Chương 162: Cổ nữ (12)
Sau khi Hoàng Toàn nói chuyện với chủ nhiệm xong thì ghé vào trên bàn nức nở, trông rất đáng thương. Mọi người không những không thông cảm với cô ta ngược lại còn nhìn nhau nói bằng khẩu hình miệng: “Xứng đáng!”
“Vu Diệp Oanh, Lâm Đạm, bọn tớ trách nhầm các cậu rồi, bọn tớ không nên loan truyền tin đồn về các cậu, xin lỗi nhé.” Có vài nữ sinh ở hàng sau nhỏ giọng xin lỗi Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh xin lỗi.
Lâm Đạm thờ ơ nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của các cậu.” Sau đó mở lòng bàn tay ra, lặng lẽ thu mấy con muỗi về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Diệp Oanh thì trốn sau lưng cô, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong veo.
Ánh mắt sợ hãi của Vu Diệp Oanh giống như những con động vật nhỏ càng làm mấy bạn học cảm thấy áy náy hơn, cũng hết sức rõ ràng ý thức rằng —— người đơn thuần như vậy sao có thể làm những việc đáng sợ như thế? Lúc trước các cô mù rồi mới tin Hoàng Toàn và Từ Hân. Lòng dạ hai người kia quá ác độc, sau này phải tránh xa hai người họ ra xa một chút, bằng không một lúc nào đó bị họ hại cũng không biết.
Người xin lỗi hết người này đi đến người khác tới, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh đã dịu đi, duy chỉ có Mã Duệ là đánh giá dáng người quyến rũ của Lâm Đạm từ đầu đến chân bằng ánh mắt dâm tà.
Dường như Lâm Đạm cảm giác được nên lướt nhìn qua, Mã Duệ không kịp có phản ứng, mà Cao Thư Khải ngồi giữa bọn họ đã kịch liệt ho khan, thoáng cái khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Cậu ta vội vùi đầu vào khuỷu tay, cố gắng nhịn cơn ho khan xuống nhưng người vẫn run rẩy.
Đàn em cậu ta lập tức xúm qua ân cần hỏi han, làm lớp học sôi nổi lên.
Ngải Vũ đáng yêu ngồi bên cạnh Cao Thư Khải đang nhẹ nhàng vỗ lưng cậu ta, trêu: “Chẳng lẽ cậu bị sặc nước bọt à? Sao thế, lại gặp quỷ?”
“Cậu mới gặp quỷ!” Cao Thư Khải ngẩng đầu bác bỏ, phát hiện Lâm Đạm vẫn còn đang nhìn bên này, lại vội vàng chôn đầu xuống. Có trời biết, lúc đôi mắt hẹp dài của Lâm Đạm lướt qua đây, thần thái đó có bao nhiêu đẹp, lại có bao nhiêu hấp dẫn.
Ngải Vũ che miệng cười khẽ hai tiếng, sau đó nhìn sang Lâm Đạm, ánh mắt thăm dò và nghi hoặc.
Chu Nam quay đầu lại, chắc chắn nói: “Cậu hạ cổ bọn họ?”
“Cổ nói thật, đời này hai người họ chỉ có thể nói thật không thể nói dối.” Lâm Đạm nghiêm túc lật sách sinh vật đọc, không còn hứng thú với chuyện về Hoàng Toàn và Từ Hân.
Chu Nam gật đầu, không hỏi nữa.
Ngoài hành lang, chủ nhiệm lớp vẫn còn đang nói chuyện với Từ Hân. Vẻ mặt của Từ Hân hết sức lo lắng, miệng vẫn luôn run rẩy nhưng tốc độ nói chuyện không chậm chút nào, cô giáo hỏi cái gì, cô ta đều đáp ngay. Sắc mặt chủ nhiệm lớp càng ngày càng khó coi, lấy di động ra định gọi cho cha mẹ cô ta.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên gầy gò, khuôn mặt tiều tụy vọt đến, không nói gì đã nắm đầu Từ Hân, đập người cô ta vào chân tường. Từ Hân bị đập đến liên tục hét lên thảm thiết, hô cứu mạng. Chủ nhiệm lớp vội qua cản, một người đàn ông cao to ở phía sau người phụ nữ lại nhào lên, hùng hổ nói: “Đồ súc vật này, hại chết anh tôi, còn lấy tiền bồi thường của chị dâu tôi! Hôm nay ông đây phải đánh chết mày, để tránh sau này mày lại đi gây họa cho người khác! Trường học không dạy được mày, cha mẹ mày cũng không dạy được mày thì để ông đây dạy mày làm người!”
Các bạn học trong lớp phấn khởi bổ nhào đến cửa sổ xem kịch vui, mấy lớp học khác cùng tầng cũng ồn ào xem náo nhiệt, đến cả giáo viên cũng không dạy học được nữa vội bỏ thước dạy học xuống ra người khuyên can.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng đánh, có chuyện gì thì gọi cha mẹ em nó tới nói chuyện. Hai người đánh chết em nó rồi cũng phải ngồi tù, như vậy đáng không? Chị dâu, tôi biết nhà chị còn có đứa nhóc sáu tuổi, một mình chị nuôi cháu không dễ dàng gì, chị không thể vì một kẻ cặn bã mà hủy hoại tuổi già của mình và đứa nhỏ!” Một giáo viên cao giọng khuyên giải, câu từ tràn ngập sự khinh thường đối với Từ Hân.
Người phụ nữ trung niên bình tĩnh lại, vội bảo em chồng dừng tay.
Đầu tóc Từ Hân rối bời, bị dọa sợ tới mặt toàn nước mắt và nước mũi. Bạo lực lời nói thật đáng sợ, điều này cô ta đã biết rõ từ lâu nhưng cô ta lại không biết, khi người khác chọn dùng bạo lực với cô ta thì cô ta chẳng có con đường sống nào.
Từ Hân gấp gáp trốn sau lưng chủ nhiệm lớp, có điều cô ta không nhận ra trên mặt đối phương thoáng hiện lên sự ghê tởm. Chỉ vì thầy thể dục bắt cô ta chạy thêm mấy trăm mét mà cô ta có thể dùng lời nói để ép chết người khác, chỉ vì thiếu chút tiền tiêu vặt mà cô ta định dùng cách giống thế hãm hại Vu Diệp Oanh, người như vậy thật là đáng sợ. Nếu một ngày nào đó, cô ta bị giáo viên phê bình mấy câu, có phải cô ta lại dùng trò cũ hay không? Người như thế ai chịu dạy? Ai dám dạy?
Chủ nhiệm lớp cảm thấy người trốn sau lưng mình không phải con người mà là một con rắn độc, nhưng chủ nhiệm lớp không thể không gánh vác chức trách giáo viên, bảo vệ học sinh của mình.
Lãnh đạo trường nghe tin, muốn đưa hai bên vào văn phòng giải quyết.
Người phụ nữ trung niên hét khản cả giọng: “Tôi nói cho các người biết, các người đừng mong ém chuyện này xuống! Tôi đã báo với đài truyền hình, bọn họ sẽ cho phóng viên tới phỏng vấn nhanh thôi. Lão Lý chết quá oan, không ai chịu tin ông cả, cũng không có đồng nghiệp nào chịu lên tiếng vì ông! Tôi vẫn luôn tin tưởng ông là người tốt, ông ấy không có lỗi với tôi và đứa nhỏ này, tôi phải lấy lại công bằng cho ông ấy!”
Mặt lãnh đạo trường tái mét, tất cả những gì nghĩ sẵn trong đầu đều không dùng được.
Từ Hân sợ tới mức run lẩy bẩy, cuối cùng cũng ý thức được mình chọc phải phiền phức cỡ nào. Cô ta định chạy nhưng bị người phụ nữ trung niên và người đàn ông cao to cản lại không cho cô ta có cơ hội thoát thân, dáng vẻ cũng không có ý định sẽ thương lượng giải quyết trong êm đẹp.
Trong hành lang cãi cọ ồn ào, người cha già và người mẹ già của thầy giáo thể dục không được nhanh nhẹn, đến chậm một bước, vất vả chen lên trước, giơ gậy chống lên muốn đánh Từ Hân. Từ Hân nắm chặt áo chủ nhiệm lớp, đẩy cô chủ nhiệm tới lui làn tấm chắn, hại cho chủ nhiệm lớp bị đánh đến u đầu.
Thấy Từ Hân lợi dụng người khác bất chấp tốt xấu, bản thân mình lại làm ra vẻ đáng thương, đừng nói là chủ nhiệm lớp tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ngay cả lãnh đạo trường cũng có chút muốn mặc kệ cô ta.
Cha cô ta và mẹ Vu Diệp Oanh gần như là đến cùng lúc với phóng viên đài truyền hình, thấy hai bên đánh nhau, phóng viên không những không khuyên can mà còn khiêng camera lên bắt đầu quay phim.
Cha Từ không hề nghe giải thích mà nhào vào đấm đánh hai người già, vẻ mặt cực kỳ hung ác. Mẹ Vu vẫn còn chút lý trí hỏi một câu mang tính tượng trưng: “Tiểu Hân, sao con có thể làm như thế, mau xin lỗi họ đi!”
“Cha tôi còn chưa nói là tôi làm sai, bà là ai hả, đến lượt bà tới bảo tôi xin lỗi ư?” Từ Hân khinh thường nói: “Nếu không phải thấy nhà bà sắp bị phá bỏ và di dời thì bà nghĩ rằng cha tôi sẽ kết hôn với bà chắc? Cha tôi đã sang tên bất động sản của bà sang tên em trai rồi, ông ấy ly hôn với bà rồi giành lấy quyền giám hộ là bà phải cút ngay rồi! Tiền bồi thường bà đừng mơ tưởng tới một đồng bạc nào, mẹ tôi đã từ Quảng Đông trở lại, sớm muộn gì cũng sẽ tái hôn với cha tôi.”
Thoáng chốc đầu óc mẹ Vu quay cuồng, cha Từ thì hết sức hoảng hốt, sau đó lại làm dữ lên. Dù sao thì bất động sản đã được sang tên, ông ta không có gì phải sợ.
Người xung quanh ồn ào lên, cuối cùng cũng hiểu câu nói này có đạo lý cỡ nào —— Sau lưng mỗi một đứa trẻ đầu gấu đều có một đôi phụ huynh đầu gấu. Nếu lời nói và việc làm của cha Từ đều mẫu mực thì Từ Hân có thể lớn lên thành dáng vẻ hiện tại không?
Phóng viên hết sức hăng hái, nhắm ngay hai cha con họ điên cuồng chụp.
Mẹ Vu không dám tin nói: “Con nói thật không? Từ Trình, ông vẫn luôn gạt tôi?”
Cha Từ chẳng buồn trả lời bà, kéo con gái qua, cười lạnh nói: “Chúng ta đi! Đâu phải đích thân con giết người đâu, bọn họ làm sao bắt con được? Có chút chuyện nhỏ đã nghĩ quẩn nhảy lầu, chẳng đáng mặt đàn ông.”
Người xung quanh không thể tin được bọn họ có thể vô sỉ đến mức này, trong lúc tất cả mọi người đang ngây ra đã để bọn họ chạy mất.
Mẹ Vu đang kinh hồn bạt vía lập tức bị đám người vây lấy, níu kéo phỏng vấn. Bà chen qua đám người, nhìn thấy con gái mình qua khung cửa sổ, yên lặng đối mặt với Vu Diệp Oanh, thoáng chốc nước mắt chảy xuống. Bà chăm sóc con gái người ta từng li từng tí, còn con gái mình lưu lạc ở bên ngoài thì chẳng ngó ngàng gì tới. Cuối cùng bà nhận được gì? Không có nhà, không có chồng, đến con cũng không, bà còn dư lại cái gì?
Vu Diệp Oanh thu tầm mắt lại, quay đầu đi, mỉm cười ngọt ngào với Lâm Đạm.
Lâm Đạm vẫn đang nghiêm túc đọc sách, không hề chú ý đến những chuyện bên ngoài. Lúc chiều tan học, chủ nhiệm lớp mới đi vào lớp với vẻ mặt mệt mỏi, trong tay cầm một xấp tài liệu, chậm rãi nói: “Chuyện sáng hôm nay, tôi đã điều tra rõ ràng, là do bạn học Từ Hân và bạn học Hoàng Toàn bịa đặt hãm hại bạn học Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh. Bây giờ, trường đã đưa ra hình phạt cho hai em ấy, Từ Hân bị đuổi học còn Hoàng Toàn thì bị ghi lỗi nghiêm trọng, ở lại quản giáo và viết thư xin lỗi dán trên bảng thông báo. Như vậy ổn rồi chứ?”
Hoàng Toàn gục đầu xuống lau nước mắt, chẳng dám nói lời nào.
Từ đầu đến cuối Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh giữ im lặng.
Chủ nhiệm lớp thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Đối với những lời đồn, tôi muốn làm rõ một chút. Quả thật Lâm Đạm là cô nhi nhưng em ấy không có làm chuyện gì trái pháp luật cả. Em ấy đến từ một Miêu trại nhỏ ở Ba Thục, trước đây sống nhờ vào học bổng hộ nghèo, sau được một người tốt giúp đỡ mới chuyển trường đến trường trung học Hải Thành. Sau khi nhập học, em ấy có làm đơn xin học bổng, hơn nữa đã được lãnh đạo trường phê duyệt. Sinh hoạt của em ấy là do chính phủ giúp đỡ, nguồn gốc cực kỳ rõ ràng. Lúc ở Miêu trại, em ấy vừa đi học vừa trồng trọt, cuộc sống nghèo khó các em khó mà tưởng tượng được, xin các em đừng nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét con người ai đó. Trên thực tế, bạn học Lâm Đạm hết sức hiền lành, hoàn cảnh khó khăn như thế mà còn cứu bạn học Vu Diệp Oanh thiếu chút nữa bị bắt cóc. Chúng ta phải học hỏi tinh thần thích giúp đỡ mọi người của bạn ấy chứ đừng ác ý phỏng đoán quá khứ của bạn ấy.”
Chủ nhiệm lớp đưa tài liệu cho Lâm Đạm, mỉm cười nói: “Bạn học Lâm Đạm, đây là tài liệu học bổng, em cất cẩn thận. Sau này có khó khăn gì cứ nói, giáo viên và bạn học sẽ cố hết sức giúp đỡ em.”
“Cảm ơn cô, cảm ơn các bạn.” Lâm Đạm khom lưng 90 độ, thái độ vô cùng chân thành.
Chủ nhiệm lớp cảm thấy rất vui, các bạn học thì nhiệt liệt vỗ tay, ai cũng kinh ngạc và nể phục. Nhìn bề ngoài, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Đạm đến từ vùng núi. Nhìn cô yếu đuối như vậy, giống như là đóa hoa được người ta chăm chút nuôi dưỡng trong nhà kính.
Cao Thư Khải ngơ ngác nhìn Lâm Đạm, tay trái không ngừng gõ mặt bàn, tay phải thỉnh thoảng xoa ngực, cảm thấy trong lòng tràn đầy phiền muộn. Giáo viên nói rõ hoàn cảnh của Lâm Đạm ra trước mặt các bạn học như thế là tốt ư? Cô giáo có suy nghĩ đến lòng tự ái của Lâm Đạm không?
Mã Duệ rũ mí mắt, không im lặng trầm ngâm: “Người nhà quê, cô nhóc nghèo? Như vậy chẳng phải là càng dễ ra tay sao?”
Sau khi tan học, Lâm Đạm đưa Vu Diệp Oanh tránh khỏi đám người, đi ra ngoài bằng cửa sau trường học. Ngải Vũ nhanh chân đuổi theo, nghiêm túc nói: “Những chuyện kia là do cậu giở trò đúng không? Đây là trường học, cậu không được làm bậy!”