Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 131: Thần y 15.
 
Thấy đồ trong tay Lâm Đạm, mọi người đều lộ ra vẻ tò mò.

“Đại ca, thứ này gọi là xe lăn, muội mua ở cửa tiệm mộc Phúc Ký, có nó, sau này muội có thể đẩy huynh ra ngoài tản bộ.” Lâm Đạm đẩy xe lăn chạy nhanh tới, hào hứng nói.

Thấy nàng vui giống như đứa trẻ, Tiết Bá Dung cũng không nhịn được cười rộ lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiết phu nhân và Tiết Kế Minh không ngừng đi quanh chiếc ghế dựa, trong miệng liên tục tán thưởng, nói rằng người phát minh thứ này quá tài, đúng là tin mừng cho những người không đi đứng được.

Hai thị vệ đi sau lưng Lâm Đạm võ công cao cường, nhĩ lực nhạy bén, chưa bước vào cửa viện ở cách một bức tường vẫn nghe thấy được những lời Tiết Kế Minh khen ngợi Ngô Huyên Thảo, bóc trần: “Nghe nói kiểu xe lăn này là do Ngô cô nương phát minh, đã bán ở Huyên Thảo đường được mấy tháng. Nếu Ngô cô nương đúng như lời Nhị công tử nói, lúc nào trong lòng cũng nghĩ đến bệnh tình của tướng quân bọn ta, thế tại sao không nhắc đến một câu? Nếu cô nương mang xe lăn đến thì phủ tướng quân to lớn này sẽ không để Ngô cô nương chịu thiệt đâu, chẳng lẽ cô nương sợ chúng ta không trả tiền? Chắc là Ngô cô nương bận rộn chuyện của quý nhân, quên mất việc nhỏ này.”

Một thị vệ khác nói thêm: “Ngày Lâm cô nương, lão thái quân, phu nhân, Nhị công tử và bao gồm mấy người bọn ta cũng đến Huyên Thảo Đường ba quỳ chín lạy dập đầu nhận sai với Ngô cô nương. Lúc ấy Ngô cô nương khoan hồng độ lượng, nói rằng từ đây xóa bỏ toàn bộ ân oán ngày trước, mọi người không nhắc lại nữa, không ngờ vừa xoay người một cái liền không cho phép danh y trong tiệm bán xe lăn cho bọn ta? Bọn ta muốn mua xe lăn còn bị mắng một trận, nói là ai cũng bán nhưng không bán cho người Tiết phủ chúng ta, còn bảo chúng ta cút đi, rõ ràng ngoài mặt Ngô cô nương giả vờ rộng lượng còn bên trong vẫn mang thù, cái gì để bụng hay không để bụng, trị hay không trị gì đó, bọn ta chẳng dám mong đợi, chỉ cần Ngô cô nương không ám hại tướng quân là tốt rồi.”

Qua sự kiện đi mua xe lăn, hai người nảy sinh lòng cảnh giác với Ngô Huyên Thảo, sao dám để nàng ta đến gần tướng quân? Lâm Đạm lười so đo với nàng ta, không có nghĩa là bọn họ sẽ mặc kệ một người bụng dạ khó lường tùy tiện ra vào Khiếu Phong các.

“Các ngươi nói đều là sự thật?” Tiết Kế Minh chưa kịp phản ứng, Tiết phu nhân đã thay đổi sắc mặt.

“Tất nhiên là thật, còn có rất nhiều người trên đường nhìn thấy. Người Huyên Thảo Đường kiên quyết không chịu bán xe lăn bán cho bọn ta nên bọn ta mới đến cửa tiệm thợ mộc Phúc Ký.” Hai thị vệ chắp tay.

Tiết phu nhân giận đến run người, giận dữ trừng Ngô Huyên Thảo, Tiết Kế Minh theo phản xạ chắn tay bảo vệ người trong lòng, sau đó kịp phản ứng lại nhìn nàng ta bằng ánh mắt khó tin.

Mặt Ngô Huyên Thảo đỏ lên, ánh mắt né tránh, cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt. Lúc ở biên cương, Tiết Bá Dung không có thiện cảm với nàng nên giam Tiết Kế Minh ở quân doanh, nghiêm cấm hai người qua lại. Khi đó, nàng ta rất ghét nam nhân này, nghe nói hắn bị Lâm Đạm làm tàn phế, còn vui khi thấy người gặp họa một thời gian, làm sao có thể lo lắng thương thế của hắn. Với cả lần ở Khiếu Phong các, nàng ta bị Tiết Bá Dung chế giễu nên càng không muốn lấy mặt nóng dán cái mông lạnh* một chút nào.
 
*Mặt nóng dán mông lạnh: Ý chỉ một người thì nhiệt tình còn một người thì hờ hững.

Nhưng lời này, nàng ta tuyệt đối không thể nói ra, vì thế chỉ có thể gục đầu xuống, bất lực giải thích: “Đúng là ta quên thật, mấy ngày gần đây, bệnh cũ của Túc Tlthân vương tái phát, lệnh ta đến vương phủ chẩn trị, ta định chờ bệnh tình ông ta ổn định rồi mới đưa xe lăn tới, nào ngờ bận bịu một cái đến hơn nửa tháng.”

“Lúc thì Ngô cô nương vì nghiên cứu kết luận mạch chứng của tướng quân mà mấy ngày liền không ngủ ngon giấc, lúc thì vội vàng đi chữa trị bệnh cũ cho Túc thân vương, chuyện khó nào cũng quản, Ngô cô nương đúng là có thuật phân thân, một người có thể chia thành mấy người ra làm việc. Ngô Đẳng bội phục.” Hai thị vệ chắp tay lui xuống, không nhiều lời nữa.

Tiết phu nhân có ngu ngốc cỡ nào cũng hiểu, căn bản Ngô Huyên Thảo không để chuyện trị hai chân cho con trai mình trong lòng, nếu không thì sao không đề cập đến xe lăn này câu nào? Nên biết xe lăn này là đồ con trai cần nhất bây giờ! Cái gì mà suốt đêm trao đổi kết luận mạch chứng, cái gì mà khổ tâm nghiên cứu liệu pháp, tất cả đều là lừa gạt người khác, cũng chỉ có tên ngốc lão Nhị này mới cam tâm tình nguyện bị nàng ta lừa. Nếu nàng ta thật sự yêu lão Nhị sâu đậm thì làm sao mà không coi người thân của nó ra gì?
 
Chút hy vọng còn sót lại của Tiết phu nhân bị thất vọng thay thế, nếu không có Trịnh Triết hành y ở Huyên Thảo Đường, bà thật muốn lập tức đánh đuổi nữ nhân này đi! Bà miễn cưỡng cong khóe môi cười, nói: “Quả nhiên Ngô đại phu bận chuyện của quý nhân.” Nói xong câu này không nói gì khác nữa. Nói cái gì? Chẳng lẽ lại quỳ với nàng ta thêm lần nữa? Một người đã không có lòng, ngươi quỳ lạy nàng ta bao nhiêu lần, nàng ta cũng thờ ơ thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thấy mẫu thân đã lạnh lòng với Ngô Huyên Thảo, Tiết Kế Minh có chút sốt ruột, vội vàng tiến lên, không để ý đến ánh mắt của mọi người xunh quanh nhanh chóng kéo Ngô Huyên Thảo ra ngoài. Lúc ra khỏi cửa viện, Ngô Huyên Thảo quay đầu lại nhìn thư phòng Lâm Đạm, ánh mắt u ám.

Ngay cả liếc nhìn Ngô Huyên Thảo và Tiết Kế Minh một cái Lâm Đạm cũng lười, chỉ lo bế đại ca đến trên xe lăn, đẩy hắn đi qua đi lại trong sân, gặp đường xuống dốc còn gác hai chân lên bàn đạp phía sau xe lăn, trượt xuống dốc cùng đại ca, đôi mắt ngây thơ như trẻ con.

Tiết Bá Dung liên tục ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, ánh mắt hết sức dịu dàng. Mặc kệ người khác gây rối như thế nào, dường như hai người bọn họ vẫn đang chìm trong thế giới riêng của mình  tự tạo ra thú vui.

Khi Tiết phu nhân hoàn hồn lại, hai người đã chơi đủ rồi, đang đi dạo về.

“Đại ca, tay vịn này mài quá nhẵn, muội giúp huynh quấn vải vào. Cái ổ trục bánh xe này phải thêm dầu cây trục, nếu không sẽ kêu cót két, đẩy lên cũng mất sức. Đại ca, lúc một mình huynh đừng tự lên xe lăn, phải có một người khác ở bên cạnh giúp, không thôi bánh xe lăn đi làm huynh ngã đấy.” Lâm Đạm vừa tìm mảnh vải và dầu cây trục vừa lải nhải không ngừng.

Nhìn mặt Tiết Bá Dung không có biểu cảm gì, thật ra trong mắt ngầm có ý cười.

Lâm Đạm sửa sang xe lăn lại xong, nói tiếp: “Đại ca, buổi tối huynh muốn ăn món gì, muội nấu cho huynh.”
 
Tiết Bá Dung lập tức xua tay: “Đừng nấu nữa, thịt bò buổi trưa còn chưa ăn hết, để trù nương hâm nóng lại là được. Ngươi ở bên ngoài bận bịu cả ngày, lát trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
 
“Đại ca muội không mệt. Như vậy đi, muội cắt hai củ cải bỏ vào hầm chung với thịt bò, củ cải được mệnh danh là nhân sâm trong nhân gian, rất bổ, sau đó lại nấu mấy cái sủi cảo, lúc sáng muội đã băm xong nhân thịt rồi, chỉ cần gói là được, nhanh lắm.”

“Cũng được, nấu bừa thôi, đừng để mình mệt.” Tiết Bá Dung không yên tâm dặn dò.

Lâm Đạm đáp một tiếng rồi đi mất, vừa vào phòng bếp là đeo tạp dề vào bắt đầu rửa rau, xắt rau, gói, động tác rất lưu loát. Tiết phu nhân đi sau lưng nàng, thu hết hành động của nàng vào mắt, trong lòng rất cảm động. Nhớ năm đó, đừng nói nha đầu Lâm Đạm nha cải tà quy chính nấu canh, ngay cả phòng bếp cũng chưa từng vào, thế nhưng hôm nay thì? Nghe nói nàng biết nấu ăn, biết may vá, còn giờ vẫn luôn cố gắng học y thuật, nàng thay đổi tất cả là vì đề chăm sóc nhi tử của bà.

Dù là một người có tâm hay vô tâm, đều có thể nhìn thấy từng hành động nhỏ của nàng. Tiết phu nhân tưởng rằng Lâm Đạm là một người vô tâm, ngờ đâu nàng có thể thay đổi đến thế này.

Tiết phu nhân đứng ở cửa phòng bếp xúc động một lúc lâu mới quay lại Khiếu Phong Các, nói với con trai: “Bá Dung, có Lâm Đạm chăm sóc con, nương yên tâm rồi.”

Lâm Đạm và Ngô Huyên Thảo, hai người đều là người bà ghét, có điều hiện tại bà đã thay đổi cái nhìn với Lâm Đạm, còn với Ngô Huyên Thảo thì đã ghét này còn ghét hơn. Nếu đã không muốn trị thì nói thẳng ra, đừng giả vờ nhiệt tình nhưng lại làm việc thì hời hợt, làm tổn thương người khác biết bao?

Tiết Bá Dung chỉ cười không nói gì.

Tiết phu nhân định ở lại ăn cơm với  nhi tử, thấy Lâm Đạm chỉ mang hai bộ bát đũa đến, đồ ăn cũng ít ỏi, đành phải từ bỏ ý định. Cái gì mà có lòng có tình? Nha đầu này vẫn không có mắt như trước kia!

Tiết phu nhân đi được một lúc, Lâm Đạm mới vỗ đầu nói: “Ối, muội quên nấu cơm cho phu nhân!”
 
Tiết Bá Dung khẽ cười nói: “Không sao, bà không thiếu mấy miếng cơm của ngươi đâu. Hôm nay ra ngoài hành y, cảm giác như thế nào?”

Mắt Lâm Đạm sáng lên, lập tức mở máy hát: “Cảm thấy rất tốt, học được nhiều thứ hơn so với nhốt mình trong nhà đọc y thư. Tuy rằng đều là chút bệnh vặt như đau đầu nóng lạnh, nhưng tình trạng mỗi người khác nhau, phương pháp trị liệu cũng không giống nhau, cực kỳ thú vị. Ví dụ như bị đàm, có người là do sự tắc nghẽn bên ngoài, tâm trạng hậm hực gây ra; có người thì chán ăn khí huyết ứ trệ; còn có người thì nước bọt nóng, lạnh lẽo ẩm ướt làm đình trệ. Nguyên nhân bệnh không giống nhau nhưng triệu chứng thì giống, đòi hỏi y giả phải tích lũy kinh nghiệm đủ nhiều mới có thể xác định được nguyên nhân trong hàng ngàn triệu chứng đờm, sau đó xác định phương pháp điều trị. Y thuật đúng là một môn học lớn, sống cả đời học cả đời sợ là còn không đủ!”

Tiết Bá Dung nhìn đối mắt sáng ngời hơn bao giờ hết của nàng, dò hỏi: “Ngươi rất thích hành y?”

“Thích!” Lâm Đạm gật đầu không chút do dự.

Tiết Bá Dung đánh nhịp* nói: “Thích thì đi làm, chỗ tổ mẫu và mẫu thân để ta nói, ngươi không cần lo lắng bị hai người ngăn cản.”
 
*Gõ thước tay (để thỏa thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định).

Lâm Đạm cũng không lo lắng chút nào, gật đầu nói: “Cảm ơn đại ca.”

Tiết Bá Dung lắc đầu, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Nếu tiểu nha đầu thích hành y thì hắn sẽ ủng hộ đến cùng, không phải vì để chữa khỏi cho mình, mà chỉ vì nhìn nàng vui vẻ thoải mái, không buồn không lo.

Hai người cơm nước xong xuôi thì nói chuyện một lúc, lúc này mới tách ra. Tiết Bá Dung chuẩn bị đi ngủ thì Tiết Kế Minh lại xông vào trong phòng, lắp bắp nói: “Đại ca, chuyện xe lăn thật sự xin lỗi huynh. Ta và Thảo Nhi về Huyên Thảo Đường hỏi rồi, chuyện là do hai học trò của nàng tự chủ trương, không liên quan đến nàng, trước đó nàng chẳng biết chuyện gì. Hai học trò đó từng bị Lâm Đạm đánh đến đầu bị thương nên ghi hận trong lòng mới có chuyện như thế.”

Tiết Bá Dung không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn ta: “Có phải là ngươi muốn nói rằng là do Lâm Đạm gieo gió gặt bão đúng không? Một khi có chuyện xảy ra là đệ đẩy hết lên đầu một nữ nhân, đệ còn là nam nhân sao?”

Mặt Tiết Kế Minh đỏ lên, ngập ngừng cả buổi cũng không nói nên lời.

“Đại ca, đệ tới là muốn nói với huynh, nha đầu Lâm Đạm kia thật không biết xấu hổ, thế mà dám nói với tổ mẫu muốn gả cho huynh! Ngàn vạn lần huynh đừng có mắc mưu nàng ta, nàng nói như vậy là vì muốn giữ thân phận thiên kim Tiết phủ, tất cả đều vì những ngày tháng vinh hoa phú quý, huynh đừng bị nàng mê hoặc!”

“Nói xong chưa? Nói xong thì đệ mau cút ra ngoài cho ta!” Mặt Tiết Bá Dung lạnh lùng, đầu ngón tay khẽ run.

Tiết Kế Minh thấy hắn giận thật rồi, lúc này mới chạy đi.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Tiết Bá Dung vuốt mặt bằng đôi tay run rẩy, lỗ tai từ từ đỏ lên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui