Chương 137: Thần ( 21)
Lâm Đạm bị trói hai tay áp giải vào một tòa phủ đệ, khi đi đến cửa lớn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nàng thấy trên xà nhà treo một tấm biển, trên đó viết bốn chữ to “Phủ Tuyên Bình Hầu”, trong lòng lập tức hiểu ra. Trong trí nhớ của nguyên chủ, vị Tuyên Bình Hầu của nước Đại Tần là Vương gia cơm mềm* hạng nhất, dựa vào khuôn mặt tuấn tú được sự Trưởng công chúa ưu ái, gả cho gã, từ một quan nhỏ nghèo túng nhảy một phát thành Tuyên Bình Hầu, đúng là một bước lên mây. Nhưng tính tình gã phóng đãng, không quản được nửa người dưới của mình, mặc dù cưới công chúa nhưng bản tính phong lưu háo sắc vẫn không thay đổi, trêu chọc hoa đào khắp nơi bên ngoài.
*Chỉ đàn ông sống ăn bám phụ nữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới đầu, Trưởng công chúa loại bỏ từng người, giải quyết hết những nữ nhân gã trêu chọc, làm phu thê hai người lục đục nội bộ, không ân ái nữa. Gã vào nếp được mấy năm rồi sau vẫn đâu vào đó, không dám lưu luyến nơi phong nguyệt mà ngược lại tìm con gái nhà lành. Khuôn mặt gã trưởng thành thật sự rất khôi ngô, hơn nữa ăn mặc xa hoa cùng với khí chất tôn quý nên tất nhiên là ngoắc ngón tay một cái là nữ tử mắc mưu ngay, gần như là người trước ngã xuống người sau đã cắm rễ trong lòng gã.
Gã nuôi năm sáu phòng ngoài* liên tiếp, sinh bảy tám đứa con riêng, không đủ tiền thì hồi phủ tìm Trưởng công chúa xin, mặc kệ là là lừa gạt hay dỗ dành Trưởng công chúa để lấy vàng bạc châu báu đi phụng dưỡng phòng ngoài. Trưởng công chúa không phải đồ ngốc, rất nhanh phát hiện ra manh mối, cuối cùng nản lòng với gã, tự mình đóng cửa lại nuôi nấng hài tử duy nhất, mặc kệ những chuyện phong lưu của gã.
*Như vợ bé.
Tuyên Bình Hầu thì cho rằng công chúa đã thỏa hiệp, thế là mang một đám phòng ngoài về, trắng trợn nuôi trong phủ. Trưởng công chúa cũng không hai lời, chỉ cười lạnh rồi tách phủ Tuyên Bình Hầu, cũng chính là phủ Công Chúa của mình thành hai, mình chiếm phần lớn nơi ở, chỉ để lại một tiểu viện vuông vức cho Tuyên Bình Hầu và đám nữ nhân con cái của gã ở, chi phí ăn mặc cũng bỏ mặc, để Tuyên Bình Hầu tự lấy bổng lộc của mình đi nuôi.
Một tháng bổng lộc của Tuyên Bình Hầu chỉ hơn 50 lượng, mình dùng còn không đủ thì làm gì mà đủ chu cấp cho nhiều người như vậy, lúc này mới kêu khổ không thôi, khóc lóc xin lỗi Trưởng công chúa, ý muốn hàn gắn với bà như trước. Nhưng Trưởng công chúa đã không còn tình cảm với gã nữa, nếu không vì để nhi tử có thể thuận lợi kế thừa hầu tước đã đá bay gã từ lâu.
Còn vị thiếu niên tướng mạo như hoa mùa xuân trước mặt này, nói vậy chính là con trai độc nhất của trưởng công chúa Chu Nghệ Mân, cũng chính là tiểu thế tử phủ Tuyên Bình Hầu này. Cậu ta thường hay ra vào cung, rất được lòng Hoàng đế, có điều khá ít đi lại bên ngoài, cũng không thích xã giao, vì vậy, nguyên chủ không biết nhiều về cậu ta.
Chẳng qua cậu ta là dạng người gì không quan trọng với Lâm Đạm lắm, nàng chỉ biết cậu ta là một người bệnh, hơn nữa cần phải trị gấp, thế là đủ rồi. Sau khi bị nhốt trong phòng chứa củi, nàng tìm một đống rơm nằm xuống, tâm tình hết sức bình tĩnh.
Một phía khác, tiểu thế tử che ngực lại, mặt mày trắng bệch chạy vào chính viện, miệng quang quác hét to: “Nương, nương, không ổn, người mau cứu cứu con!” Lúc này cậu ta hoàn toàn khác với dáng vẻ ngang ngược và xấu xa, rõ ràng là nhóc con bị hù đến hoang mang lo sợ.
Trưởng công chúa đặt mạnh chén trà xuống, trách mắng: “Con nghiêm chỉnh chút cho ta, trời có sập xuống cũng phải đứng hiên ngang, con sợ cái gì? Không phải là ta đã không cho phép con tùy tiện ra ngoài ư, tại sao con không nghe lời?”
“Con, con nghĩ là mùa đông mặc y phục dày chút là người bình thường không nhận ra.” Tiểu thế tử nắm chặt cổ áo, hai mắt rưng rưng: “Con nào biết ngựa của con bị giật mình, chạy loạn trên phố, thiếu chút nữa dẫm chết người, con cũng bị ngã từ trên ngựa xuống, được một tiểu cô nương cứu. Tiểu cô nương đó chạm vào ngực con, chắc là biết chút gì rồi. Nương, người nói con nên làm gì bây giờ? Nàng đã cứu con, con cũng không thể vì bảo vệ bí mật của mình mà giết nàng đúng không?”
Trưởng công chúa xoa mi tâm, mặt mày ủ dột. Chuyện bà lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Vốn nhi tử khỏe mạnh tự nhiên không biết tại sao, ngực ngày càng lớn, phần thân dưới cũng đau, có vẻ như không có công dụng. Từ đó về sau, da hắn ta trơn nhẵn, râu không dài, vẻ ngoài ngày càng xinh đẹp, dường như thay đổi giới tính. Thấy ngực cậu ta ngày một to ra, không thể giấu được, gần như khiến Trưởng công chúa bạc đầu trong một đêm.
Bệnh của nhi tử tuyệt đối không thể để người ngoài, nếu không chức thế tử của nhi tử không giữ nổi nữa, còn có khả năng bị cho là yêu quái mà thiêu chết. Nghĩ đến kết cục như vậy, Trưởng công chúa vô cùng sợ hãi, lại không thể mời thái y cho cậu ta, sợ tin đồn ra ngoài, chỉ để đại phu trong phủ chẩn trị, có điều trước sau vẫn không thấy chuyển biến tốt. Mấy ngày nay, bà đang cân nhắc có nên đi đến các nước khác tìm đại phu hay không, không ngờ nhanh như thế đã xảy ra chuyện.
“Người ở đâu, gia thế như nào?” Trưởng công chúa gõ nhịp hỏi: “Không được, bổn cung phải tự mình đi găp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh thành nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, tùy tiện đi trên phố vài vòng là có thể gặp được một hai quý tộc, cho nên làm việc càng phải cẩn thận. Trưởng công chúa không dám xử lý người bừa bãi, sợ việc nhỏ xé to, chuyện lớn không thu dọn được. Bà vội đi vào phòng chứa củi, ngay cả dù cũng quên mở, trên tóc và da bám đầy bông tuyết, bộ dạng có chút chật vật. Hai đại cung nữ bà tín nhiệm nhất lấy khăn lụa ra lau cho bà, rồi cho các thị vệ xung quanh lui xuống, tránh có nhiều ánh mắt nhìn, tiết lộ bí mật của tiểu thế tử.
Chu Nghệ Mân trốn ở sau lưng trưởng công chúa ló đầu ra nhìn Lâm Đạm, vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Ngươi là nữ nhi nhà ai?” Trưởng công chúa chậm rãi đi đến bân cạnh Lâm Đạm, rũ mắt nhìn nàng.
“Bà không phải quan tâm ta là ai, bà chỉ cần biết bệnh của con trai bà ta có thể trị.” Lâm Đạm mở mắt ra, nhìn thấy Trưởng công chúa hai gò má ửng hồng, xinh đẹp không gì sánh được, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trong lòng Trưởng công chúa rất sốt ruột nhưng cắn răng nói: “Con trai bổn cung có bệnh tại sao bổn cung không biết?” Tiểu nha đầu này mới mười bảy mười tám tuổi, thế mà mở miệng ra là nói mình có thể trị được chứng bệnh kỳ lạ này, chắc là đang đùa rồi? Không điều tra rõ lai lịch nàng, Trưởng công chúa tuyệt đối sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Lâm Đạm nhìn thẳng vào mắt trưởng công chúa, nói chắc nịch: “Không những bệnh của con trai bà, bệnh của bà, ta cũng có thể trị.”
Chu Nghệ Mân kinh ngạc nói: “Nương ta có bệnh tại sao ta không biết?”
Lâm Đạm mỉm cười, cảm thấy hai mẹ con này thật là thú vị, đến lời nói cũng giống nhau như đúc.
Trưởng công chúa sờ đầu con trai, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, bổn cung có bệnh tại sao bổn cung không biết mà ngươi biết?”
Lâm Đạm đứng lên từ trong đống rơm khô, chắp tay nói: “Công chúa điện hạ đừng có cậy mạnh, tuy sắc mặt người hồng hào như đào tươi, nhìn qua thì rất khỏa mạnh nhưng thật ra người bị bệnh nặng quấn thân đã rất nhiều năm. Nếu ta không nhìn lầm, từ khi sinh tiểu thế tử ra đến bây giờ, hẳn là người chưa từng ngủ được một giấc ngon nào?”
Mắt hai đại cung nữ lóe lên, cố gắng nhịn xuống chờ xem ý của chủ tử.
Trưởng công chúa không dao động, cười lạnh nói: “Ồ, ngươi nói thử xem, bổn cung có bệnh chỗ nào?”
Chu Nghệ Mân vội nhảy ra, gào lên: “Đúng vậy, nương ta làm gì có bệnh, ngươi lập tức nói cho ta một hai ba bốn lý do xem, nếu ngươi nói không đúng, ta sẽ gọi người chém ngươi ngay!”
Lâm Đạm cũng không thèm nhìn tới con chó nhỏ thích nhảy nhót khắp nơi này, chỉ nhìn chằm chằm Trưởng công chúa, chậm rãi nói: “Mặt điện hạ đỏ bừng không phải lạnh vì tuyết, mà do nội hỏa bốc lên gây ra. Mùa đông cực kỳ lạnh, ngài bọc người rất kỹ nhưng lại chỉ mang một đôi giày mỏng, người không hề cảm thấy chân và bàn chân mình lạnh, có thể thấy nội hỏa đã lan xuống chân qua huyệt Thiếu Âm, Thận Quyển, Kiên Tỉnh, không có đường ra, nguyên nhân lên mặt và đầu, lo lắng quá độ nên mệt mỏi, không thể kiểm soát thận âm khiến cho âm hỏa sôi trào, lòng bàn chân nóng lên. Nếu như ta đoán không sai, hằng đêm, lòng bàn chân ngài quá nóng đến mức khiến ngài ngủ không yên giấc, hơi bị lạnh một chút là cảm thấy hai đầu gối đau và lạnh, nghiêm trọng hơn có khi không đứng được, cả ngày phải nằm trên giường nghỉ. Ngài âm hỏa thịnh, cho nên sắc mặt hồng hào, hai mắt trong veo, trông rất khỏe mạnh nhưng thật ra xương của ngài đã khô hết rồi có phải thế không?”
Cuối cùng Trưởng công chúa cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn không thể tin được tiểu cô nương trước mặt này liếc qua một cái là có thể nhìn thấu bệnh tình mình. Không sai, đúng là bà đã bị bệnh mười mấy năm, mỗi tối đều phải để hai chân ở ngoài chăn, để chân thật lạnh như ngọc thạch mới có thể ngủ được nhưng ngủ không được mấy canh giờ lại bị nóng tỉnh, ăn uống ngày càng ít, cơ thể càng ngày càng ốm, hơi bị lạnh chút là hai đầu gối như bọc một lớp băng, vừa đau lại lạnh, gót chân cứ như đạp trên lửa than rất muốn nhảy lên, cảm giác đó đau đớn không diễn tả được.
Người khác đều nói sắc mặt bà rất tốt, nào có biết như thế, bệnh tình bà đã nguy kịch! Bà mời vô số thái y, uống vô số thuốc nhưng chẳng thấy hiệu quả chút nào, dần dần cũng hết hy vọng.
“Đúng thì như thế nào? Ngay cả thái y còn trị không hết bệnh, chẳng lẽ ngươi có thể trị?” Giọng Trưởng công chúa khô khốc, ngầm hồi hộp.
Lâm Đạm ngửi mùi thuốc nồng nặc trên người bà, lắc đầu nói: “Không phải là bọn họ không trị được, mà là dùng sai thuốc. Bệnh này của ngài do thay đổi cân bằng âm dương gây ra. Ngài vượng âm hỏa, suy dương hỏa, thái y lại kê đơn thuốc cho ngài bổ thận âm, tư âm giảm hỏa, cùng với thuốc tẩy xương, như thế càng làm tăng âm hỏa của ngài, há có thể thấy hiệu quả? Nếu ta ngửi không sai, gần đây phương thuốc của ngài đã đổi, bắt đầu dùng canh tăng dương phân tán hỏa, phải biết đạo âm dương, dương là gốc rễ của âm, dương sinh, âm mới có thể phát triển. Thái y tăng dương hỏa cho ngài, gián tiếp làm cho âm hỏa ngài càng vượng hơn, ngược lại làm bệnh tình ngài nặng hơn, như thế dù cho có trị vài chục năm, điện hạ cũng đừng mong hết bệnh.”
Trưởng công chúa âm thầm cân nhắc những lời nàng nói, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, vẻ mặt bán tín bán nghi dần dần được thay thế bằng phấn khích bị kìm nén, lập tức dịu giọng dò hỏi: “Xin hỏi cao danh quý tính của cô nương?”
“Kẻ hèn họ Lâm, lần đầu rời nhà tranh làm đại phu thôn quê, không đáng nhắc đến.” Không phải Lâm Đạm khiêm tốn mà thật sự cho rằng bản lĩnh của mình bản lĩnh còn yếu kém.
Trưởng công chúa không dám xem thường nàng nữa, vội cởi áo choàng của mình ra khoác lên vai nàng, cung kính mời nàng vào chính viện, dâng trà nóng lên, lúc này mới bắt đầu hỏi phương pháp trị liệu. Bệnh mười mấy năm của mình, vị cô nương này có cách chữa khỏi, nghĩ đến chứng bệnh kỳ lạ của con trai hẳn là không nói đùa.
Tiểu thế tử bị xoay mòng mòng chỉ có thể đi theo mẫu thân đi qua đi lại một vòng lớn, có điều cũng mơ hồ biết rằng hình như mình được cứu rồi!