Chương 123: Thần y (7)
Lâm Đạm chăm Tiết Bá Dung ăn sáng xong, một bên nàng dọn bàn một bên bắt chuyện với hắn: “Đại ca, trưa nay huynh muốn ăn cái gì? Ngày hôm qua Phương đại nương đi chợ về mua một túi hạt dẻ, muội nếm thử một hạt, vị vừa ngọt vừa mềm, hay là trưa chúng ta ăn gà hầm hạt dẻ nhé? Với nấu một nồi canh củ sen hầm xương, hấp một con cá, xào hai món cải ăn cùng.”
Tiết Bá Dung dùng khăn chậm rãi lau miệng, không quan tâm nàng.
Nàng nhìn đối phương, nói tiếp: “Đại ca, tóm lại huynh thích ăn món gì? Khẩu vị huynh như thế nào? Thích thanh đạm hay mặn, cay hay ngọt? Đại ca, khẩu vị của huynh không có đặc biệt thiên gì à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Bá Dung lười nhìn nàng, vẫy tay với Lý Trung nói: “Đỡ ta lên giường.”
Lý Trung vội vã đi tới nhưng bị Lâm Đạm cản lại, “Lên giường cái gì, vừa mới cơm nước xong, phải tiêu hóa chừng nửa canh giờ mới có thể nằm được, nếu không thì không tốt cho dạ dày. Đại ca, muội bế huynh đến chỗ cửa sổ ngồi, nếu huynh thấy chán, đọc sách cũng được đó.”
Tiết Bá Dung nhắm mắt lại, nằm trên ghế không lên tiếng.
Ánh mắt Lâm Đạm tối sầm nhưng cũng không kiến quyết bế hắn đến bên cửa sổ mà trở lại thư phòng, mang tất cả y thư của mình sang đây, bắt đầu việc học hằng ngày. Nàng đọc từng trang từng trang, một hàng nhớ một hàng, âm thanh lẩm nhẩm làm ồn ào đến Tiết Bá Dung cảm thấy phiền. Hắn nghiêng đầu trừng nàng, thấy nàng chẳng có phản ứng, đành phải cố hết sức chịu đựng.
Có điều vào lúc này Lâm Đạm để sách xuống, hỏi: “Đại ca, muội có làm phiền huynh không?”
Tiết Bá Dung không nói gì.
Lâm Đạm yên tâm, tiếp tục cầm sách đọc thuộc lòng, âm thanh còn lớn hơn vừa rồi.
Qua chừng hai khắc, Tiết Bá Dung không thể nhịn được nữa nói: “Ngươi im miệng đi!”
“Đại ca huynh nói cái gì?” Lâm Đạm giả vờ như mình không nghe thấy gì.
Tiết Bá Dung nhíu chặt mày, nói từng chữ một: “Ngươi câm miệng cho ta, ngươi quá ồn!”
“Vâng đại ca, muội không đọc ra tiếng là được.” Lúc này Lâm Đạm mới hài lòng, đi đến bên cạnh Tiết Bá Dung, ngồi sụp xuống mắt đối mắt với hắn, chậm rãi nói: “Đại ca, huynh muốn cái gì thì huynh nói với muội, huynh không nói, làm sao mà muội biết được? Giờ muội hỏi huynh lại lần nữa, trưa nay huynh muốn ăn món gì, khẩu vị của huynh thiên gì?”
Tiết Bá Dung cắn chặt răng, nặn ra một câu: “Ăn mấy món vừa nãy ngươi nói đi, khẩu vị ta không có thiên gì cả, thanh đạm hay mặn đều được.”
Lâm Đạm bám riết không tha hỏi: “Thế đại ca huynh thích khẩu vị như nào? Mặn, ngọt, cay, cay tê, chua cay, mùi cay…”
Gân xanh trên trán Tiết Bá Dung giật giật, không đợi nàng nói xong gian nan phun ra hai chữ: “Ngọt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả?” Lâm Đạm có vẻ rất ngạc nhiên, không ngờ đại ca mạnh mẽ như vậy lại thích đồ ngọt.
Có điều Tiết Bá Dung cho rằng nàng đang giả ngu, cố ý chỉnh mình, mặc dù không tình nguyện đủ kiểu, vẫn lặp lại lần nữa: “Ta thích ngọt, lần này ngươi vừa lòng chưa? Có thể im rồi chứ? Có thể ra khỏi phòng ta một lúc để ta yên tĩnh chốc lát không?”
Lâm Đạm liên tục gật đầu, “Vừa lòng, vậy trưa muội làm cho đại ca một đĩa bánh ngó sen hổ phách, ăn ngọt mềm rất ngon. Đại ca, muội đi đây.”
Nàng dọn xấp y thư dày cộm về thư phòng mình, khi Tiết Bá Dung cho rằng cuối cùng mình cũng có thể thở một lúc thì nàng lại quay lại, không nói gì đã bế hắn đến bên cửa sổ, nghiêm túc dặn dò: “Đại ca, huynh phải phơi nắng nhiều một chút, như vậy mới có lợi cho xương. Buổi sáng trời vẫn còn lạnh, nửa canh giờ sau muội sẽ đến bế huynh ra ngoài, chúng ta phơi nắng ở trong sân phơi một chút, chờ ăn trưa xong thì huynh quay lại giường ngủ. Ở đây có mấy quyển binh thư, là muội lấy trong thư phòng huynh, huynh đọc chút đi, để đỡ chán. Đại ca muội đi đây, huynh có chuyện gì thì gọi muội. Huynh xem, chỉ cần huynh chịu nói thì muội có thể đáp ứng hết tất cả, huynh có ý kiến gì, sau này đừng có giấu trong lòng.”
Tiết Bá Dung cười khẩy nói: “Ta nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép ngươi bế ta, ngươi có nghe không?”
Lâm Đạm không để bụng xua tay: “Cái đó khác, chuyện có lợi cho huynh muội sẽ làm tất cả, mặc kệ huynh có đồng ý hay không.”
Tiết Bá Dung càng cười càng lạnh lẽo: “Ta có nói hay không, có gì khác?”
“Ôi, muội không nói rõ với đại ca được, cứ như vậy đi.” Lâm Đạm thở dài nói: “Đại ca, muội đi thật đây, sáng hôm nay huynh đã làm trễ nãi rất nhiều thời gian của muội.”
Tiết Bá Dung bị nàng chọc điên, vỗ tay vịn ghế dựa nói: “Lâm Đạm, ngươi vẫn không nói lý, ngươi trả đũa như thế nào hả? Lâm Đạm, Lâm Đạm, ngươi quay lại cho ta, chúng ta nói rõ ràng…”
Lâm Đạm khép cửa phòng lại, sau đó xoa quai hàm. Thật ra nàng không thích nói chuyện, chẳng qua không còn cách nào khác, đại ca cũng là người kiệm lời, giờ lại nằm liệt giường, hậm hực trong lòng, càng ngày càng bực tức làm bệnh nghiêm trọng hơn. Vì thế, nàng không thể không ép mình nói nhiều, cũng tìm đủ mọi cách dụ đại ca nói chuyện, để hắn phát tiết bực tức trong lòng.
Trước giờ nàng là một người thẳng thắn, không biết nói chuyện uyển chuyển dễ nghe như thế nào, ngược lại lần nào cũng chọc đại ca tức giận đến thất khiếu* bốc khói. Nhưng chó ngáp phải ruồi, tâm tình đại ca ngày một cởi mở hơn, sắc mặt cũng dần dần hồng hào khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm.
*Thất khiếu: Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Nàng đi vào thư phòng, lấy ra một tờ giấy ra viết: Nửa canh giờ sau, đợi trời ấm lên, nhớ bế đại ca ra ngoài phơi nắng. Buổi trưa đại ca muốn ăn gà hầm hạt dẻ, củ sen hầm xương, cá sạo hấp, cải trắng xào, bí đỏ xào, còn muốn thêm hai đĩa điểm tâm ngọt, một đĩa bánh ngó sen hổ phách, một đĩa bánh táo nướng. Đại ca thích ăn ngọt!
Viết xong, nàng đem này tờ giấy này lên cửa sổ, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy, để lúc nào cũng nhắc nhở mình không được mê học quá mà quên chăm sóc đại ca.
Làm xong hết thảy, lúc nàng chuẩn bị mở y thư ra thì lại nghe ngoài cửa vang lên tiếng gọi dồn dập: “Lâm Đạm, Lâm Đạm, ngươi mau lăn ra đây cho ta!”
Thanh âm này Lâm Đạm quá quen rồi, không phải là vị hôn phu Tiết Kế Minh của nguyên chủ thì là ai? Nàng đang chuẩn bị đi ra ngoài xem thử thì nghe Tiết Bá Dung lạnh nhạt nói: “Ở trong viện của ta, há để cho đệ cao giọng ồn ào.”
Tiết Kế Minh hùng hổ giống như chuột gặp mèo, lập tức hạ giọng, dè dặt nói: “Đại ca đệ sai rồi, là do quá gấp nên đệ mới như thế. Lần sau chắc chắn đệ sẽ chú ý, đại ca huynh tha thứ cho đệ lần này đi.”
Lúc này Lâm Đạm mới đẩy cửa đi ra ngoài, mặt không biểu cảm hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
Tiết Kế Minh nắm tay thành quả đấm, có vẻ như muốn đánh người, rồi lại nhịn xuống, nói nhanh: “Lâm Đạm, ngươi theo ta đến Huyên Thảo Đường ba quỳ chín lạy, dập đầu nhận sai với Tiểu Thảo nhi, nhất định phải mời nàng đến thế chữa hai chân cho đại ca. Tiểu Thảo nhi có thể chữa người chết thành người sống, chắc chắn có thể chữa khỏi chân cho đại ca.”
Lâm Đạm nhíu mày nói: “Y thuật nàng ta cao siêu tới vậy?” Trong ấn tượng của nguyên chủ, y thuật của Ngô Huyên Thảo rất tệ, đến thảo dược còn không phân biệt được bao nhiêu, còn bốc sai thuốc bị người bệnh đến gây rối, làm sao đột nhiên trở thành thần y?
Trông Tiết Kế Minh vô cùng giận dữ: “Ngươi đừng có khinh thường người khác, Thảo nhi giỏi nhất là trị ngoại thương, không cần biết là gãy tay gãy chân hay thủng bụng lòi ruột, nàng đều có thể chữa khỏi. Nàng có thể dùng một cây châm khâu vết thương lại là làm người bệnh cải tử hồi sinh, cũng có thể dùng hai tấm ván gỗ kẹp chân gãy là người tàn phế cũng có thể đi lại bình thường, y thuật của nàng còn giỏi hơn phụ thân ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà khinh thường nàng? Ngươi có đi xin lỗi hay không? Ngươi không đi, ta gọi người tới trói ngươi đi!”
Hắn ta giơ tay lên lập tức có hai thị vệ cầm dây thừng đi tới.
Tiết Bá Dung cười lạnh nói: “Ở trong viện của ta, sai bảo thị vệ của ta, bắt người của ta, Kế Minh, đệ càng ngày càng giỏi!”
Mặt Tiết Kế Minh đỏ lên, vội vàng giải thích: “Đại ca, đệ là vì huynh mà! Thảo nhi nói, chỉ cần Lâm Đạm dập đầu nhận sai với nàng, nàng sẽ tới chữa chân cho huynh…”
Tiết Bá Dung đánh gãy lời hắn: “Nàng ta thích tới hay không, ta không quan tâm. Các ngươi thật sự cảm thấy mọi chuyện đều do Lâm Đạm làm sai ư?” Ánh mắt hắn quét qua đệ đệ rồi lại lướt qua thị vệ, sau đó dừng trên mặt Tiết phu nhân vội vã chạy đến.
Tuy mọi người không nói rõ nhưng với vẻ mặt giận dữ của bọn họ cho thấy đúng là bọn họ nghĩ rằng tất cả đều là lỗi của Lâm Đạm, nếu là không có Lâm Đạm, Tiết gia làm gì mà rơi vào khốn cảnh như bây giờ?
Tiết Bá Dung nhắm mắt, gằn từng chữ: “Có mấy lời, ta vốn không muốn nói nhưng không thể không nói, nếu không Kế Minh đệ mãi mãi sẽ không trưởng thành. Hôn ước của đệ và Lâm Đạm do chính miệng đệ đồng ý, có ai trong nhà ép đệ không?”
Tiết Kế Minh miễn cưỡng nói: “Không có, không có ai ép đệ.”
Tiết Bá Dung nhìn thẳng vào hắn ta, chậm rãi nói: “Đúng thế, đầu tiên là đệ đồng ý thành thân với Lâm Đạm nhưng lại lén lút ước định với Ngô Huyên Thảo, sau chuyện vỡ lẽ, đệ không những không giải quyết tốt, nói rõ ràng với hai người họ, ngược lại lén chạy tới biên quan, để hai nữ tử yếu đuối lặn lội đường xa, bôn ba khắp nơi vì đệ. Đệ biết rõ mình đã có hôn ước thì nên quản cho tốt trái tim mình, đừng có đi trêu ghẹo cô nương khác. Trước đệ thất tín bội nghĩ, sau không ngừng đưa qua đưa lại, cuối cùng thì trốn tránh trách nhiệm, hắt nước bẩn lên đầu Lâm Đạm. Nếu lúc đầu đệ đừng đồng ý hôn sự với nàng, hoặc là biết giữ lễ sau khi gặp Ngô Huyên Thảo thì những tai nạn phía sau sẽ không xảy ra.”
Tiết Bá Dung liếc nhìn Lâm Đạm một cái, tiếp tục nói: “Ngô Huyên Thảo dây dưa không rõ với một nam tử đã đính ước, Lâm Đạm đập phá cửa tiệm của nàng ta sai chỗ nào? Đệ bảo nàng đi xin lỗi, đó là cái kiểu xin lỗi gì vậy? Xảy ra chuyện, đệ luôn tìm nguyên nhân trên người người khác, chưa bao giờ nhìn lại chính mình. Nếu chút chuyện nhỏ này đệ không gánh nổi thì làm sao mà lãnh binh đánh giặc, làm sao mà gây dựng sự nghiệp? Hai chân này của ta bị phế là vì thay đệ trả nợ!”
Tiết Kế Minh bị lời nói sắc bén như lưỡi dao của đại ca đâm vào không ngóc đầu lên được, nghe thấy câu cuối cùng, giống như ngũ lôi oanh đỉnh*, không thể chịu nổi. Hai chân hắn ta mềm nhũn quỳ xuống, nức nở nói: “Đại ca, đệ xin lỗi huynh! Đệ mới là đầu sỏ, đệ sai rồi!”
*Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Dù sao Tiết Kế Minh cũng là con trai mình, mặc dù hắn ta sai, Tiết phu nhân cũng không suy nghĩ nhiều. Hiện giờ nghe con trai lớn nói xong, bà mới từ từ tỉnh ngộ, muôn vàn hối hận nói: “Bá Dung, việc này đều trách ta! Là ta không dạy dỗ nó tốt mới nuôi nó thành cái dạng không biết nặng nhẹ, không có trách nhiệm. Nuông chiều con cũng chính là hại con, nếu ta suy nghĩ cẩn thận đạo lý này sớm chút thì tốt rồi, ta cũng có sai”
Trong viện vang lên tiếng khóc làm Lâm Đạm sửng sốt. Nàng không ngờ đại ca sẽ đứng về phía mình.