Chương 177: Cổ nữ (27)
Đám người Bạch Hiền tìm một vòng quanh nghĩa địa mới tìm được Cao Thư Khải, lúc ấy cậu ta đang cầm một cái xẻng đào mộ, còn Lâm Đạm thì ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, chống hai tay lặng lẽ nhìn cậu ta.
“Cao Thư Khải, cậu không sao chứ?” Chu Nam lập tức chạy tới, hết sức lo lắng nói.
“Có Lâm Đạm ở đây, sao tôi có thể có chuyện gì được? Mấy người đến đúng lúc lắm, mau giúp tôi đào mộ đi, bạn của tôi đều ở bên trong đó.” Cao Thư Khải thở hổn hển nói. Đất trống bên cạnh cậu ta chất đống bùn đất, còn có hai thiếu niên khác đang nằm hôn mê bên cạnh đống đất, sắc mặt cực kỳ tái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cần tôi giúp không?” Lâm Đạm lại lần nữa dò hỏi.
“Không, không cần, không cần đâu, cậu ngồi đi, mấy việc nặng này để tôi làm.” Cao Thư Khải không chê mệt mà dặn dò: “Cậu ngồi cách xa ra một chút, để tránh bị đất làm bẩn quần áo.” Lúc mới nói đến việc đào mộ quả thật cậu ta sợ chết khiếp nhưng vừa nhìn thấy Lâm Đạm cầm lấy xẻng chuẩn bị đào thì cậu ta không chịu nổi. Việc vừa bẩn vừa mệt và kinh khủng này làm sao để Lâm Đạm làm được, cậu ta còn đáng mặt đàn ông không?
Kết quả là Cao Thư Khải gan dạ lên, thấy Lâm Đạm ngồi ở bên cạnh nhìn mình không chớp mắt, thoáng cái cảm thấy cả người ngập tràn năng lượng, thoáng chốc đào được hai phần mộ, cứu được hai người bạn. Dù sao chỉ cần có Lâm Đạm ở đây, cậu ta có thể làm tất cả mọi thứ.
Đám người tốn hơn nửa đêm, cuối cùng tìm được hết những thiếu niên còn lại. May mắn bọn họ chỉ bị ngất, không xảy ra chuyện gì, trở về nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, bồi bổ dương khí là ổn. Bạch Hiền đánh thức bọn họ, để bọn họ tự tay đắp mộ lại và quỳ xuống trước bia mộ dập đầu xin lỗi vong linh, rồi đốt một ít giấy tiền vàng bạc, xong hết mọi việc mới xuống núi.
Bây giờ trời vẫn còn chưa sáng, trong rừng tối đen như mực, mọi người cậu dựa sát tôi, tôi dựa sát cậu, sau tất cả mọi chuyện ai nấy đều bị hù sợ.
Cao Thư Khải do dự một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Trời quá tối nên đường không dễ đi. Lâm Đạm, hay là tôi dắt cậu đi nhé?” Khi nói ra câu này, cậu ta không nhịn được chà sát tay vào ống quần, tránh lòng bàn tay dính quá nhiều mồ hôi.
Lâm Đạm lắc đầu nói: “Không cần đâu, đường tối cỡ nào tôi đều nhìn thấy.”
“À, vậy cậu đi chậm một chút.” Cao Thư Khải buồn bã nói.
Dường như Lâm Đạm nhớ ra gì đó, đột nhiên nắm chặt đầu ngón tay cậu ta, thì thầm: “Cậu đi với tôi.”
Trái tim Cao Thư Khải đập loạn hết cả lên nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi: “Đi đâu?”
“Đi trả công cho tôi.” Lâm Đạm bước chậm lại, đi đến chỗ rẽ thì đẩy thiếu niên vào bụi cây, ấn giữ Cao Thư Khải lên một thân cây, nhón chân lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô kề sát lại, Cao Thư Khải cảm thấy cả người mình như hòa tan trong hơi thở nóng rực của cô, không khỏi nín thở, lắp bắp nói: “Cậu, cậu muốn làm gì?” Lời còn chưa dứt, cậu ta không kiềm chế được liếm cánh môi khô khốc của mình.
Lâm Đạm không nói gì mà vùi đầu vào cổ thiếu niên, nhẹ nhàng cắn xuống. Dòng máu ngọt ngào cuốn theo sức mạnh mênh mông tràn vào người cô, khiến cô phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Cao Thư Khải cứng đờ người dựa vào thân cây, đầu tiên là cảm thấy cổ nhói đau, sau đó bị tê dại hút hồn. Khi bị quỷ dữ vây khốn cậu ta vẫn giữ vững được mình, dù có bị tra tấn trong vòng lặp vô tận cậu ta vẫn kiên trì được, có điều hôm nay, cậu ta lại cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa. Đầu gối cậu ta run lẩy bẩy, thiếu chút nữa trượt dài ngồi dưới đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm ôm lấy cổ Cao Thư Khải, nghiêm túc liếm vết thương cậu ta. Cậu ta chẳng dám động đậy chút nào, nhưng cũng không bị hành động kỳ lạ của cô hù sợ, ngược lại còn to gan, lặng lẽ nắm tay cô đặt ở sau lưng cô, mười ngón tay đan chặt lấy nhau.
Cảm giác no nê đã lâu chưa có đang gột rửa khắp người Lâm Đạm, làm cơ thể lạnh lẽo của cô dần ấm lên. Cô gác đầu lên vai Cao Thư Khải, trông có vẻ lười biếng.
Cao Thư Khải dịu dàng ôm cô, ngay cả thở cũng không dám thở quá mạnh, sợ làm phiền cô. Mặc dù không biết tại sao bị hút máu nhưng cậu ta lại cảm thấy rất đáng giá, thậm chí cậu ta phải trăm ngàn lần chết đi sống lại, chỉ vì có giây phút này, cái gì cũng xứng đáng…
Ngày nào Lâm Đạm cũng sống với cái bụng đói, hiếm khi được no bụng, đối với cô mà nói lúc này chẳng khác gì thiên đường. Giờ cô cũng lười suy nghĩ, chỉ lo treo trên người thiếu niên cao lớn hưởng thụ cảm giác mơ màng buồn ngủ sau khi ăn no nê. Cô đã không nhớ rõ mình có bao nhiêu lần tỉnh lại trong cơn đói, có bao nhiêu lần bụng quặn đau cả đêm không ngủ được. Nếu ý chí cô yếu, chỉ sợ là đã sớm điên rồi.
Cô nhắm mắt lại trong lòng ngực ấm áp của thiếu niên, vài giây sau phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Mới đầu Cao Thư Khải còn tưởng rằng mình nghe nhầm, một lúc lâu sau mới dè dặt cúi đầu nhìn Lâm Đạm, thế mà phát hiện cô thật sự dựa vào bả vai mình ngủ rất say, khuôn mặt luôn tái nhợt như tờ giấy bây giờ lại ửng hồng lên, trông vô cùng đáng yêu.
Đáy lòng hoảng hốt của Cao Thư Khải từ từ bình tĩnh lại, lòng như được rót đầy mật ong, vừa ngọt vừa mềm. Cậu ta nhìn móng tay trên bàn tay mảnh khảnh của Lâm Đạm biến thành màu đen và trở nên sắc nhọn, cũng nhìn thấy cảnh cô vung tay một cái thả ra một đống côn trùng, có điều dù cô là thiên sư, vu nữ hay là quỷ hút máu với cậu ta mà nói đều không sao. Cậu ta đã từ bỏ việc đi tìm câu trả lời, bởi vì không có gì quan trọng hơn bản thân cô.
Cậu ta dịu dàng bế thiếu nữ lên, suốt đường đi xuống núi, cố gắng bước thật vững và ổn định…
Khi xuống đến chân núi, Lâm Đạm từ từ tỉnh dậy, thấy mình thế mà ngủ trong lòng ngực Cao Thư Khải, vẻ mặt trở nên phức tạp. Từ khi nào mà cô buông lỏng đề phòng với Cao Thư Khải đến mức này? Nếu cậu ta mang cô đi bán thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút đau đầu.
Cao Thư Khải hậm hực xoa tay, vẻ mặt vô cùng thất vọng. Nếu Lâm Đạm không tỉnh thì cậu ta có thể bế cô lên xe, sau đó đưa về nhà, một tiếng đi xe chung cũng đủ để cậu ta vui tận trời. Ôi, tiếc là cậu ta không may mắn…
Hai người nhìn nhau rồi lại xấu hổ mà dời tầm mắt đi.
“Đi thôi, chờ hai người lâu lắm rồi.” Bạch Hiền lái chiếc SUV đến giao lộ, Ngải Vũ, Chu Nam, Bạch Thắng ngồi ở hàng phía trước, đang lẳng lặng nhìn bọn họ. Chiếc xe chở sáu thiếu niên còn lại đã rời đi được một lúc lâu.
“Cậu lên trước đi, cẩn thận chút.” Cao Thư Khải che tay trên đỉnh đầu cô để tránh cô bị đụng phải đầu.
Lâm Đạm ngồi ở hàng sau, Cao Thư Khải chờ cô ngồi ổn mới lên xe, ngồi sát cô. SUV chạy trên đường cao tốc, tất cả mọi người đều có suy nghĩ riêng nên không ai nói gì. Cao Thư Khải ngồi bực dọc một hồi, cuối cùng không nhịn được chỉ vào cổ mình, nói thật nhỏ: “Cái này là tiền công cậu nói à?”
Lâm Đạm gật đầu không lên tiếng.
Cao Thư Khải sờ vết cắn đã biến mất từ lâu, tiếp tục hỏi: “Sau này tôi tìm cậu giúp, cậu đều lấy tiền công kiểu này sao?”
Lúc này Lâm Đạm mới chịu nói chuyện: “Thế phải xem xem cậu muốn tôi giúp cái gì. Chuyện lớn thì tôi sẽ lấy nhiều tiền công, chuyện nhỏ thì lấy ít hơn.”
Có vẻ như Cao Thư Khải nghĩ tới gì đó, mặt dần dần đỏ lên, sau đó cúi đầu im lặng.
Giúp người lấy tiền công là chuyện hiển nhiên, Chu Nam và Bạch Thắng cũng không cảm thấy cuộc trò chuyện của hai người có chỗ nào lạ. Nhưng Ngải Vũ lại quay đầu lại nhìn kỹ Cao Thư Khải một cái, không phát hiện ra gì kỳ lạ mới cho qua.
Lâm Đạm xuống xe giữa đường, Bạch Hiền thì đưa Cao Thư Khải về nhà lớn Cao gia.
Mẹ Cao ôm lấy con trai khóc, trách mắng: “Con chạy đi đâu hả? Làm cả nhà lo lắng gần chết! Ông con lớn tuổi như vậy vì tìm con mà đã hai ngày rồi không ngủ, con không về làm ông ngã bệnh. Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bảo con đi đâu cũng phải đưa vệ sĩ theo mà con không nghe! Con đây là muốn hù chết mọi người à!”
“Ông nội, con xin lỗi.” Cao Thư Khải vội chạy tới đỡ ông mình.
Gia chủ Chu gia vẫn luôn canh giữ ở nhà lớn, ông ta cười ha hả nói: “Thưa cụ, may mắn bọn tôi không có không hoàn toàn nhiệm vụ, cuối cùng cũng đưa được Thư Khải về bình an. Giờ ngài yên tâm rồi chứ?”
Ông cụ Cao định nói lời cảm ơn thì Cao Thư Khải đã mỉa mai: “Không phải tôi được bọn ông đưa về mà là được bạn học của tôi cứu. Nhà tôi tốn nhiều tiền mời Chu Nam và Ngải Vũ như vậy, kết quả tan học cái là bọn họ chạy đi đâu mất dạng, đợi bọn họ tới cứu tôi, còn không bằng chờ chết.”
Thoáng chốc nụ cười trên mặt Chu Hưng Hòa cứng đờ.
Ông cụ Cao nhìn Bạch Hiền, Bạch Hiền thẳng thắn nói: “Quả thật là không phải bọn tôi cứu Cao Thư Khải. Lúc bọn tôi bị nhốt trong quỷ vực, Cao Thư Khải và bạn học cậu ấy đã phá vỡ giam cầm đi ra ngoài. Thưa cụ, bọn tôi thật sự rất xấu hổ. Để bày tỏ lòng áy náy, về sau công việc của Ngải Vũ sẽ để cho cháu trai Bạch Thắng của tôi thay, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho nó làm giáo viên trường cấp ba Hải Thành, ngài thấy như vậy có được không?”
Trận pháp trên người cháu trai đã không còn tác dụng, cho dù ông cụ Cao có bất mãn đến đâu, lúc này cũng chỉ có thể nhịn xuống. Không biết vị đại sư năm đó đã vân du đến đâu, ông không dám nói cho người thứ hai biết về mệnh cách của cháu trai, cho nên không có chỗ xin giúp đỡ. May mà mệnh cách cháu trai cực kỳ phức tạp nên hai vị thiên sư đều xem không hiểu, chứ đừng nói là bàn luận gì.
“Ôi, quên đi, sau này mấy người có trách nhiệm một chút.” Ông cụ Cao thở dài một hơi, vẻ mặt hết sức mệt mỏi.
Lúc này Bạch Hiền mới đưa đoàn người rời đi.
Mẹ Cao không ngừng hỏi Cao Thư Khải là ai cứu cậu ta, cậu ta không trả lời thẳng mà tìm cớ đi. Sau khi về phòng, cậu ta lấy di động ra nhắn tin cho Lâm Đạm: “Tôi không có nói chuyện của cậu cho cha mẹ tôi nên cậu yên tâm đi.”
“Ừ.” Giây sau bên kia đáp một chữ.
“Có điều bọn họ bảo tôi tặng cậu ít quà cảm ơn, cậu muốn cái gì?” Hai lỗ tai Cao Thư Khải dần đỏ lên.
“Quà tôi đã nhận rồi.” Lâm Đạm nghiêm túc trả lời.
“Cậu có thể nhận nữa, mạng tôi rất đáng giá đó.” Cao Thư Khải hướng dẫn từng bước.
“Vậy ngày mai cậu ở rừng cây nhỏ sau bồn hoa trường chờ tôi.” Lâm Đạm rất muốn từ chối lời mời hấp dẫn này nhưng vẫn không kiềm chế được mình.
Cao Thư Khải vùi đầu vào gối, cọ qua cọ lại một hồi rồi mới ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt đỏ bừng, “Ừ”, cậu ta gõ từng chữ một nói: “12:30 trưa ngày mai, tôi đợi cậu ở rừng cây nhỏ. Đúng rồi, buổi sáng cậu đừng mua đồ ăn sáng, tôi mang giúp cậu, cậu thích ăn gì?”
Qua lúc lâu bên kia vẫn chưa trả lời.
Cao Thư Khải nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt.
Qua chừng hai mươi phút sau, Lâm Đạm mới nhắn lại một câu: “Bây giờ đã là 3:30 sáng, tôi cảm thấy hôm nay tốt nhất cậu đừng đi học, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi nói sau, ngủ ngon.”
“Không đâu, hôm nay tôi sẽ đi học, một chút tôi cũng không cảm thấy mệt. Cậu thích ăn gì?” Mí mắt Cao Thư Khải nhíu vào nhau không mở nổi nhưng vẫn cố chấp cài báo thức bảy giờ sáng. Chỉ cần có thể nhìn thấy Lâm Đạm, mệt bao nhiêu cậu ta đều có thể chịu được.
Một lúc lâu sau Lâm Đạm vẫn không nhắn lại, hẳn là ngủ rồi, Cao Thư Khải ôm điện thoại như ôm báu vật, từ từ ngủ say như chết.