Chương 135: Thần y (19)
Trị đến đợt điều trị thứ ba, Ngưu Đại Bảo đã có thể đỡ vách tường đi được vài bước, còn một đợt điều trị cuối chỉ cần củng cố hiệu quả, không được để xảy ra sai sót là được. Đến đây, Lâm Đạm đã gom được một xấp tài liệu dày, tất cả đều ghi lại những việc cần chú ý và những gì nàng tâm đắc trong quá trình chữa trị, có cái này chữa cho đại ca, hẳn tương đối nắm chắc.
Ngày hôm đó, nàng tạm biệt Ngưu Đại Bảo và Ngưu đại tẩu, dược liệu cũng hái đủ nên vội vàng chạy về nhà, chờ đại ca ăn cơm tối xong mới nắm tay hắn, thận trọng nói: “Đại ca, từ hôm nay trở đi, muội tới trị chân cho huynh.”
Qua lời của hai thị vệ, Tiết Bá Dung đã biết được chuyện Lâm Đạm làm ở thôn Phong Điền, ngược lại cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì nhờ ngươi.” Hắn nắm lại tay Lâm Đạm, ánh mắt tràn ngập sự tin cậy.
“Đại ca, cách ta dùng tương đối mạo hiểm, nếu người huynh mang nội lực, ngàn vạn lần đừng vận công chống cự, chỉ bình tĩnh tiếp nhận là được. Kết thúc đợt điều trị thứ nhất, chân huynh sẽ có cảm giác tê, kết thúc đợt trị liệu thứ hai, chân huynh có thể hồi phục cảm giác hơn nữa, đến đợt trị liệu thứ ba là có thể đứng thẳng lên, tự đi vài bước. Chẳng qua cơ thể đại ca cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, võ nghệ lại cao cường, có lẽ không cần đến ba bốn đợt trị liệu, chỉ một hai đợt là có điều kỳ diệu thôi.” Lâm Đạm bình tĩnh nói.
“Ừ, ta hiểu rồi. Dù trị được hay không, ta đều không sao cả, ngươi đừng quá áp lực.” Tiết Bá Dung móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán cho tiểu nha đầu. Lúc này trời đã rét đậm, mặc dù trong phòng có đốt than nhưng vẫn lạnh, nàng lại bất tri bất giác toát mồ hôi đầy đầu, có thể thấy trong lòng nàng khẩn trương đến cỡ nào. Có điều nghe thị vệ nói, khi nàng trị liệu cho thiếu niên ở thôn Phong Điền, suốt quá trình đều rất bình tĩnh ung dung, không hề lộ ra dáng vẻ thiếu tự tin, cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, vì trị cho người không thân thiết và người thân thiết không giống nhau.
Nghĩ vậy, Tiết Bá Dung khẽ cười hai tiếng, vẻ mặt càng lúc càng dịu dàng. Lâm Đạm giật lấy khăn tay trong tay hắn, lau mồ hôi sau gáy, chọc hắn từ cười khẽ thành cười tươi.
Bỗng nhiên một thị vệ đứng thẳng ở cửa nói: “Tướng quân, sự việc quan trọng, chúng ta có nên thông báo cho lão thái quân và phu nhân, rồi lại viết một bức thư báo cho Đại tướng quân không?” Tiết đại tướng quân từng hồi qua một lần, thấy con trai được Lâm Đạm chăm sóc tốt nên yên tâm đi rồi, hiện tại đã đến biên quan, có lẽ một hai năm nữa không thể trở về nhà.
“Đừng nói với bọn họ, tổ mẫu lớn tuổi rồi, lo lắng quá không tốt*. Mẫu thân là người hay lo nghĩ, sẽ nhớ mong cả ngày, chi bằng chờ ta hoàn toàn khỏi hẳn, rồi đi đến trước mặt bọn họ.” Tiết Bá Dung xua tay từ chối, chẳng qua nguyên nhân quan trọng nhất là, hắn không muốn gây áp lực lớn cho tiểu nha đầu, cũng không muốn để nhiều người xuất hiện ở trước mặt nàng như vậy, quấy rầy yên tĩnh của nàng.
