Chương 176: Cổ nữ (26)
Thiếu niên tuấn tú vẫn lơ lửng ở giữa không trung, mặt vô cảm xúc nhìn Lâm Đạm bên trong ảo cảnh. Lúc cô kéo vali rời khỏi phòng trọ, lệ khí trong mắt hắn từ từ biến mất.
“Hóa ra tôi cũng có thể sống thế này, thì ra phản kháng là chuyện dễ dàng đến vậy.” Gã không ngừng lẩm bẩm câu này, sau đó khẽ cười, biểu cảm tràn đầy tự giễu. Đúng như Lâm Đạm nói, người có quyết tâm có thể trở thành bất kỳ ai, sẽ không đến nông nỗi này. Gã có rất nhiều cơ hội thoát khỏi đó nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có can đảm, nghiêm túc mà nói thì không phải gã chết vì lòng người hiểm ác mà là chết do mình yếu hèn.
Đi đôi với tiếng cười của thiếu niên, ảo cảnh cũng bắt đầu sụp đổ. Trước mặt Lâm Đạm sáng lên, cuối cùng cũng nhìn thấy lại nghĩa địa núi Thanh Nguyên, nhìn thấy Cao Thư Khải. Đối phương không cho cô thời gian phản ứng mà ôm chặt lấy cô ngay, khóc như đứa bé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lâm Đạm, thật xin lỗi, là tôi quá vô dụng!” Cậu ta không ngừng lặp lại những lời này, trong giọng tràn ngập hối hận và tự trách. Cậu ta giống như người qua đường đứng xem, chỉ có thể bất lực nhìn Lâm Đạm đấu tranh trong ảo cảnh. Vẻ ngoan cường quyết liệt của cô không làm cậu ta sợ mà ngược lại làm cậu ta rung động. Nếu không phải đã trải qua nhiều khổ cực thì làm sao một cô gái có thể kiên cường đến mức này? Cho dù gặp hoàn cảnh khó khăn đến đâu, cô cũng có thể tìm được đường thoát, đó là vì cô đã quen một mình, quen dựa vào chính mình, cơ thể gầy gò hoàn toàn không cách nào giới hạn được linh hồn mạnh mẽ của cô.
Cao Thư Khải vô cùng đau lòng, càng ngày càng khóc thảm thương. Lâm Đạm có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn dịu dàng vỗ về lưng cậu ta, thấp giọng nói: “Tôi không sao. Tất cả những thứ cậu nhìn thấy đều không phải thật sự.”
Cao Thư Khải lắc đầu không lên tiếng. Cậu ta biết đó không phải thật sự, có điều đau khổ và tuyệt vọng Lâm Đạm cảm nhận được là thật sự. Suy cho cùng là cậu ta quá vô dụng, cậu ta không thể bảo vệ Lâm Đạm.
Thiếu niên từ từ hiện hình ra, nói nhỏ: “Tên cô là Lâm Đạm đúng không? Cô làm tôi ngạc nhiên lắm.”
Lâm Đạm vỗ đầu chó Cao Thư Khải, xoay người nhìn thẳng vào thiếu niên.
“Cô đã cho tôi biết, hóa ra cuộc đời của tôi còn có một khả năng khác. Giờ hai người có thể đi rồi, xin mời.” Bên cạnh thiếu niên xuất hiện một cánh cửa.
“Vậy còn anh?” Lâm Đạm bán tín bán nghi nhìn hắn.
“Tôi? Tất nhiên tôi cũng phải rời khỏi đây. Chỉ một cái quan tài mà thôi, há có thể đè ép được tôi? Mấy năm nay, là tự tôi đè ép chính mình.” Thiếu niên lắc đầu cười khẽ, vẻ mặt dường như rất vui. Vừa rồi, cuối cùng gã cũng tiêu trừ tâm ma, đồng thời cũng thoát khỏi trói buộc của cái quan tài và khu nghĩa địa này. Thì ra không phải là gã không thể rời khỏi đây, mà là bị sự hèn yếu của mình trói buộc.
Thiếu niên quay đầu đi, hình như đang lắng nghe gì đó, một lát sau cơ thể bắt đầu nhạt dần, lần nữa thúc giục: “Hai người có thể đi rồi. Bây giờ tôi không cần cơ thể người khác nữa, tôi có thể tự mình báo thù.”
Lâm Đạm vội hỏi: “Chờ chút đã, anh có thể nói cho tôi biết Cao Thư Khải đặc biệt chỗ nào không? Tại sao anh lại chọn cậu ta?”
Thiếu niên đặc biệt rộng rãi với cô, thản nhiên nói: “Do bát tự ‘năm can, năm chi’, ‘nguyệt can, nguyệt chi’, ‘ngày can, ngày chi’, ‘giờ can, giờ chi’, có tổng cộng tám can chi, mỗi tổ hợp gọi là ‘trụ’, tạo thành ‘năm trụ’, ‘tháng trụ’, ‘ngày trụ’, ‘giờ trụ’, do thế bát tự còn được gọi là ‘tứ trụ’ hoặc là ‘bát tự tứ trụ’, đồng thời cũng sinh ra ngũ hành sinh khắc. Mệnh cách cậu ta cực kỳ đặc biệt, đã không thể thành trụ, cũng không thể sinh ngũ hành, cũng không đi vào âm dương, là mệnh phá trụ vạn năm khó gặp. Người có mệnh cách này không bị Thiên Đạo quản lý và không bị ảnh hưởng bởi nhân quả báo ứng, tốt nhất là làm người bình thường, nếu tu hành, có thể nói là muốn làm gì thì làm. Tất cả quỷ trên đời này, thậm chí là thiên sư, đều muốn mệnh cách này, cô nói xem sao cơ thể cậu ta có thể không quý sao?”
Cảm nhận được sự run rẩy của Cao Thư Khải, Lâm Đạm nắm chặt tay cậu ta, nói tiếp: “Nếu vậy, tại sao anh không trực tiếp cướp lấy cơ thể cậu ấy?”
“Bởi vì có cao nhân hạ cấm chế trên người cậu ta, trừ khi cậu ta đồng ý, nếu không thì đừng có tà vật nào hòng cướp lấy cơ thể cậu ta. Quỷ bình thường không nhìn thấy cấm chế, một khi đến gần cậu ta sẽ bị hồn phi phách tán. Có điều đã có nhiều quỷ từng đụng chạm vào cấm chế, với lại cấm chế cũng được hạ lâu rồi, tác dụng ngày càng yếu. Vốn tôi có thể thông qua cách này giải trừ cấm chế cướp đoạt cơ thể cậu ta, chẳng qua bây giờ nể mặt cô thả cậu ta đi, xem như cảm ơn cô thay tôi phá vỡ trói buộc.”
Thiếu niên cong môi, thế mà lại mỉm cười thân thiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Nếu thế, cấm chế này có thể hạ trên người quỷ hay không, để con quỷ đó không thể tùy tiện cướp cơ thể người khác?”
“Đương nhiên có thể. Chỉ cần tách máu thịt hắn ra tiêu hủy, khắc thần chú lên xương, giam giữ hồn phách, là có thể hạ cấm chế đồng dạng trên lên hắn. Cô còn muốn biết gì nữa không?” Thiếu niên lễ phép hỏi.
“Không cần, cảm ơn.” Lâm Đạm khoát tay, thiếu niên lập tức biến mất tại chỗ.
Cao Thư Khải vội kéo Lâm Đạm đi đến cửa, nhưng lúc mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trong quan tài, còn Lâm Đạm thì nằm nhoài trên ngực cậu ta, trông hết sức bình yên. Cậu ta lập tức cứng người lại, hơi ngẩng đầu, ngửi tóc cô giống như con chó nhỏ, rồi kiểm tra hơi thở cô, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Yên tâm, tôi chưa chết.” Đột nhiên Lâm Đạm mở miệng nói chuyện, làm cậu ta sợ tới mức giật mình.
“Xin lỗi, là tôi liên lụy cậu. Cậu tới núi Thanh Nguyên cứu tôi à?” Lòng Cao Thư Khải đầy mong chờ hỏi.
“Đúng vậy, cậu mất tích một ngày một đêm, tôi đành phải tới tìm cậu.” Lâm Đạm đáp như chuyện hiển nhiên.
“Cảm ơn cậu.” Cao Thư Khải toét miệng cười ngây ngô.
Lâm Đạm chậm rãi nói: “Tôi không cứu cậu không đâu, cậu phải trả công cho tôi đấy.”
“Được thôi, cậu muốn cái gì tôi đều cho cậu hết.” Cao Thư Khải lập tức thể hiện tấm lòng.
Lâm Đạm cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của Cao Thư Khải, chống ngực cậu ta đứng lên, bình tĩnh nói: “Trước rời khỏi cái quan tài này đã, hôi quá đi.”
Có mỹ nhân trong ngực, làm gì Cao Thư Khải cảm thấy hôi được? Cậu ta nhìn trái nhìn phải, lúc này mới lộ ra vẻ hoảng sợ, vội đỡ eo Lâm Đạm, đưa cô ra khỏi quan tài, chờ cô đứng vững mới sợ chết khiếp bò ra ngoài, chạy đến bụi cỏ nôn khan. Sau lưng cậu ta còn đè một bộ xương khô, cảnh tượng này quá kích thích!
“Còn sáu người đi cung tôi nữa, chúng ta đi tìm bọn họ đi?” Nôn xong rồi, cậu ta ngượng ngùng nói.
“Ừ.” Lâm Đạm cầm lấy xẻng, từ từ nói: “Đi thôi, chúng ta đi đào mộ.”
“Đào đào đào, đào mộ?” Cao Thư Khải bị dọa hốt hoảng.
“Bọn họ đều bị kéo vào trong mộ, cho nên cảnh sát mới không tìm được người.” Lâm Đạm thả mấy con cổ trùng ra, để bọn chúng đi tìm những mộ phần có hơi thở người.
Lúc hai người đào mộ, đám người Bạch Hiền còn bị nhốt trong quỷ vực. Bọn họ cũng đã tua đi tua lại được mấy lần rồi, cơ thể và tinh thần bị tổn thương ở mức độ khác nhau. Cuối cùng, Bạch Hiền quyết định bố trí một trận pháp phá vỡ quỷ vực, nhưng hắn ta cần rất nhiều thời gian, còn phải có người yểm trợ. Ngải Vũ xung phong nhận việc vào ảo cảnh, dẫn dắt thiếu niên.
Cô ta may mắn biến thành bạn học của thiếu niên, dốc hết sức bảo vệ hắn, hướng dẫn hắn, để hắn tránh khỏi những vận xui đó. Hình như thiếu niên cảm động trước sự lương thiện của cô ta, sau một lần tua kết thúc, không có kéo cô ta vào ảo cảnh lần nữa.
Bạch Hiền đã nhận ra tình huống này, truyền âm nói: “Làm tốt lắm, thử độ hóa hắn đi.”
Ngải Vũ tin tin hơn, đang chuẩn bị rót canh gà cho thiếu niên thì chân thân thiếu niên xuất hiện, mỉa mai: “Cảm ơn hành động cao đẹp của mọi người nhưng tôi không cần giúp. Bản thân yếu đuối vô dụng như thế, tôi nên giết mình sớm hơn!”
Hắn đưa tay ra, bóp nát chính mình trong ảo cảnh thành bụi.
Lòng Ngải Vũ hỗn loạn, lỡ miệng nói: “Anh điên rồi ư?”
Thiếu niên khinh bỉ liếc cô ta, dần dần biến mất tại chỗ, chỉ để lại một câu nói sâu xa: “Cho các người một lời khuyên, đừng động đến thi thể tôi.”
Theo sự sụp đổ của quỷ vực, hành động của Lâm Đạm ở trong ảo cảnh hiện ra như cuốn phim trước mắt đám người Ngải Vũ. Cô ác với người khác, càng ác với mình hơn, nhưng đáng quý là, từ đầu đến cuối cô không đánh mất chính mình. Cô giết hết người xấu, thay đổi vận mệnh và hóa giải chấp niệm của thiếu niên, thoát khỏi nghĩa địa.
Thiếu niên vừa đi, quỷ vực tự sụp đổ.
Bạch Hiền nhìn chằm chằm hình ảnh giữa không trung, hồi lâu không nói gì. Bạch Thắng và Chu Nam nhìn đến ngây người, cho đến khi Lâm Đạm đẩy vali rời khỏi phòng trọ mới hoàn hồn lại.
“Người này là ai?” Bạch Thắng xúc động cảm thán: “Ngay cả hoàn cảnh chắc chắn phải chết, cô còn có thể một phát giết ngược lại, quá mạnh mẽ! Là tôi chắc chắn tôi không làm được!”
“Cô ấy là bạn học tôi, tên là Lâm Đạm, là cổ nữ đến từ Miêu Cương, quả thật rất lợi hại.” Mặt Chu Nam đầy tán thưởng.
Bạch Hiền nhìn chằm chằm ảo ảnh từ từ biến mất, trầm ngâm nói: “Sau khi trở về ta muốn hẹn nói chuyện với cô ấy. Đạo đức, tác phong, năng lực của cô rất thích hợp với Cục phán xử của chúng ta. Được rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.” Hắn vừa đi, quỷ vực nhanh chóng vỡ vụn thành những đốm sáng.
Ngải Vũ đi phía sau ba người, vẻ mặt vô cùng khó coi. Khi cô ta vào ảo cảnh giúp cảm hóa thiếu niên, trong lòng cô ta rất kiêu ngạo, đắc ý. Cô ta chỉ dựa vào chút việc thiện đã độ hóa được một con quỷ vương, thực lực và phẩm hạnh này, có thể khiến cho Bạch Hiền sư thúc nhìn bằng con mắt khác rồi nhỉ? Kết quả bản ngã quỷ vương xuất hiện giống như một bàn tay, hung hăng tát lên mặt cô ta. Hắn không cần bất kỳ ai cứu giúp, cuối cùng từng hành động của Lâm Đạm cũng khiến hắn ý thức rằng —— chỉ có hắn mới cứu được hắn.
So với biểu hiện của Lâm Đạm trong ảo cảnh, nháy mắt trông Ngải Vũ thật buồn cười. Mắt cô ta đỏ lên, sau khi ra khỏi quỷ vực lập tức nói: “Bạch Hiền sư thúc, con ác quỷ kia đã trốn ra khỏi núi Thanh Nguyên, chắc chắn sẽ đi tìm ba người nọ báo thù. Vì phòng hắn làm loạn, hay là chúng ta thiêu xác hắn đi.”
Bạch Hiền không để bụng nói: “Báo thù thì thế nào? Bọn họ gieo quả ác thì phải nhận lấy hậu quả.”
“Nhưng nếu con ác quỷ kia giết người mù quáng, làm hại người vô tội thì phải làm sao bây giờ?” Ngải Vũ vẫn không có ý định từ bỏ tiếp tục khuyên nhủ.
Bạch Hiền dừng bước quay đầu lại nhìn mộ phần chôn thiếu niên, tuy không phát hiện ra gì bất thường nhưng cảm thấy khí tức nơi này không giống nơi khác. Có điều, nếu muốn hắn nói ra chỗ khác thì hắn lại không phải nói chính xác được. Hắn đi quanh mộ phần vài vòng rồi lấy la bàn ra nhìn, cuối cùng vẫn quyết định tin vào giác quan thứ sáu của mình: “Trước đừng động đến mộ phần này. Ta sẽ kiểm soát lệ quỷ để tránh hắn làm hại người vô tội.”
Ngải Vũ vẫn muốn nói tiếp nhưng Bạch Hiền đã đi rồi, tất nhiên là Chu Nam và Bạch Thắng nghe lời hắn.
Ngải Vũ nhìn bóng lưng ba người, biểu cảm không ngừng thay đổi, mặc dù lập tức rời đi nhưng vẫn liên tục ngoái đầu lại nhìn chằm chằm mộ phần bằng ánh mắt hung ác nham hiểm. Thả lệ quỷ không thiêu xác, để lại mối họa lớn như vậy, Bạch Hiền sư thúc có tư cách gì lãnh đạo Huyền môn!