Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 121: Thần y (5)
 
Tiết phu nhân vui mừng trở về chính viện, đại nha hoàn của lão thái quân đã đứng ở cửa đợi lúc lâu, thấy bà đi tới lập tức nghênh đón hỏi: “Phu nhân, lão thái quân vẫn đang chờ người, người đã đuổi Lâm Đạm đi rồi sao?”

“À, chuyện này về rồi nói sau.” Lúc này Tiết phu nhân mới nhớ ra mục đích mình vội vàng chạy đến Khiếu Phong các, biểu cảm trên mặt không khỏi có chút lúng túng.

Đại nha hoàn rất thất vọng nhưng vẫn gượng cười mời bà vào phòng lão thái quân. Do nguyên chủ tác oai tác oái nên Tiết gia có chín tôi tớ là chín người đều ghét nàng, đều chờ nàng biến thành chó nhà có tang*.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*Chó nhà có tang: Ví như không nơi nương tựa, lang thang đây đó.

“Nha đầu Đạm nhi kia đi chưa? Nếu nó muốn đến chính viện cầu kiến, ngươi giúp ta cản lại, ta không muốn gặp nàng ta nữa.” Lão thái quân nằm ở trên giường, trên trán đắp một cái khăn ấm, trông dáng vẻ cực kỳ khó chịu. Sau khi tôn tử bị liệt, bà cũng bệnh nặng một trận, đến nỗi giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Lúc trước bà cho rằng Lâm Đạm thay đổi, trong lòng còn thoáng vui, có điều không ngờ lập tức bị Lâm Đạm vả mặt, vì thế tinh thần có chút không chịu nổi, lại lần nữa nằm xuống.

“Nương, con không có đuổi Lâm Đạm. Lúc con đến, Bá Dung đang tự ăn cơm, có vẻ như ghét Lâm Đạm hầu hạ. Nương, người làm rất đúng, đưa Lâm Đạm qua, thật sự Bá Dung có phản ứng của người bình thường.” Nhắc tới cái này, Tiết phu nhân lập tức lộ ra vẻ mặt hân hoan.

“Bá Dung có thể tự ăn cơm?” Lão thái quân lập tức bò dậy, nôn nóng nói: “Không được, ta phải tự mình đi xem.”

Tiết phu nhân vội cản bà, khuyên can: “Người đừng động đậy, mau nằm xuống, Bá Dung bên kia tốt lắm, người muốn xem lúc nào cũng có thể đi xem, không tốn nhiêu thời gian. Người còn chưa khỏi bệnh, Bá Dung vẫn còn yếu, hai người lây bệnh cho nhau thì con phải làm sao bây giờ!”

Lão thái quân nghe vậy, không dám nhúc nhích nữa, liên tục đáp: “Được rồi được rồi, ta không đi nữa, bộ xương già này của ta bệnh chết không sao, nếu hại chết nội tôn, thì hối hận mất! Nó ăn bao nhiêu cơm? Có những món gì? Sắc mặt đã tốt hơn chưa?”

“Ăn một chén cháo, mấy miếng đậu hủ kho với một ít thịt băm, sắc mặt tốt hơn nhiều. Con bảo Lâm Đạm đút cho nó, nó kiên quyết không đồng ý, còn mở miệng nói chuyện với con.”

“Nó nói cái gì?”

“Nó nói: Nương, con tự ăn, không cần người khác đút.”

“Ôi trời, đứa nhỏ này vẫn giống khi còn nhỏ, da mặt cực kỳ mỏng! Chịu nói chuyện là tốt, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi!” Lão thái quân vừa nói đã lệ nóng doanh tròng.

“Đúng thế! Lão gia đang tìm kiếm hỏi thăm danh y khắp nơi, nước Tần không có thì  đi nước Ngô, nước Ngô không có thì đi nước Sở, Trung Nguyên lớn như vậy, rồi sẽ có người có thể chữa bệnh này. Chỉ cần Bá Dung vượt qua con đường khó khăn trong lòng, bằng lòng phấn chấn trở lại, mọi chuyện sẽ tốt thôi.” Tiết phu nhân cúi đầu lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.

Mẹ chồng nàng dâu ngồi đối diện nhau, vừa khóc vừa cười, làm một đám nha hoàn nhìn đến ngớ người. Đến nỗi câu “Đuổi Lâm Đạm đi”, không còn ai dám nói.

Lâm Đạm cũng không biết mình thiếu chút nữa là bị đuổi ra khỏi nhà, lúc này đang lục tung đất tìm đồ. Quyển《Châm pháp Lâm thị》 đã viết rõ, châm pháp gia truyền, phải sử dụng châm đặc chế của lão tổ Lâm gia, không thể dùng kim châm bên ngoài, dùng ngân châm lung tung, nếu không sẽ không có hiệu quả. Nhưng nàng đã tìm khắp nơi rồi vẫn chưa tìm thấy bộ châm này, hơn nữa không nhớ là cha Lâm đã từng dùng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ cũng mất rồi? Vừa nghĩ đến đây, nàng vỗ ót một cái, thầm mắng mình ngốc. Nếu đáy rương này có thể giấu đồ, tất nhiên là mấy cái rương khác cũng có thể. Chốc sau, quả nhiên nàng tìm được bộ dụng cụ châm cứu ở nắp rương, có kim nhỏ như lông trâu, có kim to như xiên tre, có kim dài đến nửa thước, cũng có kim ngắn ngủn chừng hai tấc, có kim bằng đá mài với hình dạng khác nhau và mảnh kim loại mỏng, tất cả đều được dùng vải bọc lại, giữ rất kỹ.

Nhưng mà, không có phương pháp tu luyện nội lực, mấy dụng cụ này chẳng khác gì đồ bỏ đi, khó trách từ đời thứ chín trở đi, tổ tông Lâm gia cất bọn chúng đi, không được nhìn thấy mặt trời.

Lâm Đạm cầm những kim châm này trong tay, đối chiếu với hình ảnh trong sách để phân biệt từng cái, đúng lúc lúc này, phòng cách vách truyền đến một tiếng vang, dường như là có vật nặng rơi xuống đất. Nàng lập tức cất châm vào chỗ cũ, vội vàng chạy đi xem. Vì để chăm sóc Tiết Bá Dung tốt hơn, nàng chẳng màng cái gì mà nam nữ khác biệt, dọn đồ của mình đến sương phòng cách vách hắn. Ở gần như thế, chỉ cần có chút động tĩnh, chỗ này của nàng có thể nghe thấy ngay.

Lúc nàng chạy tới, gã sai vặt phụ trách hầu hạ Tiết Bá Dung đã ngủ, đang nghiêng ngã ở trên sạp nhỏ, còn Tiết Bá Dung thì lăn từ trên giường xuống, đang cố gắng chống nửa người người trên, định leo lên.

“Đại ca, huynh đừng nhúc nhích, muội tới giúp huynh.” Lâm Đạm bế một nam nhân cao tám thước lên dễ như trở bàn tay, nhẹ nhàng đặt trên giường, còn dịu dàng hỏi: “Đại ca, có phải huynh muốn uống nước không? Huynh mở miệng để họ đút là được, tại sao phải tự làm?”

Đã là lần thứ hai Tiết Bá Dung bị Lâm Đạm bế, lúc này đang nhắm mắt lại, không muốn nhìn đối phương.

Lâm Đạm rót một chén trà nóng, đưa tới bên miệng hắn.

Hắn cắn chặt răng, dáng vẻ chống cự.

Lâm Đạm thở dài một hơi, bóp quai hàm hắn, cạy hàm răng hắn ra, kiên quyết đổ chén trà vào.
 
Tiết Bá Dung sặc đến liên tục ho khan, hai má đỏ ửng trên gương mặt tái nhợt, trông vô cùng đẹp trai. Hắn nhìn phía Lâm Đạm chăm chăm, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Lâm Đạm chậm rãi nói: “Đại ca huynh nhìn cái gì, nhìn nữa huynh cũng không kháng cự muội được, tốt nhất là ngoan ngoãn uống nước đi, bằng không chờ lát nữa lại sặc. Thật ra đại ca có cơ hội đuổi đi muội đi, chỉ cần lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy muội, huynh mở miệng nói không thích muội, muốn muội đi, lập tức lão thái quân và phu nhân sẽ đuổi muội đi. Có điều huynh sống chết ngoan cố không nói gì, vì thế muội ở lại đây.”
 
Nàng vừa nói vừa đổ chén nước thứ hai, định cưỡng ép đổ như trước nhưng bị Tiết Bá Dung chủ động nhận lấy, từng chút từng chút uống sạch sẽ. Uống xong, hắn ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng.

Lâm Đạm khẽ mỉm cười, phá tan hy vọng của hắn, “Đại ca, giờ huynh có nói cũng muộn rồi. Huynh ghét muội, không muốn để muội chăm sóc, vì thế chủ động ăn cơm uống nước, còn nói chuyện với phu nhân. Bây giờ, tất nhiên là bọn họ cho rằng là muội kích thích huynh mới có thể làm huynh phấn chấn lên, huynh lại nói muốn đuổi muội đi, bọn họ sẽ không nghe đâu. Cho nên đại ca, hiện tại xem như huynh hoàn toàn rơi vào trong tay muội, vẫn là ăn cơm, uống nước, ngủ nghỉ đàng hoàng, dưỡng cơ thể khỏe lại đi.”

Nói tới đây, nàng nghiêm túc nói: “Đại ca, huynh nhìn huynh bây giờ đi, yếu ớt biết bao, bất lực cỡ nào? Huynh không cảm thấy bực tức sao?”

Tiết Bá Dung không thay đổi sắc mặt mà uống nước, dường như không nghe thấy lời nàng nói, chẳng qua là lúc uống xong không đưa chén trà lại cho nàng mà ném xuống đất. Có lẽ là hắn muốn đập nhưng tay hắn không có sức không đập được.

Chén trà rơi vuông góc trên thảm lông dê, đừng nói là rớt vỡ, ngay cả một tiếng vang còn không có.

Lâm Đạm nhặt chén trà nguyên vẹn lên, lau sạch sẽ, không chút để ý nói: “Đại ca, huynh định thể hiện sự tức giận hay là định thị uy muội? Nếu huynh có sức, có thể ném chén trà vào mặt muội, như vậy mới sảng khoái. Nhưng huynh nhìn đi, thị uy của huynh ngay cả chút bọt nước cũng không bắn lên, không biết còn tưởng rằng huynh trượt tay đó.”

Tiết Bá Dung nhắm mắt lại thở hổn hển, gân xanh trên trán ngày một nhiều.

Động tĩnh của hai người sớm đã đánh thức gã sai vặt đứng ở một góc, không dám hó hé tiếng nào.

“Đại ca, huynh nghỉ ngơi cho khỏe đi, muội không quấy rầy huynh nữa.” Lâm Đạm đặt chén trà về chỗ cũ, đi ra ngoài, lúc đi tới cửa bỗng nhiên dừng lại, giao phó gã sai vặt: “Đại ca uống rất nhiều nước, trước ngươi dùng bô tiểu giúp huynh ấy lấy ít nước tiểu sau đó để huynh ấy nằm ngang, nếu không buổi tối huynh ấy sẽ bị đánh thức, thế sẽ ảnh hưởng giấc ngủ.”

Nàng hoàn toàn không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì, nhưng mặt gã sai vặt lại đỏ lên, ánh mắt né tránh, dáng vẻ ngượng ngùng.

Tiết Bá Dung không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên mở mắt ra, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi còn chưa đi nữa?”
 
“Muội đi ngay đây, đại ca ngủ ngon.” Nàng bước qua ngạch cửa, nghiêm túc dặn dò, “Có chuyện gì thì hét lên một tiếng, muội lập tức tới đây, muội ở cách vách, rất gần.”

“Ngươi là một cô nương chưa thành hôn, lại ở trong viện đại nam nhân, còn ở cách vách, ngươi không cảm thấy không ổn sao?” Tiết Bá Dung khàn giọng răn dạy.

Lâm Đạm bấm đầu ngón tay nói: “Đại ca, huynh nói một hơi hai mươi sáu chữ với muội, muội ở Tiết gia mười hai năm, đây là câu dài nhất muội từng nghe huynh nói. Đại ca huynh khỏe lại đúng là giỏi ghê.” Dứt lời đóng cửa lại, dặn dò qua cánh cửa: “Sắp đến giờ Tý* rồi, đại ca mau ngủ đi.” Thế nhưng đối phương xem như không nghe thấy lời vừa rồi.
 
*23 giờ đến 1 giờ sáng.

Tiết Bá Dung hung hăng trừng mắt nhìn cánh cửa, như muốn trừng ra hai cái lỗ trên đó. Đôi mắt thâm trầm của hắn giờ thật đáng sợ.

Gã sai vặt run sợ trong lòng mà cầm bô tiểu tới, bị ánh mắt chết chóc của Đại công tử đảo qua nhìn, thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu. Trong Tiết phủ, quả nhiên vẫn là Lâm cô nương giỏi nhất, đến cả râu hùm cũng dám vuốt.

Lâm Đạm quay lại phòng tiếp tục nghiên cứu y thư, đến khi buồn ngủ mới nằm xuống ngủ, một giây đồng hồ sau đã tiến vào mộng đẹp, hoàn toàn không biết mình chọc giận Tiết Bá Dung thành cái dạng gì.

Hôm sau, sáng sớm nàng đã đi phòng bếp mang hai chén cháo và mấy đĩa thức ăn đến phòng đại ca. Hầu hạ đại ca ăn sáng xong, nàng chuẩn bị chính thức học y thuật. Người ta toàn bốn năm tuổi đã học thuộc lòng bài ca sắc thuốc, bảy tám tuổi học bắt mạch, còn nàng mười bảy tuổi mới bắt đầu, tóm lại là hơi trễ.

Lúc này không cần nàng nói nhiều hơn nửa chữ, mới vừa đặt hộp đựng thức ăn xuống, Tiết Bá Dung đã chủ động mở miệng nói, “Ta tự ăn, không cần ngươi đút.”

Mỗi buổi sáng Tiết phu nhân đều tới thăm con trai, lúc đẩy cửa vào trùng hợp nghe thấy hắn nói câu này, lại thấy hắn nghiêm túc ghé vào bàn húp cháo, cố gắng không để cái tay run rẩy đang cầm thìa của mình làm rơi vãi cháo ra ngoài, như trở về khi còn bé mới vừa học tự mình ăn cơm.

Rất nhiều hồi ức xuất hiện trong đầu, làm ướt đôi mắt Tiết phu nhân. Bà sợ mình đến đã phá hỏng khẩu vị của con trai, vội vàng lui ra ngoài, trốn ngoài cửa sổ nhìn lén. Chỉ thấy Lâm Đạm liên tục gắp thức ăn vào trong chén con trai mình, lúc là trứng chiên, lúc thì dưa chua xắt nhỏ, còn con trai thì ăn tất, không hề tỏ vẻ kháng cự. Nếu là trước kia, có nữ nhân dám can đảm đến gần như vậy, thậm chí chạm vào đồ ăn của hắn, hắn đã sớm lạnh mặt.

“Phu nhân, người không đi vào ạ?” Nha hoàn phụ trách hầu hạ Đại công tử bị Lâm Đạm ngăn ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi.

“Không vào. Ngay cả cái thìa Bá Dung còn cầm không vững, ăn một miếng đổ một nửa, hết sức chật vật. Nếu ta vào, nó da mặt mỏng, tất nhiên sẽ không chịu ăn.” Tiết phu nhân rất hiểu con trai mình, dứt lời xua xua tay, vui mừng nói: “Quay về thôi, chờ trưa chúng ta lại đến.”

“Nhưng Lâm cô nương ở bên trong, không phải Đại công tử cũng ăn ngon sao ạ?” Nha hoàn không cam lòng nói.

“Lâm Đạm là người ngoài, ta là nương nó, sao giống nhau được? Nó có thể không để bụng ánh mắt của Lâm Đạm, nhưng nó không thể không để bụng ánh mắt của người nhà. Nó không muốn chúng ta thấy dáng vẻ gầy yếu của nó thì chúng ta giả vờ không thấy.” Tiết phu nhân lau khóe mắt, lúc gần đi nhìn chằm chằm nha hoàn kia, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói nhiều quá đấy.”

Nha hoàn vội vàng cúi đầu nhận sai, sau đó run sợ tiễn đoàn người đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui