Chương 122: Thần y (6)
Tiết phu nhân tự cho là mình nói chuyện rất nhỏ, không ảnh hưởng người khác, thật ra hai người trong phòng đều là người có võ công, đã nghe thấy cả. Lâm Đạm giả vờ không biết nhưng Tiết Bá Dung lại lộ ra vẻ áy náy. Đợi Tiết phu nhân đi rồi, hắn buông thìa, không còn tâm trạng ăn uống.
“Ăn hết đi.” Lâm Đạm gõ đũa vào bát hắn: “Chỉ còn một lớp cháo mỏng thôi, hai ba hớp là có thể giải quyết hết, chớ lãng phí.”
Tiết Bá Dung không dao động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc lúc này, một gã sai vặt mang một chung canh sâm đi vào, đặt trên bếp lò, hầm bằng lửa nhỏ.
Lâm Đạm quay đầu lại nhìn gã, đột nhiên hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Hồi Lâm cô nương, tiểu nhân tên là Lý Trung.” Gã sai vặt khom lưng trả lời, vẻ mặt sợ hãi. Từ khi hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Đạm thuần phục Tiết Bá Dung thuần đến ngoan ngoãn dễ bảo thì không dám bày ra vẻ mặt vô lễ. Vị chủ nhân này có thể trị được Đại công tử có tương lai nhất Tiết phủ, còn có ai mà không thể trị được?
“Hai nha đầu bên ngoài tên gì?” Lâm Đạm tiếp tục hỏi.
“Người mặc y phục màu đỏ gọi là Phương Phỉ, mặc y phục màu xanh là Bích Ngọc, gần đây mới được điều tới. Trước đây ở Khiếu Phong các bọn tiểu nhân chưa từng có nha hoàn hầu hạ.” Gã sai vặt không hề không đáp, thái độ ân cần.
Lâm Đạm gật đầu, nói tiếp: “Thế trước khi ta tới, công tử nhà ngươi không muốn ăn cơm, các ngươi làm sao để huynh ấy sống?”
Gã sai vặt đau khổ nói: “Mỗi ngày phu nhân đều tới xin Đại công tử ăn cơm, nếu tâm trạng Đại công tử tốt sẽ uống một hai ngụm canh nhân sâm, tâm trạng không tốt sẽ không ăn không uống, chỉ ngồi im lặng nhìn vách tường. Lâm cô nương người xem, đây là canh sâm hằng ngày Đại công tử uống, tiểu nhân đặt trên bếp lò cho nóng, đợi lát nữa người nhớ cho Đại công tử uống một chút, như vậy mới có thể bồi dưỡng cơ thể lại.”
Lâm Đạm quay đầu nhìn Tiết Bá Dung, nói từng câu từng chữ: “Ăn cơm còn muốn mẹ mình tới khóc lóc cầu xin, đại ca, huynh khá lắm!”
Mặt Tiết Bá Dung đỏ lên, lập tức cầm lấy cái thìa, húp sạch nước cháo dư.
Lâm Đạm rèn sắt khi còn nóng*, lại để hắn uống một chén canh sâm và vài viên thuốc bồi bổ nguyên khí, lúc này mới dừng tay.
*Tranh thủ thời cơ.
“Có muốn đi tè không?” Nàng nhận lấy khăn tay gã sai vặt đưa tới, một bên lau mặt cho Tiết Bá Dung, một bên tự nhiên hỏi.
Tiết Bá Dung ho khan dữ dội, mấy lần duỗi tay đẩy nàng nhưng không đẩy được. Hiện tại nàng chính là một miếng thuốc cao da chó, một khi dính vào, có xé cũng xé không ra.
“Không muốn đi tè à? Vậy huynh có muốn đi nặng không?” Lâm Đạm tiếp tục hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Bá Dung nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Đạm, ngươi đi ra ngoài cho ta!”
“Cũng được, nếu huynh có cần gì thì gọi một tiếng, muội bảo Lý Trung tới giúp huynh. Phòng ngủ của muội ở bên trái phòng huynh, thư phòng của muội ở bên phải phòng huynh, chỉ cách hai bức tường, rất gần. Chỗ huynh có động tĩnh gì, muội đều có thể nghe thấy ngay.” Lâm Đạm dặn dò xong mới đi ra ngoài.
Khuôn mặt vốn tái nhợt của Tiết Bá Dung lúc này đã đỏ hết lên, không biết là xấu hổ hay giận.
Lý Trung vùi đầu ở một góc, coi mình như không tồn tại. Mặc dù từ nhỏ gã đã đi theo Đại công tử nhưng không biết làm sao chăm sóc đối phương, chuyện có thể tự mình làm tuyệt đối Đại công tử sẽ không mượn tay người khác, vì thế đêm qua gã mới có thể ngủ ngon như vậy, cũng không nghĩ là phải để chén nước ở mép giường công tử hay là cõng hắn đi vệ sinh gì đó.
Nếu không có Lâm Đạm nhạy bén, dựa theo tính cố chấp của Tiết Bá Dung, mình không leo lên được sẽ nằm trên đất cả đêm, đảm bảo sẽ không chủ động mở miệng xin người khác giúp đỡ. Chờ đến sáng ngày hôm sau, để Tiết phu nhân thấy, toàn bộ người trong viện đều bị ăn hèo. Nghĩ vậy, Lý Trung không khỏi biết ơn Lâm Đạm hơn.
Lâm Đạm ăn xong bữa sáng là đi thư phòng cách vách đọc sách ngay, bắt đầu học từ đơn giản nhất là bài ca sắc thuốc, sau đó học bắt mạch và phân biệt thảo dược. Trong khi đó, nàng cũng không để nội công tâm pháp mai một đi, mỗi ngày sẽ dành hai canh giờ ngồi thiền.
Rất nhanh Tiết phu nhân phái người tới xây một phòng bếp nhỏ ở Khiếu Phong các, mỗi ngày đều đưa nguyên liệu nấu ăn tươi nhất sang đây.
Mới đầu, Lâm Đạm còn giả vờ đi theo nữ đầu bếp học nấu nướng, sau đó thay thế người ta luôn. Việc may vá của tú nương nàng cũng từ từ đảm nhận, hễ là y phục của Tiết Bá Dung cũng là nàng tự may, hơn nữa còn hết sức chú tâm.
Ngày hôm đó, nữ trù sư bị đánh bại dưới tay nghề của Lâm Đạm, chủ động lui sang một bên giúp việc. Lúc mới bắt đầu, nàng ta còn tưởng rằng Lâm Đạm học nấu nướng với mình để ra vẻ cho lão thái quân và phu nhân thấy, nào ngờ mới học bảy ngày, nàng đúng là có bản lĩnh nhà nghề*.
*Chỉ một người nào đó có sở trường đặc biệt mà người khác khó có thể bì kịp.
Nữ trù sư hết sức hối hận nhưng đã muộn, chỉ ngầm kinh hãi với sự thông minh của Lâm Đạm. Nghe nói Lâm Đạm mới học thêu còn muốn giỏi hơn lão tú nương có kinh nghiệm mấy chục năm, người ta nói nàng là gối thêu hoa* nên tới xem tận mắt. Nếu nàng là gối thêu hoa thì khắp Kinh thành cũng không có cô nương nào thông minh hơn nàng.
*Ví với những người chỉ có vẻ ngoài không có học thức hay tài năng.
Lâm Đạm làm một đĩa gà phù dung, một đĩa đậu hũ nhồi, một đĩa nấm hương xào lòng, một tô canh bí đao hầm xương, Đựng trong hộp đựng thức ăn thật đẹp rồi mang đến phòng Tiết Bá Dung.
Tiết Bá Dung ngớ người ra khi ăn miếng đầu tiên, sau đó tốc độ ăn nhanh hơn. Từ khi bị thương, sức ăn của hắn giảm hơn trước nhiều, ăn một chén cháo là no, sống chết không muốn cầm bát đũa nữa. Hôm nay,thế mà hắn ăn liền hai bát cơm, còn uống sạch một bát canh, chỉ để lại một ít nước thừa cho Lâm Đạm.
Lâm Đạm cũng không chê, múc nước canh đổ vào bát khuấy khuấy rồi ăn ngon lành.
Tay của Tiết Bá Dung đã lấy lại được chút sức, mặt cũng hơi có thịt, vừa lau miệng vừa dặn dò Lý Trung: “Hôm nay đổi đầu bếp rồi đúng không? Tay nghề người này rất tốt, thưởng cho hắn một lượng bạc đi.”
Lý Trung đáp một tiếng, sau đó lén nhìn Lâm Đạm.
Lâm Đạm trực tiếp mở tráp tiền của Tiết Bá Dung ra, lấy một lượng bạc cất vào túi mình.
Tiết Bá Dung lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: “Ngươi lấy bạc của ta làm gì?”
“Tạ đại ca đã thưởng, trù sư mới của hôm nay chính là muội. Sau này, thức ăn của đại ca là do muội nấu, y phục của đại ca là do muội may, vậy có được không?” Lâm Đạm nhéo mặt Tiết Bá Dung một cái, vui mừng nói: “Đại ca, huynh thật nhiều thịt!”
Tiết Bá Dung vội bắt lấy cổ tay nàng, gương mặt hắn đỏ bừng, hắn quở trách nàng: “Nữ hài tử có thể tùy tiện nhéo mặt nam nhân sao, ngươi có biết xấu hổ không?”
Lâm Đạm giãy tay ra, càng thêm vui mừng nói: “Đại ca, huynh cũng có thật nhiều sức.”
Tiết Bá Dung cảm thấy mình đây là ông nói gà bà nói vịt, vừa xấu hổ lại bất đắc dĩ.
Tiết phu nhân và lão thái quân đến thăm hắn đang đứng ở cửa, nhìn cảnh này cười khanh khách. Nội tôn đúng thật mập lên một chút, sắc mặt hồng hào, đôi mắt sáng ngời, ngay cả thể lực cũng dần hồi phục. Rồi sẽ có một ngày hắn khỏe lại.
Nghĩ vậy, vẻ mặt của lão thái quân ôn hòa với Lâm Đạm hơn, mặc dù Tiết phu nhân vẫn là dáng vẻ lạnh lùng nhưng giọng điệu thì dịu đi không ít, cũng không còn mở miệng ra là gọi nàng tiện nha đầu.
Thấy hai vị trưởng bối, Tiết Bá Dung lau mặt, thật sự muốn thở dài một hơi. Dạo gần đây, hắn bị Lâm Đạm chọc tức đến quên luôn mấy suy nghĩ bậy bạ, cũng dần dần ý thức được khi mình tinh thần sa sút đã mang đến cho người nhà bao nhiêu tổn thương. Giọng hắn nghẹn ngào, tự đáy lòng nói: “Tổ mẫu, nương, nội tôn bất hiếu, để cho mọi ngươi lo lắng!”
“Con đâu có sai chỗ nào, con đừng nói như thế.” Lão thái quân vội đi vào trong, an ủi: “Sắc mặt con giờ đã khá hơn nhiều, người cũng có sức, cơ thể một càng ngày càng mạnh hơn. Phụ thân con đã đi Giang Châu giúp con tìm danh y, chẳng bao lâu sẽ có tin tốt thôi, chắc chắn con sẽ khỏi hẳn.”
Tiết phu nhân liên tục phụ họa, mỉm cười trong nước mắt.
Thấy cảnh này, Lâm Đạm lặng lẽ đi ra ngoài, rồi lặng lẽ khép cửa lại, chừa không gian cho bọn họ.
Ba ngày sau, Tiết tướng quân chừa truyền tin về, Tiết Kế Minh đã quay về, thành thật nói: “Tổ mẫu, người biết không? Mấy ngày trước có một cái nông phu bị sừng trâu đâm thủng bụng, lòi ruột ra ngoài, người ta đều nói hắn ta chết chắc rồi, đưa đến phòng thuốc của Huyên Thảo, được nàng cứu sống!”
“Cái gì, ruột lòi ra ngoài còn có thể cứu sống?” Lão thái quân hoảng sợ.
“Có thể cứu, Huyên Thảo rửa sạch ruột rồi nhét vào bụng người nọ, cuối cùng dùng kim chỉ khâu bụng hắn ta lại, hơn một tháng sau, người nọ có thể tung tăng nhảy nhót. Con tận mắt nhìn thấy, làm sao giả được? Nếu người không tin, có thể phái người hỏi thăm người trên đường, hiện giờ đều đã đồn khắp Kinh thành, nói Huyên Thảo là thần y sống, không có bệnh nàng không trị được!”
Mắt lão thái quân sáng lên, lập tức phái người đi nghe ngóng. Tiết phu nhân cũng mỏi mắt mong chờ, hy vọng tin tức là thật. Nếu đúng là thật, cho dù con trai nhỏ muốn cưới Ngô Huyên Thảo làm chính thê, bà cũng không phản đối.
Rất nhanh vú già đã quay lại, kể lại lời đồn từ đầu đường đến cuối ngõ, nói thẳng ra rằng Ngô Huyên Thảo là thần y, có qua lại với Diêm Vương, có thể cướp người từ địa phủ, còn nói y thuật nàng ta siêu phàm, cứu sống người chết, tái tạo da thịt từ xương trắng.
Lão thái quân và Tiết phu nhân lập tức phái người đi mời nàng ta, có điều vì Lâm Đạm đã từng đập cửa tiệm của nàng ta, hủy danh dự nàng ta, nàng ta sống chết không muốn tới. Mời liên tiếp ba lần, nàng ta mới ném ra một câu,nói là Lâm Đạm phải ba quỳ chín lạy ở trước phòng thuốc của nàng ta, lớn tiếng nhận lỗi, nàng ta mới đến đây.
“Đi tìm Lâm Đạm, nếu nàng không muốn, có áp giải cũng phải áp giải nàng đến Huyên Thảo Đường dập đầu với Ngô Huyên Thảo!” Tiết phu nhân vỗ bàn lớn tiếng nói.
Lão thái quân nhắm mắt lại, không có vẻ như sẽ hỏi ý. Những việc này đều do Lâm Đạm gây ra, để nàng đi xin lỗi cũng không tính là gì.
Tiết Kế Minh cắn răng nói: “Tổ mẫu, nương, sao hai người còn chưa đuổi Lâm Đạm đi?” Đại ca ngã xuống, hắn ta phải vực dậy Tiết gia, cho nên ngày thường đều huấn luyện ở quân doanh, rất ít khi về nhà nên không biết tên đầu sỏ còn ăn vạ ở trong nhà không đi.
“Ôi, quên đi, tổ mẫu dễ mềm lòng, ai nói cũng không nghe! Ta tự đi tìm đi tìm nha đầu chết tiệt kia, nếu bây giờ nàng ta không mời được Huyên Thảo đến nhà ta, ta sẽ ném nàng ta ra ngoài, để nàng ta đói chết trên đường!” Tiết Kế Minh nổi giận đùng đùng đi mất, lão thái quân và Tiết phu nhân cũng không cản lại.
Chỉ cần có thể mời Ngô Huyên Thảo đến, chữa khỏi hai chân cho Tiết Bá Dung, còn có ai thèm giữ Lâm Đạm lại nữa? Mặc dù lão thái quân thật lòng yêu thích nàng, nhưng trong lòng bà thì nội tôn quan trọng hơn nàng.