Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 134: Thần y (18)
 
Tiết Bá Dung không hề đáp lời lại sau đó  buông ống quần mình xuống, cầm chén trà lên, xem như người đệ đệ này không tồn tại. Tiết Kế Minh nhìn trái nhìn phải, phát hiện đám thị vệ xung quanh ngẩng đầu nhìn trời, một chút cũng không quan tâm chuyện vừa rồi, khiến hắn ta cảm thấy vô cùng oan ức.  Cũng không chào hỏi một tay ôm ngực chạy tới chính viện, tìm lão thái quân cáo trạng.

Lão thái quân nhắm mắt giả vờ ngủ không lên tiếng.

Hắn ta lại đi tìm mẫu thân, kể lại chuyện Lâm Đạm sờ mó chân đại ca, còn nói chắc nịch: “Thảo nhi là thần y nổi tiếng gần xa mà trước giờ không nghe nàng nói chân người gãy cần phải xoa bóp. Lâm Đạm đây là mượn cớ lợi dụng đại ca, nhân cơ hội tốt ăn vạ Tiết gia chúng ta. Vì vinh hoa phú quý, chuyện gì nàng cũng làm ra được, nương, trăm triệu ngài đừng để đại ca cưới nàng ta, nếu không thanh danh Tiết phủ chúng ta làm sao bây giờ? Làm gì có đạo lý hứa hôn với đệ đệ lại gả cho ca ca?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiết phu nhân cười lạnh nói: “Đừng một có câu nào cũng nhắc đến Thảo nhi mãi, ta nghe là thấy tởm! Rõ ràng Ngô Huyên Thảo có xe lăn mà lại không nhắc tới, làm gì sẽ nói với con nên điều dưỡng chân Bá Dung như thế nào? Nếu nàng ta thật sự có tâm, không cần cả nhà chúng ta đi dập đầu với nàng, không cần chúng ta ba giục bốn mời nàng ta đã nể mặt con, chủ động bỏ qua hiềm khích tới trị cho đại ca con. Con yêu nàng ta đến chết đi sống lại, còn nàng đối với con thế nào thì chưa chắc. Có một câu nói là yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, hẳn là con cũng đã từng nghe? Nàng hận ta, hận tổ mẫu con, hận Lâm Đạm, cũng hận đại ca con, con ngẫm lại xe cảm tình nàng dành cho con có thể có sâu bao nhiêu? Ngoài mặt nói rộng lượng, bên trong thì âm thầm mang thù, người như vậy con nên cẩn thận một chút đi. Ta thấy Lâm Đạm còn tốt hơn nàng ta một trăm lần, ít nhất Lâm Đạm dám yêu dám hận, có cái gì nói cái đó, không bao giờ ngoài mặt thế này sau lưng thế khác.”

Tiết Kế Minh ở chỗ mẫu thân cũng bị ăn giáo huấn, lập tức chạy ra ngoài cửa. Tôi tớ trong viện muốn đuổi theo lại bị Tiết phu nhân gọi lại: “Đừng đuổi theo, kệ nó đi! Chân Bá Dung bị phế, đều do cái tên không biết cố gắng như nó gây ra, để nó ra ngoài gặp chút thất bại mới tốt!”

Tiết Kế Minh cắm đầu chạy lung tung một hồi, bất tri bất giác chạy tới Huyên Thảo Đường, vừa bước vào ngạch cửa, phát hiện một người học việc đang nẹp chân cho một người bệnh bị gãy chân, vì thế làm bộ lơ đãng hỏi: “Chân người này cần phải xoa bóp mỗi ngày, nếu không cơ bắp sẽ teo lại nhỉ?”

Người học việc xua tay cười: “Đâu cần xoa bóp, hai tháng sau bỏ cái nẹp ra là được.”

Tiết Kế Minh gật đầu, trong lòng tràn ngập tức giận. Hắn ta biết ngay là tiện nha đầu Lâm Đạm kia đang tìm cách lợi dụng đại ca!

Người học nghề nhớ tới tình huống của Đại công tử Tiết gia nên thêm vào một câu: “Gãy chân thì không cần xoa bóp, bị liệt suốt ngày nằm trên giường thì mỗi ngày đều phải xoa bóp, nếu không hai chân sẽ teo lại như củi, hoàn toàn bị phế.”

Trong lòng Tiết Kế Minh giật nảy, vờ ngạc nhiên nhướng mày: “Ồ, còn có cách nói này?”

“Cái này là do sư phụ nói cho chúng ta biết, cái gì sư phụ cũng biết hết, nếu Nhị công tử có muốn gì hỏi, có thể đi tìm nàng.”

Ngay cả giả cười Tiết Kế Minh cũng giả không nổi, trầm giọng hỏi: “Thật sự là Huyên Thảo nói?”

“Vâng, người bệnh tương tự Đại công tử, sư phụ đã từng trị cho một người, xe lăn cũng được sư phụ phát minh ra vào khi đó. Chân người bệnh teo tóp giống như củi sậy, sư phụ tự tay xoa bóp cho hắn, lúc này mới đỡ hơn chút.”

“Thật không? Ta đi tìm Huyên Thảo hỏi một câu.” Tiết Kế Minh cắn răng nói xong câu đó rồi đi ngay chứ không vào nội đường tìm Ngô Huyên Thảo. Nếu nàng ta đã từng trị người có bệnh tương tự vậy, hẳn phải rõ hết những việc cần chú ý nhưng sao lại không nhắc đến? Là quên hay là cố tình giấu? Quên thì chứng minh là nàng ta không đặt nặng bệnh đại ca trong lòng, chỉ qua loa cho xong; cố tình giấu đi, chứng minh nàng ta còn hận Tiết phủ, không muốn chữa trị. Hai nguyên nhân này Tiết Kế Minh không dám nghĩ nhiều cũng không cách nào chấp nhận được.
 
Xích mích giữa Tiết Kế Minh và Ngô Huyên Thảo căn bản không nằm trong phạm vi quan tâm của Lâm Đạm, hằng ngày nàng dậy sớm xoa bóp cho đại ca, nấu cơm, sau đó ra ngoài chữa bệnh cứu người, sắp chạng vạng thì đến thôn Phong Điền, giúp thiếu niên trị liệu, cuộc sống vô cùng bận rộn.

Thiếu niên tên là Ngưu Đại Bảo, đã nằm ở trên giường ba năm, người gầy còm. Sau khi Lâm Đạm đến, cậu ta được chăm sóc đến trắng trẻo mập mạp, cơ thể ngày một cường tráng.

Người trong thôn nghe nói Lâm Đạm chữa trị chân cho Ngưu Đại Bảo đều chờ xem kịch. Bọn họ chưa từng nghe thấy liệt nửa người còn có thể đứng lên, vị tiểu đại phu này mạnh miệng quá rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Đạm chẳng để bụng, chữa trị từng bước một, cuối cùng một ngày nọ, nàng lấy bộ kim châm ra, bắt đầu lau chùi khử độc từng cây một, chậm rãi nói: “Mấy ngày trước ta đã xoa bóp cho ngươi giúp ngươi lưu thông mạch máu, lại cho ngươi dùng đan dược hằng ngày bổ tủy, giờ căn cốt ngươi đã cứng cáp, ta có thể châm cứu được rồi. Phương pháp này chia làm hai bước, bước đầu tiên, chọn huyệt Mệnh Môn, Trường Cường, Tích Trung, xoa viên đan dược và đan tọa để nó nóng lên; bước thứ hai, chọn huyệt Thận Du, Hoàn Khiêu, Tuyệt Cốt, dùng phương pháp bình bổ, bình tiết tiến hành thi châm, giữ châm ba khắc*, mỗi ngày một lần, thi châm bảy ngày lại lập đợt trị liệu mới khác. Ngươi nghe rõ chưa?”
 
*45 phút.

Một chữ Ngưu Đại Bảo cũng không nghe hiểu những vẫn gật đầu nói: “Nghe rõ.”

Cửa nhà cậu ta chật kín người, chỉ vào kim châm trong tay Lâm Đạm bàn tán: “Mau nhìn kìa, vị đại phu này dùng kim châm đấy, đúng là có tiền mà!”
 
“Đâu chỉ có tiền, phải là cực giàu! Nghe nói vì để chữa trị cho Ngưu Đại Bảo, mỗi ngày nàng đều mang đến thức ăn ngon, nhân sâm lộc nhung, ngươi nói xem nàng có ý đồ gì nhỉ? Chẳng lẽ nhìn trúng Ngưu Đại Bảo?”

Hai thị vệ canh giữ ở cửa rút bội đao bên hông ra, sa sầm mặt giận dữ, đám người bàn tán xôn xao lập tức rúc cổ chạy trốn như bị quỷ đuổi.
 
Lúc này Ngưu đại tẩu mới thầm thở phào nhẹ nhõm, không cần phải lo lắng thôn dân bàn tán làm tiểu đại phu giận.

Căn bản Lâm Đạm không nghe thấy mọi người nói gì, chỉ hết sức chuyên tâm xoa nắn viên đan dược và đan tọa, sau khi xoa xong đặt trên mấy huyệt quan trọng, đốt, đợi thiếu niên cảm thấy nóng đến không chịu nổi mới tắt, đè dẹp đan tòa, dán sát trên da, dùng băng gạc băng lại, để bốn canh giờ*
 
*8 tiếng.

Sau khi kết thức liệu pháp làm nóng bằng đan dược, lúc này nàng mới lấy kim châm ra, dùng nội lực phụ trợ việc trị liệu, đâm từng kim châm vào huyệt vị quan trọng của thiếu niên, trong đó có mấy chỗ là tử huyệt, đại phụ bình thường không dám hạ châm ở đây, có điều Lâm Đạm chẳng không sợ chút nào, tay vững như bàn thạch.

Hai thị vệ đứng ở cửa đều là người tập võ, rất hiểu về huyệt đạo trên cơ thể người, thấy tình cảnh này không khỏi chau mày. Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra, có mấy tử huyệt bị đâm châm thế mà thiếu niên vẫn yên ổn nằm trên giường, không có gì khác thường.

Mỗi khi hạ châm, Lâm Đạm đều nhẹ nhàng xoay xoay đuôi châm, đợi nàng châm xong tất cả huyệt đạo, mấy chục cây kim châm đồng loạt run lên, còn phát ra âm thanh khe khẽ, dường như được rót đầy sức sống.

“Châm đang run lên đây là chuyện gì?” Ngưu đại tẩu trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng sợ.

Đây cũng là lần đầu hai thị vệ cũng là lần đầu thấy cảnh đặc sắc như vậy, không kìm được tiến lên hai bước muốn quan sát cẩn thận.

“Không sao đâu, ba khắc sau, kim châm sẽ ngừng run, như thế là ta có thể rút châm.” Lâm Đạm không để bụng xua tay. Nội lực nàng rót vào kim châm va chạm huyệt đạo, tất nhiên sẽ làm cho đuôi châm run lên.

Ngưu đại tẩu liên tục gật đầu, bán tín bán nghi. Hai thị vệ nhìn không chớp mắt, thái dương bất tri bất giác đổ rất nhiều mồ hôi, còn căng thẳng hơn cả bệnh nhân.
 
Một khắc trôi qua, Ngưu Đại Bảo không có cảm giác gì; hai khắc trôi qua, cậu ta bắt đầu bất an mà cào ván giường; khắc thứ ba trôi qua, cuối cùng cậu ta cũng nói với vẻ đầy chờ mong: “Nương, con cảm thấy chân tê lắm! Không phải con đang nằm mơ đó chứ?”

“Đại Bảo, con tê chỗ nào? Con chỉ cho nương nhìn đi.” Ngưu đại tẩu vội nhào qua, nhưng không dám chạm vào con trai.

Ngưu Đại Bảo nằm ngang nên không nhìn thấy tình hình trên chân mình, chỉ có thể giơ tay lên, chỉ vào một chỗ nói: “Nương, chỗ này của con tê như là có kiến chui tới chui lui trong da thịt, vô cùng khó chịu.” Dù khó chịu như vậy nhưng trong mắt cậu ta lại có ý cười, bởi vì đã lâu lắm rồi chân cậu ta không có cảm giác.

Ngưu đại tẩu nhìn chăm chăm vào chỗ cắm một cây kim châm mà con trai chỉ. Nói cách khác, không phải là do cậu ta quá mong chờ mà sinh ra ảo giác, mà là châm pháp của Lâm cô nương thật sự có hiệu quả!

Cám ơn trời đất, cảm ơn Bồ Tát, cảm ơn Lâm cô nương! Ngưu đại tẩu chắp tay trước ngực bái lạy thần linh, sau đó dập đầu với Lâm Đạm một cái đầu, nức nở nói: “Đại Bảo, con không có nằm mơ, chỗ con tê là chỗ đại phu hạ châm, con phải cố chịu đựng đó, đừng chạm vào lung tung!”

Mắt Ngưu Đại Bảo bừng sáng, lập tức cứng đờ bất động.

Lâm Đạm đỡ Ngưu đại tẩu dậy, sau đó lấy một quyển sách nhỏ, nghiêm túc ghi lại phương pháp trị liệu của mình, cũng cẩn thận hỏi thăm cảm nhận của người bệnh. Suốt quá trình mặt nàng đều hiện rõ nét căng thẳng, nhưng vẫn phải luôn giữ đầu óc cũng phải thanh tỉnh, thái độ bình tĩnh, sợ gây ra lỗi. Nàng không áp dụng y nguyên phương pháp chữa trị của tổ tiên mà là sửa đổi lại đôi chút, cách làm của nàng hơi mạo hiểm nhưng cho hiệu quả rất nhanh. Dường như trời sinh nàng chắc tay, thận trọng, gan góc hơn người bình thường, cho dù phía trước không đường, nàng cũng có thể dùng đao bổ ra một con đường lớn.

Ba khắc sau, kim châm ngừng run, nàng lưu loát rút châm, sau đó kê thuốc cầm máu dưỡng khí, bảo sắc cho Ngưu Đại Bảo uống, rồi lại lấy bả nấu uống tiếp, uống hết bảy ngày mới đổi thuốc mới.

“Bảy ngày coi như là đợt điều đầu tiên, ta lập cho ngươi bốn đợt điều trị, sau khi ta đi rồi, Ngưu đại tẩu tiếp tục xoa bóp chân, đừng bỏ bê.” Lâm Đạm xách hòm thuốc lên, nghiêm túc dặn dò.

“Cảm ơn Lâm cô nương, cảm ơn Lâm cô nương! Ngài yên tâm, chắc chắn ta sẽ làm theo lời cô nói!” Ngưu đại tẩu liên tục chắp tay thi lễ, vẻ mặt kích động.

Lúc này Lâm Đạm mới đi, hai thị vệ đi sau lưng Lâm Đạm nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, ánh mắt kính sợ. Lúc trước Lâm cô nương nói muốn chữa khỏi cho tướng quân, bọn họ còn tưởng rằng nàng nói đùa, mục đích là vì được ở lại Tiết phủ, tiếp tục cuộc sống xa hoa. Nhưng hôm nay xem ra, bọn họ mới ý thức được —— mình thiếu hiểu biết hơn Lâm cô nương biết bao, làm sao mà không tôn trọng cho được!

Nàng đúng như lời tướng quân nói, là một người nói được làm được, còn có trách nhiệm hơn Nhị công tử nhiều! Tiết phu nhân vì tống cổ nàng đi mà để lại cho nàng ngân phiếu năm trăm lượng, một xu nàng cũng chưa đụng tới, tất cả ngân phiếu đều  ở trên người tướng quân. Nếu nàng tham lam phú quý, sao phải như thế?
 
Một cô nương tốt như thế mà Nhị công tử còn coi thường, đúng là mắt bị mù!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui