Chương 125: Thần y (9)
Mặc dù cả nhà Tiết gia đều đi xin lỗi Ngô Huyên Thảo nhưng nàng ta không đến xem bệnh ngay mà kéo dài nửa tháng, nói là phải đợi đại phu trong phòng thuốc của nàng ta đi hái thuốc trên núi về mới có thể cùng đến đây. Đại phu đó là thần y nước Ngô tên là Trịnh Triết, vì hắn trị không hết bệnh cho Ngô Vương mà bị cắt chức quan ngự y, sau lại bị đồng liêu hãm hại mới chạy trốn tới nước Tần.
Tiết phu nhân vốn rất bất mãn với hành vi trì hoãn của Ngô Huyên Thảo, vừa nghe đến tên Trịnh Triết, thoáng cái quên hết mấy lời phàn nàn, ngược lại còn cám ơn trời đất, hết sức mong đợi.
Trước giờ ấn tượng của Tiết Bá Dung đối với Ngô Huyên Thảo không tốt lắm. Lúc trước chuyện Tiết Kế Minh bắt cá hai gây ồn ào, Ngô Huyên Thảo không những không chủ động nhượng bộ, ngược lại đánh tiếng bảo Tiết Kế Minh chỉ có thể chọn một giữa nàng ta và Lâm Đạm, nàng ta đến chết cũng không làm thiếp. Nhưng mà, Tiết Kế Minh đã đính ước với Lâm Đạm, nàng ta có tư cách gì chen vào giữa bọn họ? Nếu nàng ta thật sự được dạy dỗ đàng hoàng, hiểu chuyện thì nên chủ động rời đi mới đúng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giờ nàng ta tới cũng được, không tới cũng không sao, Tiết Bá Dung chẳng quan tâm.
Tổ mẫu*, mẫu thân, đệ đệ, Lâm Đạm, tất cả đều chạy tới Huyên Thảo Đường quỳ và dập đầu, chỉ vì thay mình mời danh y, tấm lòng này quá to lớn, hắn không cách nào từ chối. Nếu có thể tự mình chọn, hắn hy vọng Ngô Huyên Thảo vĩnh viễn không được bước vào cửa Tiết gia.
Thấm thoát nửa tháng đã trôi qua, ngày hôm đó, Lâm Đạm xách một hộp đựng thức ăn đến ăn sáng với đại ca như thường lệ. Thấy Lý Trung cúi người xuống chuẩn bị cõng đại ca xuống giường, nàng vội vàng đi qua nói: “Để ta, ngươi dọn thức ăn ra đi.”
“Vâng Lâm cô nương.” Lý Trung cũng không nói nhiều, đồng ý ngay. Lâm cô nương so với nan nhân bình thường còn mạnh mẽ hơn nhiều, đây là chuyện người ở trong Khiếu Phong các đều biết tõ. Cảnh Đại công tử thường được nàng bế lên bế xuống đã thành một trong các cảnh tượng đặc sắc.
Tiết Bá Dung nhíu mày nhưng không nói gì, đợi Lâm Đạm tới gần bỗng nhiên bắt lấy cổ tay nàng. Lâm Đạm vùng tay ra theo phản xạ, mới vùng ra khỏi hắn nhưng trong chớp mắt lại bị hắn bắt nữa. Một người trong thế tấn công người còn lại ở thế phòng thủ, trong phạm vi một cánh tay không ngừng đọ sức, một người muốn tới gần, một người không cho tới gần, một người có thể hoạt động linh hoạt, một người bị liệt hai chân. Có điều người hoạt động linh hoạt dần dần bại trận trong cuộc chiến này, bị người không đi đứng được đè trên giường, hai tay bắt chéo sau lưng.
Lâm Đạm mệt đến thở không nổi, buồn bực nói: “Đại ca huynh thắng! Muội không bế huynh là được chứ gì?”
