Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 175: Cổ nữ (26)
 
Lâm Đạm và Cao Thư Khải đứng trong phòng trọ chật hẹp, xem về cuộc đời ngắn ngủi thảm thương của thiếu niên tuấn tú. Ba gã đàn ông chặt xác thiếu niên giấu trong huyệt mộ đã được đào trước đó, mượn tay người khác giấu chứng cứ phạm tội của mình, sau đó lấy tiền cọc phòng trọ, rời khỏi thành phố này.

Lúc bọn họ ngồi ô tô đi ngang qua nghĩa địa này trời đã chạng vạng tối, núi Thanh Nguyên bị ánh tà dương đỏ tươi bao phủ, từ xa nhìn lại như khắp nơi đều là máu. Góc nhìn của Lâm Đạm và Cao Thư Khải cũng thay đổi theo đó, thoáng chốc từ phòng trọ chuyển sang đỉnh núi.

“Như thế nào, cuộc đời của tôi tuyệt vời lắm đúng không?” Bỗng nhiên một giọng nói âm trầm vang lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Đạm lập tức kéo Cao Thư Khải ra sau lưng mình, quay đầu nhìn lại nhìn thấy thiếu niên tuấn tú kia đang ngồi trên một bia mộ, mỉm cười giả tạo. Lâm Đạm nhìn chằm chằm gã, không nói lời nào. Cao Thư Khải muốn đi ra chắn trước người cô nhưng lần nào cũng bị cô lôi về.

Thiếu niên tuấn tú thấy bọn họ lôi lôi kéo kéo, hai người đều muốn bảo vệ đối phương, không khỏi lộ ra vẻ hứng thú. Gã vỗ tay một cái, dụ dỗ: “Sao nào, hai người muốn ra ngoài không?”

Lâm Đạm không nói gì như cũ, Cao Thư Khải suy nghĩ một lát, nói: “Thế nào anh mới chịu để bọn tôi đi?”

“Không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao? Chỉ cần cậu cho tôi mượn cơ thể, tôi sẽ để hai người ra ngoài. Nơi này là quỷ vực của tôi, không có tôi cho phép, ai cũng đừng mơ  tùy tiện ra vào.” Thiếu niên tuấn tú chậm rãi nói: “Điều kiện này rất đơn giản nhỉ? Thi thể của tôi bị đè dưới quan tài của người khác, mãi mãi không thể siêu sinh, linh hồn tôi cũng không thể rời khỏi đây. Sau khi ra khỏi núi Thanh Nguyên, tôi sẽ trả lại cơ thể cho cậu, sau đó đi tìm đám người đó báo thù, chỉ đơn giản như vậy.”

Cao Thư Khải không phải đồ ngốc, tất nhiên sẽ không tin, cho nên mới bị con quỷ này kéo vào đây, thay gã chịu hành hạ đau khổ đến chết đi sống lại. Đối phương định thông qua cái này hủy hoại cơ thể và tinh thần cậu để đạt được mục đích thỏa hiệp của mình, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn cắn răng kiên trì, cho đến khi Lâm Đạm tới.

Nhưng mà lúc này Cao Thư Khải không thể chần chừ được nữa, do có Lâm Đạm ở đây, cậu ta không thể để cô chịu đau khổ giống thế.

Nghĩ tới đây, Cao Thư Khải định gật đầu nhưng bị Lâm Đạm nhanh tay che miệng lại. Cô nhìn chằm chằm thiếu niên tú tuấn, lạnh lùng nói: “Cho anh mượn cơ thể, anh sẽ chịu trả lại ư? Nếu anh có thể tạo ra quỷ vực, hẳn là một con quỷ vương, đối với anh cướp lấy cơ thể người khác là chuyện dễ như trở bàn tay. Người như Cao Thư Khải rất nhiều sao anh không mượn người khác mà cứ nhắm vào cậu ta?”

Còn có một câu Lâm Đạm không hỏi, đó chính là vì sao nhất định phải do chính miệng Cao Thư Khải nói đồng ý thiếu niên mới có thể chiếm đoạt được cơ thể cậu ta? Tình huống này, tương tự với người đàn ông kỳ lạ biết bao? Chẳng lẽ quỷ trên thế giới này, đều biết điều đến vậy à?

Có điều Lâm Đạm biết, sự thật không phải như thế, quỷ bình thường nếu là có năng lực, đã sớm đoạt xác, làm gì nói nhảm nhiều như vậy? Như thế có thể thấy, chắc con quỷ trước mặt này với người đàn ông kỳ lạ bị cùng loại cấm chế ảnh hưởng, hai người cách nhau quá nhiều niên đại, vốn không có quan hệ gì, thế tại sao bị ảnh hưởng cùng loại cấm chế chứ?

Câu trả lời của các vấn đề, chỉ có thể chờ đến khi ra khỏi quỷ vực Lâm Đạm mới có thời gian tìm hiểu, còn bây giờ, cô phải nghĩ cách đưa Cao Thư Khải rời khỏi chỗ này. Đây là một con quỷ vương, thực lực vượt xa dự đoán của cô, mà lúc này thánh cổ còn đang trong quá trình ấp trứng, dù có vận dụng sức mạnh cũng không đủ để xé rách quỷ vực, càng không có cách nào giết chết con quỷ này.

Nhưng dù thế nào, Lâm Đạm cũng phải thử một lần. Cô nắm tay Cao Thư Khải, thận trọng nói: “Dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng không được đồng ý cho anh ta mượn cơ thể. Cho dù tôi chết hay chúng ta rơi vào địa ngục, cậu phải tin đó đều là ảo giác. Chỉ cần cậu kiên trì, chúng ta mới có hy vọng thoát khỏi đây, cậu từ bỏ, chúng ta không chết cũng phải chết.”

Cao Thư Khải nắm chặt tay cô, gật đầu nói: “Tôi chắc chắn sẽ không đồng ý với hắn. Lâm Đạm, cậu định làm gì?” Đến lúc này, cậu ta mới biết thân phận của Lâm Đạm. Cô và Ngải Vũ, Chu Nam giống nhau, đều là người trong Huyền môn, có được năng lực người thường không tưởng tượng nổi.

Lâm Đạm vẫn chưa trả lời, mũi chân đạp một cái tấn công về phía thiếu niên.

Thiếu niên lúc ẩn lúc hiện trong không trung, căn bản không để cho cô chạm đến góc áo, còn khẽ cười: “Cô rất thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất của mọi chuyện. Không sai, cậu tà là cái xác tôi cẩn thận lựa chọn. Hai người không đồng ý không sao, tôi có thể chờ, dù sao thì thứ tôi có nhiều nhất chính là thời gian.”

Lâm Đạm lười nói nhiều thêm một câu với gã, đạp một bia mộ nhảy lên giữa không trung, móng tay như mực đâm về phía thiếu niên. Thiếu niên không ngừng né, cô liên tục tấn công, chiêu thức càng ngày càng gian trá, động tác càng ngày càng nhanh, dường như không biết mệt. Đấu qua lại mấy chục lần, thiếu niên bị cô cào rách gò má, chảy ra rất nhiều âm khí giống với máu đen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quỷ mà cũng bị thương, chuyện kỳ lạ này khiến cho thiếu niên cảm thấy kinh hãi. Gã lau vết máu trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô là thứ quỷ gì mà có thể làm tôi bị thương?”

Lâm Đạm dùng thế tấn công quyết liệt để trả lời hắn.
 
Thiếu niên bắt đầu để lộ sự chật vật, lần nữa bị cào bị thương, đột nhiên hắn biến mất. Có vẻ như Lâm Đạm nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng quay lại bên cạnh Cao Thư Khải, vừa tới gần đối phương thế nhưng phát hiện mặt Cao Thư Khải biến thành mặt thiếu niên.

“Cô rất lợi hại, là tôi xem thường cô.” Thiếu niên mờ ám nói, “Nếu đã vậy, tôi sẽ để cho cô nếm thử cảm giác bất lực.”
 
Lâm Đạm muốn lui về phía sau nhưng đã không kịp nữa. Chợt thiếu niên áp sát lại gần, đẩy cô vào ảo cảnh. Lúc mở mắt ra thì cô đã ở trong cơ thể thiếu niên, thay gã tái hiện lại các cảnh ngộ lúc còn sống. Cô giống như con rối sống và học tập dựa theo hành động của thiếu niên, lại giống như một người qua đường đứng xem, trơ mắt nhìn hắn rơi vào địa ngục.

Hắn quen một người bạn trai, khi đối phương đưa hắn về nhà, nhịn không được mà hôn hắn trong hàng lang tối đen. Bọn họ ôm nhau, ngọt ngào như thế, hạnh phúc như thế, có điều không biết rằng, trong một góc tối, còn có một người đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt độc ác.

Xu hướng tính dục của thiếu niên bị phát hiện như thế, đối phương còn kể chuyện này cho hai bạn cùng phòng. Bọn họ quyết định “Vì dân trừ hại”, dạy dỗ tên biến thái này một chút. Mới đầu bọn họ chỉ mắng thẳng mặt, thấy mặt thiếu niên tái nhợt không dám mắng lại, dần dần biến thành đấm đá. Bọn họ uy hiếp thiếu niên rằng sẽ tố cáo hắn với trường học, lấy cớ này ép hắn làm trâu làm ngựa cho bọn họ, còn thiếu niên thì yếu đuối không phản kháng, để bọn họ tìm được khoái cảm làm nhục người khác.

Hành vi của bọn họ bắt đầu tăng cấp, từ mắng phát triển thành nhốt, ngược đãi, cuối cùng biến thành mưu sát chặt xác.

Bất lực, tuyệt vọng, đau khổ của thiếu niên Lâm Đạm đều có thể cảm nhận được hết nhưng cô cũng không thể làm gì. Cô là tù nhân bị nhốt trong cái xác này, không thể nào làm chủ số phận hắn. Không nghi ngờ gì, những đáng sợ hắn trải qua nói là địa ngục nhân gian cũng không quá, người bình thường chỉ trải qua một lần là đã phát điên, huống chi còn tua đi tua lại vĩnh viễn?

Thấy lần tua thứ hai sắp bắt đầu, Lâm Đạm biết mình không thể đợi thêm nữa, vì thế bình tĩnh nói: “Ngay cả một cái quan tài anh còn không thoát được, chẳng trách anh bị ba người kia hành hạ đến chết. Nếu đổi lại là tôi, đổi lại là bất kỳ người nào mạnh mẽ hơn sẽ không đi đến kết cục này. Anh bị giết, chỉ có thể trách anh vô dụng, không trách được ai khác. Anh lấy tư cách gì đòi báo thù? Anh chính là đồ vô dụng.”

Không gian chật hẹp bắt đầu vặn vẹo biến hình, đè ép hồn thể của Lâm Đạm, thế nhưng cô chẳng hề nhíu mày cái nào.
 
Giọng nói âm trầm của thiếu niên vang vọng khắp bốn phương tám hướng: “Ngược lại tôi đây muốn nhìn xem, khi cô rơi vào hoàn cảnh giống thế, cô sẽ làm gì.” Hắn khẽ cười một tiếng, đảo ngược ảo cảnh trở lại.

Giây tiếp theo, Lâm Đạm phát hiện mình bị một người đàn ông cao lớn siết cổ, còn có hai người giữ tay chân cô lại, không cho cô nhúc nhích. Thiếu niên không báo cũng không đánh tiếng trước, trực tiếp để cô tái diễn lại cảnh hắn bị giết. Cô có thể tự do điều khiển cơ thể này nhưng cũng đã không còn đường sống để phản kháng. Cô quá mệt, quá đói, quá yếu, cho dù không bị siết cổ, cô cũng không sống được bao lâu.

Hơi thở của cô ngày càng yếu ớt, rồi dừng hẳn. Lúc này người đàn ông cao lớn mới buông dây điện ra, thấp giọng nói: “Lấy dao và cưa lại đây.”

Hai tên đồng bọn đi lấy dụng cụ, người đàn ông cao lớn kiểm tra hơi thở của Lâm Đạm, có điều đột nhiên cô mở mắt ra, nhào qua bóp chặt cổ gã, cắn vào cổ gã bắt đầu điên cuồng hút máu. Cô đã đói mấy ngày liền rồi, máu thịt tanh tưởi không những không làm cô cảm thấy tởm, ngược lại còn kích thích cô thèm ăn. Cô giống như một con sói, cắn được con mồi là không buông tay, máu văng tung tóe khắp nhiễm đỏ người cô, cũng nhiễm đỏ con ngươi cô.

Người đàn ông từ cố sức giãy giụa đến không còn sức run rẩy, từ đầu đến cuối chỉ tốn có mấy chục giây.

Lâm Đạm đứng lên từ trong vũng máu, tùy tiện nhặt một chai bia đập bể, sau đó uể oải dựa vào cửa.

Nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, hai người đàn ông còn lại vội vàng chạy vào kiểm tra. Người đàn ông bước qua cửa đầu tiên bị Lâm Đạm đâm chai bia bể vào cổ, một cột máu bắn ra. Người đàn ông đi sau bị dọa ngây người, còn chưa kịp phản ứng Lâm Đạm đã rút chai bia ra, đâm vào mắt gã.

Hai gã đàn ông bịt cổ lại từ từ ngã xuống, một người bụm mặt đụng loạn khắp nơi, dao và cưa bọn họ mang đến rơi đầy đất.

Cơ thể Lâm Đạm cực kỳ suy yếu, làm xong mọi chuyện thì thở hồng hộc, mặt trắng như tờ giấy, nhưng cô không dám buông lơi chút nào, nhặt một cây dao lên, lảo đảo đi ra sau lưng người đàn ông bị mù, cắt đứt động mạch cổ gã. Máu đặc sệt chảy xuống đất, cuối cùng tràn đến chân cô. Lâm Đạm đứng trong vũng máu thật lâu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Một luồng ánh sáng lóe lên, cảnh tượng thay đổi. Lâm Đạm phát hiện mình quay lại lúc mới đầu thiếu niên bị ba người này bắt nạt. Khi đó bọn họ không dám quá đáng, chỉ là chặn hắn trong hẻm đánh một trận. Lâm Đạm có thể điều khiển cơ thể này, có điều không thể dùng bất kỳ sức mạnh nào của mình. Cô thật sự biến thành một thiếu niên tay trói gà không chặt, bị đánh đến bể đầu chảy máu.

Sau khi nhận thấy mình không có sức phản kháng, cô chỉ có thể ôm đầu, cuộn người vào một góc. Chờ ba người đánh xong, cô không trốn đi chữa trị mà trực tiếp gọi cảnh sát.

Thật ra thiếu niên hoàn toàn có thể chuyển sang một nhà trọ, cách xa ba tên ác ma này, nhưng gã không làm thế. Gã có quá nhiều băn khoăn và quá nhiều nỗi sợ, gã sợ ba người kia tố cáo với trường học rằng mình là đồng tính, cũng sợ cha mẹ la mắng, với lại còn sợ ánh mắt của người khác hơn. Vì thế hắn chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Nhưng Lâm Đạm sẽ không im lặng. Cô đến bệnh viện kiểm tra vết thương, cũng kiện ba người nọ ra toà. Ba người bắt giam nửa tháng, bồi thường cô một khoản tiền. Cha mẹ thiếu niên biết được chuyện này vượt xa ngàn dặm chạy tới thăm, tuy rằng rất giận nhưng đau lòng hơn. Trường học vẫn chưa đuổi học cô, xu hướng tính dục không thể lựa chọn, cũng không phải sai lầm. Bạn học có người khinh bỉ cô, rời xa cô, cổ vũ cô, ủng hộ cô.

Cô dọn khỏi phòng trọ đó, tiếp tục sống…

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui