Chương 151: Cổ nữ (1)
Lâm Đạm đang ngây người nhìn chằm chằm hai viên “Thuốc viên” màu đỏ trong lòng bàn tay. Dường như qua rất lâu, lại có cảm giác trong chớp mắt, cô đã đổi chỗ, đổi một cơ thể khác, còn cô đến từ đâu, lại là ai, cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Cô theo phản xạ sắp xếp lại ký ức trong đầu, cuối cùng cũng rõ tình hình của mình. Người này cũng tên là Lâm Đạm, không rõ cha là ai, mẹ mất sớm, cô dựa vào học bổng của chính phủ miễn cưỡng tốt nghiệp cấp hai, nhưng vì thành tích không như dự đoán, không thi đậu trường cấp ba duy nhất trong trấn, hiện giờ đã nghỉ học một năm.
Nơi cô ở là khu dân cư của người dân tộc thiểu số, tên là thôn A Lí, người trong thôn đa số đều là dân tộc Miêu và một số ít dân tộc Thổ Gia, hết đời này đến đời khác đều sống nhờ vào trồng trọt, xung quanh là đường núi dốc, hẻo lánh, rất ít giao lưu với người bên ngoài. Trẻ con trong thôn muốn đi học phải dậy thật sớm đi một quãng xa đến trường học duy nhất trên trấn, do giáo viên không giỏi nên người có khả năng thi đậu đại học rất ít, đại đa số tốt nghiệp cấp ba xong là ra ngoài làm công, muốn thoát khỏi số phận bần cùng. Dần dần, thôn núi nhỏ không quá náo nhiệt trở nên ngày càng vắng vẻ, người trẻ tuổi đều đi hết, chỉ còn lại một vài người già và trẻ con.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên chủ cũng định đi nhưng nhặt được một thiếu niên bị thương nặng ở trên đường làm lỡ chuyến đi. Thiếu niên hết sức kiệm lời, rất ít khi nói chuyện với cô, ban ngày nghịch điện thoại, buổi tối thì ngủ rất sớm. Dù vậy, nguyên chủ ngày càng để ý cậu, một là vì cậu đẹp trai, khí chất đặc biệt; hai là vì cô quá thiếu tình yêu thương, cực kỳ khao khát có người làm bạn với mình.
Thiếu niên tên là Chu Nam, đến từ Hải Thành, bằng tuổi nguyên chủ. Nếu nguyên chủ không bỏ học, hẳn cũng giống cậu, năm nay học lớp 11. Chu Nam nhân dịp nghỉ hè đi du lịch, do không quen đường núi, ngã từ trên vách núi xuống, bị thương xương đùi. Nếu không phải cậu may mắn, gặp được nguyên chủ, không biết lúc này sẽ ra sao, vì núi rừng ở đây thật sự là quá hoang vu, điện thoại di động cũng không có tín hiệu.
Biết được những chuyện nguyên chủ trải qua, Lâm Đạm nhìn đồ vật trong trong lòng bàn tay, vẻ mặt một lời khó nói hết. Hóa ra đây chẳng phải thuốc viên gì, mà là hai con tình cổ, lớn là mẫu cổ, nhỏ là tử cổ. Nếu Lâm Đạm muộn thêm chút nữa thì nguyên chủ đã nuốt mẫu cổ, rồi đưa tử cổ vào trong người Chu Nam. Không biết từ lúc nào cô nhóc này có tình cảm sâu đậm với Chu Nam, thấy đối phương lạnh nhạt với mình, nên có tâm tư không đứng đắn như vậy.
Mặc dù tính cách Lâm Đạm hờ hững nhưng cô cũng rõ đạo lý cơ bản nhất —— dưa hái xanh không ngọt. Tình yêu có nhờ mánh khóe ma quỷ sao được coi là tình yêu? Chẳng qua chỉ là thủ đoạn lừa mình dối người mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô bỏ hai con tình cổ mà mẹ nguyên chủ để lại vào hộp gỗ, lặng lẽ thở dài một hơi.
Căn nhà sàn của nguyên chủ được xây dựng bên ngoài thôn, dường như hòa làm một với rừng rậm nơi thú hoang thường xuyên qua lại, còn nhà những người trong thôn khác nằm chen chúc trong khe núi. Có thể nhìn thấy từ trên cao, nhà nguyên chủ bị bọn họ cô lập, tuy ở cùng mặt phẳng nhưng như hai thế giới.
Từ trước đến nay người Miêu rất đoàn kết, một nhà gặp nạn, mọi người đều vui lòng giúp đỡ. Nguyên chủ tuổi nhỏ đã trở thành cô nhi, thậm chí thiếu chút nữa bị lạnh cứng chết và đói chết, những thôn dân đó luôn bỏ mặc để cô tự sinh tự diệt. Cuối cùng giáo viên của nguyên chủ không nhìn nổi nữa, xin tiền giúp đỡ, lúc này cô mới sống sót.
Nguyên chủ không biết nguyên nhân, cũng không dám đi tìm lý do, bởi vì phàm là cô xuất hiện ở trong trại Miêu sẽ bị thôn dân nhục mạ xua đuổi, khiến cho người đầy thương tích. Bọn họ nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ như cô là một con bọ, chỉ xứng sống nơi tối tăm.
Dần dà, nguyên chủ cũng không tới gần sơn thôn nhỏ đó nữa, càng không hy vọng xa vời nhận được sự ấm áp từ người nơi đó. Có điều sự xuất hiện của Chu Nam đã phá vỡ sự đề phòng của cô, làm cô bị vây hãm. Thiếu niên này chỉ nói một câu “Cảm ơn” bằng giọng trầm thấp và khẽ cười với cô, cô giống như cọng cỏ trốn trong khe đá, mọc rễ nảy mầm một cách mạnh mẽ, ý muốn thoát khỏi nhà giam tối tăm.
Chu Nam là ánh sáng, là hơi ấm của cô, là mạng sống quý giá mà người hèn mọn như cô hướng tới. Nhưng cùng lúc đó, cô cũng hiểu được, sớm muộn gì rồi sẽ có một ngày cậu rời khỏi đây. Vì thế cô nghĩ tới di vật mẹ để lại cho mình - hộp gỗ thần bí tỏa ra mùi hương kỳ lạ. Trước khi chết, mẹ nói với cô rằng: “Lâm Đạm, nếu có một ngày con bị bắt nạt hoặc là cảm thấy sống không nổi nữa thì con hãy mở cái hộp này ra.”
Không có Chu Nam nguyên chủ sống không nổi, cho nên cô mở hộp ra, tìm được tình cổ này.
Hiện giờ, Lâm Đạm thay thế nguyên chủ nên cô muốn tìm hiểu cái hộp này đến cùng. Nhà sàn chỉ có một cái bóng đèn nhỏ, ánh sáng le lói, thế nhưng đây cũng không gây trở ngại tầm mắt của Lâm Đạm. Cô tìm được một xấp bút ký, một cái túi da dê, một cái lò đồng nhỏ, một cái hộp gỗ dài.
Tộc người Miêu là một tộc vừa thần bí vừa cổ xưa, ngôn ngữ hết sức phong phú, có điều không có văn tự* được lưu truyền cho đến ngày hôm nay. Còn bút ký Lâm Đạm tìm được là dùng cùng một loại với chữ giáp cốt**, nên cô đọc không hiểu. Có điều, lúc cô cầm nó trong tay, dường như những văn tự đó sống lại, tranh nhau nhập vào trong đầu cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Chữ viết.
**Chữ giáp cốt: Chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc thế kỷ 16-11 trước công nguyên.
Cô đau đến huyệt Thái Dương giật nảy nhưng không hề kêu rên tiếng nào, qua chừng hơn mười phút mới thả lỏng hàm răng cắn chặt, thở ra một hơi. Đến lúc này cô mới hiểu tại sao thôn dân tránh nguyên chủ như rắn rết, hóa ra trong người nguyên chủ chảy dòng máu cổ sư, là điều người Miêu kiêng kị nhất.
Trong túi da dê chính là trứng cổ được tổ tiên Lâm gia truyền lại, phong ấn trong bình sứ nhỏ, có một số ghi tên và tác dụng, có một số thì chẳng ghi gì, cũng không biết là loại nào. Nếu Lâm Đạm có thiên phú cổ sư, giây phút cô chạm vào bút ký đó cô hiểu ngay cách nuôi cổ trùng thuộc về mình, ngược lại, truyền thừa của Lâm gia sẽ bị đoạn tuyệt ở thế hệ này của cô.
Huyết mạch vô cùng mạnh mẽ và thần bí, nhưng theo năm tháng dần trôi qua và sự liên hôn với ngoại tộc, huyết mạch bọn họ càng ngày càng loãng và mất đi sức mạnh từng có. Mẹ nguyên chủ bị thôn dân xa lánh và bắt nạt, tuổi còn trẻ đã mất, để lại một mình nguyên chủ đối mặt với cuộc sống tàn khốc. Nếu Lâm Đạm không đến đây thì có khả năng nguyên chủ sẽ đi theo vết xe đổ của mẹ mình, dùng tình cổ để níu giữ người mình yêu, rồi bị phản phệ trắng tay.
Lâm Đạm lắc đầu, lòng tràn đầy thổn thức. Cô tiếp tục kiểm tra hai món đồ khác còn lại. Cái lò đồng trông rất tinh xảo, niên đại cổ xưa, hẳn là đồ cổ, nếu mang đi bán, có lẽ bán được giá tốt. Nhưng căn cứ theo ghi chép của bút ký, nó không phải dùng để thắp hương, mà là dùng để nuôi cổ trùng, rơi vào tay người không biết gì, chỉ đưa tới tai hoạ.
Lâm Đạm bỏ lò đồng xuống, mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong có một chiếc vòng cổ. Vòng cổ trông rất đơn giản, một sợi dây màu đỏ kết hợp với một hạt châu màu đen, mặt ngoài hạt châu có một vài đường vân, nhìn qua vừa giống như vân gỗ vừa giống như vân ngọc thạch. Dưới đáy hộp gỗ có một lá thư, là mẹ nguyên chủ để lại, dặn đi dặn lại rằng nguyên chủ phải giữ vòng cổ cho kỹ, sau đó truyền cho đời sau.
“… Đây là báu vật của Lâm gia, cần phải truyền qua các thế hệ. Nếu con giống mẹ, không được di truyền thiên phú cổ sư thì cứ để vòng cổ trong hộp, không được chạm vào lung tung. Nếu con may mắn có được thiên phú vu cổ sư thì đeo nó. Lúc con đi đến đường cùng, có lẽ nó có thể giúp được con. Sau khi mẹ đi, con phải chăm chỉ học hành, cố gắng thi đậu đại học, đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Yêu con, mẹ.”
Lá thư khá ngắn gọn, chỉ có hai ba dòng là hết, có điều không khó để nhìn ra, mẹ nguyên chủ rất yêu thương nguyên chủ. Lâm Đạm nhẹ nhàng vuốt ve lá thư, vẻ mặt điềm tĩnh, mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng. Cô theo lời lá thư đeo vòng cổ, sau đó bỏ những đồ vật còn lại vào hòm, khóa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng gà gáy, nhắc Lâm Đạm trời sắp tối rồi, nên làm cơm chiều. Cô lập tức đứng lên, định ra vườn rau hái một ít rau xanh thì một miếng ngọc hình con cá rơi ra từ túi cô, phát ra âm thanh giòn vang rất nhỏ. Lâm Đạm nhặt miếng ngọc lên nhìn rồi lục lọi trong trí nhớ một chốc, lúc này mới biết miếng ngọc là của Chu Nam, lý do ở trong túi nguyên chủ là vì cô muốn giữ làm kỷ niệm.
Trước khi nguyên chủ không tìm được tình cổ còn tưởng rằng Chu Nam phải đi, cho nên mới giữ đồ bên người của cậu.
Lâm Đạm bỏ miếng ngọc vào lại trong túi, gõ cửa căn phòng sáng nhất và thông gió nhất.
“Vào đi.” Một giọng nói hết sức từ tính vang lên từ bên trong.
Lâm Đạm đẩy cửa đi vào, phát hiện Chu Nam đang nằm trên giường nghịch điện thoại, cái chân sưng đỏ được cột vào tấm ván gỗ, vẫn chưa bó thạch cao. Nguyên chủ không có tiền, lại không tìm được người lớn giúp đỡ, chỉ có thể dùng cách thô sơ này chữa cho cậu. Năm nay cậu vừa tròn mười bảy tuổi, dáng dấp cũng đã cao lớn rắn rỏi, thân cao hơn 180cm nằm trên cái giường gỗ không đến 160cm, thật sự là có chút thiệt thòi.
“Cậu mượn được điện thoại gọi giúp tôi rồi à?” Cậu mở miệng là hỏi ngay.
“Không mượn được, người trong thôn sẽ không cho tôi mượn điện thoại đâu. Ngày mai tôi vào trong trấn tìm cô giáo của tôi để nhờ cô ấy báo cho người nhà của cậu.” Lâm Đạm không phải nguyên chủ, tất nhiên sẽ không ép Chu Nam ở lại đây.
Giây phút nhìn thấy thiếu niên ấy, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao nguyên chủ bị vây hãm đến thế. Khuôn mặt thiếu niên hoàn toàn khác với khuôn mặt tang thương của thôn dân, gương mặt thiếu niên như được điêu khắc bằng ngọc thạch, hết sức tinh xảo, hết sức đẹp đẽ, mày kiếm nhếch lên ẩn đuôi vào tóc mai, mắt phượng hẹp dài trầm tĩnh, cả người toát ra khí chất lạnh lùng xa cách, khiến người ta không dám tới gần, nhưng lại nhịn không được bị hấp dẫn. Dưới khóe mắt cậu còn có một nốt ruồi lệ, làm tăng thêm mấy phần ưu buồn.
Đừng nói kiểu cô gái mới lớn chưa hiểu chuyện đời như nguyên chủ bị thua dưới tay cậu, ngay cả những cô gái từng trải cũng khó mà chạy thoát khỏi mê hoặc của sắc đẹp.
Thế nhưng Lâm Đạm chẳng hề nhìn cậu mà chỉ đi qua nghiêm túc kiểm tra chân bị gãy của cậu.
Chu Nam thấy cô gái này không giống như ngày trước dùng đủ loại lý do từ chối giúp mình liên lạc với bên ngoài, không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hình như điện thoại cậu rơi hỏng rồi, vẫn luôn không có tín hiệu, hai chân lại không thể đi được, nếu muốn rời khỏi đây chỉ có thể dựa vào Lâm Đạm.