Chương 132: Thần y (16)
Lý Trung canh giữ ở ngoài cửa làm sao mà không nghe thấy cuộc trò chuyện của Đại công tử và Nhị công tử? Thấy một lúc lâu rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh, hắn ta căng da đầu đi vào, lại phát hiện Đại công tử ngồi ngơ ngác ở trên giường, mặt vừa vui vừa buồn, hết sức phức tạp.
“Đại công tử, người ngàn vạn đừng bị Nhị công tử dắt mũi. Nhị công tử có thành kiến với Lâm cô nương mới bôi nhọ nàng như thế. Mấy hôm nay Lâm cô nương chăm sóc người ra sao, nàng là người như thế nào, chẳng lẽ người còn không biết sao?” Lý Trung khuyên giải.
Lúc Lâm Đạm mới đến, quả thật người trong Khiếu Phong các không ai là không hận nàng thấu xương, có điều lâu ngày chung sống, nàng cẩn thận tỉ mỉ, nàng chăm chỉ chịu khó, nàng trọng tình trọng nghĩa, không oán giận không hối hận, sớm đã chiếm được tình cảm mọi người. Nàng đối xử với Đại công tử là thật lòng hay giả tạo, sao mà mọi người không nhìn ra được?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta biết.” Tiết Bá Dung bất lực xua tay: “Trong Khiếu Phong các, chuyện gì nàng cũng tự tay làm lấy. Vì ta, nàng học nấu ăn, giặt quần áo, may vá; vì ta, nàng mặc áo vải thô sơ hành y chữa bệnh ở thôn quê. Nếu nàng muốn một cuộc sống sung sướng, tại sao lại cam tâm tình nguyện chịu khổ?”
Chính là bởi vì quá rõ nên hắn mới phản ứng mạnh như thế với lời của Tiết Kế Minh. Hắn không lo gị Lâm Đạm lừa, hắn chỉ lo Lâm Đạm vì chăm sóc mình mà lãng phí thời gian cả đời. Hắn đã là một người tàn phế, nào dám hy vọng những thứ xa vời khác?
Nghĩ thế, Tiết Bá Dung che lại mặt, chán nản thở dài.
Lý Trung thấy hắn đã hiểu nên cũng không nhiều lời nữa, chỉ chỉnh chăn lại cho hắn rồi đi ra ngoài.
Hôm sau, Tiết Bá Dung muốn kéo dài khoảng cách với Lâm Đạm, nhưng rồi mỗi lần như thế lại không nhịn được đến gần. Lúc Lâm Đạm hỏi hắn muốn ăn món gì, hắn lắc đầu nói không có, Lâm Đạm xoay người đi phòng bếp, hầm một nồi thịt dê, vừa hay là món gần đây hắn đặc biệt muốn ăn, mặc dù buổi trưa nàng không về nhưng hương vị quen thuộc vẫn ở bên cạnh hắn như cũ.
Buổi tối trở về, Lâm Đạm không màng đến mọi cách từ chối của hắn, bế hắn lên xe lăn rồi đẩy ra ngoài, đi dạo mấy vòng trong sân. Nhìn khuôn mặt nhỏ bừng bừng thích thú của nàng, nhìn đôi mắt to chớp chớp của nàng, Tiết Bá Dung có bao nhiêu lời muốn nói trong đều vì những hành động của nàng mà không sao bật thốt thành lời.
Sau khi được nàng đưa về phòng, rồi chúc ngủ ngon, hắn khẽ xoa mi tâm, cuối cùng hoàn toàn đầu hàng Lâm Đạm. Khoảng cách giữa bọn họ, vẫn luôn do Lâm Đạm khống chế, nàng muốn tới gần, hắn chỉ có thể bị động tiếp nhận, nàng muốn rời xa, hắn muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Cảm giác như vậy khiến người ta rất bất an, vốn Tiết Bá Dung đã dần dần chấp nhận số mệnh an bài, không ngờ có lúc lại cảm thấy không cam lòng khi hai chân mình không thể đi được.
Hắn bắt đầu tích cực tìm thầy hỏi thuốc, những viên thuốc ngày trước bị hắn dùng đủ mọi cách để đùn đẩy, hiện giờ đều nghiêm túc uống hết tất cả, còn thực hiện đúng theo lời dặn của đại phu, không dám buông thả. Sự thay đổi của hắn, Tiết phu nhân và lão thái quân đều thu hết vào mắt, tất nhiên là cực kỳ vui, đến nỗi ban ngày Lâm Đạm đi làm gì, hắn không cho hỏi, hai bà cũng giả vờ không biết.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái đã qua ba tháng, Lâm Đạm vận dụng nội lực đã đạt tới lô hỏa thuần thanh*, thu phóng tùy hoàn cảnh, y thuật rèn luyện ngày đêm cũng có tiến bộ vượt bậc. Nàng không chỉ trị đau đầu nhức óc, mà bắt đầu quan tâm đến triệu chứng khó, nếu gặp phải triệu chứng đặc biệt hiếm thấy sẽ dốc lòng chữa trị, bỏ ra nhiều thời giờ và tinh lực cũng không tiếc. Bệnh không trị hết, nàng chỉ mất vài ngày, sau đó tổng kết kinh nghiệm, không ngừng cố gắng; bệnh trị hết, nàng sẽ ghi lại phương pháp chữa trị kỹ càng, để ngày sau tham khảo.
*Lô hỏa thuần thanh: Tương truyền Đại gia luyện đan, nhìn vào lò thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công ví với sự thành thục của học vấn, kỹ thuật…)
Nàng đối đam mê y thuật đến nỗi quên ăn quên ngủ, nhưng không vì vậy mà lơ là chăm sóc Tiết Bá Dung. Hai thị vệ đi ở sau lưng nàng, chứng kiến nàng từ một đại phu đi chân đất không hề có kinh nghiệm đến tiếng tăm thần y vang xa. Nàng đã chữa khỏi cho một trường hợp trúng gió, một trường hợp ho lao, một trường hợp nhọt sống lưng, ở thời đại này chỉ cần mắc phải ba loại bệnh này thì giống như đã bước một chân vào quỷ môn quan.
Hai thị vệ tưởng rằng chỉ là trùng hợp nhưng không ngờ gặp người bệnh có triệu chứng giống vậy, mười người có tám chín người được nàng chữa khỏi, một hai người còn lại là do bệnh tình nguy kịch, không cứu được.
Nàng không ngừng tích lũy kinh nghiệm, cũng không ngừng trau dồi y thuật của mình, kiến thức của nàng bắt đầu thoát khỏi sách vở, tự học cách phối thuốc, to gan mà thay đổi phương thuốc của tổ tiên, kê bằng đơn thuốc khác. Nàng không hề ý thức được hành động của mình khác người bình thường cỡ nào, càng không cho rằng y thuật của mình y thuật đã đạt tới đỉnh, vẫn siêng năng học tập như cũ. Bởi vì nàng chỉ hành y ở vùng xa xôi nên danh tiếng chỉ giới hạn trong lời đồn nơi thôn quê, thế nên trong ngoài Kinh thành hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của vị thần y này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dần dần, hai thị vệ ngày càng kính trọng Lâm Đạm, đến mức độ nói gì nghe nấy.
Lâm Đạm vẫn chưa cảm thấy mình lợi hại chỗ nào, dẫu sao tổ tiên nàng một người trâu bò, trị trúng gió, ho lao giống như trị đau đầu, hạ bút thành văn. Hôm nay, nàng bỏ ra sức chín trâu hai hổ mới chữa khỏi cho một người mắc bệnh cổ trướng, nhớ đến công lao vĩ đại của tổ tiên không khỏi cảm thán: “Tốn 29 ngày, đổi liên tiếp bảy tám phương thuốc mới cứu được người bệnh này, ta còn cách y đạo* chân chính cả vạn dặm, xấu hổ ôi xấu hổ quá!”
*Con đường y học chân chính.
Thị vệ: “…” Những người ắt hẳn phải chết đều được ngài cứu sống, ngài còn muốn như thế nào nữa? Sợ là ngài đã có hiểu lầm gì đó với hai chữ “Y đạo” rồi!
Người nhà người bệnh cũng không còn lời gì để nói, vội chuẩn bị tiền thù lao hậu hĩnh, tiễn vị thần này đi.
Hai người bước lên xe bò, lắc lư tới cửa thành Tây, nhìn thấy một thị vệ khác đã chờ ở chỗ cũ, vẻ mặt sốt ruột, “Lâm cô nương!” Hắn ta bước nhanh ra nghênh đón, cách rèm xe hô: “Tìm được người rồi!”
“Ừ, ở đâu?” Rèm xe bị kéo mạnh ra, để lộ một khuôn mặt nôn nóng.
“Ở thôn Phong Điền ở trấn Tây Hà.”
“Phu xe, mau đổi đường đi thôn Phong Điền trấn Tây Hà!” Lâm Đạm lập tức hạ lệnh.
Phu xe do dự nói: “Chủ nhân, trấn Tây Hà cách Kinh thành rất xa, hơn mấy chục dặm, lúc này đi, sợ là không về kịp đêm nay!”
“Vậy không về.” Lâm Đạm viết một tờ giấy đưa cho một thị vệ mang về Khiếu Phong Các, sau đó mang theo một thị vệ khác đi thăm người bệnh. Khi đoàn người đến thôn Phong Điền trời đã tối, trong thôn tiếng chó sủa vang vọng, tiếng gà gáy không dứt, một khung cảnh yên bình. Thị vệ dẫn Lâm Đạm đến trước nhà một gia đình nông dân nhỏ, nói rõ lý do đến.
Đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, một phụ nhân hỏi dồn dập: “Cô nói thật chứ? Cô có thể trị hết bệnh của con trai ta?”
“Trước để ta nhìn qua rồi nói. Trị không hết ta không lấy một xu, đại nương đừng lo lắng.” Lâm Đạm chắp tay, giọng điệu hết sức có lễ.
Mặc dù người tới là một tiểu cô nương, nhưng đại nương lại không ngại chút nào, vội vàng mời nàng vào nhà, chỉ vào thiếu niên mười sáu tuổi nằm ở trên giường đất nói: “Đây là con trai ta, ba năm trước nghịch ngợm, từ trên lưng trâu xuống, bị tổn thương xương sống lưng, từ đó không thể đi được. Đại phu, ngài giúp nó nhìn thử xem, nếu có thể trị cho nó, ngài nhìn cái nhà này xem có gì vừa ý thì cứ lấy đi, tuy nhà ta đều bán cả rồi nhưng khế ước nhà vẫn còn, ta lấy tới cho ngài ngay!”
Phụ nhân vừa nói vừa lấy khế ước nhà trong rương ra, vẻ mặt nhiệt tình. Chồng bà mất từ sớm, con trai là do một tay bà nuôi lớn, vì chữa bệnh cho con trai, cách gì bà cũng sẵn sàng thử một lần, giá nào cũng đồng ý trả, đừng nói là chỉ bán ruộng bán đất, thậm chí Lâm Đạm muốn mạng bà, bà cũng không nói hai lời.
Thiếu niên cựa quậy định ngồi dậy nhưng mỗi lần đều vô lực nằm xuống, chỉ có thể chảy nước mắt bảo mẫu thân đừng lãng phí vì mình nữa. Nếu có sức tự sát, cậu đã chết từ lâu rồi, làm gì liên lụy mẫu thân đến vậy.
Lâm Đạm làm như không nghe thấy lời van xin của thiếu niên, tự nhủ: “Ta nói, trị không hết không lấy tiền, thứ này ngươi cất lại đi. Ta hiểu các ngươi mà, lý do ta chủ động tìm đến cửa là vì đại ca ta cũng bị bệnh giống thế này, cách trị của ta có chút đặc biệt, chưa từng thử trên người bao giờ, lo rằng không chữa tốt cho huynh ấy nên muốn mộtngười có bệnh giống thế làm người thí nghiệm. Nếu hai người đồng ý, ta có thể trả cho hai người một số tiền bồi thường, còn nếu hai người không đồng ý, ta lập tức đi ngay. Mặc dù ta không nắm chắc có thể trị khỏi cho con trai ngươi, nhưng cũng đủ để bảo đảm, sẽ không làm tình trạng cậu ta kém hơn. Như thế nào, các ngươi trị hay không trị?”
Phụ nhân nghe xong, nghi ngờ trong lòng hoàn toàn biến mất, gật đầu ngay không chút suy nghĩ: “Trị, bọn ta không lấy tiền, tùy đại phu chữa trị!”
Thiếu niên dùng mọi cách kháng cự cũng đã nằm yên, hình như đang suy tư.
“Đa tạ hai vị phối hợp.” Lâm Đạm chân thành nói lời cảm ơn, sau đó mới bước lên trước, xốc ống quần thiếu niên lên, nhìn thấy một đôi chân gầy đét như hai que củi, không khỏi cả kinh.
Phụ nhân vội nói: “Sau khi bị thương, hai chân nó ngày một khô gầy đi, đến biến thành như vậy.”
Lâm Đạm nhíu mày nhìn một lát, sau đó đánh sau ót mình một cái mạnh, vẻ mặt hết sức ảo não. Đúng rồi, hai chân không cử động trong thời gian dài, cơ bắp sẽ từ từ teo lại, mặc dù trị hết, chỉ sợ cần phải một thời gian dài mới có thể tập luyện lấy lại chức năng của nó. Nàng chỉ lo tra cách trị liệu, lại quên giúp đại ca giữ cơ bắp, thật là đáng chết! May mà phương pháp xoa bóp tổ truyền của Lâm gia cực kỳ công hiệu với cơ bắp bị teo, mặc dù trì hoãn hơn nửa năm, cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại cho đại ca như lúc ban đầu.
Nghĩ vậy, Lâm Đạm cố gắng đè ý nghĩ mau chóng chạy về xuống, giúp thiếu niên xoa bóp, vừa xoa bóp vừa nói: “Chân của ngươi cần xoa bóp mỗi ngày ba lần mới có thể giữ độ hoạt tính của cơ bắp. Ngươi cẩn thận quan sát động tác tay của ta, sau đó học dần, lúc ta không có ở đây, ngươi cứ xoa bóp cho cậu ta như vậy, nếu không dù ta có trị khỏi cho cậu ta, hai chân này cũng không có cơ bắp đỡ, rất khó đi.”
“Vâng vâng vâng, ta nhất định sẽ học chăm chỉ, cảm ơn đại phu, cảm ơn!” Phụ nhân cảm động đến rơi nước mắt, liên tục gật đầu.
Vốn thiếu niên còn có chút chống đối, nghe thấy thế cũng đỏ mặt yên tĩnh lại. Hắn còn gầy hơn cả Tiết Bá Dung, tinh thần tụt dốc, nhìn đáy mắt còn có thể loáng thoáng thấy ý không muốn tiếp tục sống nữa. Có điều Lâm Đạm tới, tất cả mọi chuyện đều sẽ khác.
Xoa bóp xong, Lâm Đạm bắt mạch cho thiếu niên, phát hiện bệnh tình của cậu ta giống đại ca như đúc, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
“Cơ thể cậu ta quá hư nhược rồi, như vậy không tốt cho việc chữa trị, phải dưỡng lại căn cốt rồi mới nói được. Trước ta kê cho cậu ta mấy thang thuốc bồi bổ cơ thể, thuốc viên bồi bổ nguyên khí, trong lúc ở đây, mỗi ngày ngươi làm cho hắn chút đồ bổ, đừng lo chuyện tiền bạc.” Lâm Đạm móc ra một tờ ngân phiếu đặt lên bàn, nghiêm túc nói: “Cậu ta là hy vọng của đại ca ta, ta sẽ hết lòng chữa trị cẩn thận.”