*Câu gốc là 一惊一乍: Lúc thì quá lo lắng, lúc thì quá vui mừng.
Thị vệ gật đầu đáp vâng, không đề cập tới chuyện thông báo cho tiền viện nữa.
Lâm Đạm để đại ca cởi bỏ áo trên và quần dài, chỉ mặc mỗi quần đùi, nằm thẳng người trên giường. Nàng đang chuẩn bị xoa viên đan dược, chợt nghe đại ca nặng nề nói: “Khi trị liệu cho Ngưu Đại Bảo, hắn cũng mặc như thế này?”
“Đúng vậy.” Lâm Đạm chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Tiết Bá Dung âm thầm cắn răng, không nói gì nữa. Tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu, mạng người ở trước mặt, lễ nghĩa nam nữ đều vứt sang một bên, tiểu nha đầu làm như vậy không có gì không đúng. Hắn cố gắng khuyên bảo mình, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn.
Lâm Đạm hoàn toàn không biết đại ca đang suy nghĩ gì, chỉ lo xoa viên đan dược và đan tọa đặt trên các huyệt quan trọng của hắn rồi bật lửa, sau khi nóng lên thì thi châm. Quả nhiên thể chất đại ca hơn Ngưu Đại Bảo vô số lần, kim châm vừa mới bắt đầu run lên, hắn cũng đã có phản ứng, chân đã sớm tê mỏi lại không khống chế được mà co giật một chút.
“Tướng quân, ngài cảm thấy như thế nào?” Lúc này toàn bộ thị vệ canh giữ ở ngoài viện đã đi vào, sốt ruột và mong đợi nhìn hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác bị kiến cắn thật không thoải mái chút nào, có điều so với không có cảm giác, dưới sự khó chịu trước mắt này dường như có chút vui thích. Tiết Bá Dung cắn răng nói: “Ta thấy khỏe lắm, đó giờ chưa từng khỏe như vậy!”
“Đại ca, bây giờ huynh có cảm giác hơi tê chưa?” Lâm Đạm nhẹ nhàng vê đuôi châm.
“Không phải hơi tê, là cực kỳ tê mỏi như có vô số con kiến chui trong da thịt ta.” Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm Lâm Đạm không chớp mắt, sau đó giơ cổ tay áo lên lau mồ hôi trên trán cho nàng.
Lâm Đạm cũng không né tránh, ngược lại còn kề sát má vào cọ cọ trên tay áo hắn. Hiện tại hai tay nàng đều đang vê đuôi châm, mượn sự rung động của kim châm để thăm dò tình trạng nội lực bên trong huyệt, căn bản không rảnh đi lau mồ hôi cho mình.
Tiết Bá Dung bị hành động giống như mèo con của nàng chọc cười, mặc dù sâu trong da thịt đau đớn, mặc dù tâm trí cũng dâng trào dữ dội, thế nhưng so với người trước mắt thì mọi thứ thật sự không quan trọng nữa. Hắn thường hay nói chân trị khỏi hay không không sao cả để Lâm Đạm đừng liều mạng học quá sức, cũng đừng tạo áp lực cho mình quá, đó là lời thật lòng. Có thể khỏi hẳn thì tốt, không thể khỏi hẳn, cuộc sống của hắn cũng rất mỹ mãn.
Lâm Đạm chẳng ngờ đại ca phản ứng mạnh như thế, đầu toát đầy mồ hôi lạnh. Khi trị cho Ngưu Đại Bảo, lòng nàng có thể tĩnh như nước, nhưng thấy đại ca chịu khổ nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, hơn nữa cảm thấy hoảng loạn khó tả.
“Đại ca huynh cố chịu chút, cố chịu qua khỏi là tốt rồi.” Nàng lặp lại những lời nỉ non này, cũng không biết là an ủi đại ca hay là an ủi chính mình.
Tiết Bá Dung lập tức đè nén vẻ đau khổ xuống, sau đó cố gắng khống chế hai chân run rẩy không ngừng, trấn an: “Ta cảm thấy khá hơn nhiều.”
“Thật ư?” Lâm Đạm nhìn kim châm không ngừng run lên với vẻ không chắc chắn.
“Thật sự không đau, cũng không tê nữa, hai chân bắt đầu có cảm giác.” Tiết Bá Dung khẽ mỉm cười, giống như rất vui mừng.
Lúc này Lâm Đạm mới thở phào, than thở: “Khó trách trong nghề có một câu châm ngôn gọi là ‘Y giả không tự y*’, lúc trước là lòng ta loạn, thiếu chút nữa hỏng việc.”
*Thầy thuốc không tự chữa cho mình được.
Tiết Bá Dung nắm tay nàng vỗ nhẹ, thoáng chốc cảm thấy đau đớn biến mất, chỉ còn lại ấm áp vui vẻ.
Qua ba khắc sau, kim châm mới ngừng run, sau khi Lâm Đạm rút châm ra thì sắc cho đại ca một chén thuốc, tận mắt nhìn hắn uống, nằm xuống, nhắm mắt lại, mới yên tâm trở về phòng. Chẳng qua nàng không biết, đợi nàng đi rồi, Tiết Bá Dung lại ngồi dậy, xoa bóp hai chân tê mỏi căng đau của mình, qua một lúc lâu vẫn không ngủ được.
Nửa tháng sau, Tiết Bá Dung bắt đầu thường xuyên đi ra ngoài, lão thái quân và Tiết phu nhân phái người đi hỏi thăm, chỉ nhận được câu “Ra ngoài giải sầu” không nói thêm gì nữa, đành phải mặc kệ hắn. Hắn chịu ra khỏi Tiết phủ là chuyện tốt, tốt hơn buồn chán ở nhà.
Hằng ngày Lâm Đạm đều ra ngoài hành y như cũ và trở về sau khi trời tối. Lão thái quân mặc kệ nàng, ngược lại Tiết phu nhân thì có lời muốn phê bình nhưng mỗi lần định gọi nàng tới chính viện răn dạy thì nhũ mẫu được phái đi mời nàng lại bị nhi tử của bà đánh một trận dã man trước, khóc sướt mướt trở về phục mệnh. Nhi tử bảo vệ Lâm Đạm tới mức chẳng phân biệt đúng sai, Lâm Đạm muốn làm cái gì hắn đều ủng hộ, muốn cái gì hắn đều cho mà chẳng hỏi nguyên nhân.
Mới mấy chục ngày ngắn ngủi, một nửa phòng ốc ở Khiếu Phong các đều bị Lâm Đạm sửa lại thành phòng thuốc, trong ngoài viện đều phơi đầy các loại thảo dược, mùi hương có thể huân chết người. Hắn không những mặc kệ còn mua tiểu viện bên cạnh, nói là muốn thông tường viện, xây nhiều nhà kho để Lâm Đạm giữ dược liệu.
Đôi lúc Tiết phu nhân có suy nghĩ: Nếu Lâm Đạm muốn mạng nhi tử của bà, e là hắn cũng chịu cho luôn mất? Nó trúng độc Lâm Đạm mất rồi!
Cho đến tận ngày hôm nay, Tiết phu nhân mới cảm nhận sâu sắc sự ảnh hưởng của Lâm Đạm đối với Tiết Bá Dung đã đạt tới mức không ai có thể thay thế được, nàng ở trong phủ là hắn vui tươi hớn hở, nàng không ở trong phủ, hắn lập tức xụ mặt, không nói một câu, không vui không giận, thực sự lạnh lùng đến dọa người. Thậm chí, hắn còn lười chờ trong phủ, chân trước Lâm Đạm vừa ra cửa, sau lưng hắn cũng đi luôn, gần đến chạng vạng mới cùng Lâm Đạm trở về, lúc được thị vệ đỡ xuống xe ngựa còn cười dịu dàng như biến thành một người khác.
Tiết phu nhân trơ mắt nhìn nhi tử ngày càng ỷ lại Lâm Đạm, cũng không biết nên khuyên hay là mặc kệ, chạy đến chỗ lão thái quân mách chuyện, lão thái quân xua tay, nói với bà ta một câu —— con cháu đều có phúc của con cháu. Thế là, Tiết phu nhân cũng không quan tâm nữa, để bọn họ đi.
Dường như tương lai của nhi tửnhi tử lớn đã có sắp đặt, bên tiểu nhi tử thì xảy ra chuyện, không đi quân doanh, việc gì cũng bỏ mặc, cả ngày cứ ở nhà uống rượu, uống đến say khướt. Tiết phu nhân không cần suy nghĩ cũng biết, chắc chắn là Ngô Huyên Thảo lại gây chuyện gì khiến tiểu nhi tử lo lắng.
Bà chuẩn bị tìm tiểu nhi tử tán gẫu một chút, thuận tiện khuyên hắn ta thì Ngô Huyên Thảo đã lâu không gặp lại tự tìm tới cửa, còn mang đến rất nhiều lễ vật. Tiết phu nhân rất muốn đi xem tình tình, lại bị tiểu nhi tử cản ở ngoài cửa. Hai người nói chuyện bí mật một lúc rồi lại hòa thuận như lúc ban đầu, làm Tiết phu nhân giận đến ngã ngửa. Bà hận mình sâu sắc vì sao cái bụng lại không biết cố gắng mà sinh ra hai đứa con trai đều không có phẩm chất, được nữ nhân dỗ dàng một cái là không tìm thấy hướng Bắc!
Từ khi đó, Ngô Huyên Thảo thường xuyên tới Tiết phủ chơi, chợt có một ngày nàng ta cứu được trưởng tôn* nhị phòng không cẩn thận rơi vào hồ nước, nhị phòng bị nàng ta làm cảm động đến rơi nước mắt. Phàm là nàng ta tới, lão thái thái nhị phòng và con dâu trưởng đều tự mình đón tiếp, đối đãi với nàng ta như khách quý, thường hay hỏi lão thái quân khi nào thì cử hành hôn lễ cho nàng ta và Tiết Kế Minh.
*Cháu đích tôn.
Tuy Tiết phu nhân rất bực nhưng nhớ đến ơn cứu mạng của Ngô Huyên Thảo nên cũng không đối chọi với nàng như lúc trước nữa.
Cuối cùng có một ngày, Ngô Huyên Thảo nghe nói xe lăn của Tiết Bá Dung hỏng rồi chuẩn bị được mang đi cửa hàng mộc sửa nên xung phong nhận việc nói có thể giúp nhìn một chút. Bởi vì xe lăn là do nàng ta phát minh, huống chi Nhị công tử còn tự đưa nàng ta đến, thị vệ cũng không dám ngăn cản, mời bọn họ vào Khiếu Phong các.
Ngô Huyên Thảo nhìn xe lăn, nói chính mình có thể sửa, nhưng không có dụng cụ, bảo thị vệ đi tìm. Thị vệ không nghi ngờ gì, mau chóng rời đi. Ngô Huyên Thảo lại tìm cớ dụ Tiết Kế Minh đi, sau đó nhanh chóng chạy vào thư phòng của Lâm Đạm, liếc mắt một cái nhìn thấy cái rương gỗ lớn được mạ vàng.
Có một ý nghĩ mãnh liệt vang vọng trong đầu nàng ta —— đúng vậy, chính là cái rương này! Đồ ngươi muốn ở bên trong!