Chương 183: Cổ nữ (33)
Kết thúc trận đại chiến, núi Thanh Nguyên nơi nơi tan hoang, còn có rất nhiều hành thi xông vào thôm xóm và thị trấn lân cận, đang bị người Huyền môn hợp lực với quân đội bao vây tiêu diệt. Chỗ dũng huyệt kia vẫn còn đang cháy, Lâm Đạm đặt cổ vương kiến cổ vào trong đó để nó tiếp tục tiếp nhận rèn luyện từ âm hỏa, quỷ hỏa và độc hỏa.
Hấp thu nhiều âm khí, sát khí, quỷ khí và khí độc như thế, lại ăn hết toàn bộ hành thi trong núi Thanh Nguyên, con cổ vương này mạnh đến đâu, mọi người ở đây không cần suy nghĩ cũng biết. Cho dù gộp chung tất cả cao thủ trong Huyền môn ở Hải Thành lại một chỗ, sợ là còn không đủ cho con cổ vương này ăn. Lâm Đạm có thể điều khiển nó tùy ý, hiển nhiên cũng trở thành nhân vật lớn có ảnh hưởng trong Huyền môn ở Hải Thành.
Cô lặng lẽ đứng trên bia mộ, đợi cổ vương của mình, những người khác cũng ngồi ở cách đó không xa chờ cô. Mấy tiểu bối xách hòm thuốc vội vàng chạy lên núi giúp mấy thái đấu loại bỏ độc thi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây vết thương do Phi Cương gây ra, loại bỏ không hết đâu, bỏ đi.” Thấy gạo nếp đắp trên vết thương không có tác dụng mà ngược còn bốc lên khói trắng, sau đó đều chuyển sang đen, một ông lão xua tay, vẻ mặt thản nhiên. Lúc lên núi ông biết chắc là mình phải chết rồi nên không có gì tiếc nuối.
“Không được, con thử giác lại lần nữa vậy!” Tiểu bối bật khóc, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng.
“Vô dụng thôi, đến tận bây giờ ông già này chưa từng nghe thấy người nào trúng độc thi của Hạn Bạt mà còn sống.” Ông lão nói đùa: “Có thể chết trong tay Hạn Bạt trong tay coi như cũng không tính là mất mặt.”
“Ông nói linh tinh gì đó! Huyền môn lớn như vậy, rồi sẽ có người có cách thôi!” Tiểu bối lấy điện thoại ra định thông báo với mấy vị sư thúc, nhưng thấy Lâm Đạm nhẹ nhàng nhảy xuống bia mộ, đi qua hướng này, âm thanh leng keng thanh thúy của chuông bạc vang vọng trong nghĩa địa theo bước chân của cô như đang xướng lên một giai điệu tuyệt vời.
Điện thoại đã kết nối thành công, đầu bên kia vang lên mấy tiếng alo alo, có điều tiểu bối đang ngơ ngác nhìn Lâm Đạm như là hồn vía đều bay đi mất.
“Để tôi xem thử chút.” Lâm Đạm ngồi xuống kiểm tra vết thương của ông lão.
“Hả? À! Cảm, cảm ơn ngài!” Lúc này tiểu bối mới hoàn hồn lại, thất tha thất thểu lùi về phía sau, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Bạch Thắng đang tiêu độc cho Bạch Hiền, nhưng cũng không có hiệu quả gì, thấy Lâm Đạm chủ động mở miệng giúp, không khỏi mừng rỡ khôn xiết, “Lâm Đạm, Bạch Hiền sư thúc của tôi bị thương nặng nhất, vừa rồi đã nôn ra mấy ngụm máu đen, cô xem cho thúc ấy trước nhé?”
Bạch Hiền là người trẻ tuổi nhất và mạnh nhất trong chín người, tất nhiên đảm nhiệm việc bảo vệ những vị thái đấu khác. Nếu không có Bạch Thắng đỡ y thì e là y đã ngã xuống.
Lâm Đạm lập tức bắt mạch cho Bạch Hiền, sau đó lấy một viên thuốc ra nhét vào miệng y, rồi tập trung sức mạnh vu sư vào bàn tay từ từ xoa bụng cho y, giúp thuốc viên mau hòa tan. Ba phút sau, đột nhiên Bạch Hiền gượng đứng dậy, chạy đến một bụi cỏ bắt đầu nôn ói, nôn ra một bãi máu đen vừa sệt vừa tanh hôi, sau khi nôn xong y cảm thấy nhẹ người, vô cùng thoải mái.
“Lâm Đạm, y thuật cũng khá đấy.” Khuôn mặt tái nhợt của Bạch Hiền đã có chút hồng hào, cuối cùng cũng khỏe lên.
Lâm Đạm chậm rãi nói: “Vu sư và y học vốn là một nhà, cổ thuật và độc thuật cũng không chia ra nên hiển nhiên là tôi giỏi tiêu độc. Mấy vị trưởng bối đừng gấp, tôi sẽ chữa trị lần lượt cho từng người.” Cô không nói lời dư thừa nào, cô chỉ liếc nhìn thoáng qua là biết ai ai bị thương nặng rồi đi qua đó trị. Gạo nếp ở trong tay người ngoài không có tác dụng gì nhưng sau khi cô cho thêm mấy loại thảo dược vào thì biến thành một cách cứu mạng hay, đắp một thời gian ngắn thôi mà đã tiêu trừ hết toàn bộ độc thi.
Đám tiểu bối liên tục nói cảm ơn, cảm động đến rơi nước mắt, còn cô từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ thản nhiên, không có chút đắc ý nào. Mấy thái đấu càng nhìn càng cảm thấy thích, đang định bắt chuyện với cô thì các vị thiên sư chật vật áp giải Ngải Vũ lên núi, đi phía sau là thị trưởng Hải Thành cùng một vài sĩ quan.
“Bạch Hiền, theo lý mà nói thì chuyện Huyền môn các cậu bên chính phủ bọn tôi không quản lý được, nhưng cậu thấy đó, hiện giờ Hải Thành bị người Huyền môn các cậu hại thành cái dạng gì hả? Hôm nay tôi phải vì hơn mười triệu dân ở Hải Thành muốn các cậu cho ưu một câu trả lời hợp lý. Cái người gây rắc rối này các cậu định xử lý như thế nào?” Thị trưởng Hải Thành chất vấn: “Thiên sư các cậu có sức mạnh to lớn, trách nhiệm cũng lớn, nếu làm việc không có trách nhiệm thì tất nhiên sẽ gây ra chuyện lớn. Có thêm mấy người giống Ngải Vũ thế này, ai tới thu dọn tàn cuộc cho các cậu? Khi xảy ra chuyện các cậu có nhiều cách đối phó, đối phó không được thì bỏ chạy, nhưng người dân bình thường ở Hải Thành lại không chạy được, bọn họ là người vô tội nhất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hiền nghiêm mặt nói: “Hứa thị trưởng yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ nghiêm trị người gây ra họa.”
Ngải Vũ nghe thấy thế không khỏi rụt đầu lại rồi ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Đạm thật nhanh, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng.
“Các cậu định xử lý thế nào?” Hứa thị trưởng không thả lỏng chút nào, nhất quyết bây giờ phải hỏi được đáp án.
“Dùng cô ta lấp huyệt!” Hùng Hạt Tử thâm trầm nói. Nguyên do ông được gọi là Hùng Hạt Tử thứ nhất là vì mắt ông ta bị mù, thứ hai là vì tính tình thô bạo. Phàm là phản đồ dưới trướng ông gây hại cho Huyền môn, cho người dân bình thường thì ông đều hạ mình đi xử lý, hoặc là trực tiếp làm thịt, hoặc là hút hồn phách luyện thành quỷ cờ, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Giờ ông ta già rồi nên tính tình cũng ôn hòa đi nhiều, chỉ mang người đi lấp huyệt không phải là róc xương lột da đã hết sức nhân từ rồi.
Chu Nam thì không nghĩ thế, lập tức đứng ra giải thích cho Ngải Vũ: “Lão Hùng, Ngải Vũ không biết đó là nơi cực ác có song thi trấn huyệt, ngài tha cho em ấy một lần đi!”
“Tha cho cô ta thì ai trả lại công bằng cho những người dân chết oan?” Hứa thị trưởng đau lòng nói: “Các người có biết dưới chân núi có bao nhiêu người chết không? Tôi vừa mới lấy được số liệu quân đội gửi tới, có ba thôn xóm bị giết sạch, trên đường cao tốc liên tục phát hiện hai mươi sáu chiếc xe trống, còn gây ra ba vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, số người chết có hơn sáu trăm người, người bị thương thì vô số. Tối nay tất cả các hệ thống giao thông đều vận hành với tốc độ cao, di tản mấy triệu dân, gây tổn thất lên đến mấy tỷ, còn kinh động đến trung ương. Hậu quả nghiêm trọng như thế ai chịu trách nhiệm? Một câu không biết là có thể phủi sạch mọi chuyện ư?”
Chu Nam không nghĩ rằng dưới chân núi lại có nhiều người chết như vậy, không khỏi đỏ mặt, lại vẫn nói bằng giọng khàn khàn: “Nhưng Ngải Vũ vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, dù có xử lý bằng pháp luật người bình thường thì em ấy cũng không đáng tội chết. Em ấy chỉ là vô tình phạm lỗi thôi mà.”
“Vô tình phạm lỗi, chẳng lẽ không phải cô ta vì mười triệu đó sao?” Bạch Thắng cười mỉa nói.
Lâm Đạm vẫn luôn trông coi cổ vương đột nhiên quay đầu lại, nhìn thằng vào Ngải Vũ.
Hứa thị trưởng là người đầu tiên nhận thấy ánh mắt cô, giọng điệu bất giascc ôn hòa hơn: “Vị đại sư này có gì chỉ giáo sao?”
“Không có gì.” Lâm Đạm mím môi, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ không ngờ rằng thiên sư các người kiếm tiền dễ như thế. Làm một việc mà thu mười triệu, còn tôi mỗi tháng chỉ có hai trăm tệ tiền trợ cấp hộ nghèo.” Đều là con người mà sao chênh lệch lớn như vậy chứ? Cô nhíu mày, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Mỗi tháng hai trăm tệ tiền trợ cấp hộ nghèo? Thiếu chút nữa Hứa thị trưởng cho là mình nghe nhầm. Người giỏi thế này, muốn kiếm số tiền lớn thế kia là chuyện dễ dàng biết bao, làm sao mà nghèo đến nước này?
Mặt đám người Bạch Hiền đều đỏ hết lên, ngượng đến phát hoảng.
Liên lạc viên đã sớm tra được thông tin về Lâm Đạm, vội ghé vào bên trai Hứa thị trưởng nói: “Hứa thị trưởng, Lâm đại sư đến từ Miêu trại Thục Xuyên, là cô nhi không cha không mẹ, từ nhỏ đã sống dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ, làm người rất thành thật. Sau khi cô tới Hải Thành vẫn luôn chăm chỉ học tập ở trường, rất ít khi qua lại với người Huyền môn, không hiểu những góc khuất trong đó.”
Thì ra là thế! Hứa thị trưởng gật gù, vốn khá là có hảo cảm với Lâm Đạm, hiện giờ đã tăng lên một trăm phần trăm. Lâm Đạm không phải xuất thân từ Huyền môn, thực lực lại giỏi hơn một đám người, nếu chính phủ có thể lôi kéo cô thì sau này có việc gì sẽ không cần phải ăn nói khép nép đi cầu xin đám người Huyền môn.
Nghĩ thế, Hứa thị trưởng lập tức hứa hẹn: “Lâm đại sư, hôm nay ngài đã cứu tất cả người dân trong Hải Thành, để cảm ơn ngài dám làm việc nghĩa, chính phủ ở Hải Thành bọn tôi quyết định khen thưởng ngài hai mươi triệu tiền mặt với một khu bất động sản, khu vực tùy ngài chọn, ngài thấy sao?”
Chỉ nói một câu nói đã kiếm được số tiền khổng lồ, thêm một khu nhà, dù Lâm Đạm có bình tĩnh đến đâu cũng không khỏi liếm môi.
“Tôi mà từ chối thì bất lịch sự quá.” Cô không biết phải từ chối như thế nào nên thuận miệng nhận lấy.
Hứa thị trưởng thấy cô không có nói những lời khách sáo sáo rỗng, cũng không cò kè mặc cả, càng có ấn tượng tốt về cô hơn. Tuy thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng ông ta đã gặp qua vô số loại người, dễ dàng nhìn ra thái độ làm người của Lâm Đạm. Cô trầm mặc ít nói, thận trọng chững chạc, có mưu có kế, dù có mạnh hơn nữa cũng là một người đáng tin. Qua lại với người như vậy hết sức yên tâm.
“Vậy sau này tôi sẽ cho người mang tiền thưởng và giấy bất động sản đến.” Âm khí dũng huyệt vẫn còn đang cháy, cổ vương của Lâm Đạm đang nằm trong ngọn lửa, hưởng thụ rèn luyện của lửa u minh, trong chốc lát không thể rời đi được. Có cô canh giữ ở đây, thị trưởng Hứa rất an tâm.
Lâm Đạm gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Thị trưởng Hứa nhìn về phía đám người Bạch Hiền, lạnh lùng nói: “Hơn sáu trăm mạng người, đó là sát nghiệt lớn cỡ nào? Không phải người Huyền môn mấy người chú trọng nhất là công đức sao, tại sao lúc này lại lấy pháp luật người thường ra nói?”
Bạch Hiền chưa mở miệng, Chu Hưng Hòa đã chậm rãi nói: “Vậy phế bỏ đạo thuật của Ngải Vũ, rút hết đạo cốt của nó, nhốt nó trong nhà ngục tối một trăm ngày, xử lý như vậy được chứ?”
Hùng Hạt Tử di chuyển con người trắng dã liếc nhìn Chu Hưng Hòa một cái, ông ta không nói gì. Bạch Hiền trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Được.”
Liên lạc viên ghé vào bên tai thị trưởng Hứa nói: “Rút đạo cốt là người này coi như bị phế, cả đời phải nằm liệt trên giường. Ngục tối được tạo ra bằng pháp trận đặc thù, có thể ngăn chặn pháp lực, ngăn cách ánh sáng, nuốt lấy thanh âm. Vào ngục tối như vào hư vô, không nhìn thấy chút ánh sáng hay nghe thấy chút thanh âm nào, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thần kinh không chữa khỏi được. Người bình thường vào đó, không quá một phút sẽ nổi điên, thiên sư có thể chống đỡ qua một trăm ngày càng hiếm, đấy được coi như là một hình phạt vô cùng tàn nhẫn.”
Thị trưởng Hứa liếc nhìn Ngải Vũ một cái, gật đầu nói: “Tôi đồng ý với ý kiến xử phạt của mọi người. Có điều chuyện hôm nay, mấy người phải viết một bản báo cáo điều tra cặn kẽ, tôi phải trình báo lên trung ương.”
“Được.” Bạch Hiền gật đầu.
Ngải Vũ bị hai thiên sư giữ lấy, cô ta vùng vẫy kịch liệt, nhìn Lâm Đạm liên tục hò hét: “Tổ sư gia cứu tôi! Tôi không muốn bị rút đạo cốt, tôi không muốn làm một người tàn phế!” Cô ta vừa khóc lóc vừa la hét, giống như bị điên.
Không ai nhìn thấy có một người đàn ông tuấn tú lạ thường đang đứng bên cạnh Lâm Đạm, cười khanh khách không nói gì, Ngải Vũ gào cỡ nào đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một con ruồi bọ đang kêu vo ve, không phản ứng cũng không sao.
Mọi người đều cho rằng Ngải Vũ điên rồi, lấy một lá bùa định thần dán lên người cô ta, cô ta lập tức im lặng.