Chương 154: Cổ nữ (4)
Lâm Đạm về đến nhà, lau khô nước trên người, thay quần áo sạch, quay đầu lại phát hiện miếng ngọc vốn nên chìm xuống dưới đáy nước thế nhưng giờ đang nằm êm đẹp trên bàn. Người đàn ông nọ ngồi bên cửa sổ thưởng thức cảnh mưa rơi, trông rất thảnh thơi.
Lâm Đạm cầm lấy miếng ngọc ném ra ngoài cửa sổ, người đàn ông khẽ cười một tiếng, miếng ngọc lập tức quay trở lại như thể chưa hề bị ném đi.
Nếu không thoát khỏi được vậy thì mặc kệ nó đi thôi. Nghĩ thế, Lâm Đạm xoay người đi ra ngoài, chả buồn chạm vào miếng ngọc. Người đàn ông nhoài người trên bệ cửa sổ, đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn bóng lưng cao lớn thiếu nữ mỉm cười, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Nam thấy thiếu nữ chậm rãi đi vào phòng mình, biểu cảm ngạc nhiên. Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt ấy nhưng làn da ngăm đen của cô trở nên trắng mịn như tuyết, đôi mắt toát lên sự hèn mọn lúc này giống như hai hồ băng, lạnh lẽo đến khiếp người. Cô vô cùng xinh đẹp và lộng lẫy nhưng cả người chẳng có chút sự sống nào, khiến cho người ta sợ hãi run rẩy và đồng thời không kiềm chế được mà muốn đến gần.
Hiện tại cô không giống người mà ngược lại giống một con yêu hơn, một con yêu có thể mê hoặc nhân tâm, hút hồn phách.
“Cậu là người hay quỷ?” Cổ tay Chu Nam thủ run lên, cậu ta kẹp một lá linh phù ở đầu ngón tay.
Lâm Đạm ngẩn người, tất nhiên là không ngờ Chu Nam thế mà cũng là đồng đạo. Cô tiếp tục đi về phía trước, giọng điệu bình thản: “Trên đường tôi gặp chút việc, có khả năng hôm nay không cách nào giúp cậu liên hệ người nhà, cậu chờ thêm chút nữa vậy.” Cô tự động đổi thuốc cho Chu Nam.
Linh phù không hề nóng lên, nói cách khác Lâm Đạm là người không phải quỷ. Chu Nam thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, có điều cũng cảm thấy tò mò vì sự thay đổi của cô.
“Cậu gặp phải chuyện gì à?” Cậu thấp giọng hỏi.
“Không có gì, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi sẽ nhanh chóng tiễn cậu đi.” Lâm Đạm tháo băng gạc bẩn ra ngoài rửa sạch sẽ, không giống như ngày trước luôn mè nheo trong phòng thiếu niên, tìm đủ loại cớ bắt chuyện với cậu.
Chu Nam cảm thấy kỳ lạ với sự thay đổi thái độ của Lâm Đạm nhưng cũng không tìm hiểu kỹ. Với cậu mà nói, có thể cắt đứt dây dưa với cô gái này là một chuyện tốt không nghi ngờ gì. Như thế cậu ta sẽ không cần lo lắng đối phương nổi lên suy nghĩ xấu nào đó, muốn giữ cậu lại đây vĩnh viễn. Cậu có cách tự bảo vệ mình nhưng chân cậu không đi được nên dùng cách gì cũng giảm hiệu quả nhiều. Nói không chừng lần này cậu ta lật thuyền trong mương*.
*Lật thuyền trong mương: Thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy (Theo Blue9x.wordpress.com).
Cũng may Lâm Đạm chỉ nhất thời có hứng thú với cậu, nói không chừng là do cô cô đơn nên tịch mịch, muốn tìm người trò chuyện mà thôi. Khuôn mặt này của mình cũng không phải dạng ai nhìn thấy cũng thích. Nghĩ đến đây, Chu Nam sờ gương mặt mình, có chút xấu hổ.
Nếu như đã sống lại, tháng ngày sau cứ sống như bình thường. Lâm Đạm cầm lấy chổi bắt đầu quét dọn nhà, sau đó hái một ít rau xanh chuẩn bị nấu cơm. Suốt quá trình người đàn ông kỳ lạ đi theo bên cạnh cô, than thở: “Vừa nãy thiếu chút nữa là em chết rồi, giờ nên nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon.”
Cô nhóc này mới mười bảy tuổi thôi nhỉ? Thế mà đã có thể giữ được “Mặt không đổi sắc dù trời có sập xuống”, nếu hắn còn sống, nói không chừng thích quá không nhịn được nhận cô làm đồ đệ. Chỉ với tính cách này, hẳn trong tương lai cô nhóc này sẽ có thành tựu. Tiếc là hắn đã chết, đáng tiếc hơn là, cô nhóc này từ chối sự giúp đỡ của hắn, thay vào đó đi nuốt thánh cổ. Cô có còn tương lai hay không, đáp án không cần nói cũng hiểu.
Lâm Đạm không hề bị người đàn ông nọ quấy nhiễu, chuyện nên làm, làm xong là về phòng tìm di vật mẹ nguyên chủ để lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại cô cực kỳ đói, cảm giác đói này không phải phát ra từ bụng, mà cắm rễ trong linh hồn cô. Có một thanh âm không ngừng thúc giục Lâm Đạm đi tìm đồ ăn, cô đã ăn sống mấy quả dưa chuột và một bát cơm lớn vẫn không giảm bớt chút cảm giác đói nào. Bởi vậy có thể thấy, ấp trứng thánh cổ cần có thức ăn, tuyệt đối không phải là thức ăn bình thường.
Cô mở túi da dê, lấy ra từng trứng trùng trong bình sứ được đậy kín ra.
Người đàn ông nhướng mày hỏi: “Em định ăn bọn chúng luôn á?”
Có vẻ như Lâm Đạm không nghe thấy, uống trứng trùng với nước như uống thuốc, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi hay ghê tởm.
Người đàn ông vươn hai tay ra ôm thiếu nữ vào trong lòng ngực mình, giọng điệu có chứa ý cười: “Nhóc con, tôi càng ngày càng thích em. Em rất to gan, cũng rất thông minh, đáng tiếc những thứ này vẫn chưa đủ, mãi mãi không đủ.”
Cơn đói giảm bớt, có điều chốc sau, Lâm Đạm lặng lẽ chịu đựng đau đớn giống như u nhọt trong xương, lại lần nữa đổ ra một đống trứng trùng ăn. Lúc cô chuẩn bị ăn hai viên tình cổ, chợt người đàn ông nọ bắt lấy cổ tay cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Thứ này em không thể ăn.” Dứt lời một cái tay khác vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô, hai viên tình cổ lập tức biến mất.
Cuối cùng Lâm Đạm cũng nhìn thẳng vào hắn, chất vấn: “Anh lấy đồ của tôi định làm gì?” Nếu sử dụng tình cổ không hợp lý sẽ hại đến tính mạng, chẳng qua trực giác nói với Lâm Đạm rằng người đàn ông kia rất mạnh, bây giờ mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Người đàn ông đắm chìm trong ánh mắt chăm chú của cô, thế mà cảm thấy cực kỳ thích thú. Hắn không thể không thừa nhận, cảm giác bị cô nhóc này xem thường thật tệ.
“Với thực lực hiện tại của em, hai viên tình cổ này em có thể lấy lại rất dễ dàng, tại sao kiêng kỵ tôi cầm nó? Tiếp tục ăn đồ của em đi, em nhìn xem, em đã đói đến phát run.” Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lâm Đạm, giọng điệu vô cùng dịu dàng và cưng chìu.
Lâm Đạm liếc nhìn hắn một cái thật sâu rồi mới ăn hết tất cả trứng trùng còn lại. Trứng trùng mạnh làm hiệu quả giảm bớt cơn đói kéo dài một chút, trứng trùng yếu nuốt vào chẳng có cảm giác gì. Bởi vậy có thể thấy, càng là đồ giàu năng lượng thánh cổ càng thích.
Nhưng mà trên đời này, còn có đồ vật nào giống như trứng cổ, có năng lượng kiểu này chứ? Lâm Đạm vừa tự hỏi vấn đề này vừa lấy bút ký của tổ tiên ra nghiên cứu, gần chạng vạng có được chút thu hoạch.
Mặc dù mới vừa trải qua sinh tử nhưng cô vẫn chưa quên thay thuốc đúng hạn cho Chu Nam, có vẻ như chăm sóc người bệnh là thói quen của cô.
Cô mang bữa tối vào phòng Chu Nam rồi rời đi ngay, bỗng nhiên người đàn ông nọ xuất hiện ở sau lưng cô, hứng thú nói: “Em thích thằng nhóc đó đúng không?”
Lâm Đạm lại xem hắn như không khí, cho dù hắn đứng ở trước mặt mình cũng chỉ đi xuyên qua cơ thể cao lớn của hắn. Khi người đàn ông ấy lại lần nữa cản đường cô, cô đâm đầu vào trong lòng ngực hắn làm trán sưng đỏ lên.
Đôi tay người đàn ông ôm lấy bả vai gầy yếu của cô, khẽ cười nói: “Quên nói với em, tôi có hai trạng thái ảo ảnh và người thật. Nếu em muốn nhào vào trong ngực tôi cứ nói thẳng ra, hà tất gì như thế.” Đầu ngón tay lạnh băng của hắn lướt qua cái trán trơn nhẵn mịn màng của Lâm Đạm khiến cô không khỏi rùng mình.
Rõ ràng cô biết —— người đàn ông này rất mạnh, chắc chắn không phải ma quỷ bình thường. Có điều không biết tại sao hắn cố chấp muốn mượn cơ thể cô mà không phải trực tiếp chiếm đoạt hồn của cô. Chẳng lẽ hắn bị cái gì đó giới hạn chăng?
Suy nghĩ thì suy nghĩ nhưng Lâm Đạm không thể hiện ra gì trên mặt, vùng ra khỏi cái ôm của người đàn ông kia, quay về phòng mình. Cô bỏ túi da dê và lò đồng nhỏ vào cặp sách, nhân lúc đêm tối lẻn vào sơn trại tìm chỗ ở của Thạch Quý.
Tiếng cười khàn khàn của người đàn ông trong bóng đêm vô cùng dễ nghe: “Em muốn làm gì, báo thù?”
Lúc ban ngày biểu hiện của cô nhóc này rất bình thường như là đã quên chuyện trước đó. Lúc ấy người đàn ông cảm thấy hết sức ngạc nhiên, dựa vào nửa ngày quan sát ngắn ngủi, hắn biết cô không phải kiểu người nhát gan yếu đuối, lấy ơn báo oán. Thù giết người làm sao nói quên là quên được? Hóa ra là cô ở đây chờ.
Lâm Đạm cũng không để ý tới người đàn ông, leo vài ba cái trèo qua tường đất vào trong nhà Thạch Quý. Nhà ông ta chỉ có hai gian phòng gỗ rách rưới, còn bốc mùi mốc. Tiếng ngáy vang lên từ phòng bên phải, quá rõ rồi, người cô muốn tìm đang ở đó.
Lâm Đạm đặt lư đồng nhỏ ở cửa, lấy dược liệu trong túi da dê ra, bỏ từng chút vào lửa. Qua một lúc sau, bùn đất bốn phía truyền đến âm thanh sột soạt, vô số độc trùng chui khỏi đất, lởn vởn quanh lư đồng, trong một chốc đã tụ lại thành một đám lớn, thế nhưng lại tránh xa Lâm Đạm, mặt đất xung quanh cô trống không. Trong người cô có chứa thánh cổ, sự tồn tại của nó chính là thứ làm tất cả độc vật sợ hãi nhất.
Độc trùng chỉ ngửi thấy mùi thơm mê người nhưng lại không tìm thấy đồ ăn nên bắt đầu tìm kiếm xung quanh, dễ dàng chui vào cửa phòng, phát hiện Thạch Quý đang nằm ngủ trên giường. Độc trùng cắn rách da ông ta rồi tranh nhau chui vào người ông, gặm sạch sẽ nội tạng của ông ta. Ông ta đã tỉnh từ lâu nhưng bị độc tố làm tê liệt thần kinh, muốn kêu cũng kêu không nổi, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Vào giây phút cuối cùng khi ông ta tắt thở, Lâm Đạm đẩy cửa đi vào phòng, lẳng lặng nhìn ông ta. Trong mắt cô không có cừu hận và thích thú, chỉ có một mảnh sâu thẳm làm người ta hít thở không thông, Báo thù, đây là điều cần thiết nhưng cũng không chiếm quá nhiều suy nghĩ của cô. Thạch Quý trợn mắt lên, khuôn mặt vặn vẹo, lần đầu tiên hối hận vì hành động của mình. Đáng tiếc hết thảy đều quá muộn, trêu chọc người không nên trêu, chết không có chỗ chôn cũng không đủ để miêu tả kết cục của ông.
Lâm Đạm tận mắt nhìn thấy cơ thể Thạch Quý giống như túi da bay hơi khô quắt lại, độc trùng chi chít chuyển động dưới lớp da cái xác, sau đó theo thất khiếu chui ra ngoài. Chúng nó ăn sạch một người trưởng thành còn sống mà vẫn chưa thấy no, vì thế bắt đầu ăn đồng loại, sau đấy, trong đó có một độc trùng cổ nhỏ tách ra chui xuống dưới giường.
Một tiếng thét yếu ớt chói tai vang lên dưới nền đất làm ánh mắt Lâm Đạm lóe lên. Cô cũng chui xuống dưới giường, phát hiện có mấy tấm ván gỗ, sau khi xốc tấm ván gỗ lên, một căn hầm sâu năm mét xuất hiện, rất nhiều độc trùng bò xuống theo bậc thang làm bằng đất, đi vào trong đêm. Tiếng thét chói vang lên trong bóng đêm.
Lâm Đạm lấy đèn pin trong cặp sách lấy ra, chậm rãi đi xuống. Trong cột sáng màu da cam, một cô gái đầu tóc rối mù, gầy như que củi. Nhiều độc trùng bám vào da cô ta, gặm cắn đến vết thương chồng chất.
Lâm Đạm nhẹ nhàng vỗ bả vai cô gái, dường như độc trùng đã chết, cuộn tròn lại ào ào rơi xuống, thấy Lâm Đạm không có ý định ăn chúng nó nên chúng nó lại ngọ nguậy chui vào sâu trong bùn đất. Mặt đất rắn chắc được Thạch Quý đắp lên nhanh chóng mềm xốp như cát, từng thi thể được độc trùng đưa ra ngoài, tỏa ra mùi tanh tưởi gay mũi.
Cô gái bị nhốt sợ tới mức liên tục gào thét, Lâm Đạm chiếu đèn pin qua đếm kỹ. Một, hai, ba… một cái hầm không đến mười mét vuông thế mà chôn mười tám thi thể, quả nhiên Thạch Quý là một tên sát nhân điên cuồng.