Lúc này Tiết Bá Dung mới buông tay nàng ra, chống hai tay đỡ người mình lên, lưu loát dịch tới trên ghế bên cạnh mép giường. Do được Lâm Đạm chăm sóc cẩn thận cơ thể hắn đã hồi phục lại như như trước, ngoại trừ đôi chân không cử động được thì những chỗ khác đều rất khỏe mạnh, hơn nữa mấy ngày nay cố gắng luyện tập, lực cánh tay còn mạnh hơn xưa.
Vì để dạy dỗ Lâm Đạm một trận, hắn đã lên kế hoạch từ rất lâu. Thấy Lâm Đạm bị dọa đến đầu đổ đầy mồ hôi, đầu tóc lộn xộn, hắn không nhịn được mỉm cười, tâm tình vui chưa từng có.
Lâm Đạm có chút không cam lòng nhưng thấy đại ca tuấn tú mỉm cười cũng vui vẻ theo.
“Đại ca, muội biết huynh giỏi nhất mà!” Nàng ngồi vào bàn, đặt bát cơm vào trong tay Tiết Bá Dung, dặn dò: “Đại ca huynh ăn nhiều một chút mới nhanh khỏe.”
“Ngươi cũng ăn đi.” Lần đầu tiên Tiết Bá Dung gắp đồ ăn cho nàng.
“Vâng.” Lâm Đạm nhìn chằm chằm bát cơm đầy ắp của mình, tâm tình phức tạp khó tả. Nàng càng ở cùng Tiết Bá Dung càng hiểu về con người hắn hơn. Hắn văn võ song toàn, dũng cảm kiên cường, có trách nhiệm, biết phân rõ đúng sai, tuy rằng nhìn bề ngoài rất lạnh lùng, khó đến gần, nhưng sau khi hiểu rồi thì lại phát hiện hắn là một người luôn bao che người bên cạnh.
Ở Tiết gia, Lâm Đạm là bị mọi người ghét bỏ nhưng ở Khiếu Phong các, nàng được Tiết Bá Dung bảo vệ dưới đôi cánh của hắn, không chút tổn thương. Vốn người nên hận nàng nhất là hắn mới đúng, thế nhưng cuối cùng hắn lại lựa chọn tha thứ…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, khóe mắt Lâm Đạm cay cay, thức ăn trong miệng cũng không còn ngon nữa.
Tiết Bá Dung gõ chén đĩa, trách mắng: “Nghĩ lung tung cái gì đó, mau ăn cơm đi!”
“Vâng.” Vì che dấu khó chịu của mình, Lâm Đạm lùa nhanh hai ngụm cơm, sau đó thầm thề nhất định phải mau chóng học được y thuật chữa khỏi chân cho đại ca. Sau khi cơm nước xong, nàng theo thường lệ hỏi buổi trưa đại ca muốn ăn món gì rồi viết danh sách các món dán trên cửa sổ, lúc này mới bắt đầu nghiêm túc học tập.
Một canh giờ sau, đoàn người vội vã đi vào Khiếu Phong Các, đi đầu chính là lão thái quân, đi sau lưng bà là một cô nương dung mạo xinh đẹp, dáng người cao gầy, khí chất đặc biệt, đi bên cạnh nàng ta là một lão già đầu tóc hoa râm, chòm râu bay bay, dáng vẻ có chút khí chất của thần tiên. Tiết phu nhân và Tiết Kế Minh nhắm mắt theo đuôi* phía sau hai người họ, không ngừng khen y thuật của họ cao minh như thế nào.
*Nhắm mắt theo đuôi: Ví với người không có chủ đích riêng hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác.
Lâm Đạm nhìn qua cửa sổ, nàng liếc mắt một cái là nhận ra Ngô Huyên Thảo, lão già đi bên cạnh nàng ta hẳn là vị thần y Trịnh Triết kia. Đợi hơn nửa tháng, cuối cùng cũng chờ được bọn họ đến. Nàng lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Lão thái quân gật đầu rồi vào bước vào phòng nội tôn, Ngô Huyên Thảo chẳng thèm nhìn nàng một cái, có vẻ vô cùng xem thường nàng. Trong khi đó thì ánh mắt vị Trịnh thần y dừng trên quyển y thư trong tay nàng một lúc lâu, sau đó mới đi theo vào.
“Bá Dung, đây là Ngô đại phu và Trịnh đại phu, họ tới xem bệnh cho con.” Lão thái quân thật cẩn thận nói: “Nào, con qua ngồi bên cạnh cửa sổ đi, để cho bọn họ nhìn xem chút.”
Lập tức có hai thị vệ đỡ Đại công tử ngồi trên ghế dựa cạnh cửa sổ, để tiện cho hai người kia xem bệnh.
Ngô Huyên Thảo tưởng rằng sẽ gặp một nam tử gầy gò tuyệt vọng, nào ngờ tình trạng của Tiết Bá Dung còn tốt hơn tưởng tượng của nàng ta. Sắc mặt hắn hồng hào, đôi mắt trong trẻo, cơ thể rắn chắc, nếu người không biết chuyện nhìn thấy chắc chắn sẽ không nhận ra hai chân hắn bị liệt không thể đi được. Hắn được người Tiết gia chăm sóc kỹ lưỡng, ở thời đại của nàng ta, người tàn phế được chăm sóc cẩn thật như thế khá hiếm.
Chạm mắt với ánh mắt đánh giá lạnh lẽo của Tiết Bá Dung, Ngô Huyên Thảo lập tức cúi đầu, hít sâu một hơi. Nàng ta cũng từng đến biên quan, biết nam nhân này có hình tượng gì trong tộc người man di. Hắn giết người như ngóe, thủ đoạn tàn nhẫn, từng giết mười vạn tù binh, trái tim đã sớm nhuộm đen. Dù có biến thành một người tàn phế cũng khó làm sát khí của hắn biến mất.
Nghe nói sau khi hắn bị thương đều do Lâm Đạm chăm sóc, không biết Lâm Đạm nhát gan như kia làm sao ở cùng hắn, không cảm thấy sợ à? Nghĩ đến đây, Ngô Huyên Thảo đưa tay ra nói: “Sư phụ, người xem thử cho hắn trước đi.”
Trịnh Triết khiêm nhường nói: “Tiếng sư phụ này ta không nhận. Là ta chủ động đi theo ngài học y thuật, ta nên gọi ngài là sư phụ mới đúng.”
Lão thái quân và Tiết phu nhân nửa tin nửa ngờ những lời đồn bên ngoài, do Ngô Huyên Thảo còn quá trẻ, nhìn không đáng tin. Nhưng nghe Trịnh Triết nói, thoáng chốc vẻ mặt bọn bà trở nên thận trọng. Có thể để cho thần y Trịnh Triết gọi một tiếng sư phụ, có thể thấy danh tiếng của Ngô Huyên Thảo không phải hư danh.
Ngô Huyên Thảo mỉm cười nói: “Có cái gọi là ‘Học vô tiên hậu, đạt giả vi sư*’, ngài học y trước ta, y thuật cũng giỏi hơn ta, một tiếng sư phụ này làm sao mà ngài không gánh nổi? Ngài có thể nghiên cứu y thuật với ta là vinh hạnh của ta mới đúng.”
*Học vô tiên hậu, đạt giả vi sư: Trong việc học không có trước sau, người thành đạt chính là thầy.
Trịnh Triết nghe xong câu này, lập tức cười rộ lên, dùng ngón tay điểm nhẹ lên tránNgô Huyên Thảo, dường như tâm trạng rất vui.
Ngô Huyên Thảo lại nói: “Sư phụ mời ngài xem thử cho hắn trước.”
Tiết Bá Dung bị hai người khiêm nhường qua khiêm nhường lại cảm giác mình giống một món hàng mặc cho người khác chọn lựa, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Lâm Đạm thấy đại ca cau mày lại, hình như không vui, lập tức thúc giục: “Tóm lại là các ngươi tới xem bệnh hay là tới tâng bốc nhau?”
Trịnh Triết và Ngô Huyên Thảo còn chưa kịp nói gì, lão thái quân đã quát lớn: “Đạm nhi, không được vô lễ với hai vị đại phu!” Dứt lời chắp tay nói: “Hai vị đại phu, Đạm nhi bị ta chiều hư, tính tình có chút kiêu căng, mong hai người tha thứ cho. Bệnh của nội tôn…”
Thật ra lão thái quân cũng hơi sốt ruột, chỉ là không dám đắc tội hai người này thôi.
Trịnh Triết và Ngô Huyên Thảo có chút lúng túng, vội xúm lại đi qua, ngửi, hỏi, sờ.
Tiết Bá Dung áp nắm tay đặt bên môi, ho nhẹ, ánh mắt có ý cười. Thấy người khác bị Lâm Đạm làm cứng họng, hắn lại cảm thấy thú vị.
Trịnh Triết cẩn thận thăm bắt mạch, rồi kiểm tra mắt của Tiết Bá Dung, đầu lưỡi, kiểm tra khắp hai chân hắn, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: “Lưỡi Đại công tử màu hồng lợt, rêu lưỡi trắng, mạch nhỏ mà hư, khí huyết ứ trệ, kinh lạc không thông, hẳn là bị thương ở tuỷ sống. Tuỷ sống bị thương không ai trị được, lão phu cũng không có cách gì.” Ông vừa lắc đầu vừa trầm ngâm: “Đợi lão phu quay về xem lại, kê thuốc bừa chỉ làm bệnh tình của Đại công tử nặng thêm, cần phải thận trọng.”
Mặt lão thái quân trắng bệch nhìn Ngô Huyên Thảo.
Ngô Huyên Thảo vẫn chưa bắt mạch, chỉ nhìn bừa một chút lắc đầu nói: “Chẩn đoán của ta cũng giống Trịnh đại phu, khá khó chữa. Hai chân Tiết tướng quân bị mất cảm giác chưa chắc là tuỷ sống bị tổn thương, còn có khả năng là thần kinh bị tổn thương, thậm chí là đầu, chẳng qua mắt thường khó mà phân biệt được thôi. Nếu muốn chữa khỏi chân cho hắn, đầu tiên phải tìm ra nguyên nhân bệnh. Nhưng mà, lấy kỹ thuật y học hiện giờ mà nói, nếu muốn tìm nguyên nhân bệnh gần như không có khả năng.”
“Ý của ngươi là, chân của Bá Dung không thể trị?” Lão thái quân cố nén sợ hãi nói.
Ngô Huyên Thảo là người thẳng thắn, lập tức gật đầu: “Không sai, ta trị không được.”
Lão thái quân nhìn về phía Trịnh Triết, đối phương cũng lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lão thái quân lảo đảo, dường như sắp té xỉu, Tiết phu nhân đứng ở sau lưng bà lại ngã quỵ xuống trước, dọa mọi người giật mình. Bọn họ luống cuống tay chân đỡ Tiết phu nhân đến phòng bên cạnh, còn Lâm Đạm thì lướt qua đám đông đang ồn ào, đi đến bên cạnh Tiết Bá Dung, cầm lấy tay hắn. Nàng cảm thấy người cần an ủi nhất bây giờ không phải là lão thái quân và Tiết phu nhân, mà là đại ca.
Tiết Bá Dung không nói mình thất vọng tới mức nào, cũng không vì thế mà buồn bực. Hắn theo phản xạ nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay, đôi mắt thâm thúy lóe lên sự dịu dàng khó nhận thấy.