Chương 158: Cổ nữ (8)
Cổ có rất nhiều công dụng, có hại người, có cứu người, có đổi vận, có cầu tài… Công dụng mỗi loại cổ có thể đoán dựa vào màu sắc của nó. Ví dụ như Kim Tàm cổ dùng để cầu tài, bề ngoài con cổ này rực rỡ ánh vàng, giống như được tạo ra bằng vàng; cổ dùng để đổi vận phần lớn thân là màu tím, tượng trưng cho điềm lành; cổ dùng để cầu tình duyên là màu hồng nhạt, có hiệu lực mạnh hơn chút tình thì có màu đỏ… Còn cổ ngũ sắc là cổ vương trong cổ vương, vu cổ sư muốn nó làm gì nó cũng làm được, lại ít có khắc tinh. Muốn luyện loại cổ này cũng không hề dễ dàng gì, vu cổ sư có mạnh đi nữa cũng chỉ có thể nhờ vào vận may.
Chỉ hai tháng mà tạo ra được một con cổ vương ngũ sắc, rõ ràng, cho dù là may mắn hay thực lực thì Lâm Đạm đều đứng nhất.
Người đàn ông kề sát khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Đạm, trong mắt có thăm dò, có thưởng thức, còn có một thoáng nóng bỏng. Cô nhóc này thật sự khiến hắn ngạc nhiên, lại một lần nữa cô phá vỡ ấn tượng vốn có của hắn với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm quay đầu đi, không cho người đàn ông kề quá gần, sau đó bắt con bò cạp năm màu lại bỏ vào trong miệng.
Vu Diệp Oanh trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn cô, vài giây sau mới nhào qua, lo lắng nói: “Không thể ăn, sẽ bị độc chết!”
Người đàn ông cũng thở dài nói: “Cổ vương ngũ sắc mà em cũng ăn, thật là phí phạm của trời.”
Lâm Đạm ôm lấy Vu Diệp Oanh, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy, an ủi: “Đừng sợ, tớ không bị độc chết đâu. Cơ thể của tớ rất đặc biệt, chỉ có ăn mấy thứ này mới có cảm giác no.”
Vu Diệp Oanh sờ soạng cô từ trên xuống dưới, thấy cô không sao mệt lả nằm xuống đất.
Hai người ở trong sơn động nghỉ ngơi chốc lát, thấy trời sắp tối mới chặt hai cây gậy gỗ làm gậy dò đường, từ từ đi xuống chân núi. Hơi nước trong rừng rậm bốc hơi lên, sương mù dày đặc khắp nơi che tầm mắt của hai người. Vu Diệp Oanh vội vàng kéo tay Lâm Đạm nhưng lại hoảng hốt phát hiện đối phương biến mất!
“Nhóc con, nghiệp của em tìm tới cửa rồi, cẩn thận đó.” Bỗng nhiên người đàn ông nọ cười khẽ bên tai Lâm Đạm, khiến thần kinh cô mau chóng căng thẳng.
Người đàn ông nọ rất thích cười, hơn nữa tiếng cười cực kỳ êm tai dễ nghe, thường làm lỗ tai Lâm Đạm ngứa ngáy. Nhưng giờ hắn cười kiểu này lại tràn đầy ác ý, hình như đang mong chờ cái gì đó.
Lâm Đạm nhìn xung quanh, đập vào mắt cô chỉ có sương mù dày đặc, không biết từ khi nào Vu Diệp Oanh đã biến mất, mấy cây đung đưa giống như giống như ma quỷ, toát lên điềm xấu. Lâm Đạm ném gậy gỗ xuống, chạy nhanh lên trước nhưng trước sau đều không nhìn thấy thứ được giấu sau màn sương mù dày đặc ấy. Núi rừng yên tĩnh đã biến thành một vực sâu, nuốt chửng cô.
Bỗng nhiên, sau đầu cô truyền đến tiếng xé gió, tuy né kịp nhưng tóc lại bị cắt đứt mấy sợi đung đưa rơi xuống đất. Đột nhiên cô quay đầu lại nhưng phía sau không có ai cả, dường như công kích trí mạng vừa nãy chỉ là ảo giác của cô. Cô lập tức lấy con dao phay ra, hoành trước người, tư thế quyết liều mạng.
“Vô dụng, hi hi hi!” Một giọng nói âm trầm vang lên từ sau lưng cô, cô nhanh chóng quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa dán sát vào khuôn mặt quỷ gần ngay trong gang tấc. Đó là Thạch Quý, sau khi Thạch Quý chết biến thành lệ quỷ, ông ta tới tìm cô báo thù!
Nếu như người bình thường gặp chuyện kiểu này, sợ là đã sớm bị dọa tè ra trong quần, nhưng Lâm Đạm chẳng hề chớp mắt lấy một cái, hung hăng quơ dao chém. Thạch Quý hóa thành đám sương biến mất rồi ngưng tụ lại ở sau lưng cô, vung tay đánh ra một luồng âm khí, hất tung Lâm Đạm. Cô giống như con rối gỗ, bị âm khí của Thạch Quý quét đi, liên tiếp va vào thân cây hoặc vách núi, khoé miệng không ngừng rỉ ra máu.
Quỷ không có hình dạng thực, tấn công bằng vật lý không đả thương được ông ta. Con dao phày trong tay Lâm Đạm có sắc bén hơn nữa, cơ thể cô có mạnh hơn đi nữa thì cũng bó tay với Thạch Quý. Chỉ với mấy phút ngắn ngủi cô đã thương tích đầy mình, hơi thở yếu ớt.
Người đàn ông kia trôi lơ lửng giữa không trung, nhìn một màn này đầy hứng thú, dụ dỗ: “Nhóc con, cho tôi mượn cơ thể dùng một chút tôi sẽ giải quyết phiền phức này cho em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm cắn chặt răng không mở miệng. Cô cực ghét cảm giác bị người khác chèn ép, càng ghét sự bất lực của mình. Nhưng sâu trong đầu cô lại có một giọng nói yếu ớt nói với cô, chỉ cần cô đồng ý thì có thể giết chết ác quỷ này dễ dàng. Còn điều cô phải làm chỉ là mượn sức thánh cổ một chút thôi.
Cô theo phản xạ thúc giục thánh cổ, sau đó cảm thấy một luồng khí nóng rực từ chỗ thánh cổ, cũng chính là bên trong đan điền của cô bộc phát ra, chạy dọc khắp người, nhanh chóng chữa lành các vết thương khắp người. Mắt cô đen nhánh như mực, làn da trắng bệch như tờ giấy, môi lại đỏ tươi ướt át, từ xa nhìn gần lại có chút khiếp người. Móng tay cô mọc dài ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được rồi từ từ nhuộm ánh sáng xanh u tối, móng vừa mỏng vừa sắc như dao thép.
Cô chậm rãi bò dậy, phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt không có khiếp nhược mà chỉ có sự hung ác. Lúc Thạch Quý đánh ra luồng âm khí lần nữa, cô không những không né, ngược lại đón trực diện, năm ngón tay bắt lấy âm khí hung hăng cắm vào giữa trán Thạch Quý.
“Vô dụng, tao là quỷ, mày là người, mày không làm tao bị thương được!” Thạch Quý đắc ý cười, nhưng giây sau lại mở to mắt.
Chỉ thấy Lâm Đạm rút tay ra khỏi giữa trán ông ta, moi ra một hạt châu phát ra ánh sáng màu xám tro. Hiện tại cô mượn sức mạnh của thánh cổ nên đã chuyển sang hình thái nửa người nửa quỷ, hiển nhiên có thể chạm vào âm vật.
Thạch Quý bắt đầu vặn vẹo người, sau đó tan vỡ thành từng mảnh, đau đớn khi linh hồn bị xé rách làm ông ta phải ngửa đầu gào rít như muốn nổi điên.
Lâm Đạm lẳng lặng nhìn ông ta hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, lúc này mới cúi đầu quan sát hạt châu trong lòng bàn tay, sau đó vươn lưỡi liếm cánh môi đỏ thắm. Hạt châu này đang tỏa ra mùi hương thơm ngát như thuốc viên cô dùng để bắt trùng độc, gợi lên cơn thèm ăn của cô.
Người đàn ông nọ bay từ trên không xuống, khẽ cười nói: “Đây là hồn châu, chỉ có lệ quỷ đạo hạnh cao mới có thể ngưng kết được. Có lẽ Thạch Quý hút mười tám linh hồn quỷ oán bị ông ta giết chết mới mạnh được thế này.”
Đạo hạnh cao tương đương thừa năng lượng… Nghĩ thế, Lâm Đạm không do dự nữa, lập tức nuốt hồn châu xuống. Đồ chơi này vừa vào miệng là hóa thành chất lỏng lạnh lẽo rồi trôi xuống bụng, bởi vì lúc đánh nhau Lâm Đạm dùng sức mạnh của thánh cổ, con bò cạp năm màu lúc trước đã bị thánh cổ hấp thu hầu như không còn từ lâu, lúc này cực kỳ đói bụng, hồn châu kịp thời làm giảm bớt cơn đói, năng lượng này thậm chí còn hơn cổ vương nhiều, đủ để Lâm Đạm chống đỡ một thời gian.
Tình cờ tìm được thức ăn mới, khuôn mặt vô cảm trước giờ của Lâm Đạm thế mà nở một nụ cười nhạt.
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô sáng quắc, khẽ cười nói: “Ăn ngon không?”
Lâm Đạm không xem như không nhìn thấy hắn như trước, ngược lại nhìn thẳng hắn, nói: “Anh cũng là ác quỷ, hơn nữa đạo hạnh còn cao hơn Thạch Quý, hẳn là anh cũng có hồn châu.”
Người đàn ông ngẩn người, sau đó mỉm cười: “Không sai, tôi cũng có hồn châu.” Đột nhiên hắn kề sát vào Lâm Đạm, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, nói bằng giọng trầm khàn: “Em muốn ăn tôi?”
Mặt người đàn ông tuấn tú mặt gần trong gang tấc, hô hấp Lâm Đạm không loạn chút nào. Cô yên lặng đánh giá hắn một lát, gật đầu nói: “Một ngày nào đó tôi sẽ ăn anh.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo, hoàn toàn không nhận ra lời mình nói ngầm chứa ý nghĩa khác. Người đàn ông lại bị cô chọc cười, hai tay vuốt ve mái tóc mượt mà của cô, sau đó giữ ót cô, gằn từng chữ: “Được, tôi chờ em.”
Quả nhiên lần trước hắn không nghĩ sai, nếu Lâm Đạm sống cùng thời đại với hắn, chắc chắn có thể trở thành đối thủ của hắn. Bây giờ cô còn non mà đã mài nanh vuốt sắc bén, chuẩn bị đại khai sát giới.
“Nhóc con, thật sự càng ngày tôi càng thích em…” Người đàn ông than nhẹ bên tai Lâm Đạm giống như tình nhân, sau đó biến mất không thấy đâu. Cùng lúc đó, sương mù dày đặc cũng nhanh chóng tan đi, trả lại nguyên trạng của rừng rậm, Vu Diệp Oanh đứng ở cách đó không xa, lo lắng gọi tên Lâm Đạm, trong giọng lộ ra sự sợ hãi, nhưng không tuyệt vọng.
Cô ta dùng gậy gộc đập vào cây cối xung quanh, muốn nhanh tìm thấy Lâm Đạm, khuôn mặt nhỏ lanh lợi đã bị lệ khí che kín. Lâm Đạm không nghi ngờ gì, nếu giờ Vu Diệp Oanh gặp một người xa lạ chắc sẽ nhào qua không chút do dự, xé xác đối phương. Khi một người kìm nén đến cực điểm phát điên lên sẽ hung bạo không tưởng tượng nổi.
“Diệp Oanh, tớ ở đây.” Lâm Đạm hô một tiếng, Vu Diệp Oanh đang cáu kỉnh lập tức bình tĩnh, từ từ quay đầu lại.
“Lâm Đạm, cậu không sao chứ?” Cô ta chạy bước nhỏ đến bên cạnh Lâm Đạm, đôi mắt đỏ rực giống như một con thỏ vô hại, khuôn mặt tràn ngập sự giận dữ được thay thế bằng lo lắng và quan tâm.
“Tớ không sao, bị quỷ chặn đường mà thôi.” Lâm Đạm ngồi sụp xuống, điềm tĩnh nói: “Lên đây tớ cõng cậu, như vậy mới đi nhanh được cũng không cần lo lắng sẽ bị lạc nữa.”
Nghe thế, Vu Diệp Oanh lập tức leo lên lưng cô, khóe miệng giương cao, trông rất vui vẻ.
---
Lâm Đạm vừa bắt trùng luyện cổ vừa chữa bệnh cho hai người con ghẻ, hai tháng nhanh chóng trôi qua. Chân gãy của Chu Nam đã lành, bệnh kín của Vu Diệp Oanh cũng khỏi hẳn, trùng hợp cả hai người đều là người Hải Thành, có thể kết bạn với nhau.
Vốn Lâm Đạm định tiễn hai người đi để chuyên tâm luyện cổ, nhưng dẫn trùng tán cô phát minh quá mạnh. Trùng độc trong phạm vi trăm dặm đều bị hấp dẫn đến, nếu cô không đi nơi khác nơi này cũng không còn trùng, sợ là mấy năm sau sẽ biến thành đất đá cằn cỗi. Ngược lại, thế giới ngoài núi cực kỳ rộng lớn, cô có thể mở mang tầm mắt và đổi thức ăn, sao cô không thử ra ngoài nhìn xem?
Nghĩ vậy, Lâm Đạm quyết định cùng Chu Nam và Vu Diệp Oanh đến Hải Thành mở mang đầu óc rồi lại tìm một chỗ trong rừng bắt trùng.
Vu Diệp Oanh kéo góc áo cô nói: “Lâm Đạm, thật ra trùng độc không chỉ có ở trong rừng mà ở thành thị cũng có. Những bãi rác to có thể có hàng ngàn hàng vạn trùng độc, nhờ ăn hóa chất lớn lên, độc tính còn mạnh hơn trùng độc trong rừng. Cậu gặp rồi sẽ biết.”
Mắt Lâm Đạm bừng sáng, thái độ càng thêm kiên quyết: “Tốt lắm, tớ đi cùng hai người.”
Vu Diệp Oanh lập tức cười rộ lên, ôm cánh tay cô cọ cọ.
Khóe miệng Chu Nam giật giật, chợt không còn gì để nói. Lâm Đạm là người thẳng tính, có gì nói đó, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Vu Diệp Oanh thì trưởng thành rất nhanh, từ sợ hãi và bài xích hắn đã từ từ phát triển thành nhìn cậu ta bằng ánh mắt nhìn vật chết. Nếu không có Lâm Đạm ở bên cạnh, Chu Nam không chút nghi ngờ rằng Vu Diệp Oanh sẽ cầm dao làm thịt mình.
Không biết Lâm Đạm có biết hay không, khi cô luyện cổ, cô gái người bên cạnh cô cũng dần dần biến thành cổ độc.