Chương 181: Cổ nữ (31)
Núi Thanh Nguyên chôn bao nhiêu thi thể đến cả ban ngành quản lý của chính cũng không rõ, bởi vì từ mấy trăm năm trước, chỗ này đã là bãi tha ma nổi tiếng gần xa, nếu dọn hết thi thể ở đây, sợ là độ cao núi Thanh Nguyên sẽ giảm xuống mấy trăm mét. Nhưng hiện tại, tất cả thi thể ở đấy đều bò từ trong đất ra, lục tục xuống núi.
Chỉ một đêm này, mấy thôn xóm gần đầy đã bị hành thi tàn sát hầu như không còn gì, ngay cả gà chó cũng không tha, mỗi một đoạn trên đường cao tốc sẽ phát hiện một chiếc xe bị bỏ hoang, chủ xe bị xé xác thành mảnh vụn, hiện trường chỉ để lại một bãi máu. Một khi đàn hành thi tràn vào thành phố, số người chết sẽ còn tăng lên, hơn nữa có khả năng khiến cho toàn quốc chấn động.
Hậu quả như thế không ai gánh vác nổi, vì thế sau nửa tiếng nhận được điện thoại của Chu Hưng Hòa, tất cả huyền thuật sư, bao gồm cả nhân viên quản lý của chính phủ, đều lần lượt đến núi Thanh Nguyên, chuẩn bị bàn cách giải quyết. Các con đường giao thông quan trọng cũng quy tụ đầy người Huyền môn và quân đội, một khi phát hiện xác sống sẽ xông lên bao vây giết hết, tuyệt đối không được để bọn chúng vào thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khôi lỗi sư*, linh phù sư, ngự quỷ sư, còn có thiên sư chính thống, mọi người dùng đủ các cách thức kỳ lạ nhưng cũng chỉ tốn công vật lộn, không cách nào xoay chuyển tình hình được. Số lượng hành thi quá nhiều, không giết hết được, huống chi trong đó còn lẫn cương thi hung ác và huyết thi, còn có âm thi oán khí cực lớn và đấu thi, ...chẳng khác gì triển lãm của đàn thi. Còn thủ lĩnh của bọn chúng là phi cương chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cách cương thần một bước xa.
*Điều khiển con rối.
Thị trưởng Hải Thành xoa huyệt thái dương đau nhức, lạnh lùng nói: “Hay là trực tiếp cho nổ ngọn núi này đi!”
“Không thể cho nổ được, bom sẽ san bằng đỉnh núi mất. Dũng huyệt đã mở, cho nổ chỉ làm dũng huyệt biến thành cái ao to, đưa thẳng địa ngục tới nhân gian. Đến lúc đó, hai giới âm dương không còn giới hạn, Hải Thành sẽ trở thành minh vực đầu tiên, hơn một ngàn bảy trăm vạn người sẽ bị âm sát khí ăn mòn chết.” Bạch Hiền lập tức phủ định phương án của ông ta.
“Vậy phải làm thế nào?” Thị trưởng Hải Thành không vui, “Suy cho cùng, chuyện này là do người trong Huyền môn mấy người gây ra, mấy người cái này không được, cái kia cũng không được, thế nhưng mấy người chẳng nghĩ ra được biện pháp nào ra hồn! Mấy người cũng biết Hải Thành có hơn một ngàn bảy trăm vạn người, sao trước khi làm việc mấy người không suy nghĩ kỹ càng? Chính phủ bọn tôi quá rộng rãi với Huyền môn mấy người mới để mấy người muốn làm gì thì làm! Mười triệu, chỉ vì mười triệu mà tất cả mọi người trong Hải Thành phải chôn cùng vì mấy người, mẹ kiếp đây là chuyện quái quỷ gì!”
Trước giờ thị trưởng Hải Thành nhã nhặn lịch sự, văng tục ngay trước mặt mọi người thế này là lần đầu tiên. Sau khi biết chuyện, thiếu chút nữa ông giận đến hộc máu. Một học sinh cấp ba vì mười triệu mà mở đường thông đến địa ngục, trong phim ảnh cũng không dám diễn như vậy! Nếu người này còn sống đứng trước mặt ông, ông nhất định sẽ bổ đầu cô ta ra, xem coi suốt ngày cô ta suy nghĩ cái gì!
“Thị trưởng yên tâm đừng nóng nảy, bọn tôi đã suy nghĩ biện pháp.” Hùng Hạt Tử chậm rãi nói: “Việc đã đến nước này, cách duy nhất chính là niêm phong dũng huyệt, cắt đứt nguồn cung hung sát khí cho đám hành thi. Không còn sát khí, hành thi dễ đối phó hơn nhiều, thậm chí không cần chúng ta ra tay, chỉ cần một tia nắng chiếu vào là bọn chúng hóa thành vũng máu ngay.”
“Phong làm sao?” Bạch Hiền hỏi.
“Cửu tinh liên châu phong nhật nguyệt.” Hùng Hạt Tử thận trọng nói.
“Cửu tinh liên châu đại trận?” Sắc mặt Chu Hưng Hòa trắng bệch: “Ai đi làm mắt trận?” Lý do ông ta sợ hãi như thế là vì trận pháp Cửu tinh liên châu là phương pháp phong ấn duy nhất được truyền từ thời thượng cổ tới nay, cần chín người có đạo pháp cao thâm làm mắt trận. Khi trận pháp mở ra sẽ liên tục hấp thu công lực chín người này, cho đến khi bọn họ tán công chết. Công lực của chín người càng thâm hậu thì phong ấn càng mạnh, một khi bắt đầu sẽ không thể nghịch chuyển được nữa.
Nói cách khác, ai đi thì người đó chết không thể nghi ngờ gì!
Bạch Hiền ngậm một điếu thuốc vào trong miệng, dùng đầu ngón tay làm bật lửa, điềm tĩnh nói: “Tôi đi.”
Hùng Hạt Tử thở dài một hơi, giơ tay nói: “Trận pháp này là do ông già này nói ra, tất nhiên cũng tính ông già này một chân.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi cũng đi.”
“Tôi.”
Những Thái đấu trong Huyền môn Hải Thành lần lượt đứng ra, vẻ mặt kiên quyết. Họa là do người Huyền môn bọn họ gây ra, lấy mạng bọn họ đi điền là điều tất nhiên.
Một liên lạc viên có hiểu một ít về huyền thuật, vội vàng ghé vào bên tai thị trưởng giải thích thế nào là cửu tinh liên châu phong nhật nguyệt. Lúc này khuôn mặt u ám của thị trưởng mới dịu xuống, ngước mắt đếm, có tám người đứng ra, còn thiếu một người.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Hưng Hòa, Chu Hưng Hòa đã bị điểm tên, không thể không cắn răng mở miệng: “Tôi cũng đi.”
Hùng Hạt Tử lập tức gõ thước tay*: “Đã đủ chín người, xin phiền thị trưởng giúp bọn tôi chuẩn bị một chiếc trực thăng.” Hiện giờ khắp núi đều là hành thi, đợi bọn họ đi qua biển hành thi lên đến đỉnh núi thì e là chỉ còn lại có nửa cái mạng, làm gì còn sức mà bày trận? Tuy có khả năng trực thăng bị ảnh hưởng bởi âm khí mà rung lắc, nhưng đó là cách nhanh nhất.
*Đánh nhịp: Để tỏa thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định.
Nửa tiếng sau, một chiếc trực thăng đưa đoàn người bay lên đỉnh núi tràn ngập khói đen, người dưới chân núi thông qua máy quay kiểm tra tình hình của bọn họ. Càng đến gần đỉnh núi, số lượng hành thi càng nhiều, đặc biệt ở chỗ dũng huyệt còn không ngừng có thi thể chui ra từ trong đất, gào thét vang trời.
“Càng đến gần dũng huyệt, cấp hành thi càng cao. Đây là một con bạch cương, đây là một con tử* cương, nói không chừng phía sau còn có kim thi và ngân thi.” Bạch Thắng phụ trách giải thích ảnh chụp từ thiết bị theo dõi cho thị trưởng.
*Chữ tử ở đây có nghĩa là màu tím.
Thị trưởng cố kiềm chế trái tim đập loạn hỏi: “Nếu phong ấn thất bại, hậu quả sẽ như thế nào?”
“Ngài xem《The Walking Dead》 chưa? Hậu quả không khác trong đó lắm.” Bạch Thắng lau mặt, không dám nghĩ tiếp nữa.
Thị trưởng gật đầu không lên tiếng nhưng tất cả những cán bộ đứng ở sau lưng thị trưởng thì lộ ra vẻ tuyệt vọng. May mà trước khi đến núi Thanh Nguyên, bọn họ đã báo cáo tình hình cho trung ương, cũng chỉ thị quân đội mau chóng sơ tán người dân, chắc là có thể giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
Hiện trường im phăng phắc, chỉ có tiếng cánh quạt máy quay quay liên tục phát ra từ màn hình. Khi đèn sáng của trực thăng quét qua một mảnh đất trống, Bạch Thắng không khỏi mở to đôi mắt, hoảng sợ nói: “Ngải Vũ chưa chết?”
Vừa nghe thấy câu này, Chu Nam lập tức chạy tới xem máy quay, sau đó chắp tay trước ngực, cảm ơn trời xanh. Ngải Vũ chưa chết, cô ta còn sống, hiện giờ đang đứng trong một trận pháp hình tròn, liên tục vẫy tay cầu cứu với trực thăng. Phi công thả thang dây xuống, kéo cô ta lên.
Thị trưởng đen mặt nhìn chằm chằm máy quay, ông không có nói gì nhưng có một tiểu bối trong Huyền môn nghiến răng nghiến lợi nói: “Loại người này nên để cô ta chết ở núi Thanh Nguyên, còn cứu cô làm gì chứ!”
Chu Nam nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng giải thích giúp Ngải Vũ: “Cậu ấy cũng không biết đó là song thi trấn huyệt, nơi cực ác, cậu ấy cũng không muốn chuyện này xảy ra.”
“Hừ, đúng thật là cô ta không biết đó là song thi trấn huyệt, có điều sư thúc tôi ba lần bốn lượt nhắc nhở cô ta, nói khu đất đó rất kỳ lạ, bảo cô ta đừng chạm vào, hẳn cô ta biết mà? Người mời cô ta làm việc là tội phạm giết người, cô ta cũng biết nhỉ? Nói tới nói lui, là do cô ta vừa ngu dốt vừa tham lam! Dựa vào cái gì mà họa cô ta gây ra, bắt sư thúc tôi đi đền mạng? Sư thúc tôi năm nay mới 27 tuổi thôi!” Bạch Thắng vừa nói nước mắt đã rơi đầy mặt, khó mà nói tiếp.
“Sư công tôi cũng ở trên đó, kể từ bây giờ tôi sẽ không được gặp sư công nữa. Sư công còn nói muốn dạy tôi vung đậu thành binh mà.” Một thiếu niên ngồi sụp xuống, ôm đầu khóc lên.
“Cha tôi cũng đi, nếu tôi chăm chỉ học tập đạo thuật thật giỏi là có thể đi thay ông ấy rồi, là tôi vô dụng…”
Mấy thái đấu đều là người có uy tín và địa vị, học trò nhiều đến cả vườn người, đồ tử đồ tôn dưới gối đâu chỉ có mấy ngàn? Hiện giờ những người này đều tập trung lại ở chân núi, nhìn bọn họ rời đi, trong lòng đau xót khó mà hình dung bằng lời. Chu Nam nhớ đến ông nội trên trực thăng, cuối cùng mắt đỏ lên, không dám nói thêm nửa câu.
Ngải Vũ leo lên thang dây đến giữa không trung, chợt có một bóng đen bay ra từ trong đám hành thi, tấn công thẳng vào cô ta, cô ta sợ tới mức gào thét thất thanh.
“Phi Cương?” Thấy cảnh này, Bạch Thắng ngớ ra. Đám tiểu bối khóc sướt mướt cũng không nói nên lời, vẻ mặt tuyệt vọng.
Sau khi cương thi tu thành yêu thì biến thành bạt, cương thi sau khi biến thành bạt có thể bay, thường gọi là Phi Cương, nghe nói có thể giết Phật nuốt Thần, đi như gió, nơi nào nó đến đất cằn cỗi ngàn dặm, được coi là vua cương thi. Loại yêu ma chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này thế mà sống sờ sờ ở đây, làm sao mà bảo mọi người không hoảng hốt cho được.
Vốn bọn họ cho rằng lúc này Ngải Vũ sẽ chết không nghi ngờ gì, bỗng nhiên nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng rực rỡ bao bọc lấy cô ta, chặn đòn chí mạng của Phi Cương lại. Hình như cô ta bị hù sợ choáng váng, đợi Phi Cương trở về mặt đất mới móc một vật từ trong cổ ra nhìn, sau đó nhét lại thật nhanh, tay chân luống cuống leo lên thang dây.
Một phi công cầm máy quay quay lại cảnh Ngải Vũ leo lên thang dây, vừa hay quay rõ ràng vật trong tay cô ta.
Ánh mắt Chu Nam lóe lên, nhận ra trong máy quay đó chính là miếng ngọc mình đeo từ nhỏ, sắc mặt của Chu Hưng Hòa cũng thay đổi, dường như nhận ra vật đó. Nhưng miếng ngọc này có gì kỳ lạ thì bọn họ đã không kịp tìm hiểu, đợi sau khi Ngải Vũ leo lên trên, Bạch Hiền lấy một xấp bùa trấn thi ném xuống dưới.
Mấy luồng ánh sáng vàng lóe lên, đám cương thi cừa rồi vây quanh trực thăng gào rống nhảy về phía trước đã yên lặng lại như kỳ tích, ngày cả con Phi Cương cũng đứng yên tại chỗ.
Bạch Hiền lập tức leo xuống thang dây, sau đó là Hùng Hạt Tử, đám người Chu Hưng Hòa. Bọn họ vừa thi triển phép giết hành thi xung quanh vừa một bên đo lường vị trí và phương hướng bày trận. Có điều bùa chú của Bạch Hiền không trấn áp được Phi Cương nên nhanh chóng tự cháy mất. Có con Phi Cương kia ở đây, việc bày trận đã khó càng khó hơn.
“Mau tìm mắt trận!” Bạch Hiền hô lớn hết sức.
Tám người khác, mỗi người lấy một cái la bàn ra, chia ra chạy về tám hướng khác nhau. Nhưng mà giây tiếp theo, con Phi Cương kia thoát được trói buộc, tấn công một ông lão râu bạc bên cạnh, móng tay đen sắc nhọn đâm xuyên qua ngực ông lão, móc trái tim ông lão đang sống sờ sờ ra, nhét vào miệng ăn.
“Ông ơi!” Dưới chân núi, một thiếu niên bi thương hét lên.
Phi Cương không dừng lại, xoay người tấn công một người khác, tùy tiện cướp đi một sinh mạng. Trong mấy phút ngắn ngủn mà chín người đã chết hai, bảy người còn lại làm sao có thể bày được cửu tinh liên châu đại trận? Xong rồi! Bây giờ xem như Hải Thành hoàn toàn xong rồi! Hàng chữ máu được viết thật to đồng loạt xuất hiện trong đầu mọi người.