Chương 143: Thần y (27)
Lâm Đạm dùng phương pháp châm cứu kéo dài tính mạng để giữ hơi thở cho phụ nhân, lúc này nàng mới xua tay nói: “Đưa bà ấy vào đi.”
“Ối, được, cảm ơn đại phu, cảm ơn đại phu!” Tráng hán vội bế phụ nhân vào Hạnh Lâm Xuân, đặt trên một chiếc giường ở ngoại đường.
Lâm Đạm nhanh chóng kê hai toa thuốc, lệnh tôi tớ đi sắc, hai loại thuốc khác nhau được cho uống cách nhau hai canh giờ, tới sập tối, phụ nhân đã khỏe hơn, dạ dày không đau, không nôn ra máu, chuyện lớn nhỏ gì cũng được khống chế. Mấy cô con gái và chị em dâu mang nước ấm tới, lấy y phục sạch sẽ giúp bà sửa soạn một phen, lúc đi ra có mấy phần giống người hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người qua đường vây xem có giải tán, có ở lại canh giữ ở bên ngoài. Bọn họ ló đầu vào ngó dáo dác, nếu Lâm đại phu cũng không trị hết bệnh, tất nhiên tráng hán kia sẽ làm ầm lên, đến lúc đó lại có kịch hay xem.
Trịnh Triết hồn bay phách lạc ngồi ở cửa Huyên Thảo Đường, đôi mắt nhìn chằm chằm đối diện, thấy phụ nhân đã rửa mặt chải đầu đổi mới hoàn toàn, bỗng nhiên ông ta đứng lên như là thấy quỷ. Ngô Huyên Thảo yên lặng chờ đợi kết quả cũng lộ ra vẻ hết sức ngạc nhiên, nhịn không được bước nhanh lên hai bước, bước ra khỏi cửa tiệm, rồi lại đứng yên tại chỗ. Đây là lần thứ hai nàng ta nhìn thấy được sự kỳ diệu của Trung y trên người Lâm Đạm.
Người qua đường vây xem ồn ào lên, sau đó liên tục khen ngợi. Lúc này mới có ba bốn canh giờ mà bệnh nghiêm trọng như thế đã được trị khỏi? Mặc dù Lâm đại phu này tuổi còn nhỏ nhưng y thuật thật sự không nhỏ!
Lâm Đạm chẳng để ý tới phản ứng và đánh giá của người khác, chỉ nắm cổ tay phụ nhân nghiêm túc bắt mạch, chậm rãi nói: “Bệnh nặng đã khỏi, triệu chứng cũng không còn, có điều bệnh vẫn còn đấy, cần phải uống thuốc mỗi ngày, nghỉ ngơi thật tốt. Ngày thường đừng ăn quá cay, quá dầu mỡ hay đồ quá cứng, lấy thanh đạm mềm nhão làm chủ. Ta kê cho bà một đơn thuốc uống trước, uống hết bảy ngày thì đến chỗ ta tái khám.”
“Vâng, cảm ơn đại phu, cảm ơn đại phu!” Tráng hán và phụ nhân cảm động đến rơi nước mắt, hai người quỳ xuống, mấy người con gái bọn họ cũng quỳ theo.
Lâm Đạm cũng không đỡ lên, chỉ nghiêng người né rồi sau đó không nhanh không chậm viết xuống đơn thuốc. Thái độ của nàng cực kỳ bình thản, tuy là cứu người nhưng lại có cảm giác thoát khỏi thế tục, dường như sống chết của người khác chẳng qua là một vật nhỏ trên đầu ngón tay để nàng tùy ý chơi đùa mà thôi.
Tráng hán trộm nhìn nàng một cái, vẻ mặt cung kính hơn, thậm chí sinh ra một cảm giác sợ hãi. Hàng xóm láng giềng ở quê gã mang đến đều im lặng hết, ai ai cũng ngoan ngoan nghe lời, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trong tiệm yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng Lâm Đạm không có cảm giác gì, lấy giấy dầu gói bảy phần thuốc lại, từ từ nói: “Được rồi, các ngươi có thể về.”
Tráng hán vươn hai tay nhận lấy túi giấy, luôn miệng cảm ơn. Nữ nhi của phụ nhân đỡ mẫu thân nàng ta, cúi người thật sâu vẻ mặt hết sức cảm kích.
Khi bị những người này hiểu lầm thậm chí còn xung đột, Lâm Đạm không hề tức giận, giờ được bọn họ tôn thờ, tất nhiên cũng sẽ không đắc ý. Con người nàng cũng như tên, mỗi hành động đều đạm đạm*, làm người không dám tới gần. Xử lý xong phiền phức này, nàng cầm lấy y thư nghiêm túc đọc như cũ, giống như đúc ngày trước.
*Lãnh đạm, hờ hững, không nhiệt tình…
Người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, bàn tán xôn xao, có điều không thể làm phiền được nàng. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã biến thành dáng vẻ không buồn không vui như hiện tại, trầm tĩnh như một cái đầm Bích Thủy.
Tiết Kế Minh vội vã tới giải vây cho Ngô Huyên Thảo vẫn luôn đợi ở Huyên Thảo Đường phía đối diện không đi. Hắn ta nghĩ: Nếu Lâm Đạm cũng không xử lý được chuyện phiền phức này, hắn ta không thể đưa gia đinh đến tiệm nàng giúp đỡ. Nhưng cách xử sự của Lâm Đạm làm hắn ta rất sửng sốt, cuối cùng cũng để cho hắn ta nhìn thẳng vào sự thay đổi của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng không còn là tiểu nha đầu hay la hét luôn bám dính lấy hắn ta. Cực khổ làm người ta trưởng thành, sau khi trải qua phản bội, từ hôn, bỏ đi, vô tình làm hại người khác, nàng đã lột xác và hoàn toàn hiểu ra. Nàng không trốn tránh sai lầm của mình mà gánh tất cả trách nhiệm lên vai. Nàng săn sóc đại ca chu đáo, vì chữa khỏi cho hắn mà ngày ngày học y, không dám chậm trễ, lại vì tôi luyện y thuật tăng hiểu biết mà bắt đầu đến vùng thôn quê.
Những thứ nàng học được trong một năm còn muốn nhiều hơn người khác học cả đời. Nhìn khuôn mặt bên bình thản của nàng, lòng Tiết Kế Minh tràn đầy hụt hẫng.
Sau khi trải qua mấy phen vật lộn, cuối cùng Trịnh Triết đứng lên, bước từng bước một đến trước cửa Hạnh Lâm Xuân, khom người thật sâu: “Xin hỏi Lâm đại phu, hai lần chẩn trị của ta lúc trước, đến tột cùng sai ở đâu?” Nếu như không làm rõ điểm này, cả đời ông ta sẽ không cách nào quên được.
Lâm Đạm ngẩng đầu lên liếc ông ta một cái, không làm bộ làm tịch mà chậm rãi mở miệng nói: “Lúc phụ nhân kia được đưa tới đã cực kỳ đau, thế nhưng trán lại không có một giọt mồ hôi lạnh nào, mặt mày đỏ ửng, ngực có tạp âm, giọng khàn khàn, đây là ngoại cảm phong hàn, triệu chứng đau đầu buồn nôn. Triệu chứng đau dạ dày nôn mửa của bà ấy vô cùng nghiêm trọng, mạch đập rất nhanh, cực kỳ rõ ràng, ông chỉ kiểm tra sơ qua, tất nhiên sẽ bị nhầm lẫn bở triệu chứng bên trong mà quên đi triệu chứng bên ngoài. Phải phân tích các triệu chứng bên ngoài trước, ông chỉ để ý đến triệu chứng bên trong, chỉ lo dùng thuốc trị không hề phân tích triệu chứng bên ngoài. Chữa phong hàn cho bà ấy làm sao ông có thể kê Bảo Hòa Thang chứ? Bảo Hòa Thang có lai bặc tử, dưa lâu, chỉ thực, thanh bì. Những vị thuốc này, có tác dụng tiêu đạo* nhưng lại làm phong hàn của bà nặng hơn, đến nỗi bà đi tả không ngừng, nuốt không trôi, tổn thương chính khí**. Không ăn uống gì chỉ làm bệnh dạ dày chuyển xấu hơn, không quá hai ngày sẽ nằm xuống.”
*Thuốc tiêu đạo: Dùng khi tiêu hóa không tốt, thức ăn bị tích trệ trong dạ dày ruột, gây đầy chướng ợ hơi, buồn nôn.
**Chính khí: Khả năng kháng bệnh.
Lâm Đạm buông y thư xuống, gằn từng chữ: “《Nội kinh 》có nói: Bắt đầu giải quyết công việc thì giải quyết ngay vào lúc nó mới phát sinh, chữa bệnh cho người thì chữa từ bệnh da lông*. Có thể trị được bệnh nặng là bản lĩnh của ông, thế nhưng cũng không được coi thường bệnh nhẹ. Y thuật và kinh nghiệm của y giả là dựa vào trị những bệnh nhẹ đó, tích lũy từng chút từng chút một. Lấy triệu chứng cấp của phụ nhân làm ví dụ, nếu ông đã nhận ra bà có triệu chứng phong hàn, trước dùng phương pháp thuyền ngược dòng** để trị triệu chứng bệnh ngoài, khiến bà ấy đổ mồ hôi, rồi dùng Bảo Hòa Thang để làm dịu dạ dày, hẳn sẽ không xảy ra những chuyện sau đằng sau.”
*Bệnh nhỏ nhặt nhất.
**Thuyền ngược dòng: Một thuật ngữ trị liệu. Điều trị kiết lỵ ngoại sinh. Bệnh kiết lỵ có bằng chứng ớn lạnh, sốt, nhức đầu, đau cơ thể và không có mồ hôi
Trịnh Triết cẩn thận suy ngẫm lời nàng nói, vẻ mặt không cam lòng đã dần bị xấu hổ thay thế. Ông ta khom lưng thật sâu, hai mắt phiếm hồng, thở dài nói: “Đa tạ Lâm đại phu chỉ giáo, là ta không kiểm tra cẩn thận ngọn ngành, thiếu chút nữa hại mạng người! Mấy ngày nay y thuật của ta có đột phá, một lòng muốn trèo lên cao, ghi danh sử sách nhưng quên mất đạo lý ‘Không đi nửa bước thì không tới được ngàn dặm’. Lâm đại phu nhìn rõ chi tiết, tinh thông y thuật, là người thành công trong y đạo. Hôm nay nghe thấy những lời này của ngài, lão phu được lợi rất nhiều, quá hối hận, quá thẹn!” Dứt lời lại khom người thật sâu vái chào, lúc này mới thất tha thất thểu đi vào Huyên Thảo Đường.
Ngô Huyên Thảo muốn đỡ ông ta, lại bị ông ta xua tay cự tuyệt, vốn là một người tinh thần phấn chấn nhưng dường như trong một đêm già đi mấy chục tuổi.
Tiết Kế Minh hết nhìn Trịnh thần y tiếng tăm lừng lẫy lại nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Đạm, trong mắt cũng có ý hối hận. Thấy cách chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân của Lâm Đạm, lại nghe nàng giải thích về y đạo, không khó để Tiết Kế Minh phát hiện y thuật nàng đã vô cùng tinh thông. Chớ nói Ngô Huyên Thảo không thể so sánh với nàng, ngay cả Trịnh Triết, chỉ sợ cũng thua kém nàng.
Nàng liếc qua một cái là có thể phát hiện ra các triệu chứng bệnh, mà Trịnh Triết tìm mãi chẳng ra, thế cho nên thiếu chút nữa gây ra án mạng. Hóa ra cả ngày nàng ở Khiếu Phong các đọc y thư học y thuật là thật chứ không phải làm bộ làm tịch, không phải định ăn vạ Tiết phủ. Còn mình lại ở trước mặt nàng, muốn mang y thư của nàng đưa cho Ngô Huyên Thảo và Trịnh Triết, còn nói chắc chắn rằng mấy thứ này vô dùng ở trong tay nàng.
Chẳng qua cuối cùng ai mới là người vô dụng, thực tế rõ ràng đã nói cho hắn ta biết. Nghĩ vậy, Tiết Kế Minh vuốt mạnh mặt một cái, cảm giác vô cùng xấu hổ.
Đúng lúc vào lúc này, Lâm Đạm nhìn sang Huyên Thảo Đường, hắn ta nhanh chóng trốn ra sau cây cột không chút nghĩ ngợi, sợ bị nàng thấy.
Ngô Huyên Thảo lòng tràn đầy chấn động nhưng cũng chú ý tới hành động khác thường của hắn ta, nhíu mày hỏi: “Chàng đang làm gì đó?”
“Ta, ta không còn mặt mũi gặp người.” Tiết Kế Minh không cẩn thận nói thật.
Ngô Huyên Thảo hơi sửng sốt, tiện đà nhìn về phía Lâm Đạm, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp. Nếu nàng ta có được mấy quyển y thư kia, hiện giờ người có thể cứu người chết thành người sống, tái tạo da thịt từ xương trắng là nàng ta mới đúng.
Xung đột của Lâm Đạm và Trịnh Triết, mau chóng truyền khắp Kinh thành. Một người là tiểu cô nương trẻ tuổi, một người là lão đại phu đức cao vọng trọng, hai người ai thua ai thắng, ai cao ai thấp, vốn vừa nhìn là hiểu ngay. Nhưng cuối cùng, vị tiểu đại phu chẳng ai biết tên tuổi kia lại cứu được người thiếu chút nữa Trịnh thần y hại chết. Cuộc trò chuyện của nàng và Trịnh thần y ở trước cửa Hạnh Lâm Xuân cũng đồn đến tai các y giả.
Ban đầu các y giả còn tưởng rằng lời đồn là sai, lập tức tôn sùng Lâm tiểu đại phu. Hiểu bên ngoài trị bên trong, sáu chữ này nói ra đơn giản, thực hiện mới khó, cho dù những lão đại phu hành y mấy chục năm đó có ghi tạc sáu chữ này trong lòng cũng sẽ khi có sơ suất, thế mới có việc xảy ra, những căn bệnh tưởng chừng không nghiêm trọng lắm lại có thể ầm ĩ đến thành ra nghiêm trọng, mạng người nguy cấp.
Chữa chết người thì dễ, cứu sống người mới khó, chuyện lần này không khác gì một hồi chuông cảnh báo, gõ vang trong đầu các y giả, ngày trước cửa Hạnh Lâm Xuân có thể giăng lưới bắt chim, trong một đêm khách đến chật nhà, cực kỳ đông.
Bảy ngày sau, tráng hán đưa vợ mình tới Hạnh Lâm Xuân tái khám, lại khiến cho mọi người vây xem lần nữa. Hiện giờ sắc mặt phụ nhân kia đã hồng hào, cơ thể đẫy đà, trông hoàn toàn khoẻ mạnh, khó tưởng tượng rằng bảy ngày trước bà đã gầy trơ xương, thiếu chút đã mất mạng.
Hai người ngàn ân vạn tạ, quỳ xuống đất dập đầu, lúc đi ra khỏi Hạnh Lâm Xuân thì nhìn về phía Huyên Thảo Đường đối diện, lập tức dáng vẻ trở nên giận dữ. Lúc này Trịnh Triết đi ra, dâng lên một trăm lượng bạc để nhận lỗi, sau đó xách hòm thuốc của mình lên, chuẩn bị rời khỏi Kinh thành.
Kỹ thuật khoa ngoại của Ngô Huyên Thảo có nhiều gợi ý cho ông nhưng rất nhiều liệu pháp ông thấy như là chuyện thiên phương dạ đàm*, không thực tế. Ông ta đã đạt được một ít đột phá nhưng thiếu chút nữa đã quên mất ý định lúc ban đầu của y giả, nếu lúc này không đi ra ngoài rèn luyện, mà tiếp tục đóng cửa trong nhà nghiên cứu thì tương lai sẽ còn gặp phải nhiều phiền phức lớn hơn nữa. Chữa bệnh cho người thì chữa từ bệnh da lông, những lời này ông sẽ nhớ mãi.
*Chuyện không có thật.
Lúc đi, ông ta để lại một quyển y thư phương pháp châm cứu mình sáng tác, nghĩ là sẽ giúp ích cho Ngô Huyên Thảo, cũng coi như làm tròn tình nghĩa thầy trò. Ông ta bước đến trước cửa Hạnh Lâm Xuân, thấy Lâm Đạm đang bắt mạch nên cũng không tiến lên quấy rầy, mà cung kính vái chào một cái, sau đó lên một chiếc xe bò đi mất.
Lâm Đạm liếc nhìn ông ta gật đầu một cái, xem như cáo biệt.
Ngô Huyên Thảo không giữ Trịnh Triết lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe bò biến mất ở góc đường, vẻ mặt từ căm ghét từ từ biến thành sầu khổ.