Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 142: Thần y (26)
 
Càng là ý thức được mình làm sai, Tiết Kế Minh càng không buông tay Ngô Huyên Thảo. Hắn ta không thể sau khi phạm vào nhiều sai lầm như vậy cái gì cũng không có được, cho nên gần đây rất quấn Ngô Huyên Thảo, còn đối phương thì cuối cùng cũng đồng ý lời cầu hôn của hắn ta.

Có lão thái thái Nhị phòng đứng ra mai mối, với cả Ngô Huyên Thảo có tiếng bên ngoài nên lão thái quân đành phải bóp mũi chấp nhận cuộc hôn nhân này. Ngô Huyên Thảo là bé gái mồ côi, chuyện đưa lễ vật đến chạm ngõ đều do lão thái thái Nhị phòng làm, có lẽ qua mấy ngày nữa là hai người trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận.

Tiết Kế Minh ngồi trong sảnh, ánh mắt luôn quét về phía đối diện, kinh ngạc nói: “Ta thấy sân Hạnh Lâm Xuân thưa thớt quá chừng, là tại sao thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Y giả dâng trà cho hắn ta cười mỉa nói: “Còn có thể tại sao nữa, do y thuật không giỏi thôi. Sợ là Nhị công tử không biết, mới vừa rồi Lâm đại phu đó còn sống chết cản một người bệnh, không cho người ta vào Huyên Thảo Đường bọn ta chữa, nói là Trịnh đại phu kê sai thuốc rồi. Trịnh đại phu bọn ta là ai chứ, còn nàng là ai? Thật là cái gì cũng dám nói!”

“Vì cướp việc làm ăn, còn không phải là đang cố hết sức sao? Y quán của nàng mở hơn nửa tháng mà một người bệnh cũng không có, chỉ có lẻ tẻ mấy người mua thuốc linh tinh, một ngày còn không kiếm đến mười đồng, sớm không sống nổi qua ngày nữa. Nếu có thể loè thiên hạ, cướp người bệnh dưới tay Trịnh đại phu của bọn ta thì chắc là đánh bóng tên tuổi được rồi nhỉ?” Một y giả khác nói đùa.

“Đánh bóng tên tuổi? Theo ta thấy là để tiếng xấu muôn đời! Người bệnh nào cũng dám cướp, nàng điên thật rồi! Chứng viêm dạ dày của vị đại tẩu đó rất nghiêm trọng, Ngô đại phu nói trễ thêm một hai ngày nữa là dạ dày sẽ bị thủng, đến lúc đó kê thuốc gì cũng phí, chắc chắn không trị hết được. Nàng cướp người đi, rồi lại bó tay không có cách thôi, này chẳng lẽ không phải là giết người sao?”

“Đúng vậy, dẫu sao tuổi còn nhỏ, không biết nặng nhẹ. Chẳng qua lại nói, dạ dày bị thủng là bệnh gì thế?”

“Dạ dày bị thủng chính là chỗ viêm dạ dày thối rữa, làm thủng một cái lỗ. Đến tình trạng này, dù có thần tiên giáng thế cũng không cứu nổi.”

“Thì ra là thế, Ngô đại phu thật hiểu biết!”

Hai y giả ngươi một câu ta một câu trò chuyện với nhau, Tiết Kế Minh nghe đến cau mày. Thấy Ngô Huyên Thảo dẫn một người bệnh đi ra khỏi phòng ngăn cách, hắn ta vội nói: “Thảo nhi, Lâm Đạm có thể trị khỏi chân cho đại ca ta, có thể thấy y thuật không tệ đâu. Nàng ta nói bọn nàng khám sai, tốt nhất bọn nàng nên kiểm tra lại cẩn thận.”

Ngô Huyên Thảo ghét nhất là nghe thấy tên Lâm Đạm, nhíu mày nói: “Người bệnh uống Bảo Hòa Thang của sư phụ xong là không còn đau bụng nữa, làm gì khám sai được? Chàng đừng nghe gió thành mưa.”

Hai gã y giả thấy nhị công tử thế mà cũng bảo vệ Lâm Đạm, lập tức không dám mở miệng nói nữa, nhưng tận đáy lòng thì bọn họ vẫn khinh thường Lâm Đạm hơn.

Chuyện xảy ra bên ngoài Huyên Thảo Đường, dần dần được bá tánh đồn khắp nơi, trên đầu Trịnh Triết lại có thêm sự tích hạng nhất “Dùng thuốc như thần”, còn Lâm Đạm thì trở thành trò hề làm nền cho ông ta, liên tục bị người ta nhắc đến và châm chọc. Việc kinh doanh của Hạnh Lâm Xuân càng thêm ảm đạm, còn ngạch cửa của Huyên Thảo Đường thì bị người bệnh dẫm sắp vỡ*.
 
*Ý nói đông người đến chữa bệnh.

Quan lớn quý nhân trong Kinh thành có đau đầu chóng mặt gì đó chắc chắn sẽ phái xe ngựa tới Huyên Thảo Đường mời hai vị đại phu cùng xem bệnh, người bệnh viêm ruột thừa từ chối bọn họ cũng chủ động tìm tới cửa, nói là đồng ý phương án trị liệu của bọn họ.

Trịnh Triết và Ngô Huyên Thảo quá đỗi vui mừng, một mặt lấy khế ước sinh tử ra cho người nhà người bệnh ký tên, một mặt chậm rãi nói: “Bọn ta sẽ mổ bụng người bệnh ra cắt bỏ ruột thừa, sau đó khâu lại. Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, người bệnh có thể hoàn toàn bình phục.”

“Cái này thật sự có thể trị hết không?” Người nhà người bệnh thấy trên khế ước viết bốn chữ “Sống chết tự chịu” thì lại do dự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Có thể trị. Ngươi phóng mắt nhìn khắp toàn bộ Trung Nguyên xem, đại phu trị được viêm ruột thừa có mấy người? Lúc trước ta và Ngô đại phu đã trị khỏi cho một trường hợp người bệnh có u trong bụng cũng là bằng phương pháp này, hiện tại hắn đã khỏe, nếu các ngươi không tin, có thể đến nhà hắn hỏi thăm…” Trịnh Triết lời còn chưa dứt lời, bên ngoài la hét ầm ĩ lên, mười mấy tráng hán cầm gậy gộc và cuốc định vào Huyên Thảo Đường đập phá, còn có hai người khiêng một tấm ván đi ở cuối, một phụ nhân nằm trên tấm ván, liên tục nôn ra máu.

Máu tươi vương khắp đường, giống như rải tiền vậy, người đi đường né tránh để tránh bị giọt máu bắn vào người, có tiếng mắng chửi, còn có âm thanh của bách tính xung quanh xem náo nhiệt. Có một người trí nhớ tốt, chỉ vào phụ nhân nói: “Ta nhận ra nàng! Không phải nàng là vị đại tẩu hai ngày trước đến  Huyên Thảo Đường khám bệnh à? Lúc ấy bởi vì nàng, mà đại phu Hạnh Lâm Xuân tranh chấp với Trịnh đại phu, nói là Trịnh đại phu kê sai thuốc rồi, kéo dài thời gian làm lỡ việc chữa trị cho vị đại tẩu này.”

“Nhìn tình hình này, chẳng lẽ là đại phu Hạnh Lâm Xuân nói đúng?” Mấy người bên cạnh hoàn toàn không tin được Trịnh thần y vậy mà có thể mắc sai lầm.

“Ai biết được? Xem một chút hẵng nói sau.”

Người qua đường vây xem ngày càng nhiều, chắn hết cả con đường. Phụ nhân kia đã biến thành một huyết nhân*, ngực phập phồng nhẹ đến mức không thể phát hiện ra được, hơn nữa thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, trông sắp không xong. Trượng phu của bà và con trai dẫn theo một đám người ở quê chạy tới Kinh thành, giơ gậy gộc lên đập phá Huyên Thảo Đường, miệng còn nguyền rủa mắng chửi, vô cùng tức giận.
 
*Người máu.

Lâm Đạm nghe thấy động tĩnh nên đi ra ngoài, mắt đảo qua phụ nhân kia nhưng biểu cảm lại thờ ơ. Nàng khuyên cũng đã khuyên, cản cũng cản, biến thành như bây giờ, chẳng liên quan đến nàng.

Trịnh Triết và Ngô Huyên Thảo vội vàng chạy đến, thấy cả người phụ nhân toàn là máu, mặt biến sắc.

“Không phải chứ! Uống Bảo Hòa Thang của ta, bệnh của nàng hẳn phải khỏi từ lâu rồi, làm sao mà nghiêm trọng đến thế này? Có phải sau khi các ngươi về thì không cho nàng uống thuốc liên tục nữa hoặc là sửa đơn thuốc của ta không?” Trịnh Triết vừa bắt mạch vừa vội hỏi.

“Mỗi ngày uống thuốc ba lần, bọn ta không bỏ sót lần nào cả!” Tráng hán giận dữ nói, “Nếu vợ ta mà có bất trắc gì, ta muốn các ngươi đền mạng!”

“Nếu như thế, có thật là các ngươi bốc thuốc ở phòng thuốc của chúng ta không? Nếu các ngươi tham lam đi bốc thuốc ở phòng thuốc khác thì bọn ta không thể bảo đảm  Bảo Hòa Thang có hiệu quả từ đầu đến cuối.” Ngô Huyên Thảo thoái thác.

“Mẹ kiếp bọn chó má các ngươi! Lúc ấy chúng ta đã bốc đủ bảy ngày thuốc ở Huyên Thảo Đường rồi, sau khi về vợ ta uống hai thang thuốc xong thì bụng lại bắt đầu đau, ta kiên trì cho nàng uống thuốc, kết quả nàng bắt đầu nôn máu, không thể nào ngừng được! Có phải là các ngươi hạ độc trong thuốc không? Ta muốn đi nha môn tố cáo các ngươi giết người!”
 
Tráng hán giơ cái cuốc đánh qua, hai học đồ vội cản lại, sợ hắn làm chủ nhân bị thương. Ngô Huyên Thảo đã sớm phái người truyền tin cho Tiết Kế Minh, rất nhanh gia đinh của Tiết phủ đã đến, ngược lại nàng ta không sợ nữa.
 
Trịnh Triết bất chấp nguy hiểm bị đánh chết chạy đến bên người phụ nhân, bắt mạch cho bà, vẻ mặt sầu lo bị kinh sợ thay thế. Xong rồi, lúc trước người này tới khi chỉ có chút chứng viêm, giờ bệnh tình đã nguy kịch, không sống được bao lâu! Nếu cứ nôn ra  máu không ngừng được thì không quá một canh giờ bà sẽ tắt thở!

Tráng hán thấy mặt ông ta biến sắc, cặp mắt đỏ ửng như muốn chảy ra huyết lệ*, ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Vợ ta còn cứu được không?”
 
*Nước mắt máu.

“Trước giúp nàng trị nôn ra máu rồi mới nói được.” Trịnh Triết cố gắng giữ bình tĩnh.

“Vậy ngươi còn không mau kê thuốc!” Tráng hán lạnh giọng thúc giục.

Trịnh Triết vội xua ta với mấy tên học đồ: “Đi sắc một chén giải uế, mau mang tới đây!”

Mấy tên học đồ chạy như bay đi, thấy tình hình như vậy, Lâm Đạm lắc đầu thở dài: “Lại sai rồi.” Dứt lời lập tức trở về Hạnh Lâm Xuân, lười xem náo nhiệt.

Không ngờ có người nhiều chuyện vẫn luôn quan sát từng hành động nhỏ của nàng, cao giọng hô: “Trịnh thần y, Lâm đại phu nói ông lại sai rồi!”

Trong lòng Trịnh Triết hết sức sốt ruột, lại không có thời gian đi để ý mấy lời ra tiếng vào này nọ, mà lấy một bộ ngân châm ra, châm từng cây vào huyệt quan trọng của phụ nhân.

Đột nhiên tráng hán nghiêng đầu qua nhìn vào trong Hạnh Lâm Xuân, thấy Lâm Đạm đã xốc rèm trúc lên đi vào hậu viện, căn bản không định quản chuyện này. Nhớ tới lần trước nàng đã cảnh báo cho mình, trong lòng tráng hán quay cuồng, do dự chần chừ, lại thấy ngân châm vừa châm vào huyệt vợ mình, nàng đã ngừng nôn ra máu và run rẩy, đã khôi phục được một chút khí lực, lúc này mới bỏ ý định đi vào Hạnh Lâm Xuân tìm thầy trị bệnh.

Trịnh Triết lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm than một tiếng nguy hiểm thật. May mà mấy ngày nay ông mới có thêm hiểu biết về vận dụng nội lực kết hợp vói châm cứu, nếu không chắc chắn hôm nay thân bại danh liệt. Đã ngừng nôn ra máu, trong chốc lát người này không chết được.

Ngô Huyên Thảo thấy phương pháp châm cứu của ông có hiệu quả nhanh chóng, ánh mắt hơi lóe lên.

Vẻ mặt của người qua đường vây xem người này còn căng thẳng hơn người kia, hiển nhiên đã xem đến nhập tâm. Cho đến lúc này, bọn họ mới thở phào một hơi, tán thưởng: “Đúng là Trịnh thần y, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì nhất định có thể cứu sống được!”

“Nôn ra máu thành như vậy mà ông ấy chỉ châm vài cái là ngừng, thủ pháp thực sự tuyệt diệu!”
 
“Cải tử hồi sinh*, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!”
 
*Chết đi sống lại.

Trong lúc người qua đường khen ngợi, một học đồ bưng một chén thuốc chạy đến, gào to: “Mau nhường một chút, canh giải uế tới đây! Đây chính là thuốc cứu mạng, đụng phải các ngươi làm đổ ai chịu trách nhiệm?”

Mọi người vội tách ra hai bên để gã qua đi. Trịnh Triết nhận lấy chén thuốc, tự mình đút cho phụ nhân, nói chắc nịch: “Canh giải uế có thể giải hủ độc*, uống một chén là vết loét dạ dày được ức chế ngay. Đợi ta rút ngân châm ra, các ngươi khiêng nàng vào trong, chúng ta từ từ trị liệu, không nên gấp gáp.”
 
*Hủ độc: Độc làm thối rữa da thịt.

Một đám dân làng bình tĩnh lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phụ nhân, chẳng đoán được biến cố lại phát sinh, phụ nhân lại hét lên một tiếng hoảng sợ ngồi dựng lên, phía trên hộc máu, phía dưới cứt đái phun ra, bộ dạng thảm không nỡ nhìn.

Người vây xem vừa ồn ào vừa vội tránh, bàn tán: “Vừa rồi còn tốt mà, tại sao đột nhiên không ổn chứ? Xem bộ dạng này không xong rồi? Lúc nãi nãi* ta chết cũng giống như thế này, không khống chế được cứt đái!”
 
*Bà nội.

“Đúng là không xong thật, người xỉu rồi kìa!”

Người qua đường tránh ra xa hơn, trong mắt tất cả đều là kinh hãi.

Tráng hán nhào lên gọi một tiếng vợ, mắt mấy đứa con gái gã đỏ như máu, đằng đằng sát khí, bộ dạng liều mạng. Trịnh Triết sợ hãi, hai chân mềm nhũn không đi nổi, chỉ có thể nửa quỳ bên cạnh phụ nhân, không ngừng vê đuôi châm, ý muốn đấu tranh lần cuối.

Ngô Huyên Thảo liên tục kêu cứu người nhưng cũng không thể làm được gì.

Không biết ai gân cổ lên nói: “Chắc chắn Lâm đại phu có thể trị! Nàng nhìn một cái là biết các ngươi dùng sai thuốc rồi, cũng đã cảnh cáo các ngươi hai lần, là do các ngươi không nghe!”

Tráng hán nghe xong lời này giống như người chết đuối bắt được cây gỗ nổi, lập tức bế phụ nhân lên, lảo đảo chạy đến trước cửa Hạnh Lâm Xuân, vừa dập đầu vừa hét: “Cứu mạng, Lâm đại phu cứu mạng! Lúc trước là ta có mắt không tròng, không biết Thái Sơn, ta đã biết sai rồi, cầu xin Lâm đại phu đại nhân đại lượng, cứu vợ ta đi! Ta dập đầu với ngài, ta trả ngài bạc, cầu xin ngài ra ngoài xem một chút, cầu xin ngài!”

Tráng hán dập đầu xuống đất như không muốn sống nữa, bộ dạng thâm tình khiến cho người ta thổn thức. Mấy nữ nhi của gã cũng vội móc tất cả túi tiền tiền đồng và bạc ra, bày trên quầy ở Hạnh Lâm Xuân, sau đó cùng nhau quỳ xuống dập đầu.

Cuối cùng rèm trúc cũng động đậy, Lâm Đạm chậm rãi đi ra, trong tay cầm một bộ ngân châm giống nhau. Nàng im lặng không nói gì mà cầm cổ tay phụ nhân lên cẩn thận bắt mạch, sau đó rút từng cây ngân châm của Trịnh Triết ra hết, tiện tay ném sang một bên, rồi rút ngân châm của mình ra, châm từng cây từng cây vào huyệt đạo khác nhau, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, châm đuôi liên tục rung động, phát ra âm thanh vù vù.

Giữa những tiếng vù vù, phụ nhân chậm rãi mở mắt ra, phun ra một ngụm bệnh khí.

Thấy cảnh này, người qua đường xôn xao lên, trong miệng liên tục cảm thán “Sống, thần tiên, khó lường” , cuối cùng bị y thuật xuất thần nhập hóa của Lâm Đạm làm choáng váng!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui