Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 144: Thần y (28)
 
Danh tiếng của Huyên Thảo Đường ngày hôm nay làm sao có được, người khác không biết, chỉ có Ngô Huyên Thảo là biết rõ nhất. Khi nàng ta xuyên đến đây, việc kinh doanh của Huyên Thảo Đường đã rất tệ, khó mà kiếm sống được, uổng cho một người đầy y thuật của nàng ta không có cách nào phát huy ở thời đại lạc hậu này, chỉ có thể dựa vào một ít y thư cha mẹ nguyên chủ để lại, lệ thuộc nào nó để cố gắng chống đỡ.

Sau đó nàng ta cứu Tiết Kế Minh, nhận được mấy trăm lượng bạc, lúc này mới không bị ông chủ lấy lại cửa tiệm mặt tiền, lại may mắn cứu được người nông dân bị sừng trâu đâm xuyên bụng, lấy kỹ thuật khâu làm thế nhân khiếp sợ, bấy giờ mới đạt được danh hiệu thần y. Nếu không có Trịnh Triết đến vì ngưỡng mộ, nàng ta đã sớm lộ tẩy, làm gì được ung dung tự tại đến bây giờ?

Ở thời đại của nàng ta, có một câu châm ngôn rất phổ biến nói như thế này —— Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó. Còn đầu nàng ta đội cái mũ “Thần y” nhưng không có thực lực tương xứng, như đang đi trên mặt băng, mỗi một bước đi đều nơm nớp lo sợ, phải thật cẩn thận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đại phu là một nghề vô cùng thần thánh, làm tốt chính là cứu sống người bệnh, làm không tốt thì là mưu hại mạng người. Làm sao nàng ta không biết lợi hại trong đó chứ? Cũng bởi vậy, nàng ta cố gắng học tập Trung y từ Trịnh Triết, cứ cho rằng tiếp tục như vậy, bằng sự thông minh của mình, sớm muộn gì cũng có một ngày có thể sống thật tự tin trên cõi đời này.

Nhưng hiện tại, nàng ta chỉ mới học được một chút da lông, Trịnh Triết đã quyết định ra ngoài du ngoạn, chuyện này đối với nàng ta chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang. Trịnh Triết đi rồi, nàng ta tìm ở đâu ta một y giả đủ giỏi để chống đỡ Huyên Thảo Đường? Những kế hoạch giải phẫu của nàng ta do ai giúp nàng ta thực hiện đây?

Hiện giờ Huyên Thảo Đường đã có tiếng tăm nên tất nhiên là người bệnh tìm tới cửa nối liền không dứt, vốn đấy là vinh dự mà giờ lại thành gánh nặng, ép tới Ngô Huyên Thảo thở không nổi. Nàng ta càng sợ rằng người khác sẽ mình thấy khuôn mặt thật của mình và càng sợ thân bại danh liệt hơn*.
 
*Mất hết danh dự.

Ngày ngày nàng ta đều sống trong lo âu, cầm y thư Trịnh Triết để lại cho nàng ta đọc đến mất ăn mất ngủ, liên tục tu luyện nội lực không ngừng một khắc nào, quả thật có thu hoạch. Nhưng nàng ta còn chưa kịp vui, một người bệnh lại tìm tới cửa xin nàng ta cứu mạng, làm khó nàng ta.

Người này không phải ai khác mà là người bị viêm ruột thừa. Dưới sự thuyết phục của Trịnh Triết và Ngô Huyên Thảo, gã đã ký khế ước sinh tử, hơn nữa cũng đã ứng trước tiền trị bệnh, ngày làm phẫu thuật cũng quyết định luôn rồi. Người nhà gã nghe thấy tin Trịnh Triết chẩn bệnh sai, vốn định hủy bỏ đợt điều trị nhưng trước khi xuất phát, chợt gã lại phát bệnh, trông sắp không chịu nổi nữa.

Tiền cũng trả, người sắp chết, người thân gã không dám trễ nải nữa, lập tức lên xe ngựa, hỏa tốc chạy tới Huyên Thảo Đường, gân cổ lên kêu cứu mạng. Mười người bị viêm ruột thừa thì có chín người chết, cực kỳ khó trị, nếu đổi đại phu khác không kịp thời gian nữa, cũng không nắm chắc được bao nhiêu, chi bằng tin Ngô Huyên Thảo một lần.

Nhìn người bệnh thở thoi thóp, mặt mũi Ngô Huyên Thảo trắng bệch, tạm thời leo lên lưng cọp thì khó mà leo xuống. Khuyên người nhà ký khế ước sinh tử chính là nàng ta, giờ nói không thể trị cũng là nàng ta, nếu người bệnh này chết, e là nàng ta sẽ bị đánh chết.

Lần trước giải phẫu cắt khối u thành công là bởi vì Trịnh Triết đã gây mê cho người bệnh, giải quyết vấn đề đau đớn trong giải phẫu, lại dùng châm cứu phong bế mạch, giải quyết vấn đề mất máu, tất cả chữa trị cho người bệnh sau khi phẫu thuật cũng do ông phụ trách hết, vừa kê đơn thuốc thúc đẩy miệng vết thương khép lại vừa ức chế viêm, lúc này mới cứu được một mạng người.

Còn Ngô Huyên Thảo thì chỉ phụ trách mổ khoang bụng ra, cắt bỏ khối u, khâu miệng vết thương lại. Không có công nghệ tân tiến và thuốc đặc hiệu trợ giúp, nàng ta chỉ có thể làm nhiều nhất như vậy, có thể cứu được người hay không, ba phần dựa vào kỹ thuật, bảy phần dựa vào may mắn. Trịnh Triết là đại phụ thời đại cũ, thờ phụng kỹ năng của mình, nguyên tắc không truyền kỹ thuật của mình ra ngoài. Trước khi ông ta đi có thể để lại phương pháp châm cứu đặc biệt do mình sáng tạo ra cho Ngô Huyên Thảo đã là chuyện hiếm rồi, làm gì để lại thuốc mê và các đơn thuốc đâu?

Không biết gây tê, không biết cầm máu, không biết giảm sốt thúc đẩy miệng vết thương khép lại, căn bản Ngô Huyên Thảo không thể nào làm phẫu thuật được, huống chi một ca giải phẫu phải giải quyết cả ba vấn đề này.

Nàng ta nhìn người bệnh đang trên bờ vực của cái chết, một lúc lâu vẫn chưa nhúc nhích, mấy tên học đồ không chờ nổi, thúc giục: “Sư phụ, bọn ta lập tức khiêng hắn vào phòng giải phẫu, ngài mau chuẩn bị dụng cụ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không!” Ngô Huyên Thảo lớn tiếng quát ngăn cản lại, ánh mắt vùng vẫy. Nàng ta thật sự khó mà có thể tưởng tượng được, nếu người này chết trên giường giải phẫu của mình sẽ gây ra hậu quả như thế nào. Đây là thời đại lạc hậu, pháp luật thiếu sót gây ra sự hỗn loạn của xã hội, tư hình áp đảo quốc pháp, đại phu hại mạng người, tất nhiên sẽ bị đánh chết, ngay cả quan phủ cũng không quản.

Lần trước nhờ có Lâm Đạm giải vây cho Trịnh Triết, giữ mạng cho ông, sau đó còn phải bồi thường một một trăm lượng bạc, mới có thể hoàn toàn chấm dứt phiền phức. Nhưng lần này, không có ai giải vây cho Ngô Huyên Thảo, một khi đưa người bệnh vào phòng giải phẫu, sống chết thành bại đều do một mình nàng ta gánh vác.

Nàng ta không khỏi nghĩ rằng: Ta gánh vác nổi sao?

Đáp án tất nhiên là phủ định…

Nàng ta cắn chặt răng, gian nan phun ra một câu: “Trịnh đại phu đi rồi, bệnh này ta không trị được, các ngươi mời người giỏi hơn đi.”

“Nói có thể trị là ngươi, nói không thể trị cũng là ngươi, hiện giờ đệ đệ ta đã bệnh đến sắp chết, ngươi bảo bọn ta đi tìm nhà khác, ngươi đây là cố ý?” Thoáng chốc người nhà người bệnh người nổi giận, nắm cổ áo nàng ta nói: “Ngươi mau chữa khỏi cho đệ đệ ta, nếu hôm nay đệ ấy xảy ra chuyện gì, ta muốn ngươi đền mạng!”

“Quả thật bệnh này ta không trị được.” Ngô Huyên Thảo nhắm mắt lại, giọng điệu bất đắc dĩ. Nếu cho nàng một phòng giải phẫu vô trùng và một phòng chăm sóc tích cực, hai mươi phút là nàng ta có thể chữa khỏi cho người bệnh này, cần gì khó xử như thế?
 
“Mấy ngày trước, không phải ngươi luôn miệng nói loại bệnh này chỉ có ngươi mới trị được sao? Nếu ngươi nói ngươi không thể trị cho bọn ta biết từ sớm thì làm gì bọn ta trễ nải nhiều ngày như vậy? Ngươi nhìn xem, đệ đệ ta đã bệnh thành như vậy, nếu đệ ấy chết, ngươi chính là hung thủ giết người! Ngươi là đồ hám danh, ngươi là đồ lang băm!” Nam nhân phẫn nộ rống to, người bệnh nằm trên giường hơi thở yếu ớt, kề cận cái chết.

Học đồ trong Huyên Thảo Đường nhìn Ngô Huyên Thảo bằng ánh mắt nghi ngờ, mơ hồ phát hiện ra cái gì đó nhưng không dám nói ra. Y thuật của sư phụ, không giỏi như trong lời đồn ư?
 
Nam nhân đi qua đi lại trong nội đường, hung hăng đá bất cứ thứ gì mình nhìn thấy, đã là hết sức hoảng loạn. Thê tử gã định an ủi gã nhưng mình lại khóc lóc nghẹn ngào trước.

Đoàn người ồn ào nhốn nháo, đập phá nội đường, thu hút mấy người nhiều chuyện vây xem. Không biết ai gân cổ lên hô: “Chỗ này không thể trị, tại sao các ngươi không qua Hạnh Lâm Xuân thử một lần? Y thuật của Lâm tiểu đại phu không kém gì Trịnh đại phu, có lẽ nàng có cách.”

Lập tức ở ngoài cửa có người phụ họa: “Đúng thế đúng thế, Lâm tiểu đại phu cũng rất giỏi!”

Mắt nam nhân bừng sáng, lập tức hô lớn: “Mau mau mau, mau khiêng tiểu đệ đến đối diện đi! Ta đúng là bị cái danh của Huyên Thảo Đường che mắt, quên mất Lâm tiểu đại phu!” Đoàn người ba chân bốn cẳng khiêng người bệnh lên, vội chạy qua Hạnh Lâm Xuân.

Ngô Huyên Thảo nhìn bóng lưng nôn nóng của bọn họ, tâm tình hết sức khó chịu nhưng lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Cách trị viêm ruột thừa nhanh nhất không gì hơn ngoài cắt bỏ, y thuật ở thời đại này rất lạc hậu, nàng ta rất tò mò Lâm Đạm sẽ đối mặt với loại bệnh đủ để gọi là nan y này như thế nào.

Việc kinh doanh của Hạnh Lâm Xuân tốt lên, Lâm Đạm lại tuyển vài đại phu ngồi khám bệnh tại chỗ và học đồ, lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng đủ. Thấy một nam tử trẻ tuổi được khiêng vào, nàng không khỏi nhíu mày, vừa mở miệng là nói: “Viêm ruột thừa? Bị bệnh bao lâu rồi?”

“Bảy ngày, ba ngày đầu còn đi ngoài được, sau đó không đi ngoài được nữa, đến cả tiểu cũng cực kỳ đau đớn, vô cùng khó nhịn. Lâm tiểu đại phu, ngài xem bệnh này ngài có thể trị không?” Nam nhân vừa lau mồ hôi trên trán vừa nhìn Lâm Đạm bằng ánh mắt thiết tha.

Y phục của người bệnh đã bị vén lên, lộ ra cái bụng sưng đỏ, miệng không ngừng nôn mửa uế vật*, thỉnh thoảng còn lẫn một ít phân và nước tiểu tanh tưởi, hai chân cong lại không dám duỗi thẳng, không nghi ngờ gì nữa đây chính là viêm ruột thừa. Lâm Đạm cẩn thận bắt mạch, lại vạch mí mắt và đầu lưỡi người bệnh ra, sờ cằm nói: “Viêm ruột thừa làm cho tắc ruột, còn có thể cứu được. Người đâu, chuẩn bị năm cân củ cải trắng, 24 tiền phấn nguyên minh**, cho vào trong nồi sắc cùng, củ cải chia thành ba phần, nấu chín một phần thì vớt ra đổi một phần khác, hai cân*** nước sắc còn một cân, đổ ra để sẵn.”
 
*Uế vật: Đồ dơ bẩn.
 
**Na₂SO₄.
 
***1 cân = ½ kg.
 
Dứt lời nhanh chóng mở toa thuốc ra, phân phó nói: “Đây là canh công độc thừa khí, thêm hai tấc nước, năm tấc rượu trắng, ngâm ba khắc, tăng tốc độ phân hủy của thuốc, sau đó sắc một khắc, trộn đều với nước củ cải, cách mỗi canh giờ, đút cho người bệnh dùng một chén, dùng liên tục cho đến khi ruột hắn thông mới thôi.”
 
Học đồ không dám chậm trễ, vội cầm toa thuốc đi, mấy đại phu khám bệnh lập tức xúm lại đây, ánh mắt nhìn Lâm Đạm sáng quắc.

Viêm ruột thừa là một trong những bệnh nan y, mười người mắc phải thì có chín người chết, đến cả thái y trong cung gặp phải bệnh này còn bó tay hết cách, huống chi đây là chứng tắc ruột nghiêm trong nhất trong viêm ruột thừa. Thế nhưng sắc mặt Lâm tiểu đại phu vẫn như thường, ra lệnh dứt khoát, hơn nữa phong cách dùng thuốc rất riêng, cực kỳ lạ thường, khiến người khác khó mà nắm bắt. Có điều dù mấy vị khám bệnh đầy nghi hoặc cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi, sợ làm gây nhiễu suy nghĩ của Lâm tiểu đại phu. Có thể hành y ở Hạnh Lâm Xuân, thứ bọn họ có thể học được còn nhiều hơn tự mình mở y quán!

Kê thuốc xong, Lâm Đạm lấy kim châm ra, đâm vào các huyệt Kim Tân, Ngọc Dịch, Xích Trạch, Ủy Trung của người bệnh, tiết ra máu đen, lại châm kim vào ruột thừa, huyệt Túc Tam Lý, Nội Quan, đầu ngón tay vê đuôi châm, vê kim để dịch kim, đâm mạnh để lưu kim*. Làm xong hết thảy, công độc thừa khí thang cũng sắc xong, nàng lập tức đút cho người bệnh uống, không quá hai khắc, người bệnh không còn nôn mửa, giảm bớt quặn đau, vẻ mặt bình thản.
 
*Giữ kim châm trong một thời gian nhất định để tăng hiệu quả của việc châm cứu.

Lại qua một canh giờ, tình trạng người bệnh giảm bớt một chút, lúc này Lâm Đạm mới lệnh gã uống một chén thuốc trộn củ cải. Đợi một lát sau, người bệnh lại đau quặn bụng lần nữa, lăn qua lộn lại, trong bụng vang lên tiếng đánh trống bụng liên tiếp, còn liên tục ợ.

Đại ca gã sợ hãi, hấp tấp nói: “Mới vừa rồi rõ ràng đã tốt hơn, tại sao uống thuốc vào lại tái phát ghê như vậy?”

Mọi người vây xem ở cửa cũng lộ vẻ lo lắng.

“Không có gì đâu, đây là phản ứng bình thường. Tiếp tục đổ thuốc cho hắn, lần này rót thêm nửa chén.” Lâm Đạm xua tay, học đồ lập tức bưng tới hai chén củ cải thủy, cấp người bệnh rót hết.

Lúc này, người bệnh mới ôm bụng rên rỉ: “Đại ca, đệ, đệ muốn đi ngoài! Bụng đệ căng cứng quá!”

Nam nhân vội vàng nhìn Lâm Đạm, Lâm Đạm tiến lên một bước, rút châm trên người người bệnh ra, để hắn ra sau bình phong giải quyết. Một khắc sau, sau bình phong vang lên những tiếng vang, ngay sau đó bốc lên mùi hôi. Người vây xem rối rít bịt mũi, đến cả người nhà người bệnh cũng có chút chịu không nổi, vội vã che mũi, quay mặt đi.

Duy chỉ Lâm Đạm cư xử bình thường, vẻ mặt bình tĩnh.

Lại qua một khắc nữa, cuối cùng người bệnh cũng giải quyết xong, bấy giờ Lâm Đạm mới vòng ra sau bình phong, kiểm tra thứ gã bài tiết, trở về lại sờ cái bụng đã tiêu sưng của gã, nói: “Ta lại kê cho hắn thuốc thanh tràng uống thanh tẩy tà* dư, nếu tu dưỡng bệnh tốt thì ba thang là khỏe rồi.”
 
*Nhân tố gây bệnh (Cách gọi của Đông y).

Nam nhân nhìn chằm chằm cái bụng đệ đệ xẹp xuống, lại niết đầu ngón tay đã ấm lại của gã, xúc động đến chảy nước mắt.

Người qua đường vây xem ở cửa rối rít chắt lưỡi, không thể tin được Lâm tiểu đại phu thế mà trị hết viêm ruột thừa một cách nhẹ nhàng như thế! Nên biết rằng, mắc bệnh đó là chết chắc!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui