Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 171: Cổ nữ 21.
 
Cả trường đều đang ngủ say, Lâm Đạm đứng ở hành lang không có một bóng người yên lặng hưởng thụ năng lượng cổ ảo ảnh mang đến. Chúng lấp lánh trong không trung giống như vô số sao trời, sau đó từng con từng con đậu vào lòng bàn tay, tụ lại thành một dãy ngân hà rực rỡ.

Cảnh tượng kỳ ảo rực rỡ như thế làm Ngải Vũ nhìn đến ngây người.

Chu Nam còn đang quét dọn lớp học. Trên sàn nhà có rất nhiều máu, cần phải lau sạch, máu trên người chủ nhiệm lớp và mẹ Mã được tẩy sạch bằng bùa thanh tẩy, chiếc áo hai người dùng để bịt miệng vết thương của Mã Duệ lại đã bị Lâm Đạm vứt bỏ từ lâu, dù sao khi tỉnh lại thì hai người họ sẽ không còn nhớ gì cả, mất một hai món đồ chẳng sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Còn Mã Duệ người đầy máu và chiếc áo hoodie bị rách đó à? Ai rảnh lo cho hắn ta!

Người đàn ông kỳ lạ đứng ở ngoài hành lang nhìn lên trời, than thở: “Thấy chưa, đây mới là sức mạnh thật sự, chỉ trong giây lát đã điều khiển được toàn cục, nghịch chuyển sinh tử, đảo lộn âm dương.”

Ngải Vũ nhìn Lâm Đạm đang bị ánh sáng bao trùm, vẻ mặt có chút thâm trầm.

Người đàn ông liếc nhìn Lâm Đạm, trong mắt lóe lên một tia u ám, nói tiếp: “Lâm Đạm là thiên tài. Nếu cô ấy sinh ra ở cùng thời đại với tôi, tất có thể trở thành đại vu sư. Ngải Vũ, cô và cô ấy có sự chênh lệch rất lớn, đừng chậm trễ tu hành.”

“Tôi biết rồi Tổ sư gia.” Ngải Vũ hơi cúi đầu, giấu khuôn mặt mình trong mái tóc dày.

Người đàn ông cong khóe môi lên mỉm cười hòa nhã nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào. Hắn đứng ở hành lang lẳng lặng chờ đợi, thấy những tia sáng đều bay vào lòng bàn tay Lâm Đạm mới không nhanh không chậm bước qua, khẽ cười nói: “Cổ thuật của em lại có tiến bộ.”

Lần này Lâm Đạm không có giả vờ không nhìn thấy hắn, quay đầu lại, hỏi thẳng: “Mệnh phá trụ là sao?”


Người đàn ông bị cô nhìn chòng chọc, đầu tiên là có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó nụ cười dần biến mất, “Cô chưa bao giờ quan tâm đến chuyện người khác.” Hắn lạnh lùng nói.

Lâm Đạm nói tiếp: “Làm sao anh mới chịu nói cho tôi?”

Người đàn ông chống tay lên vách tường sau lưng cô, vây cô trong lòng mình, gằn từng chữ: “Thế em muốn trả giá như thế nào?”

Lâm Đạm chỉ có hai bàn tay trắng, không có gì có thể mang ra trao đổi, vì thế chui dưới khuỷu tay hắn đi ra ngoài, cất bước rời đi.

Dường như người đàn ông có chút thất vọng, lại như có chút vui vẻ, nhìn chằm chằm bóng lưng cô không chớp mắt, truyền âm nói: “Cho em một đề nghị, chỉ cần ăn người đó là em có thể lập tức ấp nở thánh cổ, trở thành vu sư mạnh nhất lịch sử. Hẳn em cũng cảm nhận được điều đó nhỉ? Lúc ấy ở dưới hồ nước, cô đưa ra lựa chọn tệ nhất, lý trí của em sẽ bị thánh cổ ăn mòn, điều khiển, nếu không có ý chí và sự đối kháng đủ mạnh thì em sẽ trở thành con rối của nó. Lúc ấy em nên chọn tôi.”

Lâm Đạm cũng truyền âm lại nói: “Anh không phải tôi, sao biết tôi không có ý chí đủ mạnh? Ai khống chế ai, là một ẩn số đối với anh, còn với tôi mà nói đó một đáp án chính xác. Nếu thật sự không cách nào điều khiển thánh cổ, tôi sẽ mang theo nó cùng nhau xuống địa ngục.”
 
Người đàn ông bình tĩnh nhìn bóng lưng cô, bỗng nhiên lắc đầu cười khẽ, “Lâm Đạm, có vẻ như cô rất thích đưa người khác xuống địa ngục?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Đạm không đáp lời hắn nữa, đi thẳng vào phòng học.

Người đàn ông đứng bất động tại chỗ một lúc lâu, đôi mắt lúng liếng, có điều hắn không biết rằng, nụ cười giả tạo trên mặt hắn đã được thay bằng một nụ cười thật lòng.

“Tổ sư gia, người biết Lâm Đạm ạ?” Ngải Vũ đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi.

“Là Lâm Đạm giải phong ấn, đánh thức tôi, cô nói xem tôi có quen cô ấy không?” Nháy mắt nụ cười người đàn ông trở nên giả tạo.


Ngải Vũ ngạc nhiên nói: “Nếu cậu ấy biết đến sự tồn tại của người thế tại sao còn muốn tặng miếng ngọc cho tôi?” Miếng ngọc đó chính là một không gian Linh Khí, bên trong cất chứa rất nhiều bảo bối, có thạch nhũ ngàn năm, linh chi vạn năm, kiếm gỗ đào, kiếm thanh phù, đá máu, Phật bảo xá lợi, v…v… Lâm Đạm làm sao chịu từ bỏ nó tùy tiện tặng cho người khác? Hay là cậu ấy không biết có sự tồn tại của không gian?

Nghĩ đến đây, lòng đầy hoảng loạn của Ngải Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô ta không muốn để bất cứ ai phát hiện ra chỗ đặc biệt của miếng ngọc, bao gồm sư phụ cô ta.

Nói đến chuyện này, nụ cười trên mặt người đàn ông kỳ lạ từ từ biến mất, đôi mắt đen như mực dường như đang ngưng tụ bão táp, “Tôi làm sao biết được cô ấy đang nghĩ gì? A, tùy cô ấy đi thôi…” Người đàn ông phất tay áo đi mất, động tác vô cùng thoải mái, nhưng lời nói ra khỏi miệng mang theo sự tức giận và bất đắc dĩ.

Đó giờ hắn chưa thấy ai khó gần như Lâm Đạm, có thể nói là mềm cứng đều không ăn.

---
 
Nửa giờ sau, cổ ảo ảnh hết tác dụng, các giáo viên và học sinh tỉnh lại từ trong cơn mơ, không hề nhận thấy có gì kỳ lạ.

Mẹ Mã mơ màng mà đứng dậy, ký ức dừng lại ở giây phút tìm Lâm Đạm tính sổ. Bà lập tức trợn mắt, nói tiếp lời mình không chút kẽ hở: “Cô theo tôi đi ra ngoài, tôi muốn gọi phụ huynh của cô tới, để bọn họ dạy dỗ lại cô. Trường học là nơi học hành, cô trang điểm đậm như thế định làm gì? Cô học không học giỏi cũng đừng dạy hư con trai người khác! Cô Trần, học sinh như thế các cô cũng dám nhận, tôi thấy các cô đây là muốn tự tay đập vỡ biển hiệu trường cấp hai trọng điểm của mình!”
 
Lúc này chủ nhiệm lớp cũng đứng dậy, đầu còn mơ hồ nhưng ký ức thì rất rõ ràng, vội nói: “Bà La, bà hiểu lầm rồi…”

Có điều cô giáo còn chưa nói xong, Mã Duệ đã ôm bụng kêu lên: “Mẹ, con bị Phương Di đâm! Con chảy nhiều máu lắm, sắp chết rồi!”

Mẹ Mã nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạ lùng: “Con trai con nói sảng cái gì vậy, con không đứng đàng hoàng được à?”


“Con thật sự bị đâm mà, con nhớ rất rõ! Cô ta đâm con hơn ba mươi dao, ruột con cũng lòi ra ngoài, mẹ nhìn đi, trên quần áo còn còn có vết dao đâm và máu nữa!” Mã Duệ mặc đồ thể thao màu đen nên rất khó nhìn thấy vết đâm và vết máu.

Mẹ Mã cẩn thận sờ quần áo hắn ta, biểu cảm ngày càng hoảng sợ. Vào lúc lớn tiếng ồn ào bà không nhớ rõ được khi mình tìm thấy con trai, rốt cuộc quần áo con trai có dính máu hay không. Bà tìm thấy con trai trong một phòng khách sạn, lúc ấy hắn ta đang nằm dưới sàn nhà, trông hết sức hoảng hốt, chóp mũi còn dính một ít bột màu trắng.

Lúc ấy mẹ Mã cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng con trai bị người ta bắt nạt, nghĩ quẩn cho nên mới trốn học. Nhưng ngay lúc này, bà nhìn con trai đang kể lại quá trình mình bị Phương Di giết cảm thấy hết sức hãi hùng khiếp vía. Nghe nói sau khi hút ma túy sẽ sinh ra ảo giác, thậm chí là giết người, có phải con trai bà là loại này hay không? Nếu không thì vết máu và vết rách trên người nó từ đâu ra? Nó đang bình yên đứng ở đây thế thì người chảy máu là ai?

Mẹ Mã vô cùng hốt hoảng, nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài trường học vội vàng kéo con trai chạy. Chân trước bọn họ vừa đi, chân sau cảnh sát đã đến, hóa ra trong lớp có một bạn học thừa dịp Lâm Đạm không chú ý đã lén báo cảnh sát, nói trong trường có người bị giết.

Sau khi cảnh sát tới thông qua số di động tìm được người báo án nhưng hỏi gì đối phương cũng không biết, cũng không nhớ gì về cuộc điện thoại kia. Còn người chết trong lời bạn học đó, năm phút trước khi cảnh sát tới vẫn còn sống sờ sờ, ngồi xe cùng mẹ hắn ta rời đi. Tuy rằng tất cả camera đều không hoạt động, chỉ quay được một vài quầng sáng màu tím, nhưng trong trường có rất nhiều người có thể làm chứng.

Cảnh sát vẫn cảm thấy không yên tâm, cố ý tìm chủ nhiệm lớp muốn xin phương thức liên lạc với cha Mã, mẹ Mã để gọi điện thoại xác nhận.

Mẹ Mã sợ tới mức mặt mày trắng bệch, nói con trai mình không sao, còn kêu Mã Duệ chào hỏi một tiếng qua loa điện thoại. Đến đây, cảnh sát đã xác định được đây là báo án giả. Bọn họ không biết phải làm sao đành cho người bên cảnh sát đến văn phòng nghiêm khắc phê bình một phen, lúc này mới đi.
 
Bạn học báo cảnh sát lau nước mắt trở lại phòng học, không biết mình trúng tà gì.

Ngải Vũ liên tục ngoái đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt đồng cảm, rồi lại nhìn sang Lâm Đạm ngồi ở phía cửa, ánh mắt u ám. Lâm Đạm ghê thật, làm tất cả học sinh và giáo viên hôn mê, còn bóp méo ký ức của bọn họ, việc này vi phạm nghiêm trọng giới luật của Huyền môn. Cô ta đánh không lại Lâm Đạm nên tất nhiên sẽ có cao thủ Huyền môn đến xử lý cô!

---

Hôm sau, mẹ Mã lém đưa Mã Duệ đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, kết quả rất nhanh có, quả thật hắn ta đã hút ma túy, hơn nữa còn thiếu máu nghiêm trọng, nếu tiếp tục để vậy, cơ thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Đừng để cậu ta hút nữa, cơ thể cậu ta còn không bằng mấy ông lão bảy tám chục tuổi.” Bác sĩ lắc đầu nói.

Hốc mắt mẹ Mã đỏ lên: “Tôi nên làm gì bây giờ?”


“Đưa cậu ta đi cai nghiện.” Bác sĩ quyết đoán nói.

“Không được, cha nó sẽ đánh chết nó mất!” Mẹ Mã liên tục xua tay, trông rất sợ hãi.

“Cơ thể cậu ta đã cực kỳ yếu, không đưa cậu ta đi cai nghiện, lần sau cậu ta hút có khả năng sẽ chết vì hút ma túy quá liều. Bà phải suy nghĩ kỹ.”

“Tôi, tôi gọi cho cha nó.” Mẹ Mã do dự lấy di động ra.

Trong lúc hai người nói chuyện, Mã Duệ lén chạy đi, nửa giờ sau xuất hiện ở cửa lớp 11/3, nói với một nữ sinh ngồi đối diện cửa sổ: “Tôi tìm Phương Di, chị gọi cô ta giúp tôi với.”

Mã Duệ khá đẹp trai, lại là con nhà giàu thế hệ thứ hai, được hoan nghênh nhất khối 10. Mặt nữ sinh đỏ lên nhìn hắn ta một cái, sau đó mới đi gọi Phương Di. Cả năm thành tích Phương Di luôn nằm trong top 3, lại xinh đẹp trong sáng nên được rất nhiều bạn học hoan nghênh. Nhưng lối ăn mặc của cô khá chững chạc, tính cách quái gở, chưa giao tiếp với mọi người bao giờ, dần dà trở thành người cô hình trong lớp.

Cô ta chưa bao giờ dám nhìn thẳng người vào mắt người khác, càng không dám tiếp xúc da thịt với nam sinh, nếu ai không cẩn thận đụng vào góc áo cô ta, cô ta lập tức chạy tới WC rửa sạch, thậm chí nôn khan. Điệu bộ của cô bị các bạn học trong lớp đồn tới đồn lui, rất nhanh đồn thành biệt danh “quái thai”.

Hôm nay, cô ta trốn trong góc như thường lệ, xếp sách giáo khoa thật cao ngăn cách mình với mọi người.

“Quái thai, có người tìm kìa! Quái thai, quái thai?” Nữ sinh gọi liên tục mấy tiếng nhưng cô ta không phản ứng, đành phải gọi tên cô ta: “Phương Di, có người tìm!”

Phương Di ló nửa cái đầu ra khỏi chồng sách, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mã Duệ vừa chạm mắt với cô ta, cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Ánh mắt này quá quen thuộc, lạnh băng, vô tình, tàn nhẫn, giống như một con dao, đâm mạnh vào ngực hắn ta. Trái tim hắn ta ngừng đập trong một cái chớp mắt, sau đó cảm thấy bụng đau xoắn lại, dường như quay về giây phút khủng khiếp và bất lực ngày hôm qua.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận