Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 120: Thần y (4)
 
Từ khi chân Đại công tử bị thương, phòng bếp lúc nào cũng chuẩn bị một phần thức ăn nóng, để người Khiếu Phong các tới lấy. Hai nha hoàn nhanh chóng xách theo hộp thức quay lại, muốn mang vào trong phòng Đại công tử nhưng bị Lâm Đạm cản ở ngoài cửa, “Các ngươi chờ ở đây, đừng có làm phiền ta.” Nàng chậm rãi đi vào rồi trở tay đóng chặt cửa phòng.

Vẻ mặt nàng lúc này không vui cũng không buồn, so với vẻ ngang ngược lúc trước thì khiến người ta sợ hãi hơn, trong lòng hai nha hoàn không muốn nhưng cũng không dám không vâng lời.

Trong phòng rất tối, cửa sổ xung quanh đều đóng chặt, không khí hết sức ngột ngạt, còn nồng nặc mùi thuốc. Lâm Đạm đặt hộp thức ăn đặt lên bàn rồi đi mở cửa sổ, nương ánh chiều tà, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ hiện tại của Tiết Bá Dung. Hắn cao tám thước nhưng người thì cực kỳ gầy yếu, hai tay lộ ra ngoài gầy như hai que củi, giống như gập lại là gãy ngay. Khuôn mặt vô cùng tuấn tú đã trở nên nhọn hoắc, đôi mắt chim ưng đen kịt, không có tiêu cự, khiến cho người ta có cảm giác nham hiểm hung ác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe thấy có người vào hắn cũng không quay đầu lại, ngồi im lặng đối mặt với vách tường, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Đạm đi đến đối diện hắn, gọi một tiếng đại ca.

Thủ phạm ở trước mặt hắn thế mà con ngươi hắn chẳng dao động chớ nói chi là nhìn Lâm Đạm một cái. Tôi tớ bên ngoài phơi sách cả một ngày, cãi cọ ồn ào, hắn không nghe thấy cũng không hỏi gì như người chết rồi.

Lâm Đạm cẩn thận đánh giá khuôn mặt lạnh lùng như chạm trổ của hắn, chân thành tha thiết nói: “Đại ca, muội sai rồi, muội xin lỗi huynh, nếu muội không lỗ mãng tùy hứng, huynh sẽ không trở thành như bây giờ, cảm ơn huynh đã cứu mạng muội.”

Nàng cân nhắc chốc lát, nói tiếp: “Từ lúc còn rất nhỏ huynh đã không giống với những huynh đệ khác. Trong khi mọi người đều chơi đùa thì huynh tập võ, lúc mọi người còn ngây ngô huynh đã ở trên chiến trường. Ngày ngày huynh đều luyện võ dưới ánh mặt trời gay gắt đến bỏng da. Khi phu nhân thoa thuốc cho huynh không cẩn thận bóc mất một miếng da, huynh còn chẳng hừ lấy một tiếng, ngược lại không biết tại sao bà lại khóc. Bọn muội đứng ở một bên xem mà sợ tới mức nuốt không trôi suốt mấy ngày, trái lại huynh như người bình thường không sao cả, ngày hôm sau tiếp tục luyện võ, ai tới khuyên cũng không nghe. Còn chưa được mười lăm tuổi đã theo tướng quân đến biên quan, lần đầu tiên ra trận giết địch đã lập công lớn, lúc trở lại doanh địa trên lưng còn cắm hai mũi tên, máu tươi ướt sũng y phục mà huynh không hề hay biết. Huynh không sợ gì hết, dũng mãnh quả cảm, là người mạnh nhất muội từng biết. Bây giờ tinh thần huynh sa sút như thế, không phải vì tuyệt vọng mà vì không cam lòng. Huynh có khát vọng lớn lao cần thực hiện, thế nhưng bây giờ, kế hoạch của huynh đã bị hủy hoại bởi đôi chân không thể cử động này. Nhất thời huynh không chấp nhận được cho nên mới tự khép mình lại, huynh không hề giống kẻ hèn nhát như lời Tiết tướng quân mắng.”

Lâm Đạm quỳ một gối xuống đất, nhìn thẳng hắn: “Ngược lại, huynh kiên cường dũng cảm hơn bất cứ ai, sớm muộn gì cũng có một ngày huynh có thể vượt qua con đường gập ghềnh này. Không phải muội tới khuyên huynh phấn chấn lên, vì điều đó hoàn toàn không cần thiết, muội đây là tới chuộc tội và cùng huynh nghĩ cách. Muội muốn chữa khỏi chân của huynh, muội yếu như vậy nhưng đời này muội sẽ không từ bỏ, huynh cũng đừng từ bỏ. Nhé?”

Nói tới đây, Lâm Đạm nắm chặt tay lạnh như băng của Tiết Bá Dung, ánh mắt mong đợi.

Đôi mắt không tiêu cự của Tiết Bá Dung vẫn đối diện với vách tường như cũ, không dao động.

Lâm Đạm cũng không cảm thấy thất vọng chút nào, đứng lên bê thức ăn.

Khi nàng rời đi, ánh mắt vô hồn của Tiết Bá Dung mới lóe lên ánh sáng nhạt rồi chốc sau biến mất.

Rất nhanh Lâm Đạm đã quay lại, trong tay bê một chén thức ăn thơm phức.
 
“Đại ca, ăn cơm.” Nàng dùng muỗng múc một ít đồ ăn đưa đến miệng Tiết Bá Dung, thấy hắn không ăn thế là trực tiếp cạy miệng hắn, cưỡng ép nhét vào. Cuối cùng Tiết Bá Dung cũng quay đầu lại, nhìn nàng với vẻ đe dọa nhưng không nói gì cả.

Lâm Đạm mỉm cười nói, “Đại ca, muội còn nhớ khi còn nhỏ, huynh là đứa bé trai có triển vọng nhất nhà, huynh đứng yên trên Diễn Võ Trường, chấp mười mấy huynh đệ vây đánh, huynh chỉ dựa vào đôi tay là có thể đánh hạ cho tất cả nằm xuống hết. Có thể thấy huynh có chân hay không, có thể đi hay không huynh đều xứng đáng là một người mạnh mẽ, tất cả huynh đệ cùng vây đánh đều không phải đối thủ của huynh. Có điều huynh nhìn hiện tại xem, một nữ tử yếu ớt còn có thể dễ dàng đùa nghịch huynh, huống chi người ngoài? Muội bảo huynh ăn cơm, huynh không được nhổ ra, muội bế huynh lên giường, ngay cả sức phản kháng huynh cũng không có.”

Nàng không ý thức được lời nói của mình có chứa ẩn ý làm người ta hiểu lầm nghĩa khác, một tay bế Tiết Bá Dung gầy yếu lên, nhẹ nhàng đặt trên giường rồi lót sau lưng hắn mấy cái gối để cho hắn dựa thoải mái hơn, lúc này mới dùng thìa cương quyết cạy răng hắn ra, đút từng thìa từng thìa, hoàn toàn không cho hắn cơ hội nhổ ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Miệng bị nhét căng, Tiết Bá Dung theo bản năng nuốt xuống, nếu không sẽ bị nghẹn chết.

Lâm Đạm khẽ cười một cái, nói tiếp: “Huynh xem, hiện giờ huynh chẳng có chút sức, người khác muốn huynh sống, huynh phải sống, muốn chết cũng không được; người khác muốn huynh chết, chỉ cần buông tay huynh sẽ mất mạng ngay, căn bản không có cơ hội để phản kháng lại. Huynh định sống tháng ngày như vậy à? Huynh định trở thành một cái xác không hồn, bị người ta tùy ý sắp đặt ư?”

Tiết Bá Dung ngẩng đầu, ánh mắt rét lạnh.

Lâm Đạm không những không tránh mà còn nhìn thẳng hắn, nói: “Đại ca, có phải huynh rất tức giận không? Có phải định đuổi muội đi hay không? Vậy huynh phải ăn thật nhiều cơm, ăn no rồi mới có sức phản kháng muội. Muội nói cho huynh biết, muội mạnh lắm đó.”

Dường như để chứng minh lời mình nói, nàng dùng cạy miệng Tiết Bá Dung ra, nhét cho hắn một miếng đậu hủ kho, rồi nâng cằm hắn lên, ép hắn nhai nuốt. Lâu rồi Tiết Bá Dung chưa ăn cơm, toàn dựa vào nhân sâm trăm năm và một ít thuốc viên bồi bổ giữ mạng, làm gì có sức phản kháng?
 
Xưa giờ hắn là tấm gương của chúng huynh đệ, là quý tộc mới trên triều đình, còn là chiến thần trên sa trường, chưa từng bị áp bức và lăng nhục mức này? Đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn cuối cùng cũng phản chiếu bóng dáng Lâm Đạm, hơn nữa mơ hồ có gợn sóng ở bên trong.
 
Lúc Lâm Đạm lần nữa đưa thìa sang, hắn khó khăn đưa tay lên, che miệng mình lại.

Lâm Đạm giả vờ không hiểu ý hắn, kéo tay hắn ra, tiếp tục nhét vào. Hắn che miệng lần nữa nhưng lại bị kéo ra, sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần hắn mới chịu thua, nói bằng giọng vô cùng khàn: “Ta tự ăn.”

Ba tháng, đây là câu đầu tiên hắn nói, có chút buồn cười nhưng lại làm sống mũi Lâm Đạm cay cay, trong lòng xúc động. Một nam nhân mạnh mẽ, không nên suy bại đến hoàn cảnh thế này.

“Đại ca, muội vô cùng xin lỗi huynh. Muội biết huynh không phải là một người hèn nhát, chỉ là huynh không muốn sống trong mớ hỗn độn. Nếu có thể, huynh nguyện da ngựa bọc thây*, chôn ở biên quan, cũng không muốn nằm trên giường bệnh ở đây, hưởng thụ sự chăm sóc từng li từng tí của người khác. Đến chết huynh còn không sợ, sao lại sợ hãi ốm đau? Muội chắc chắn sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho huynh, huynh đừng từ bỏ.”
 
*Hi sinh nơi chiến trường.

Ánh mắt Tiết Bá Dung sâu xa, mặt không biểu cảm, dường như không dao động, có điều đầu ngón tay khẽ run rẩy, khẽ đến không thể phát hiện.

Lâm Đạm cảm giác quai hàm mình mỏi nhừ, chắc là do nói quá nhiều. Tính cách nàng khác nguyên chủ, nếu thích một người sẽ lặng lẽ đợi, có thể không gây chuyện thì không gây chuyện. Có điều vì để cho Tiết Bá Dung mau chóng khỏe, có mấy lời nàng không thể không nói. Đúng là nàng trầm mặc ít nói, không giỏi giao thiệp, thế nhưng cũng không chứng tỏ nàng là một người không có suy nghĩ, không có tình cảm.

Nàng nắm tay đối phương, chuẩn bị lại nói thêm vài câu nhưng Tiết Bá Dung phun ra hai chữ: “Ăn cơm.”

“Ừm, ăn cơm.” Lâm Đạm lập tức nuốt một bụng lời định nói trở về, vui vẻ như trút được gánh nặng.

Tiết Bá Dung chủ động cầm lấy thìa, run rẩy xúc cơm, chẳng qua thử mấy lần cũng chưa thành công. Lâm Đạm định giúp hắn, bị hắn trừng mắt cảnh cáo.
 
“Được rồi, Đại ca tự mình ăn đi, muội không nhiều chuyện nữa. Cơm rơi vãi ra không sao, xong xuôi muội tới dọn dẹp.” Lâm Đạm giơ hai tay lên tỏ vẻ thỏa hiệp.

Tiết Bá Dung không nhìn nàng mà gục đầu xuống, chuyên tâm nhìn chằm chằm bát cơm, mặc dù động tác rất khó khăn, tốc độ cực kỳ chậm, vẫn một thìa nối tiếp một thìa như cũ, kiên nhẫn không bỏ ăn.

“Lâm Đạm, cái đồ tiện nha đầu này, sau khi ngươi chuyển đến Khiếu Phong các là trốn vào trong phòng ung dung tự tại, bỏ mặc Bá Dung, ta trúng tà mới đi tin ngươi lần nữa…” Tiết phu nhân đẩy cửa phòng ra một cái rầm, thấy tình hình bên trong, vẻ mặt phẫn nộ bị kinh ngạc thay thế.

Bà chớp chớp mắt, dáng vẻ không tin nổi.

“Bá Dung, con chịu ăn cơm rồi?” Bà chậm rãi đi qua, lát sau lại tức giận lên, quát lớn: “Lâm Đạm, sao ngươi dám để Bá Dung tự ăn cơm? Nó là người bệnh, cần phải chăm sóc, ngươi không thể đút nó à?”

“Vâng phu nhân.” Lâm Đạm cũng không tranh cãi, lập tức duỗi tay lấy lại cái thìa.

Tiết Bá Dung nghiêng người né tránh, yếu ớt nói: “Nương, con tự ăn, không cần người khác đút.”

Một tiếng “Nương” này đã lâu rồi Tiết phu nhân không được nghe thấy. Thấy chết chóc trong mắt con trai được thay bằng sức sống, thiếu chút nữa bà bật khóc. Quả nhiên để Lâm Đạm tới hầu hạ hắn là đúng, vì không để Lâm Đạm tới gần, hắn sẵn sàng tự mình ăn cơm, cuối cùng cũng chịu mở miệng bày tỏ ý kiến của mình! Chẳng qua thế này còn chưa đủ, hắn đã gầy thành da bọc xương, há có chuyện một hai ngày là có thể dưỡng lại như trước?

Tiết phu nhân chuyển giận thành vui, lập tức vứt bỏ ý nghĩ đuổi Lâm Đạm đi, ngược lại nghiêm túc dặn dò: “Sau này mỗi ngày người đều phải tới trông nom Bá Dung ăn cơm, không được lười biếng.”

Lâm Đạm gật đầu đáp ứng, lại nói: “Phu nhân, có thể xây một phòng bếp nhỏ ở Khiếu Phong các không, để tiện hơn ấy mà. Đại ca muốn ăn món gì là có thể phân phó xuống ngay, không cần phải ngày nào cũng đến phòng bếp lớn báo. Nếu là đi chậm, phòng bếp lớn không chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, sợ là đại ca không chịu ăn cơm.”

Tiết Bá Dung liếc Lâm Đạm một cái, cuối cùng không lên tiếng.

“Được, nếu bên đại ca ngươi thiếu cái gì, ngươi có thể phân phó xuống, để bọn họ chuẩn bị.” Chỉ cần con trai có thể phấn chấn trở lại, cái gì Tiết phu nhân cũng đồng ý.

“Tạ phu nhân, lúc đại ca ăn cơm không thích người khác nhìn, chúng ta tạm thời rời đi chứ?” Lâm Đạm nói tiếp.

Tiết phu nhân không thể không đồng ý, theo lời rời đi, chờ non nửa canh giờ lại vào, quả thật là Tiết Bá Dung đều ăn hết thức ăn của hôm nay, tuy rằng cổ tay không có sức rơi vãi ra ngoài rất nhiều, nhưng cũng coi như có tiến bộ lớn. Từ giờ, mặc dù bà không tình nguyện cũng không thể không thừa nhận: Đưa Lâm Đạm tới Khiếu Phong các, có lẽ không phải chuyện xấu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui