Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 173: Cổ nữ (23)
 
Tiết tự học buổi tối nhanh chóng kết thúc, nam sinh ngồi ở hàng trước Cao Thư Khải ngoái đầu lại thì thầm: “Anh Khải, cậu hẹn người ta chưa?”

Cao Thư Khải hồi hộp liến nhìn Lâm Đạm, “Chưa, đợi tan học rồi tôi mới hẹn.”

“Sao cậu còn chưa hẹn nữa hả? Lúc trước cậu ngang ngược biết bao, bây giờ càng ngày càng giống bà già, chỉ là hỏi cậu ấy buổi tối có thể đi chơi hay không thôi mà, có gì xấu hổ đâu? Cậu ấy là cô nhi, hẳn rất tự do, về trước 12 giờ là được chứ gì. Bọn mình đều là bạn học cùng lớp, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy*, chẳng lẽ còn sợ bọn mình hại cậu ấy à? Cậu hẹn đi, chắc chắn cậu ấy đồng ý mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*Hiểu nôm na là mọi người thường xuyên gặp nhau.

Cao Thư Khải bực mình xua tay: “Biết rồi, cậu nói nhiều quá đấy.”

“Anh Khải, cậu mê gái quá đấy, mấy hôm trước còn thích Ngải Vũ, giờ thì một lòng với Lâm Đạm, cậu không sợ làm Ngải Vũ nhà cậu buồn hả?” Nam sinh nháy mắt nói.

Cao Thư Khải lập tức quýnh quáng phản bác: “Ai nói ông đây thích Ngải Vũ? Ông đây chẳng có gì với cậu ta hết!” Cậu ta liếc nhanh qua Lâm Đạm, vẻ mặt còn căng thẳng hơn vừa rồi. Ai đồn chuyện này vậy? Không biết Lâm Đạm có nghe thấy chưa? Mẹ nó, đám miệng rộng này!

Nam sinh cười ha ha, bộ dạng tôi hiểu mà.

Ngải Vũ ngẩng đầu lên khỏi sách giáo khoa, không vui nói: “Các cậu có thể nói chuyện nhỏ tiếng chút không? Tôi không có bị điếc, tôi nghe thấy hết đấy! Không thích thì không thích, ai cần? Cao Thư Khải, nếu không phải nể số tiền cha mẹ cậu, cậu cho rằng tôi thích ở chung với cậu lắm chắc? Có giỏi thì gặp nguy hiểm đừng có tới cầu xin tôi!”

Vốn Cao Thư Khải khá là kiêu căng, lúc này cũng phát giận, cười lạnh nói: “Lấy tiền của nhà tôi thì bảo vệ tôi chính là công việc của cậu, tôi không cần phải cầu xin cậu. Có giỏi cậu trả tiền lại đi.”

“Sẽ trả, tôi không làm nữa!” Ngải Vũ ném mạnh sách lên bàn, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn cô ta.


Chu Nam quay đầu lại cẩn thận quan sát Ngải Vũ, ánh mắt có chút phức tạp. Trong khoảng thời gian gần đây Ngải Vũ gầy đi nhiều, mặt hóp vào, con ngươi giăng kín tơ máu, trong hết sức tiều tụy. Bí mật của cô ta ngày càng nhiều nhưng cuối cùng vẫn không chịu nói với Chu Nam nửa lời.

Nghĩ đến đây, Chu Nam lắc đầu, biểu cảm u ám ảm đạm. Đúng lúc vào lúc này, chuông tan học vang lên, các bạn học vội vã thu sách vở.

“Lâm Đạm, cậu có muốn đi siêu thị mua đồ không?” Lúc Lâm Đạm sắp ra khỏi lớp, Cao Thư Khải vội vàng gọi Lâm Đạm lại.

“Không muốn, sao thế, cậu có việc gì à?” Lâm Đạm quay đầu lại hỏi.

Cao Thư Khải nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ, biểu cảm có chút mong mỏi nhưng lại ra vẻ không có gì xua tay, “Tôi không có việc gì hết, tôi định nói là, nhà cậu thuê quá cũ, hẻm xung quanh đều tối om, ban đêm hai nữ sinh các cậu đi đường không an toàn lắm, nếu cậu muốn đi siêu thị, thật ra thì tôi có thể đưa cậu đi.”

“Cảm ơn, không cần, so với cậu tôi còn an toàn hơn.” Lâm Đạm gật đầu rồi kéo Vu Diệp Oanh đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cao Thư Khải đuổi theo hai bước rồi đứng lại tại chỗ, hai mắt rưng rưng như là chú chó nhỏ bị vứt bỏ.
 
Lâm Đạm quay đầu lại nhìn cậu ta, khóe miệng cong lên, mỉm cười với cậu ta, đôi mắt buồn bã của Cao Thư Khải lập tức sáng lên, giống như nháy mắt từ địa ngục thăng lên thiên đường.

Phương Di đã chờ ở cửa lớp, thấy Lâm Đạm ra tới, vội bước lên đón, nụ cười vừa tươi vừa có chút rụt rè, “Lâm Đạm, cậu có muốn uống nước không?” Cô ta đưa chai nước suối vừa mua qua.

Lâm Đạm còn chưa kịp trả lời, Vu Diệp Oanh đã nhận lấy, cười híp mắt nói: “Đúng lúc tôi khát, cảm ơn cậu Tiểu Di!”

“Không cần cám ơn.” Phương Di thẹn thùng lắc đầu, sau đó đi sau lưng Lâm Đạm giống cái cái đuôi nhỏ. Thiếu chút Vu Diệp Oanh bị chiếm mất vị trí, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Hai người bước chậm lại, thì thầm với nhau:


“Cậu định giành Lâm Đạm với tôi?”

“Phải thì sao? Đừng tưởng là tôi không biết, thật ra trước giờ cậu vẫn luôn lợi dụng tôi, cậu không ngừng xúi giục tôi đi giết Mã Duệ, tôi không có người bạn như thế.”

“Cậu cho là tôi muốn làm bạn với cậu? Bạn của tôi chỉ có mình Lâm Đạm!”

“Tôi cũng giống vậy.”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nhường ai, thấy Lâm Đạm quay đầu,  hai người đồng loạt mỉm cười ngây thơ đáng yêu.

Năm giác quan của Lâm Đạm vượt xa người bình thường, làm gì có chuyện không nghe thấy được đoạn đối thoại của hai người? Bề ngoài hai người ngây thơ nhưng nội tâm lại vô cùng tối đen. Có điều thế thì sao? Mang một đứa nhỏ là mang, mang hai đứa nhỏ cũng là mang, suy cho cùng cô cũng không thể đuổi các cô đi, sau đó trơ mắt nhìn các cô lại phạm phải sai lầm? Cổ mình nuôi phải nắm trong tay, không thể thả ra ngoài hại người.

Lâm Đạm yên lặng thở dài một hơi, thúc giục nói: “Hai người đi nhanh một chút được không?”
 
“Được!” Vu Diệp Oanh và Phương Di đáp đồng thanh, sau đó chạy lạch bạch đến, hai bên trái phải mà ôm lấy cánh tay Lâm Đạm.
 
Cha mẹ Phương Di đã chờ ở bên đường chuẩn bị đón con gái tan học. Từ khi xảy ra chuyện kia, bọn họ không dám để con gái mình về nhà một mình nữa, sợ cô ta lại gặp nguy hiểm. Nếu không phải đi học là con đường ra duy nhất của con gái thì tuyệt đối bọn họ sẽ không cho con gái bước vào sân trường  một lần nữa. Thấy con gái thân thiết nắm tay với hai nữ sinh khác, còn mỉm cười không buồn không lo, mũi hai người cay xót, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

“Tiểu Di, ở đây!” Mẹ Phương giơ tay lên gọi, chờ ba người đến gần mới lấy một cái hộp giữ nhiệt ra đưa cho Lâm Đạm: “Đạm Đạm, đây là canh sâm dì nấu, con và Diệp Oanh gầy quá, mang về bồi bổ chút.”

“Cảm ơn dì, hộp giữ nhiệt này ngày mai con sẽ rửa sạch trả lại cho dì.” Lâm Đạm lễ phép nói cảm ơn rồi dặn dò: “Chú dì đi đường cẩn thận, lái xe chậm chút ạ. Tiểu Di, ngày mai bọn mình gặp.”

“Ừm ừm, ngày mai gặp!” Phương Di lưu luyến không thôi, rồi lại vì một câu nói của Lâm Đạm mà vui vẻ. Cô ta thích trường học, ở đây có Lâm Đạm.


Nhìn hai cô gái đi vào trong đám người, biến mất ở góc đường, mẹ Phương mẫu xúc động nói: “Hai đứa nhỏ này thật tốt bụng, thật không dễ dàng gì.”

“Lâm Đạm tốt nhất.” Phương Di lập tức sửa lời lại.

“Ừ ừ ừ, Lâm Đạm tốt nhất.” Mẹ Phương hớn hở nhét con gái vào ghế sau.

Cha Phương vừa khởi động xe vừa nói: “Thằng nhóc kia liệt rồi, đầu óc còn hơi điên nữa. Hôm nay tôi đến bệnh viện thăm nó, cha mẹ nó khóc lóc thảm thiết lắm.” Rõ ràng ông đang một câu chuyện buồn mà không biết tại sao lại mỉm cười vui vẻ.

Mẹ Phương biết thằng nhóc cha Phương nói là ai nên căng thẳng liếc nhìn con gái một cái, thấy Phương Di đang cầm di động nhắn tin Wechat cho Lâm Đạm, vẫn chưa chú ý tới những lời này, nên cũng yên lòng.

“Liệt hết hai chân à?” Bà không nhịn được hỏi.

“Hai chân đều liệt, hơn nữa giống như bị điên, cả ngày kêu la có sâu. Lúc tôi đến cha mẹ nó đang ngồi khóc bên ngoài ICU, chẳng khác gì chúng ta ngày trước.” Cha Phương quay đầu lại nhìn con gái một cái, thấy Phương Di ngồi yên trong xe, nghiêm túc nghịch điện thoại, đáy lòng hoảng loạn mới yên tâm lại. Con gái ông còn sống ra khỏi ICU, tuy rằng mất một ít thứ nhưng không mất hy vọng và vui vẻ là đủ rồi.

Mẹ Phương xoa đầu con gái, nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy được: “Đây đều là báo ứng.”
 
---

Cuối cùng Cao Thư Khải vẫn không dám mở miệng hẹn Lâm Đạm đi chơi, bởi vậy bị đám nam sinh cười nhạo.

“Anh Khải, có một câu mà thôi, cậu sợ cái gì thế?”

“Các cậu im đi!” Cao Thư Khải tức giận nói: “Tôi suy nghĩ rồi, tốt nhất không nên hẹn Lâm Đạm. Chỗ các cậu muốn đi là nghĩa địa, không phải công viên, lỡ dọa cậu ấy thì làm sao bây giờ?”

“Thì chính là muốn dọa cậu ấy sợ mà! Anh Khải cậu không biết gì hết, khi nữ sinh sợ hãi sẽ bất giác tìm kiếm sự bảo vệ ở nam sinh, đến lúc đó cậu có thể nhân cơ hội nắm lấy tay, ôm cái eo nhỏ của cậu ấy. Kịch bản này mà cậu cũng không biết, anh Khải, cậu còn không biết xấu hổ tự xưng là cao phú soái* hả?” Mấy nam sinh càng nói càng hăng say, bắt đầu luyên thuyên khoe khoang kinh nghiệm của mình.
 
*Hiểu nôm na là đẹp trai, cao ráo, con nhà giàu.


Cao Thư Khải không kiên nhẫn nghe mấy lời thô tục của bọn họ. Nắm tay nhỏ, ôm eo nhỏ nghe quả thật rất hấp dẫn, nhưng đó là khi nữ sinh bị dọa sợ kìa, thế thì khác gì quân trộm cắp? Cậu ta nào nỡ để Lâm Đạm bị hoảng sợ chứ! Cô gái đáng yêu như thế, hẹn hò thì nên đến nhà hàng sang trọng nhất, vườn hoa rực rỡ nhất, chứ không phải chỗ quỷ quái như nghĩa địa.

Ba chiếc xe hơi từ từ lái vào nghĩa địa, dừng lại ở ven đường. Lúc xuống xe, đột nhiên một nam sinh hỏi: “Anh Khải, hai vệ sĩ của cậu đâu, sao không tới vậy?”

Cao Thư Khải không đồng ý hừ một tiếng nói: “Bọn họ thích tới hay không liên quan gì đến tôi, chẳng lẽ bọn họ không tới, tôi cũng không được ra khỏi nhà à? Nói nhảm cái gì vậy, không có vệ sĩ các cậu không dám vào đúng không?”

“Ai nói  không dám? Đợi chút, tôi phải mở livestream trước đã.” Một nhóm người cả trai lẫn gái hào hứng lấy dụng cụ quay phim ra.

Cao Thư Khải cũng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Đạm: “Bạn học Lâm, dạo này phí sinh hoạt còn đủ dùng không? Sắp đến kỳ thi rồi, cô cố lên.”

Đối với tin nhắn Wechat của Cao Thư Khải, Lâm Đạm lúc trả lời lúc không, nhưng là đối với tin nhắn WeChat “Người hảo tâm” thì tốc độ trả lời tính bằng giây. Cô lễ phép nhắn: “Cảm ơn ngài, phí sinh hoạt hoàn toàn đủ dùng, ngài đừng lo lắng. Kỳ thi sắp tới tôi sẽ cháu sẽ cố gắng, đến lúc đó cháu sẽ gửi phiếu điểm cho ngài xem ạ.”

Cao Thư Khải cười toe toét, dặn dò: “Nếu trong cuộc sống cô có gặp khó khăn gì nhớ là phải nói với tôi đấy, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết cho cô. Đúng rồi, sau này cô định học ban xã hội hay tự nhiên?” Lên lớp 11 phải chia ban, vì để được cùng ban với Lâm Đạm, cậu ta không thể không hỏi rõ ràng trước.

“Cháu định học ban tự nhiên.”

“Ban tự nhiên cũng tốt, làm được nhiều nghề.” Câu này còn chưa kịp gửi đi thì Cao Thư Khải đã bị một nhóm các chàng trai cô gái xô đẩy đi vào nghĩa địa. Sau khi vào thu, nhiệt độ ban đêm dần dần hạ xuống, cơn gió thổi lá rụng xào xạc, làm cho mọi người đồng loạt rùng mình.

“Có hơi ghê đấy! Hay là bọn mình về đi?” Không biết ai run sợ nói.

“Về cái rắm, tôi phát livestream rồi! Đi, tiếp tục đi về phía trước!” Nam sinh dẫn đầu bước nhanh đi, mọi người vội đuổi theo, bóng người chen chúc của bọn họ mau chóng biến mất trong đêm tối.

Hôm sau, không có một ai trở về, phụ huynh bọn họ rất lo lắng, lập tức đi báo án. Cảnh sát căn cứ theo hình ảnh của đương sự trong livestream tìm đến nghĩa địa, có điều chỉ thấy những chiếc ba lô và bình nước nằm rải rác, trên mặt đất có rất nhiều dấu chân lộn xộn, rồi lại biến mất vào hư không, giống như có sức mạnh thần bí nào đó lau sạch sẽ dấu vết của đám trẻ.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận