Chương 138: Thần y (22)
Lâm Đạm bị trói gô áp giải vào phủ Tuyên Bình Hầu, không quá nửa canh giờ đã vào chính viện, thành công ngồi vị trí khách của Trưởng công chúa. Nàng uống một chén canh gừng làm ấm người, lúc này mới giải thích nghi ngờ cho Trưởng công chúa: “Bệnh của điện hạ, không thể tăng âm, cũng không thể bổ dương, nếu không bệnh tình sẽ tăng thêm.”
Trưởng công chúa đau đầu nhức óc, rầu rĩ nói: “Những cách bình thường đều không thể dùng, bệnh này của ta nên trị như thế nào?” Đến lúc này bà mới hiểu, không phải thái y ở Thái Y Viện vô dụng, mà do bệnh bà quá kỳ lạ, vốn không thể trị bình thường.
Lâm Đạm cân nhắc một lát, chậm rãi nói: “Vị trí Mệnh Môn ở hạ tiêu*, là chân hỏa** và căn nguyên hoá khí. Ta không bổ âm hỏa, không bổ dương hỏa, trực tiếp dùng thuốc với hạ tiêu, bổ chân hỏa, chân hỏa vượng thì dương khí vượng, dương khí vượng thì âm hỏa ổn định, đến lúc đó tự nhiên bách bệnh*** của ngài hoàn toàn biến mất.” Dứt lời vén tay áo lên, lễ phép hỏi: “Giỏ tre của ta ở đâu? Bên trong có giấy bút và gối bắt mạch ta hay dùng, ta cần phải cẩn thận bắt mạch cho điện hạ một lần rồi mới có thể kê đơn thuốc được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Hạ tiêu từ môn vị dạ dày xuống tiền âm, hậu âm, bao gồm cả bộ phận bụng dưới: can (gan), thận, đại tiểu trường, bàng quang…
**Nguồn gốc của hỏa.
***Bách bệnh: Trăm bệnh, nhiều bệnh.
Hai đại cung nữ vội chạy đến phòng chứa củi, lấy tất cả đồ của Lâm Đạm lại đây, đến cả các cuốc nhỏ dính đầy bùn cũng không dám để sót.
Trưởng công chúa trầm ngâm nói: “Không bổ dương hỏa, không bổ âm hỏa, trực tiếp bổ chân hỏa? Hay hay hay lắm, quả nhiên y thuật của Lâm đại phu cao minh, không bám vào khuôn mẫu!”
Y thuật kỵ nhất là phương pháp cứng nhắc, thà rắc rối hơn, sử dụng nhiều loại dược liệu hơn cũng không muốn đi đường thẳng. Nhưng Lâm Đạm thì hoàn toàn khác, tầm nhìn và suy nghĩ của nàng thường có thể giúp nàng loại bỏ triệu chứng, trực tiếp nhìn thấy bản chất ở bên trong, điều này cũng làm cho lúc nàng dùng thuốc hay dùng châm đều gan hơn đại phu bình thường, thậm chí còn xuất thần nhập hóa* hơn vị tổ tiên uy danh hiển hách.
*Giỏi, xuất sắc.
Nhưng nàng chỉ hành y chữa bệnh ở thôn quê, hầu hết những người bệnh được chữa khỏi đều là người kiến thức hạn hẹp, ngay cả người mình mắc bệnh nan y cũng không biết, làm sao mà biết y thuật của nàng đạt tới trình độ gì? Người bệnh không thấy kỳ lạ, chẳng qua nàng có một vị tổ tiên xuất sắc thiên cổ để tham khảo, tất nhiên cũng không biết mình ở trình độ nào.
Nàng lập kế hoạch trị liệu dễ như trở bàn tay, nếu cầm ra bên ngoài, hiển nhiên sẽ làm toàn bộ giới y học khiếp sợ. Đại phu còn chẳng tìm ra nguyên nhân bệnh, nàng chỉ cần liếc qua là có thể phán đoán chuẩn xác rồi nghĩ là phương pháp trị liệu tiết kiệm sức lực và thời gian, đây là y thuật phi phàm đến bậc nào?
Trưởng công chúa càng nghĩ càng cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, chỉ vào con trai mình nói: “Lâm đại phu, ngài xem bệnh này của con ta nên trị như thế nào?”
Chu Nghệ Mân vội trốn ra sau lưng mẫu thân nhưng bị đối phương túm ra ngoài, đẩy tới trước mặt Lâm Đạm. Hắn ta vội vã lấy một tay che ngực, một tay che mặt, giống như tiểu cô nương bị người ta khiếm nhã.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm kéo tay cậu ta ra, nói: “Có thể cởi quần áo ra cho ta nhìn chút không? Bệnh này bắt đầu từ khi nào, có triệu chứng gì?”
“Bệnh được hai tháng rồi, đầu tiên là dưới tinh hoàn đau âm ỉ, sưng đỏ lên, sau đó ngực từ từ to lên, ban đêm mơ nhiều, tính tình nóng nảy ảm đạm, ít thèm ăn, phân khô, hai bên sườn căng đau không chịu nổi, làn da trở nên mịn màng, râu cũng không mọc nữa.” Trưởng công chúa vung tay áo rộng lên, hai đại cung nữ lập tức giữ chặt tiểu thế tử, hai ba cái là cởi sạch y phục thế tử.
Chu Nghệ Mân vừa gào khóc vừa cố gắng che ngực lại, khuôn mặt trắng nõn đỏ hết cả lên. Nếu lúc này đổ một xô nước lên đầu cậu ta, chắc chắn sẽ có khói bốc lên.
“Che cái gì mà che, ngươi có ta cũng có.” Một câu của Lâm Đạm khiến cho hắn ta ngậm miệng.
Khóe miệng Trưởng công chúa giật giật, có vẻ muốn cười nhưng lại nhịn xuống. Đây là lần đầu từ khi nhi tử bị bệnh tới nay, nàng có thể lộ một nụ cười thoải mái.
Lâm Đạm bóp cái ngực của tiểu thế tử, rồi cẩn thận bắt mạch cho cậu ta, xua tay nói: “Không phải vấn đề gì lớn, chẳng qua là âm, tinh hoàn bị viêm, lâu không tiêu viêm dẫn đến suy dương, suy kiệt nước. Chỉ tiêu viêm, bổ dương. Làm sạch, loại bỏ uất khí* trong gan, dạ dày, nhẹ nhàng nới lỏng nút thắt là được. Nếu muốn mau khỏe hơn, ta phối cho hắn thêm mấy hồi xuân tán, cho vào nước hòa thành cao, đắp lên chỗ đau, mỗi ngày hai lần, mỗi lần một đến hai canh giờ, không quá bảy ngày sẽ hết bệnh.”
*Uất ức, buồn bực.
Trưởng công chúa cảm động đến rơi nước mắt nói: “Nếu đúng bảy ngày có thể chữa hết bệnh thì Lâm đại phu chính là đại ân nhân của phủ Tuyên Bình Hầu ta! Đa tạ Lâm đại phu không so đo hiềm khích trước đây mà chữa bệnh cho con trai ta, đa tạ!”
Chu Nghệ Mân nhìn Lâm Đạm bằng đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ muốn nói cảm ơn nhưng lại xấu hổ mở miệng.
Lâm Đạm chẳng buồn nhìn hắn ta, tự lấy giấy bút ra viết mấy toa thuốc, để Trưởng công chúa phái người đi bốc thuốc, xong rồi chắp tay nói: “Bệnh của hai vị đều không có vấn đề gì lớn, vì các triệu chứng không quá nặng, nếu hai vị không yên tâm nếu ta rời khỏi Hầu phủ, chi bằng sắp xếp cho ta ở đây thì sao?”
Trưởng công chúa đang suy nghĩ làm sao để kiên quyết giữ người lại mà không thất lễ, không ngờ nàng lại mở miệng trước, ngược lại đỡ thêm một rắc rối. Đại phu có kỹ thuật giỏi như thế, mặc dù tôn quý như Trưởng công chúa cũng không dám tùy tiện đắc tội, may mà đối phương là một người tuyệt vời và thức thời, kết giao cũng cảm thấy thoải mái.
Trưởng công chúa tăng thêm hảo cảm với Lâm Đạm, vội nắm tay nàng, thân mật nói: “Lâm đại phu có thể ở lại trong phủ thật sự là vinh hạnh của ta. Dao Trụ, Bàn Đào, mau đưa Lâm đại phu về Phù Dung các rửa mặt chải đầu!”
Phù Dung các là tòa viện xa hoa nhất phủ Tuyên Bình Hầu, chỉ có hoàng thất tông thân tới, trưởng công chúa mới cho ngủ lại, hôm nay lại mời Lâm Đạm vào ở, có thể thấy bà rất coi trọng Lâm Đạm.
Hai vị cung nữ không dám chậm trễ chút nào, một nguời giúp đeo sọt, một người giúp cầm cuốc, ân cần đưa người đi. Lúc này tiểu thế tử mới dán sát người vào người trưởng công chúa, ngấn nước mắt hỏi: “Nương, con thật sự có thể khỏe lại sao? Bệnh này của con chỉ là viêm thôi chứ không phải là cái gì mà âm dương đồng thể* đúng không?”
*Hiểu nôm na là hợp giữa nam và nữ.
“Cái đứa nhỏ này nói bậy gì thế? Lâm đại phu đã nói rồi, chỉ cần tiêu viêm, nhẹ nhàng nới lỏng nút thắt là con khỏe lại thôi. Nếu con âm dương đồng thể tại sao nàng không nhận ra? Con cứ yên tâm ở nhà chữa trị, chớ có chạy loạn!” Ngoài miệng Trưởng công chúa miệng an ủi nhưng trong lòng lại thấp thỏm, sợ Lâm Đạm cũng chẩn đoán sai. Có điều lời Lâm Đạm nói là đáng tin nhất từ trước đến giờ, là đại phu có ánh mắt sắc bén nhất, nếu ngay cả Lâm Đạm cũng không thể tin, bà thật sự không biết phải tin ai.
---
Lâm Đạm tìm được nơi để đi rồi, bên Tiết phủ thì loạn thành một nồi cháo, là do sau khi Tiết Bá Dung nhận được tin thì gấp gáp trở về, trực tiếp phái thị vệ trói Tiết Kế Minh lại, treo ở xà nhà trên cửa lấy roi đánh.
Tiết Kế Minh kêu oan dậy trời, giọng lớn đến cả phủ đều có thể nghe thấy: “Đại ca, đệ đây là vì tốt cho huynh mà! Mấy quyển sách đó Lâm Đạm có đọc cũng đọc không hiểu, tại sao không cho Trịnh Triết và Thảo nhi mượn đọc một chút? Y thuật của bọn họ giỏi hơn nàng không biết bao nhiêu lần, nếu được chỉ dẫn có thể chữa khỏi chân cho huynh. Thứ tốt vào tay người biết nhìn hàng mới có thể phát huy tác dụng, Lâm Đạm làm bộ làm tịch cầm mấy quyển sách đó đọc, giờ đã hơn một năm rồi, nàng có làm nên tên tuổi gì? Đại ca huynh chó cắn Lã Động Tân*, không biết người có lòng tốt! Chẳng qua là mấy quyển sách thôi mà, huynh lấy roi đánh đệ, không lẽ ở trong lòng huynh, Lâm Đạm còn quan trọng hơn đệ đệ ruột này?”
*Chó căn Lã Động Tân: Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết, câu này có ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm.
Lão thái quân và Tiết phu nhân xúm lại bên cạnh Tiết Bá Dung khuyên bảo, dù vậy cũng không dám giật roi của hắn lại, sợ va phải xe lăn của hắn làm hắn bị thương nặng thêm.
“Không hỏi mà tự lấy đọc là trộm, các ngươi trộm đồ của Lâm Đạm còn lý luận?” Tiết Bá Dung cười khẩy nói: “Sao các ngươi biết y thuật nàng không giỏi? Làm sao các ngươi sao biết nàng cầm những y thư đó là vô dụng? Đó đều là di vật phụ thân nàng để lại cho nàng, so với bất kỳ vàng bạc báu vật gì đều trân quý hơn! Người đâu, lập tức đến Huyên Thảo Đường, mang đồ của Lâm Đạm về hết cho ta, thiếu một quyển, ta hỏi tội các ngươi!”
Mấy tên thị vệ nghe vậy lập tức lĩnh mệnh, nhanh chóng cưỡi ngựa đi.
Tiết Bá Dung vén vạt áo lên, từ từ đứng thẳng, gằn từng chữ: “Chân này của ta là do Lâm Đạm chữa khỏi, ngày sau nếu ai gây khó dễ cho nàng, chính là gây khó dễ với ta, ta sẽ không tha đâu.” Dứt lời ném roi ngựa đứt lìa xuống, rời khỏi chính viện không quay đầu lại, bước chân vừa nặng nề lại vững vàng.
Lão thái quân và Tiết phu nhân nhìn đến ngây người, Tiết Kế Minh bị treo trên xà nhà cung nhìn đến ngớ người, tất cả tôi tớ gặp hắn trên đường đều ngẩn người ra, một đám người nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không tin nổi.
“Đó, đó là Đại công tử?” Một nhũ mẫu lắp bắp lên tiếng.
“Không sai, là Đại công tử! Chân của Đại công tử đã khỏi rồi, có thể đi rồi!” Không biết trong ai trong số những tôi tớ có mặt ở đó hoan hô một tiếng, lúc này mới đánh thức lão thái quân và Tiết phu nhân bị chấn động cực mạnh.
Đến bấy giờ lão thái quân mới cẩn thận ngẫm lại, tại sao lúc đi Lâm Đạm nói là nàng đã hoàn thành sứ mệnh. Nguyên nhân là vì nàng đã chữa khỏi chân cho nội tôn rồi, thế nhưng chưa từng hẹp hòi đòi ân báo đáp, càng chưa từng đắc ý vênh váo, phô trương khắp nơi. Nàng vẫn giống như lúc trước chăm sóc cháu trai lớn tỉ mỉ, lặng lẽ ra ngoài hành y cứu người. Nếu không có những y thư đó, nàng sẽ không có thành tựu ngày hôm nay, cháu trai lớn cũng sẽ không khỏe mạnh như hôm nay, đó đều là báu vật phụ thân nàng để lại cho nàng, là tuyệt học gia truyền, há để cho người ngoài ngấp nghé?
Có điều bọn họ chẳng những không ngăn cản mà để mặc Ngô Huyên Thảo và Trịnh Triết, còn chủ động mang báu vật gia truyền của nàng cho người ngoài mượn, đây chẳng phải là vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván sao? Lâm Đạm bị chọc giận đi rồi, lúc đi bỏ lại tất cả di vật, có thể thấy lòng dạ nàng đã nguội lạnh với Tiết phủ. Nàng đã học được một thân tuyệt học, ra bên ngoài tất nhiên là biển rộng mặc sức cá bơi lội, trời cao mặc chim bay, làm gì sẽ trở về nữa? Còn Tiết phủ đắc tội với một thần y như vậy, sau này bệnh tình của nội tôn tái phát, liệu có thể đi cầu ai?
Lão thái quân càng nghĩ càng sốt ruột, càng nghĩ càng hối hận, nhặt roi ngựa lên tự mình đánh Tiết Kế Minh, mắng chửi: “Ngươi có tư cách gì mà mắng Lâm Đạm là sao Tang Môn? Tất cả mọi chuyện đều do ngươi gây ra, chân ca ngươi có chút chuyển biến tốt ngươi lại liên thủ với Ngô Huyên Thảo ép Lâm Đạm đi mất, nếu chân ca ngươi lại có vấn đề gì, ngươi có thể tự cưa chân mình ghép cho nó không? Quân đội ngươi không quản lý được, quân vụ ngươi xử lý không xong, cả ngày chỉ nghĩ đến nhi nữ tình trường, ngươi lớn như vậy rồi, đã làm được chuyện gì tốt chưa? Ngô Huyên Thảo đó ngoài sáng mượn sách, trong tối lại đi ngấp nghé tuyệt học của người khác, chả phải thứ tốt lành gì! Ngươi bị mù mới nhìn trúng nàng ta!”
Tiết phu nhân mặc kệ con trai nhỏ bị đánh, đi sai tôi tớ, “Các ngươi còn thất thần làm gì, mau tìm Lâm nha đầu về! Mau đi đi!” Chân con trai có khỏi hẳn chưa bà không biết, có thể tái phát lại hay không nàng cũng không biết, Lâm Đạm không ở đây, trái tim bà đập thình thịch không yên. Nếu sớm biết rằng Lâm Đạm có tiền đồ như thế, bà sẽ cúng bái nàng giống như tổ tông!
Cùng lúc đó, Tiết Bá Dung phái người đi khắp nơi tìm Lâm Đạm, sau đó niêm phong thư phòng nàng, phái binh canh gác, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai tới gần.
Nửa canh giờ sau, thị vệ đến Huyên Thảo Đường đòi y thư đã quay về, chỉ vào một quyển sách dư ra nói: “Tướng quân, quyển sách này bọn tiểu nhân lục soát từ phòng thuốc Ngô Huyên Thảo, nàng ta kiên quyết nói quyển sách này mua từ tiệm đồ cổ, không phải đồ của Lâm cô nương, ngài xem có phải không?”
Nhìn thấy bìa ngoài quen thuộc, Tiết Bá Dung lập tức ý nhận ra, quyển sách này chắc chắn là đồ gia truyền của tổ tiên Lâm gia, trang lót viết ba chữ《Hạnh Lâm Xuân》, sau khi mở ra, thức ghi bên trong lại không phải y thuật mà là pháp môn tu luyện nội công, phụ lục còn nói rõ ràng rằng —— nếu muốn học tập y thuật Lâm thị, cần phải luyện công pháp này trước, nếu không phương pháp châm cứu và kỹ thuật xoa bóp đều không có hiệu quả.
Tiết Bá Dung từng nhìn thấy bộ sách kia của Lâm Đạm, có điều cũng không biết tại sao quyển《Hạnh Lâm Xuân》này không nằm trong hệ liệt đó? Chẳng qua hắn khép lại trang lót, chắc chắn nói: “Đây đúng thật là sách của tiểu nha đầu, vật nên quy nguyên chủ*.” Đến đây, cuối cùng hắn cũng hiểu tính toán của Ngô Huyên Thảo. Thì ra là nàng ta tình cờ có được quyển y thuật này, biết đến gia truyền Lâm thị, lại thấy trong tay Lâm Đạm có mấy quyển khác, lúc này mới có ý nghĩ muốn gom trọn bộ. Lòng tham không đủ rắn nuốt voi*, đúng là nói nàng ta.
*Người tham lam muốn ngày càng nhiều giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi.