trị được. Có điều rõ ràng phụ thân nguyên chủ đã đọc qua mấy quyển y thư này từ rất sớm, thế nhưng chưa bao giờ dùng phương pháp châm cứu này với người ngoài, cũng chưa từng nghe nói y thuật của ông có chỗ thần kỳ, tại sao nhỉ?
Lâm Đạm đọc nhanh như gió, lật xem hết bộ y thư, sau đó mới biết rõ chân tướng. Hầu như ở cuối mỗi một loại châm pháp, những lão tổ Lâm gia đều kèm theo cùng một câu —— Thực hiện châm pháp, phụ trợ nội lực. Truyền tới đời thứ tám, câu này biến mất, tới đời thứ chín, phương pháp châm cứu lão tổ Lâm gia dùng để chữa khỏi những chứng bệnh lạ trong《Kỳ chứng lục》không tăng thêm.
Bởi thế có thể suy ra rằng, hẳn là một phần trong bộ gia truyền của Lâm gia bị mất, đặc biệt là làm thế nào để sử dụng nội lực trong phương pháp châm cứu này, có điều không có ghi chép nào ghi lại. Không phối hợp của nội lực, hiển nhiên châm pháp này không thể dùng được.
“Nội lực nên tu luyện như thế nào đây? Phần trong bộ gia truyền Lâm gia bị mất chắc là cái này rồi?” Lâm Đạm trầm ngâm nói, cùng lúc đó, trong đầu nàng tự động xuất hiện một bộ công pháp tên là 《Tu la đao》, phần lời mở đầu ghi lại rõ ràng tỉ mỉ phương pháp tu luyện nội lực, có thể dù cho bộ gia truyền của Lâm gia, chẳng qua không biết phối hợp lại sử dụng với châm pháp Lâm thị có hiệu quả như dự tính hay không.
Dù sao đây cũng là lối thoát duy nhất, mặc kệ kết quả như thế nào, Lâm Đạm cũng phải thử một lần. Nghĩ vậy, nàng lập tức bắt đầu tu luyện, nhưng vì tư chất nguyên chủ không tốt, tốc độ rất chậm. Đến khi cuối cùng trong đan điền nàng cũng ngưng tụ được một chút khí lực thì mặt trời đã xuống núi, những quyển sách nàng phơi ở ngoài đã được tôi tớ sắp xếp gọn gàng đặt lại vào rương.
“Bây giờ là giờ nào?” Lâm Đạm đẩy cửa phòng ra, thấy hai nha hoàn đứng ở cửa, có vẻ như đang đợi mình.
“Hồi cô nương, bây giờ là giờ Dậu*.” Mặt mũi nha hoàn tương đối xinh xắn trông rất cung kính nhưng giọng điệu thì lạnh như băng. Lúc trước, các nàng ta đều gọi Lâm Đạm một tiếng tiểu thư, còn giờ có thể gọi nàng một tiếng cô nương đã không tồi rồi. Không thấy Tiết phu nhân luôn gọi nàng là tiện nha đầu hay sao?
*17 giờ đến 19 giờ.
Tiết Bá Dung không thích ở gần nữ tử, thế nên trong Khiếu Phong các chưa từng có nha hoàn, chỉ có gã sai vặt và thị vệ. Những nha hoàn này là gần đây mới điều tới, suy cho cùng thì nữ nhân vẫn chu đáo hơn nam nhân, có thể chăm bệnh tốt hơn, thuận tiện giám sát từng hành động của Lâm Đạm.
Thấy sau khi Lâm Đạm chuyển đến Khiếu Phong các đều trốn ở trong phòng, bỏ mặc Tiết Bá Dung, đám nha hoàn hết sức tức giận, quay đầu lại là báo cho Tiết phu nhân ngay. Sau đó, Tiết phu nhân sẽ đến đây đuổi cái đồ sao Tang Môn này đi.
Lâm Đạm không biết về hành động của hai nha hoàn, hỏi: “Đại ca ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ăn.” Hai nha hoàn cúi đầu, để tránh vẻ mặt tức giận của mình bị nàng nhìn thấy.
Trước đây, chỉ cần ánh mắt hạ nhân không đúng, hay là đáp sai mấy câu sẽ bị Lâm Đạm tát, việc xấu của nàng có chặt hết tre làm sách cũng không ghi hết, là người bị ghét nhất trong nhà này. Hiện tại, nàng gây ra họa lớn, lại còn ăn vạ không đi, tất nhiên là càng khiến người ta ghét.
Thấy có mấy thị vệ ở cách đó không xa trợn mắt nhìn mình, tay còn đặt trên chuôi đao, như muốn xông tới chém người, rốt cuộc Lâm Đạm cũng có phát giác, nhưng không để trong lòng. Nàng là vì Tiết Bá Dung mới ở lại, người khác thích hay ghét nàng, có liên quan gì đâu?
“Đi phòng bếp mang một phần thức ăn lại đây, ta muốn ăn cơm cùng đại ca.” Nàng phân phó.
“Nhưng Đại công tử không muốn ăn cơm.” Nha hoàn không cam lòng phản bác.
“Huynh ấy không ăn thì các ngươi để huynh ấy bị đói à? Các ngươi chăm sóc người khác như thế đó hả?” Lâm Đạm nhìn chằm chằm hai nha hoàn.
Hai nha hoàn không dám ngẩng đầu lên vì bị vẻ bình tĩnh và ánh mắt khí thế của nàng nhìn chằm chằm, nhanh chóng chạy đi phòng bếp.