Chương 157: Cổ nữ (7)
Thoáng cái hai tháng đã trôi qua, lúc người đàn ông nọ xuất hiện, Lâm Đạm đang ngồi trong một hang động nghiền thuốc, Vu Diệp Oanh không dám ở một mình với Chu Nam nên cũng theo cô đến đây, đang cuộn tròn bên cạnh cô, thỉnh thoảng chuyển một ít dược liệu cho cô.
Người đàn ông lấy một ít dùng tay xoa nhẹ bột thuốc lên ngửi, nhướng mày nói: “Đây là dẫn trùng tán?”
Vu cổ sư muốn luyện cổ, đầu tiên phải bắt trùng. Dẫn trùng tán này là một loại thuốc bột, sau khi rải vào lư đồng đốt lên sẽ có mùi thơm nồng nặc hấp dẫn những con trùng độc ở gần đây, cho nên mới có tên như thế. Người đàn ông nọ cũng từng nghiên cứu họ tập vu thuật nên tất nhiên biết dẫn trùng tán được điều chế như thế nào, có điều cách điều chế Lâm Đạm biết khác với cách hắn biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn đã từng sống mấy trăm năm, lại bị phong ấn mấy trăm năm, khi xuất hiện trở lại, thế giới hoàn toàn khác với trước đây, khoa học kỹ thuật tiến bộ, quốc gia hưng thịnh, thế nhưng Huyền môn của thế hệ sau không bằng thế hệ trước, sớm đã bước vào giai đoạn suy tàn. Còn Lâm Đạm thì lại bắt tu luyện trong hoàn cảnh như vậy. Cô được truyền thụ lại không hoàn chỉnh, làm sao mà tu luyện đúng đường được? Nghĩ đến đây, người đàn ông không nói gì mà chỉ cười khẽ lắc đầu. Nếu Lâm Đạm lười phản ứng hắn, hắn cần gì phải giúp cô giải đáp thắc mắc, để xem cô có thể lăn lộn ra trò trống gì.
Lúc người đàn ông biến mất, Lâm Đạm chưa từng nhớ mong, bỗng nhiên người đàn ông xuất hiện cũng không thể làm cô rung động. Đến cái liếc mắt cô cũng không buồn liếc đối phương, cô nghiền tất cả dược liệu còn lại thành bột theo tỉ lệ rồi nhỏ máu mình vào, nắn thành viên thuốc viên nhỏ.
Vu Diệp Oanh định giúp cô nắn thuốc nhưng bị cô từ chối, không thể làm gì khác ngoài ôm đầu gối rúc vào một góc.
Lâm Đạm sợ cô ấy suy nghĩ lung tung rằng mình ghét cô ấy nên giao cổ trùng chuyện chế xong cho cô ấy giữ. Mới đầu Vu Diệp Oanh còn sợ mấy con trùng đó, bây giờ thì có thể cầm trong tay chơi đùa, thậm chí còn có vẻ yêu thích. Những thứ này đều là báu vật của Lâm Đạm, Lâm Đạm thích nên cô ta cũng thích. Cô ta không định tìm hiểu thân phận của Lâm Đạm, cũng không tò mò cô đang làm gì, trùng đáng sợ nhưng lòng người còn đáng sợ hơn.
Lâm Đạm nặn xong mười viên thuốc viên cho vào bình sứ nhỏ, giao cho Vu Diệp Oanh như trước. Vu Diệp Oanh lập tức cầm chặt trong tay như sợ bị người khác cướp đi.
Lâm Đạm lại lấy ra phần dược liệu khác, nghiền thành bột.
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, đuôi lông mày ngày càng nhướng cao. Hắn đoán phần dược liệu này hẳn cũng là dẫn trùng tán, bởi vì có mấy vị thuốc chính trong đó có tác dụng hấp dẫn trùng độc, nhưng vị thuốc phụ lại khác lần trước. Nói cách khác, cô nhóc Lâm Đạm này đang phối hai loại dẫn trùng tán mới, có hiệu quả hay không vẫn chưa biết, có điều rất có sức sáng tạo. Cô nghiên cứu đồ tổ tiên để lại nhưng cũng có ý tạo ra một thứ mới hoàn toàn, con đường của riêng mình.
Tạm thời không đề cập tới cái này, chỉ với tâm tính siêu phàm này. Ánh mắt người đàn ông nhìn Lâm Đạm ngày càng chăm chú, đôi mắt lạnh băng không chút tình cảm nào thế nhưng bây giờ lại lộ ra sự tán thưởng.
Lâm Đạm không bị một người một quỷ bên cạnh làm phiền, nghiền dẫn trùng tán xong bắt đầu điều chế độc. Bước đầu tiên trong luyện cổ là bắt trùng, bước thứ hai là bồi dưỡng, bước thứ ba là thuần phục, bước thứ tư là sử dụng và nuôi. Bồi dưỡng là bước cơ bản nhất và cũng là bước quan trọng nhất, ở giai đoạn này, vu cổ sư cần phải dùng độc và máu mình nuôi cổ trùng, độc càng có tác dụng mạnh, máu càng giàu năng lượng thì bồi dưỡng ra cổ trùng càng mạnh.
Đến bước này, Lâm Đạm hoàn toàn bỏ qua những kiến thức được truyền lại mà tự thân vận động điều chế độc bằng trực giác mình.
Thuật vu cổ có một phần lớn nói về cách dùng thảo dược và độc dược. Đây cũng chính là phần cô am hiểu nhất chính là phần này thế nên học rất nhanh, gần như có thể nói là học cấp tốc, hơn nữa vỗ ót một cái là có thể nghĩ đến phương pháp tối ưu nhất của tổ tiên để lại. Trong cuốn bút ký kia, cách phối dẫn trùng tán chỉ có một loại, mà cô lại phát minh ra mấy chục loại, cách phối độc có mấy chục loại, vào tay cô phối bừa một chút là có thể phối ra hàng ngàn hàng vạn loại. Đầu cô như kho tàng, liên tục cung cấp cho cô kiến thức về dược lý.
Cô cho các loại thảo dược và các chất lỏng màu sắc khác nhau vào trong nồi, hầm bằng lửa nhỏ, nháy mắt một mùi hương gay mũi tỏa khắp hang động khiến người ta không thở nổi.
Dẫu sao thì người đàn ông nọ cũng là quỷ hồn, khả năng kháng mùi thối rất mạnh, chỉ nhíu mày rồi ngồi xuống cẩn thận phân biệt rõ thành phần thuốc độc. Vu Diệp Oanh là con người nhưng vẫn có thể bình thản ngồi bên cạnh Lâm Đạm, không có vẻ gì là khó chịu, dường như mũi cô ta đã không còn ngửi thấy bất kỳ mùi từ lâu.
Độc bắt đầu sôi trào, Lâm Đạm tùy tiện cầm một cây gậy gỗ nhỏ khuấy, chỉ nghe thấy tiếng “xèo xèo”, cây gậy gỗ bị độc ăn mòn từ từ từ hoà tan chỉ để lại dấu cháy đen. Lâm Đạm chẳng hề cau mày, tìm trong cặp sách một lúc rồi lấy ra một cây gậy sắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Diệp Oanh lẳng lặng nhìn cô, trông rất thản nhiên, không hỏi nhiều.
Lâm Đạm cho thử gậy sắt và trong nồi, kết quả gậy sắt chỉ đỡ hơn gậy gỗ năm giây. May mà cái nồi này là tổ tiên để lại cho Lâm Đạm, hình như là làm bằng côn trùng giáp xác nào đó nên mới có thể chịu được độc mạnh nhất trên đời, nếu không Lâm Đạm không tìm thấy dụng cụ thích hợp.
Cô nhanh tay khuấy độc đang liên tục nổi bọt khí, sau đó nén nửa thanh gậy sắt sang một bên, dập lửa, chờ độc nguội.
Vốn người đàn ông xem thường loại độc trong suốt này, sau khi thấy được sức mạnh của nó thì hết sức ngạc nhiên, chỉ riêng tính ăn mòn đã vậy rồi, làm sao có thể tưởng tượng ra được độc tính của nó. Nếu dùng độc này bồi dưỡng cổ trùng, kết quả…
Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt tràn đầy hứng thú. Mới hai tháng không gặp, cô nhóc đã trưởng thành đến nỗi đủ để làm hắn nhìn bằng cặp mắt khác. Nếu cô được sinh ra sớm hơn một ngàn năm, cùng thời đại với hắn, học tập đầy đủ thuật vu cổ thì có lẽ sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của hắn.
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc… Người đàn ông vừa thổn thức vừa thúc giục: “Dẫn trùng tán và độc phối tốt lắm, sao cô không thử xem hiệu quả nó như thế nào?” Hắn gấp xem không chờ nổi nữa, xem coi hai tháng qua cô nhóc học được cái gì.
Lâm Đạm mắt điếc tai ngơ, bắt đầu dọn dẹp các dụng cụ: Lau khô bát thuốc; dược liệu chưa dùng xong thì phân loại gói lại cất vào túi da dê; bình sứ nhỏ thừa thì dùng một cây gậy nhỏ bọc vải rồi đút vào miệng bình lau sạch bên trong…
Động tác cô không nhanh không chậm rất nhàn nhã, càng thấy rõ sự vội vã của người đàn ông nọ.
Người đàn ông bị Lâm Đạm chọc giận bật cười, ỷ Vu Diệp Oanh không nhìn thấy mình nên vươn tay ra ôm Lâm Đạm vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú kề lại gần thổi vào lỗ tai cô, tiếng cười trầm thấp có thể hút hồn bất kỳ cô gái nào.
Nhưng những cô gái đó không bao gồm Lâm Đạm. Cô giống quơ quơ tay bên tai như đuổi ruồi bọ, đánh tan bóng người mờ ảo của người đàn ông. Người đàn ông ngưng tụ lại hình dáng lần nữa, liên tục cười khẽ như là gặp chuyện gì vui lắm.
“Diệp Oanh, tôi muốn bắt trùng, cậu lên phía trên đợi đi.” Lâm Đạm chỉ vào một bục đá trong động.
“Ừm.” Vu Diệp Oanh leo lên bục đá, yên lặng nhìn Lâm Đạm.
Lâm Đạm đợi cô ta ngồi vững rồi mới bỏ một viên thuốc viên vào lư đồng, đốt lửa lên. Khói xanh lượn lờ giữa không trung, dần tỏa đi khắp nơi, bên ngoài hang động yên tĩnh vang lên tiếng sột soạt, vô số trùng độc đua nhau đến như thủy triều rồi tất cả chia thành mấy đường chui vào chiếc lư đồng, bắt đầu cắn xé nhau.
Người đàn ông nọ cũng từng luyện cổ, theo lý mà nói đã sớm quen với cảnh tượng này thế nhưng lúc này không được mà nhướng mày. Bấy giờ hắn mới phát hiện, tất cả trùng độc Lâm Đạm dẫn đến đều là kiến, không có bất kỳ loại nào khác, điều này sao có thể chứ? Ngửi thấy mùi dẫn trùng tán, mọi chủng loại trùng độc đều sẽ tới mới đúng.
Có điều Lâm Đạm chẳng hề thấy kỳ lạ, chờ bọn chúng cắn xé xong còn lại một con kiến màu đen mới bỏ nó vào trong bình sứ nhỏ, sau đó lại cho vào lò đồng lò một viên thuốc viên. Lần này dẫn tới toàn là rết, luyện thành một con cổ trắng như tuyết.
Cô lại cho vào thêm một viên thuốc viên, dẫn bò cạp ở gần đây tới, luyện thành một con cổ đỏ như máu. Hai lần như thế nữa, luyện thành một con cóc màu vàng và một con nhện màu đỏ, gom đủ năm loại cổ độc.
Đến lúc này, người đàn ông mới nhìn ra một chút manh mối, không khỏi vỗ tay nói: “Thiên tài, đúng là thiên tài! Dẫn trùng tán của em phối không giống cách phối cổ xưa mà còn có thể hấp dẫn tùy chủng loại. Như thế, em muốn luyện cổ gì thì bắt trùng đó, không cần phải đi tìm khắp núi.”
Hai tháng mà có thể hiểu rõ những thứ được truyền lại và tiến tới sáng tạo cổ thuật độc đáo, mặc dù hắn khá xem trọng Lâm Đạm, cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi. Cô nhóc này quá ghê gớm, một khi rời khỏi ngọn núi lớn này, đi ra bên ngoài, nhất định có thể gây lên bão táp.
Vu Diệp Oanh nhìn thấy cảnh tượng hiếm thấy này nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Lâm Đạm rất kỳ lạ và cũng rất mạnh, điều này chỉ khiến cô ta có cảm giác được an toàn hơn, mà không phải trở thành lý do cô ta tránh xa thậm chí rời khỏi Lâm Đạm. Dù Lâm Đạm muốn làm gì, cô ta đều ủng hộ hết.
“Lâm Đạm, tớ có thể xuống chưa?” Vu Diệp Oanh mong chờ hỏi.
“Xuống đây.” Lâm Đạm vẫy tay nói: “Lấy cổ mấy ngày trước tớ đưa cho cậu ra đi.”
“Ừm.” Vu Diệp Oanh vội nhảy xuống bục đá, chạy đến bên cạnh Lâm Đạm, lấy ba bình sứ nhỏ trong ba lô ra đặt ngay ngắn dưới đất.
Lâm Đạm đổ tất cả mấy chục loại cổ trùng vào độc để nguội, sau đó nhỏ máu của mình vào, để chúng nó tiếp tục cắn xé nhau. Thật ra luyện cổ rất đơn giản, nói trắng ra là chọn tốt trong tốt. Để tất cả các loại trùng độc ở cùng một chỗ, để cho bọn chúng cắn xé nhau rồi chọn ra mấy loại mạnh nhất, sau đó lại để bọn chúng phân chia thắng bại. Liên tục tuyển chọn, đào thải, chọn lựa, qua mấy trăm thậm chí mấy ngàn lần cắn xé cuối cùng còn lại một con cổ duy nhất là có thể gọi là cổ vương.
Tuy cổ trùng hiện tại Lâm Đạm muốn luyện không đạt đến cấp bậc cổ vương nhưng cũng không hề kém cạnh. Thời gian hai tháng đối với cô mà nói vẫn là quá ít.
Độc trong suốt từ từ bị máu và mảnh vụn xác của các loại trùng độc làm ô nhiễm, trở nên đục ngầu, không ngừng có tiếng kêu và tiếng cắn xé vang lên làm da đầu người ta tê dại. Qua chừng nửa giờ, trận chiến tàn khốc này mới tuyên bố kết thúc, một con bò cạp năm màu chậm rãi bò ra từ trong độc, cái đuôi chưa đầy nọc độc khẽ đong đưa qua lại, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Trông người đàn ông có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười khẽ, “Cổ ngũ sắc? Lần đầu tiên luyện cổ vương vậy mà em đã luyện ra cổ ngũ sắc?” Hắn tưởng là mình đã đánh giá cao Lâm Đạm, kết quả phát hiện ra vẫn là mình coi thường cô.