Chương 141: Thần y (25)
Trịnh Triết là lão đại phu có kinh nghiệm phong phú, gần đây y thuật có đột phá, châm cứu và dùng thuốc càng thêm thuận buồm xuôi gió. Ông ta chỉ bắt mạch chút rồi nói: “Vị đại tẩu này quanh năm cảm thấy đau dạ dày và nôn?”
Tráng hán đỡ phụ nhân liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng, đại phu nói cực kỳ đúng. Quả thật là vợ ta cảm thấy đau dạ dày quanh năm, hơn nữa còn hay kèm theo nôn mửa, thậm chí lúc nghiêm trọng đau đến lăn lộn trên đất, ngất xỉu. Lần này nàng đau ba ngày ba đêm, ta mời rất nhiều đại phu nhưng không thấy khỏe lên, lúc này mới đỡ lên xe bò, gấp rút đưa nàng vào trong thành chữa bệnh. Đại phu, cầu xin ngài nhất định phải cứu nàng!”
Trịnh Triết xua tay nói: “Ngươi yên tâm đi, bà chỉ bị viêm dạ dày bình thường thôi, uống mấy thang Bảo Hòa Thang là khỏe.” Dứt lời gọi y giả trong tiệm: “Mau đi sắc một thang thuốc Bảo Hòa Thang tới! Gọi hai người đến đây giúp đỡ vị đại tẩu này vào trong nghỉ ngơi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy tên học đồ liên tục đáp vâng, người thì đi sắc thuốc, người thì đến đỡ người.
Nghe đến đây, trái lại Lâm Đạm tiến lên hai bước, cản đường hai người bọn họ, thận trọng nhắc nhở: “Trịnh đại phu, phương pháp chữa trị này của ngài có vấn đề, ta cũng vừa mới bắt mạch cho đại tẩu này, đúng là bà có chứng viêm dạ dày…”
Không đợi nàng nói hết câu, phụ nhân kia hét lên thảm thiết, dường như cực kỳ đau đớn. Trượng phu của bà đẩy Lâm Đạm ra, mắng: “Đã là lúc này rồi ngươi còn dong dài cái gì, không nhìn thấy vợ ta đau muốn chết à? Ngươi mau cút đi, nếu làm lỡ thời gian vợ ta chữa bệnh, ta nhất định sẽ đập nát bảng hiệu của ngươi!”
Người qua đường vây xem giễu cợt: “Đúng đó đúng đó, ngươi mau nhường đường đi, chớ làm mất thời gian người ta trị bệnh. Ngươi là một tiểu đại phu mới vào nghề mà cũng dám cãi lại Trịnh đại phu, thật sự là muốn nổi tiếng phát điên rồi! Ngươi cũng nói vị đại tẩu này có chứng viêm dạ dày, mọi người đều biết Bảo Hòa Thang của Trịnh đại phu nghiên cứu chế tạo ra đó là thần dược, rất hiệu quả với chứng viêm dạ dày, uống một thang là người bệnh có thể khỏe lại, chẳng lẽ ngươi có thể chế ra thuốc tốt hơn Bảo Hòa Thang?”
Lâm Đạm lắc đầu nói: “Chứng này thật sự không thể dùng Bảo Hòa Thang…”
Bên cạnh lại có người cắt ngang lời nàng, “Ngươi đừng có hạ thấp nó! Vị tẩu tử này sắp không xong rồi, ngươi đây là đang giết người đó ngươi có biết không?”
Không biết là ai trong trong đám người lẩm bẩm một câu: “Ơ, ta nhận ra nàng rồi! Quanh năm nàng thường hay đến vùng núi khám bệnh cho người ta, nói cái gì mà trị không hết không lấy tiền, kết quả một năm trị 180 người nhưng chỉ lấy tiền có hai lần. Chư vị có thể tưởng tượng y thuật nàng tệ bao nhiêu.”
Lâm Đạm nhìn về phía phát ra âm thanh, người nói chuyện lập tức rúc cổ trốn, người xung quanh lại xôn xao lên, nhao nhao cười nhạo nàng không biết trời cao đất dày, còn có người hét lên: “Y thuật ngươi tệ như vậy mà còn mở y quán làm gì? Ngươi làm thế có khác gì đao phủ đâu? Đao phủ giết người lấy tiền, ngươi cũng giết người lấy tiền, có điều người ta không gánh kiện cáo mạng người trên lưng, còn ngươi như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh chết!”
Phụ nhân kia cắn chặt hàm răng, một bên rên rỉ một bên trừng mắt với Lâm Đạm. Trượng phu của bà càng dứt khoát hơn, trực tiếp đẩy Lâm Đạm ra, nhanh chóng hợp lực với mấy y giả đỡ phụ nhân vào trong.
Trước khi đi Trịnh Triết nói vài lời ẩn ý sâu xa: “Sinh dân hà cô*, không chết gì bệnh mà chết vì đại phu, được trị còn không bằng không trị. Học y không tinh, chẳng bằng không học y. Tiểu cô nương, nếu ngươi không tinh thông y thuật, không thì ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, đừng vội mở y quán, ngươi thấy thế nào?”
*Dân sinh hà cô: Cớ gì bỏ mặc mạng dân.
Lâm Đạm gật đầu nói: “Ông nói được không sai, học y không tinh, chẳng bằng không học y, những lời này ta cũng tặng lại cho ông. Triệu chứng của người nọ, ngươi thật sự kiểm tra rõ rồi ư, trước khi cho uống thuốc, ta khuyên ông vẫn nên xem kỹ lại đi. Vị đại tẩu đó cơ thể hư nhược không có mồ hôi, ngực có tạp âm, trong họng có đàm, giọng nói đứt quãng, đây là…”
Đáng tiếc, nàng bị Ngô Huyên Thảo vội vã đi ra đánh gãy lời lần nữa: “Sư phụ, người bệnh còn chờ ngài kìa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Triết lập tức đi vào Huyên Thảo Đường, tuy rằng trong lòng có lóe lên gì đó nhưng không nắm bắt được. Ông còn có một người bệnh bị đau bụng cần được chữa trị, từ triệu chứng cho thấy, hẳn là viêm ruột thừa, cần phải mổ bụng, cắt bỏ ruột thừa. Người bị viêm ruột thừa mười người thì có tám chín người đau bụng đến chết, có điều ông ta và Ngô Huyên Thảo liên hợp đã nghĩ ra được biện pháp, tuy rằng khá mạo hiểm nhưng xác xuất thành công cũng rất cao. Nếu người bệnh có thể khỏi hẳn, tên tuổi của ông ta và Ngô Huyên Thảo sẽ được ghi lại trong sử sách mãi mãi, cùng với Lâm Triều Hiền sao sáng của giới y học.
Nghĩ thế, lòng Trịnh Triết nóng như lửa, lập tức đi vào nội đường, cùng Ngô Huyên Thảo khuyên người nhà người bệnh đồng ý phương pháp trị liệu của bọn họ. Tiếc là lá gan người bệnh rất nhỏ, mặc dù đau đến lăn lộn cũng sống chết không muốn mổ bụng, người nhà hắn ta cũng không dám lấy mạng hắn ta ra đánh cuộc, chỉ lắc đầu mãi không đồng ý.
Trịnh Triết và Ngô Huyên Thảo có chút nhụt chí, nói: “Ngươi đau liên tục hai ngày rồi, sốt quá cao, thịt bị thối rữa, làm mủ, có thể dẫn đến viêm dạ dày thậm chí là tắc ruột, đến lúc có trị, chúng ta cũng không có cách trị. Các ngươi trở về suy nghĩ đi, ở trong Kinh thành này, ngoại trừ hai người bọn ta, sợ là chẳng có đại phu nào dám nhận chữa trị bệnh này.”
Người bệnh đã đau đến mơ màng, người nhà người bệnh chần chờ một chốc, cuối cùng vẫn không dám đồng ý.
Trịnh Triết và Ngô Huyên Thảo không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi. Vị đại tẩu vừa rồi sau khi uống Bảo Hòa Thang xong, bụng không còn đau nữa, sắc mặt hồng hào, không cần trượng phu* đỡ cũng có thể tự đi, liên tục cảm ơn Trịnh Triết.
*Chồng.
Thấy phụ nhân được đưa vào Huyên Thảo Đường trong tình trạng hấp hối mà vẫn còn sống và tự đi ra ngoài được, đánh giá của người qua đường đối với Trịnh Triết và Ngô Huyên Thảo lại lên cao một bậc, nói thẳng ra là hai vị đại phu có thuật hồi sinh.
Lâm Đạm đứng ở cửa, nhìn phụ nhân kia bằng ánh mắt thâm trầm, vốn muốn tiến lên lại bị người tốt nào đó cản lại, cười hì hì trêu chọc: “Vị cô nương này, ngươi nói Trịnh đại phu không tinh y thuật, hiện giờ ngươi nhìn lại đi, cuối cùng là ai không tinh. Nếu ngươi ngăn không cho dùng thuốc, e là vị tẩu tử này đã đau chết rồi.”
“Nói nhảm với nàng ta làm gì? Sau này đừng có đến nhà nàng khám bệnh là được. Mở y quán ở đối diện Huyên Thảo Đường, cũng không biết là ai cho nàng dũng khí.”
Thấy Lâm Đạm còn định dây dưa nữa, tráng hán kia vội kéo vợ mình đi. Lâm Đạm bị mấy lưu manh ngăn lại, muốn đuổi theo cũng không đuổi được, đành phải từ bỏ. Đương lúc nàng chuẩn ra tay trị mấy tên lưu manh này thì mấy thị vệ mang theo đại đao đã đi tới, tra hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Mấy tên lưu manh sợ tới mức mặt mày trắng bệch, run như cầy sấy, qua một lúc lâu vẫn không nói nên lời, thấy mấy vị quan gia này đã rút đao khỏi vỏ, lập tức hét lên, chạy tứ tán.
Tiết Bá Dung đến góc đường mua trái cây cho Lâm Đạm nên tới chậm một bước, thấy bóng lưng của những người này, trong mắt lóe lên sát khí, có điều trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Đạm, hắn lập tức thu lại sát khí, cười dịu dàng: “Hôm nay qua Ngọ* rồi mà ngươi cũng không đến quân doanh đón ta, là vị bị mấy tên bất lương này quấn lấy ư? Không khí trong Kinh thành ngày càng kém, kẻ xấu hoành hành, xem ra ta phải tấu lên Hoàng Thượng, xin ông chỉnh đốn trị an Kinh thành cho tốt.”
*Từ 11 giờ đến 13 giờ trưa.
“Không phải bị bọn họ quấn lấy mà là gặp một ca chẩn bệnh sai.” Lâm Đạm xua tay, vẻ mặt sầu lo đã hoàn toàn biến mất.
Lúc hành y ở thôn quê, nàng đã nói rõ là trị không hết không lấy tiền, vì thế làng trên xóm dưới người người đều tìm tới nàng khám bệnh, có điều không ai chịu đưa tiền cả, nếu nàng tới cửa xin khám bệnh, bọn họ còn nằm xuống giả bệnh, ý đồ chơi xấu. Đến nỗi trong lúc giả bệnh còn lừa gạt nàng tống tiền, mang người đến bao vây và thậm chí là đánh nhau.
Nếu không phải Lâm Đạm có thị vệ có võ nghệ đi theo, sợ là đã chết ở bên ngoài từ lâu. Nàng hành y một năm, cũng đã xem thấy bản chất xấu xa của con người, sự hy vọng vào con người với nhau, sớm đã bị hạ xuống điểm thấp nhất. Nàng cũng không mong được tin tưởng, được bảo vệ, thậm chí là được yêu, vì thế cũng không đau khổ vì bị tấn công, bị nhục mạ, bị nghi ngờ.
Nếu vị đại tẩu kia ở trước mặt nàng, xuất phát từ đạo đức và chính nghĩa, nàng sẽ quan tâm. Nhưng người đã đi rồi, đối phương sống hay chết, Lâm Đạm không quan tâm nữa.
Đối với thế giới này, Lâm Đạm cũng không mong đợi gì, chẳng qua Tiết Bá Dung là ngoại lệ duy nhất. Hắn chưa từng vì chuyện cũ mà hận nàng, ngược lại còn hết sức tin tưởng, hết sức tôn trọng, toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng. Phần ân tình, Lâm Đạm thu vào mắt, ghi tạc trong lòng.
Nàng nhận lấy lê đông lạnh Tiết Bá Dung đưa tới, bình tĩnh nói: “Không phải muội khám sai, là đối diện, giờ đã không sao nữa. Đại ca huynh muốn ăn gì, bây giờ muội đi làm cho?”
“Ta muốn ăn sủi cảo, ngươi gói, ta băm nhân.” Tiết Bá Dung vén tay áo lên, không hề có tự giác quân tử phải tránh xa nhà bếp.
Lâm Đạm lập tức vui vẻ hẳn lên, cong môi nói: “Trùng hợp ghê, muội cũng muốn ăn sủi cảo. Đại ca, chúng ta làm sủi cảo nhân cải trắng thịt heo đi, trong hầm còn một ít cải trắng, dứt khoát hôm nay băm hết…”
Hai người vừa nói chuyện vừa kề vai đi vào nội đường, một bóng lưng cao lớn một bóng lưng nhỏ xinh nhìn qua rất hài hòa và có cảm giác thân thiết người khác khó mà chen vào được. Tiết Kế Minh tới Huyên Thảo Đường tìm Ngô Huyên Thảo vừa vặn nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Từ sau khi chân đại ca khỏi, rất ít khi ở nhà, thường ở quân doanh hay là chỗ Lâm Đạm, dường như xem nơi này trở thành ngôi nhà thứ thứ của hắn. Tổ mẫu và mẫu thân hỏi hắn là nghĩ như thế nào, nếu hắn nhìn trúng Lâm Đạm, các bà có thể không so đo hiềm khích trước đây, đón nàng về, sau đó để hai người thành hôn. Nhưng đại ca lại lắc đầu, thận trọng nói: “Chuyện giữa ta và Lâm Đạm, không xem ta nghĩ như thế nào mà là xem nàng nghĩ như thế nào. Nếu nàng đồng ý đón nhận ta, ta sẽ tự cầu hôn nàng, nếu nàng không muốn, ta chờ nàng cả đời. Ta tôn trọng bất kỳ quyết định nào của nàng.”
Thiếu chút nữa Tiết Kế Minh nghi ngờ đại ca mình bị đổi thành người khác. Nhớ năm đó, đại ca có còn cãi lại cả lệnh vua, nhưng bây giờ lại xem nguyện vọng của Lâm Đạm quan trọng hơn cả mình. Hắn đối với Lâm Đạm, thật sự đã tới mức không phải ngươi thì không cưới rồi sao?
Tiết Kế Minh ngây ra nhìn chằm chằm Hạnh Lâm Xuân một lúc lâu, đến khi Ngô Huyên Thảo ra gọi hắn ta, mới chạy thật nhanh vào Huyên Thảo Đường. Hiện tại hắn ta không dám gặp Lâm Đạm, vì nàng trị khỏi cho đại ca, là đại ân nhân của Tiết gia, còn hắn ta do chút thành kiến mà luôn hạ thấp nàng, xa lánh nàng, cuối cùng dẫn đến nàng rời khỏi Tiết phủ.
Nói một câu khó nghe mà nói, nên hận, nên khinh thường, thậm chí nên trả thù người kia là Lâm Đạm mới đúng, còn một đại nam nhân như hắn ta, ngay cả có chút lòng khoan dung cũng không có, ngược lại đổ hết thảy sai lầm lên đầu đối phương. Đại ca nói không sai, hắn ta chính là một kẻ hèn nhát.