Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 161: Cổ nữ (11)
 
Lâm Đạm dẫn Vu Diệp Oanh trở lại phòng học. Cô bước không nhanh không chậm đi qua lối nhỏ quay lại chỗ ngồi của mình, bạn học hai bên đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Eo cô rất nhỏ, lúc đi bất giác đong đưa qua lại, mái tóc mềm mại xoã tung giống như rong biển, vẻ đẹp này không thể dùng lời để diễn tả. 

Cao Thư Khải vò đầu, hình như có chút bực dọc, chốc chốc nhìn Lâm Đạm, muốn nói lại thôi, chốc lát lại nắm chặt tay thành nắm đấm nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang đấu tranh cái gì. Mã Duệ ngồi cách cậu ta không xa, nhìn chằm chằm Lâm Đạm, ánh mắt tràn đầy chiếm đoạt.

Mấy nữ sinh tụ tập lại nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có mấy câu “Thật hả, không biết tự ái” vang lên, ánh mắt luôn về phía hàng cuối. Từ Hân và Hoàng Toàn bị vây quanh trong đám người, cũng không biết hai người nói gì mà trông mọi người đều rất hoảng hốt, sau đó che miệng lại, mặt đầy khinh bỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Đạm không để ý tới đám người nọ, trước giờ cô đều áp dụng thái độ không nghe không thấy, mỗi ngày tan học bọn họ nói chuyện gì, cô chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, có điều hôm nay để tâm xíu nghe được một ít mới biết thì ra mình là nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ.

Lâm Đạm mở lòng bàn tay ra, mỉm cười không rõ có ý gì.

Vu Diệp Oanh nhìn chằm chằm đám muỗi nhỏ xíu trong lòng bàn tay cô, tò mò hỏi: “Lâm Đạm, đây là cổ gì?”

Lâm Đạm không trả lời mà dựng thẳng ngón trỏ lên làm động tác suỵt bên môi.

Vu Diệp Oanh vội che miệng lại, trong mắt chứa ý cười.

Đám muỗi bay vo ve trên đầu mọi người, chui vào lỗ tai mấy nữ sinh đang trò chuyện hăng say. Mấy nữ sinh không có chút cảm giác nào, vẫn thoải mái trò chuyện như cũ, nói được một lúc lại cười rộ lên, giọng điệu mang đầy ác ý. Mang đau khổ của người khác ra làm đề tài câu chuyện cho chính mình, thậm chí là bịa đặt để bôi nhọ người khác, dường như đó đã trở thành thú vui trong cuộc sống của họ.

Mắt thấy cổ đã vào ký chủ, Lâm Đạm mới không nhanh không chậm đứng lên, đi đến bàn học Từ Hân, hỏi: “Các cậu đang nói chuyện gì vậy?”

Từ Hân định nói “Không có gì”, thế nhưng lúc mở miệng thì biến thành: “Nói về việc cậu làm điếm.”

“Tôi làm điếm hồi nào sao tôi không biết? Khi tôi đưa Diệp Oanh về gia đã nói rõ với các cậu rồi, ba năm qua cậu ấy vẫn luôn sống ở trong Miêu trại, bọn tôi cực kỳ trong sạch, rõ như ban ngày, tại sao mọi người đồn nhảm về bọn tôi? Năm đó cậu ấy không trở về là do mất trí nhớ chứ không phải không có mặt mũi về như cậu nói.” Lâm Đạm bình tĩnh nói.

Từ Hân định nói là mình không bịa đặt, lúc thốt ra lại biến thành: “Tôi bịa đặt về các cậu đó thì sao? Vu Diệp Oanh chết ở bên ngoài thì tốt biết mấy, sao cứ phải về? Nhà tôi là để dành cho tôi và em trai tôi, không có phần cậu ta! Thế mà cậu ta dám tìm luật sư tố cáo chúng tôi, làm cả nhà tôi phải cho cô ta phí nuôi dưỡng, mặt cậu ta quá dày rồi! Cha tôi nói, nếu nhà tôi phải đưa phí nuôi dưỡng cho cậu ta thì tôi sẽ không có tiền tiêu vặt, so với để cậu ta trở về cướp đồ của mình, chi bằng tôi ép chết cậu ta trước! Mười ba tuổi đã bỏ trốn với người khác, đúng là không biết xấu hổ, cậu ta nên chết đi!”

Lâm Đạm nhíu mày, cô không ngờ một cô gái mới vừa tròn mười sáu tuổi đã có thể nói ra những lời ngoan độc như thế.
 
Những nữ sinh đứng xung quanh đều đơ ra, có người tỏ vẻ phấn khởi, có người tỏ vẻ buồn nôn. Lúc bàn tán về người khác, các cô không có mục đích gì, chỉ muốn thỏa mãn tâm lý tám nhảm và tò mò. Nhưng nghe Từ Hân bộc bạch, các cô mới nhận ra, thì ra lòng người có thể hiểm ác đến mức này.

Đám nữ sinh từ từ lui về phía sau, không tự giác mà tránh xa Từ Hân ra.

Ngược lại Lâm Đạm nhìn sang Hoàng Toàn, hỏi: “Có phải Vu Diệp Oanh bỏ trốn với người khác hay không, chuyện này hẳn là cậu rõ nhất nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoàng Toàn định nói “Liên quan gì tới tớ, tớ không biết”, vậy nhưng miệng thì thẳng thắn thừa nhận: “Vu Diệp Oanh không có bỏ trốn với người khác, năm đó là tớ muốn đi gặp bạn trên mạng nên mới bỏ lại cậu ấy một mình trên núi, lúc tớ đi tìm cậu ấy thì cậu ấy đã biến mất. Cha mẹ tớ rất nghiêm khắc, nếu biết tớ ra ngoài gặp bạn trên mạng và lạc mất Vu Diệp Oanh chắc chắn sẽ đánh chết tớ! Tớ cũng không còn cách nào khác mới lừa bọn họ nói Vu Diệp Oanh bỏ trốn với người khác. Mấy năm nay tớ cũng rất áy náy, tớ thật sự xin lỗi!”

Vừa nói dứt lời Hoàng Toàn òa khóc, trông hết sức đáng thương.

Các bạn học xung quanh đều nhìn cô ta bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Lâm Đạm chậm rãi nói: “Cậu xin lỗi mà đi bịa đặt về Diệp Oanh khắp nơi?”

Hoàng Toàn lắc đầu, oan ức nói: “Tớ cũng không muốn làm vậy, nhưng cậu ấy trở lại thì lời nói dối của tớ sẽ bị lộ, vì tiên hạ thủ vi cường*, tớ chỉ có thể bịa đặt về cậu ấy, ép cậu ấy rời đi. Cậu ấy đi rồi, những việc năm ấy tớ làm sẽ không ai biết được. Tớ biết thế là sai nhưng tớ không thể để cậu ấy quay về, thật sự xin lỗi.”
 
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế.
 
Lâm Đạm bóc trần nói: “Biết rõ mình có lỗi với cậu ấy nhưng vẫn làm tổn thương người ta, suy cho cùng thì là vì giữ lợi ích cho mình mà thôi. Có người bạn như cậu là xui xẻo của Diệp Oanh.”
 
Bạn học xung quanh đều đồng loạt lùi xa hơn nữa giống như là Từ Hân và Hoàng Toàn là tai họa ghê gớm. Hai người họ đều vì lợi ích của mình mà đẩy mũi dao trên người mình sang người khác, làm bạn với bọn họ chẳng khác gì nhảy vào hố lửa! Vu Diệp Oanh cũng quá thảm rồi, bị Hoàng Toàn hố xong lại bị Từ Hân hố, hai người họ đây là muốn hố chết Vu Diệp Oanh mà!

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại đó, Lâm Đạm nhìn sang Từ Hân lần nữa, nói: “Bịa đặt về người khác đúng lý hợp tình và thuần thục như thế, chắc là làm không ít chuyện tương tự rồi?”

Tôi không có! Từ Hân định phản bác nhưng miệng lại không nói theo ý mình: “Đúng là không ít, thế thì sao? Tôi cũng không có giết người! Lúc trước giáo viên thể dục bắt bọn tôi chạy 800m, tôi không kiên nhẫn chạy nổi nên tố cáo ông quấy rối tình dục, sau đó ông bị trường học đuổi việc, còn bồi thường cho cha tôi 30 vạn, cuối cùng ông ta nghĩ không thông liền nhảy lầu tự sát. Ông ta muốn chết đó là chuyện của ông ấy, liên quan gì đến tôi? Nếu bịa đặt có thể mang đến lợi ích cho mình, tại sao tôikhông bịa đặt? Tôi có thể ép chết ông ta thì cũng có thể ép chết Vu Diệp Oanh, Vu Diệp Oanh, cô chờ đó!”

Từ Hân quay đầu lại nhìn Vu Diệp Oanh, vẻ mặt cực gì dữ tợn. Mắt Vu Diệp Oanh đỏ lên, rụt cổ lại, dáng vẻ bị dọa sợ.

Lớp học lập tức vỡ oà, đa số trong bọn họ đều chưa từng thấy sự tàn khốc của xã hội nên không biết lòng người hiểm ác. Có điều biểu hiện của Từ Hân và Hoàng Toàn hôm nay đã mang đến cho bọn họ một giờ học sinh động.

“Thật là độc ác! Vì lợi ích của mình mà chuyện gì hai người họ cũng làm được!”

“Bức chết thầy giáo, chẳng lẽ cậu không cảm thấy áy náy chút nào ư? Sao cậu có thể nói một cách thoải mái không biết xấu hổ như thế?”

“Bởi vì cậu ấy không có một chút đạo đức và giới hạn nào! Tớ đã quay video lại, tớ muốn cho bọn họ sáng nhất trong trang web trường! Tớ cũng học ở trung học Thự Quang, tớ có biết thầy giáo đó, con người thầy ấy rất tốt, lúc tớ ngã bị thương là do thầy ấy cõng tớ đi bệnh viện. Lúc trước tới vẫn luôn không thể tin được thầy ấy làm ra chuyện này, giờ xem ra đúng là thầy ấy bị oan.”

Mọi người cậu một câu tớ một câu tàn bán sôi nổi, trong những tiếng bàn tán vẻ mặt đắc ý của Từ Hân dần dần trở thành hoảng loạn. Cô ta vò tóc mình, dường như không tin được những lời vừa rồi là do mình nói ra, làm sao cô ta có thể nói vậy được?
 
Lâm Đạm liến nhìn Từ Hân liếc một cái thật sâu, sau đó quay về chỗ ngồi của mình. Vu Diệp Oanh lập tức ôm lấy cánh tay Lâm Đạm, cọ cọ trên vai cô.

Từ Hân ngồi tại chỗ như người mất hồn, cô bạn ngồi cùng bàn ghé người lại gần, lắp bắp nói: “Tiểu Hân, chuyện cậu vừa nói không phải thật đâu đúng không? Tớ biết cậu không phải người như thế mà.” Do vì quá mập nên trong lớp học không ai chịu làm bạn với cô gái này, chỉ có Từ Hân là chịu chơi với cô nên cô bạn này mới tin tưởng đối phương như thế.

Từ Hân định cứu vớt chút danh dự nhưng mở miệng ra lại biến thành chửi rủa: “Con mập chết tiệt, cậu cút ngay cho tôi, tôi nhìn thấy cái khuôn mặt đầy mỡ của cậu là cảm thấy tởm! Nếu không phải nhà cậu có tiền, sẵn sàng mua đồ cho tôi, mời tôi ăn cơm, cậu cho rằng tôi sẽ chơi với cậu à? Chuyện cậu thích Chu Nam là do tôi nói ra ngoài đấy, tôi muốn làm cậu xấu mặt.”

Nữ sinh ngớ người ra, vẻ mặt không thể nào tin nổi sự thật này.

“Mẹ nó, loại người thế này thật ghê gớm! Tại sao các bạn nữ đều thích làm bạn với cậu ta nhỉ?” Nam sinh nhìn đủ sự ác độc của Từ Hân nói.

“Thật là khủng khiếp, sau này tớ cũng không dám tin ai hết!” Mấy nữ sinh chơi thân với Từ Hân và Hoàng Toàn thiếu chút nữa bật khóc. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh bên cạnh mình ẩn núp hai con rắn độc như vậy, các cô cảm thấy không rét mà run.

Đến khi tiếng chuông vào học vang lên nữ sinh mập mạp mới hoàn hồn lại, hốc mắt đỏ rực, dường như đang kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng.

Cô giáo nhìn cô ta một cái, cũng không hỏi nhiều. Dù sao cô ta cũng hay bị bạn học bắt nạt thành thói quen.

Tiết học này không có ai nghiêm túc nghe giảng, ánh mắt của mọi người đều không tự giác dừng trên người Từ Hân và Hoàng Toàn, ánh mắt cực kỳ ghét bỏ hoặc khinh thường. Hai người họ khiến cho người khác khổ sở, thế nào cũng có một ngày bị quả báo.

Có điều chuyện này còn kéo dài chứ chưa kết thúc tại đây.

Sau khi tan học, chủ nhiệm lớp xụ mặt đi tới, gọi Hoàng Toàn ra ngoài nói chuyện trước rồi sau đó lại gọi Từ Hân ra ngoài. Chuyện hai người các cô bộc bạch đã lan tràn khắp trang web trường. Thầy giáo quản lý internet phát hiện ra chuyện này đầu tiên, sau đó thông báo cho lãnh đạo. Mọi người đều làm việc trong hệ thống giáo dục nên tất nhiên rất đồng cảm với thầy giáo thể dục “Sợ tội tự sát” kia. Thầy ấy chẳng làm sai chuyện gì nhưng lại vì lời nói dối của học sinh mà mất mạng. Thầy ấy luôn tận tụy vì học sinh, vậy mà học sinh báo đáp cho thầy ấy cái gì?

Chuyện thầy ấy nhảy lầu tự sát được truyền thông đưa tin, hằng ngày người nhà của thầy ấy đều sống trong những tiếng chửi rủa, chỉ có chút tiền gửi tiết kiệm cũng bồi cho cha Từ Hân, giờ cũng đã bán nhà đi chuẩn bị dọn đi nơi khác, còn Từ Hân vì là trẻ vị thành niên nên được bảo vệ rất tốt. Cục giáo dục năm lần bảy lượt lấy thầy giáo nọ làm trọng điểm triển khai  các cuộc “Vận động” nhằm  ngăn những chuyện tương tự xảy ra nhưng hóa ra hết thảy đều là bêu xấu.

Mọi người hay nói môi hở răng lạnh, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Thấy Từ Hân kiêu ngạo nói như thế làm liên tưởng đến cảnh cửa nát nhà tan của thầy giáo kia, các giáo viên trong Hải Thành rùng cả mình. Mấy đứa trẻ độc ác đội lốt thiên thần còn đáng sợ hơn cả người trưởng thành.

Vì giữ gìn danh dự trường học, có vẻ như ban lãnh đạo muốn ém chuyện này xuống, thầy giáo quản lý trang web trường cũng đã lặng lẽ lưu video lại gửi cho người nhà thầy giáo thể dục.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui