Chương 163: Cổ nữ (13)
Lâm Đạm mặt không biến sắc nhìn Ngải Vũ, nói thẳng: “Là tôi làm, cậu muốn gì?”
“Trường học là nơi học tập, không cho phép cậu làm bậy! Người trong Huyền môn như chúng ta phải có tự giác của người Huyền môn, không được tùy tiện dùng năng lực của mình làm hại người thường!” Ngải Vũ nói hết sức chính đáng.
Lâm Đạm mấp máy môi, giọng trở nên lạnh lẽo bất thường: “Làm hại, sao cậu nghĩ đến từ này? Là tôi để họ đi bịa đặt hãm hại người khác? Hay là tôi bảo bọn họ ép chết người khác? Dựa theo cách cậu nói, thầy giáo nhảy lầu tự sát kia không xứng đáng được chính nghĩa bảo vệ phải không? Thầy ấy nên bị loại người như Từ Hân làm cho thân bại danh liệt, chết không nhắm mắt đúng chứ? Người bị hại như bọn tôi không được phản khán đâu nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngải Vũ nghẹn họng chốc lát, cương quyết nói: “Vậy cậu cũng không thể hạ cổ hai người họ! Cách mở rộng chính nghĩa có rất nhiều, tại sao cậu phải chọn cách này?”
“Cổ nói thật chỉ làm hai người họ nói thật suốt đời, theo như tôi biết, không nói dối gần như là phẩm chất tốt đẹp nhất? Tôi làm như vậy có làm bọn họ bị thương chỗ nào sao? Có vi phạm đạo đức và lương tâm không? Có phạm phải nghiệp chướng không?” Lâm Đạm nhìn chằm chằm Ngải Vũ, tiếp tục nói: “Mấy ngày hôm trước, lúc Phàn Thành và cậu đùa giỡn có giật tóc cậu, cậu lập tức dán lên lưng cậu ta một lá bùa vận xui làm hại cậu ta té ngã đập rách trán, gãy mất một cây răng cửa. Thế tại sao cậu nói nói trường học là nơi học tập, không được phép làm bậy? Người ta giật có mấy sợi tóc của cậu, cậu làm người ta phải trả giá ra cả máu, bạn học Ngải Vũ, sao lúc ấy cậu không có tự giác của người trong Huyền môn?”
Ngải Vũ lùi về phía sau hai bước, lắp bắp nói: “Cậu, cậu có thể nhìn thấy bùa của tôi?”
Lâm Đạm lắc đầu nói: “Nếu tôi không nhìn thấy thì có phải hôm nay cậu sẽ ra dáng giáo viên, nói những lời lẽ chính nghĩa? Bạn học Ngải Vũ, chuyện cậu có thể làm nhưng người khác thì không được làm, tiêu chuẩn kép của cậu quá nghiêm trọng rồi đấy. Nếu người bị tung tin đồn vu khống là cậu, cậu sẽ giải quyết như thế nào? Cậu sẽ giả vờ không biết để mặc bọn họ thích làm gì thì làm bởi vì bọn họ là người thường ư? Có mấy sợi tóc cậu còn tính toán chi li, tôi không tin cậu sẽ không làm gì đâu. Bạn học Ngải Vũ, lúc quản người khác xin cậu nhìn lại xem mình có tính tình gì.”
Liếc thấy Chu Nam từ xa chạy tới, Lâm Đạm gật đầu nói: “Bạn học Ngải Vũ, tạm biệt.”
Vu Diệp Oanh rớt lại phía sau bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Ngải Vũ đầy thâm độc.
Mặc dù Ngải Vũ không cãi lại Lâm Đạm nhưng vẫn ngăn cản cô, yêu cầu: “Được rồi, hai chúng ta không ai nói ai nữa, giờ cậu giận đủ rồi nên giải cổ cho bọn họ đi nhé?”
Lâm Đạm nhếch mép, giọng điệu lạnh lùng: “Cổ của tôi, giải hay không là do tôi quyết định, cậu không xứng ra lệnh cho tôi.”
Ngải Vũ bị cô chọc xù lông, khép hai tay lại, mười ngón tay kết ấn, thầm hô một tiếng phá.
Lâm Đạm lập tức kéo Vu Diệp Oanh tránh đi, lại thấy chỗ mình đứng ban đầu bị một luồng gió to quét qua, rồi ở để lại ở phía sau vách tường mấy vệt trắng. Nhìn là biết nếu bị luồng gió đó đánh vào người sẽ gây ra hậu quả như thế nào, trầy da đổ máu là nhẹ, không chịu được sẽ bị nội thương.
Lâm Đạm tốt tính từ trước đến giờ cũng phải nổi giận, xoay một cái đá bay Ngải Vũ ra ngoài, sau đó khép năm ngón tay lại thành đao hung hăng nhắm thẳng vào đầu đối phương. Có điều không ngờ bỗng nhiên người đàn ông kỳ lạ xuất hiện, giữ lấy cổ tay cô, nói: “Người này em không thể đụng vào.”
Đó giờ Lâm Đạm rất có chừng mực, đao tay nhắm chỉ nhắm vào bùn bên tai của Ngải Vũ chứ không định giết người. Chẳng qua đối phương chỉ là một cô gái ngây thơ và ngu ngốc mà thôi, dạy dỗ cô ta một chút là đủ.
Lâm Đạm không nói gì mà chỉ nhìn người đàn ông bằng ánh mắt lạnh như băng. Bởi vì tức giận nên không biết từ khi nào móng tay cô đã biến thành màu đen, đầu ngón tay vừa dài vừa sắc, lóe lên ánh sáng xanh đen, nếu thật sự đâm vào người đối phương thì lập tức có thể làm đối phương toi mạng.
Hiện giờ, móng tay cứng và sắc như thép này cách Ngải Vũ chỉ có mấy tấc, làm trán cô ta toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Thiên phú của cô ta cực cao, trong lứa cùng tuổi không có ai là đối thủ của cô ta, nào ngờ Lâm Đạm thế mà mạnh đến vậy, chỉ hai chiêu đã đánh ngã cô ta. Cô ta trưng ra vẻ mặt khuất nhục* nhưng sâu trong nội tâm là sự sợ hãi sâu sắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Khuất phục và lăng nhục.
Nhìn trong khoảng cách gần Lâm Đạm, Ngải Vũ mới phát hiện trong mắt đối phương chẳng hề có chút hơi ấm nào, hơn nữa không có bất kỳ hình ảnh ai phản chiếu trong mắt. Cô giống một con mãnh thú chứ không phải con người.
Ngải Vũ không chịu xin tha, cánh môi khẽ run để lộ nội tâm khiếp đảm.
Lâm Đạm thu tay lại, lạnh lùng nói: “Sau này đừng có lại đến chọc vào tôi.”
Cuối cùng Chu Nam cũng chạy đến, giơ một tay kéo Ngải Vũ từ dưới đất lên, nhíu mày nói: “Tại sao cậu ra tay đánh thế? Ngải Vũ làm gì đắc tội cậu?”
Lâm Đạm chỉ vào vách tường, “Ai động tay động chân trước cậu không nhìn thấy à? Chuyện của tôi không tới lượt cậu lo. Diệp Oanh, chúng ta đi.”
Lúc này Vu Diệp Oanh ôm cặp sách trốn trong góc mới chạy ra, ôm chặt cánh tay Lâm Đạm.
Chu Nam biết Ngải Vũ có tinh thần chính nghĩa hơi quá mức, vì thế cũng không làm khó Lâm Đạm, chờ Lâm Đạm đi rồi mới thở dài nói: “Chuyện hôm nay, là Từ Hân và Hoàng Toàn không đúng. Có mấy con cổ nói thật thôi, không hại người nổi. Chỉ cần tâm bọn họ lương thiện, hành vi đoan chính sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này. Không thể nói dối, vậy thì nói ít làm nhiều, không chừng còn có thể uốn nắn lại đạo đức của họ từ gốc rễ. Lâm Đạm làm như vậy, anh thấy không có vấn đề gì hết, em hà tất nắm lấy cô ấy không buông? Khi em còn nhỏ không phải cũng hay vẽ bùa chọc ghẹo bạn học trong lớp đó ư?”
“Anh Chu, tại sao anh nói giúp cho cậu ta? Có phải cậu ta cũng hạ cổ anh hay không?” Ngải Vũ bĩu môi, vẻ mặt không phục.
Chu Nam xoa đầu cô ta, giọng điệu bất đắc dĩ: “Cậu ấy có hạ cổ anh hay không, anh còn không biết sao? Được rồi, mau đứng lên, đừng ăn vạ dưới đất. Chừng nào thì em mới trưởng thành đây?”
Ngải Vũ đứng lên, bổ nhào lên lưng Chu Nam làm ầm ĩ, không ngờ lát sau lại nở nụ cười. Tính tình cô ta nhanh tới cũng nhanh đi, rất dễ dỗ.
Cùng lúc đó, Lâm Đạm nắm tay Vu Diệp Oanh đi mua đồ ăn ở siêu thị. Học bổng chưa phát xuống, cô trả ba tháng tiền nhà cho Chu Nam và dành ra một ít mua quần áo với một số đồ sinh hoạt cho mình cùng Vu Diệp Oanh, hiện tại khoản dư không còn nhiều lắm. Huống chi tiền đó đều mượn từ chỗ Chu Nam, sau này còn phải trả lại.
Cô nhìn chằm chằm nhãn giá so sánh tới lui, hận không thể bẻ một phân tiền thành hai để dùng, nghe thấy cách đó không xa có tiếng nhân viên tiêu thụ nói “Giảm”, lập tức chạy qua.
Vu Diệp Oanh xách rổ mua sắm rổ đi sau Lâm Đạm, nhỏ giọng nói: “Không có tiền chúng ta đừng mua nhé? Một bữa cơm không ăn thịt không sao.”
“Cậu quá gầy, phải ăn thịt bồi bổ.” Lâm Đạm cầm một miếng cá từ quầy đông lạnh lên, gật đầu nói: “Hôm nay cá tươi lắm này, lại còn giảm giá 50%, rất lời.”
Vu Diệp Oanh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó che miệng lại cười trộm. Có lúc Lâm Đạm hết sức hung dữ, có lúc lại như bà cụ, thật đáng yêu.
Người đàn ông kỳ lạ đi theo bên cạnh Lâm Đạm, hứng thú nhìn cô dạo siêu thị. Mới mấy ngày không gặp, cô nhóc này từ cô gái phản nghịch biến thành bác gái, thú vị ghê. Khả năng thích ứng cuộc sống của cô rất mạnh. Hắn ho khan một cái, làm như lơ đãng nói: “Ngải Vũ sử dụng huyền thuật cùng truyền thừa với tôi, dựa theo bối phận mà tính, hẳn cô ta là đồ tôn* của tôi, cho nên tôi sẽ bảo vệ cô ta. Tư chất cô ấy rất tốt, thiên phú cũng cao, chắc chắn ngày sau sẽ tương lai sáng lạn.”
*Học trò của học trò.
Lâm Đạm vờ như không nghe thấy gì cả, mua đồ ăn xong thì đi đến quầy tính tiền.
Không biết Mã Duệ từ đâu xuất hiện, trong tay xách theo một túi thực phẩm nhập khẩu, cười hì hì nói: “Lâm Đạm, quà vặt này cậu lấy về ăn đi, tôi mua nhiều lắm.”
“Cảm ơn, không cần.” Lâm Đạm liếc cậu ta một cái, quyết đoán từ chối.
“Đừng ngại, mọi người đều là bạn học. Sau này cậu muốn ăn cái gì thì nói với tôi, tôi mua cho cậu.” Mã Duệ theo sát phía sau Lâm Đạm, không thuận theo thì không buông tha mà định nhét túi hàng vào trong tay Lâm Đạm, còn cố ý chạm vào người cô nhưng bị cô né tránh.
Người đàn ông kỳ lạ nhướng cao một bên đuôi lông mày, cẩn thận đánh giá Mã Duệ, cười nói: “Tôi thấy ấn đường người này biến thành màu đen, e là sắp tới có tai họa đổ máu.” Vừa dứt lời, Mã Duệ té ngã mạnh xuống, khuỷu tay đập gãy, qua một lúc lâu vẫn không đứng dậy nổi.
Lâm Đạm chẳng thèm liếc nhìn hắn ta, trực tiếp lên thang máy lên tầng, theo đám đông rời đi.
Mã Duệ nhìn chằm chằm bóng lưng cô, sắc mặt cực kỳ độc ác nham hiểm, nào ngờ Vu Diệp Oanh cũng quay đầu lại, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm hơn nhìn hắn ta.
---
Người đàn ông kỳ lạ ở trong phòng một đêm, sáng ngày hôm sau thì biến mất. Lâm Đạm nhét ngọc bội hắn để lại vào balo, mang đến trường học. Trong phòng hò hét ầm ĩ, rất nhiều bạn học đang cầm di động xem video, vẻ mặt liên tục thay đổi, dường như phát hiện ra tin tức gì kinh khủng lắm.
Thấy Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh đi vào, một nữ sinh ngồi ở phía trước hai người đặt điện thoại lên bàn, cười nói: “Các cậu mau xem nè, video phỏng vấn Từ Hân được đăng lên cái là internet đêm qua như bùng nổ, cư dân mạng cả nước đều đang mắng chửi cậu ta và cha cậu ta. Người vô liêm sỉ như bọn họ thật sự hiếm thấy.”
Trên màn hình di động xuất hiện khuôn mặt sụp đổ của cha Từ. Ngày hôm qua ông ở trường học ngang ngược như thế là vì ông không biết gần đó có phóng viên đang quay phim chụp ảnh. Buổi tối, video ông ta đánh người bị phát tán trên mạng, làm bùng lên cơn lốc dư luận, ngay cả cấp trên của ông ta gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình, ông ta mới biết cái gì gọi là sợ hãi.
Ông ta giống như thành khẩn nói: “Là tôi không dạy dỗ con cái tốt, tôi xin lỗi thầy Lý, xin lỗi người nhà của thầy ấy, mọi trách nhiệm đều do tôi gánh. Tiểu Hân cũng biết sai rồi, nó còn nhỏ, mong mọi người cho nó một cơ hội sửa đổi.”
Ống kính chuyển sang Từ Hân, đôi mắt cô ta khóc đỏ cả lên, khuôn mặt nhỏ thanh tú lúc này trắng bệch, có chút nhu nhược đáng thương. Nếu cô ta nói xin lỗi đàng hoàng lại còn khóc như hoa lê mắc mưa, nói không chừng sẽ có một vài thánh mẫu trên mạng lựa chọn tha thứ cho cô ta. Nhưng đáng tiếc, rõ ràng mặt cô ta toàn là đau thương và sự hối hận thế nhưng mở miệng ra lại nói: “Dựa vào đâu bắt tôi xin lỗi? Tôi làm gì sai? Là do ông ta nghĩ quẩn nhảy lầu, liên quan gì đến tôi? Tôi lại không có đẩy ông ta xuống!”
Trên mạng xôn xao hết cả lên.
Từ Hân che miệng lại, trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.