Chương 184: Cổ nữ (34)
Lâm Đạm đợi ở núi Thanh Nguyên ba ngày ba đêm, quỷ hỏa u minh chỗ dũng huyệt cũng cháy ba ngày ba đêm, đến khi đốt con cổ vương kiến cổ kia chuyển từ màu xanh tím sang màu vàng. Sau khi cô xuống núi, nhà mới của cô đã được sắp xếp ổn thỏa, vừa khéo nằm ở đối diện nhà Cao gia, đó là một căn biệt thự vô cùng to và xa hoa, trước sau có hai sân vườn to và một cái bể bơi, giá thị trường ít nhất cũng mấy chục triệu.
Vì để lôi kéo Lâm Đạm, thị trưởng Hứa vung tay cũng thực hào phóng.
Lâm Đạm không quan tâm đến phía đối diện lắm, đối với cô mà nói có thể che mưa chắn gió là đã đủ, thị trưởng Hứa đưa cho cô một tấm thẻ, chỉ với tấm thẻ này là cô có thể lấy dược liệu từ các phòng thuốc tùy thích, lại không phải cực khổ tích góp để mua nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi cô về đến nhà thì thấy cha Vu và mẹ Vu đang đứng ngoài cổng sắt đóng chặt, nói chuyện qua điện thoại vô tuyến: “Diệp Oanh, con cho cha mẹ vào đi, để cha mẹ đến thăm con một chút được không?”
“Thứ hai người muốn thăm chính là căn biệt thự cao cấp này? Nói cho hai người biết, nhà là của Lâm Đạm, hai người đừng mơ có ý đồ, nếu không tôi khiến các người chết thế nào tôi cũng không biết đâu!” Giọng nói lạnh lùng của Vu Diệp Oanh phát ra từ loa
“Lâm Đạm là cô nhi, không có cha mẹ chăm sóc, cuộc sống sau này ai lo? Hai đứa về nhà đi, cha mẹ quyết định tái hôn, cha mẹ chăm sóc hai đứa.” Mẹ Vu lau nước mắt nói.
“Xem ra hai người thật sự muốn chết.” Vu Diệp Oanh cười lạnh nói.
Lâm Đạm tạm biệt nhân viên chính phủ, chậm rãi bước qua. Cha mẹ Vu lập tức chào đón, ra vẻ vô cùng thân thiết nhưng bị cô lơ đi. Cô nói vào điện thoại vô tuyến: “Diệp Oanh, tớ về rồi, tớ tự vào nên cậu đừng mở cửa.” Sau đó chạm mũi chân một cái phóng qua cổng sắt cao ba mét, nhẹ nhàng đáp ở phía bên kia.
Cha mẹ Vu nhìn đến ngây người, Vu Diệp Oanh thì khẽ cười nhấn điện thoại báo bảo vệ. Cha mẹ như thế cô ta đã sớm không cần, nếu không phải lo lắng cho Lâm Đạm và muốn dời bớt lo lắng của mình thì cô ta mới lười đến phản ứng bọn họ.
“Lâm Đạm, cậu mau đi tắm đi, tớ đã nấu cơm rồi, cậu ăn rồi ngủ.” Vu Diệp Oanh mặc tạp dề đi từ trong phòng bếp ra, đi theo bên chân là một chú chó nhỏ trắng như tuyết. Trên bàn cơm bày rất nhiều thức ăn, mỗi một đĩa đều trông rất đẹp, có thể thấy Vu Diệp Oanh tốn rất nhiều tâm tư vào nấu nướng.
“Trông ngon lắm.” Lâm Đạm thật lòng khen ngợi.
Vu Diệp Oanh mỉm cười rộ lên, trong mắt tràn đầy sự hạnh phúc. Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên, điện thoại vô tuyến vang lên một giọng nói già nua nhưng hết sức lễ độ: “Xin hỏi đây là nhà của Lâm đại sư đúng không? Tôi là Cao Học Hải, ông của Cao Thư Khải, biết hôm nay ngài trở về, tôi đặc biệt đến thăm, mong được sự đồng ý của ngài.”
Vu Diệp Oanh định từ chối nhưng Lâm Đạm đã ấn mở cổng trước cô ta, “Ông Cao, mời vào.”
Mấy phút sau, ông cụ Cao được Cao Thư Khải đỡ vào phòng khách. Thấy Lâm Đạm ngồi yên ổn trên sô pha, cũng không có bị thương, Cao Thư Khải không khỏi thở phào một hơi. Cao gia vẫn luôn tài trợ cho Huyền môn ở Hải Thành nên thân thiết với người Huyền môn hơn chính phủ, hiển nhiên có cách điều tra về xuất thân của Lâm Đạm.
Nghe cháu trai kể về chuyện Lâm Đạm đã từng cứu nó, ông cụ Cao trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định tới xin giúp đỡ. Những ngày qua, cấm chế trên người cháu trai đã yếu đi rất nhiều, khi âm khí trên núi Thanh Nguyên bùng nổ, Cao Thư Khải đã bị ma quỷ tập kích rất nhiều lần, có một lần thiếu chút nữa ngã từ mái nhà xuống chết.
Ông cụ Cao không dám còn tâm lý chờ vào may mắn nữa, nghe nói Lâm Đạm đã giải quyết được hết tất cả vấn đề khó khăn của Huyền môn, lúc này mới tới cửa xin giúp đỡ.
“Chắc là ngài tới gì mệnh cách của cậu ấy nhỉ?” Lâm Đạm nói thẳng vào vấn đề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông cụ Cao sửng sốt một chút nhưng không dám tùy tiện tiếp lời.
“Một khi cấm chế hoàn toàn bị phá vỡ, trong mắt yêu ma quỷ quái cậu ta chính là thịt Đường Tăng, ai cũng muốn cắn một cái.” Nói tới chỗ này, mắt Lâm Đạm sáng rực lên. Đúng thế, Cao Thư Khải chính là một cái bánh ngọt lớn, không ngừng hấp dẫn ác quỷ, còn cô có thể dùng lệ quỷ để nuôi thánh cổ, chẳng phải như vậy là đẹp cả đôi đường ư? Cô không cần phải chạy ngược chạy xuôi đi bắt quỷ, chỉ cần trông nom Cao Thư Khải là có thể ăn no, trong giới tự nhiên, cái này gọi là mối quan hệ cộng sinh*.
*Cộng sinh: Đôi bên cùng có lợi.
Trong lúc Lâm Đạm suy nghĩ đến xuất thần thì ông cụ Cao thận trọng nói: “Đại sư không hổ là đại sư, thế mà đã đã nhìn ra từ sớm. Ngài nói không sai, quả thực là mạnh cách của Thư Khải rất kỳ lạ. Nếu cấm chế bị phá thì lúc nào nó cũng gặp nguy hiểm bị ma quỷ ăn thịt. Đại sư, tôi muốn mời ngài làm vệ sĩ cho nó, ngài xem có được hay không? Ngài muốn bao nhiêu tiền tôi đều sẵn sàng chi trả.”
Lâm Đạm đã có tấm thẻ y tế* không giới hạn, tất nhiên là không cần thêm tiền. Cô trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Tôi đồng ý với yêu câu của ngài, thù lao cứ để Cao Thư Khải trả cho tôi, ngài đừng hỏi đến. Tôi có thể cam đoan với ngài, thù lao chỉ trong phạm vi cậu ấy có thể trả được, không nguy hiểm đến tính mạng cậu ấy.”
*Thẻ y tế: Thẻ bảo hiểm y tế (sau đây gọi là thẻ bảo hiểm y tế) là thẻ đặc biệt dành cho tài khoản cá nhân của bảo hiểm y tế. Nó sử dụng ID cá nhân làm mã nhận dạng và lưu trữ thông tin chi tiết như ID cá nhân, tên, giới tính, thông tin thanh toán và tiêu thụ. Thẻ được lưu trữ bởi một ngân hàng đại lý được chỉ định tại địa phương và là một loại thẻ ghi nợ đa chức năng cho các ngân hàng. Sau khi đơn vị được bảo hiểm thanh toán, cơ quan bảo hiểm y tế (sau đây gọi là văn phòng bảo hiểm y tế) ủy thác cho ngân hàng chuyển khoản cá nhân cho từng nhân viên trên thẻ bảo hiểm y tế của nhân viên (Theo baidu).
“Thù lao là gì?” Ông cụ Cao rất tò mò.
Thoáng chốc mặt Cao Thư Khải đỏ lên, tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói: “Ông à, ông đừng hỏi, đây là bí mật của con và Lâm Đạm! Cậu ấy sẽ không hại con đâu, ông yên tâm đi.”
Quả thật, Lâm đại sư là bạn học của cháu trai, còn nhận ra mệnh cách của Thư Khải từ lâu, nếu cô muốn hại người đã hại từ lâu rồi, cần gì chờ tới hôm nay? Ông cụ Cao suy nghĩ một lúc, lúc này mới yên lòng. Từ đó trở đi, Cao Thư Khải bám dính lấy Lâm Đạm, đi học thì đón cô đi cùng, giúp cô mua đồ ăn sáng, tan học đưa cô về, giúp cô mua đồ ăn khuya. Lâm Đạm đi vệ sinh cậu ta sẽ đứng ở ngoài cửa chờ, sau đó đưa khăn giấy cho cô lau tay.
Dần dà, giữa các bạn học bắt đầu đồn thổi về hai người, còn có người nói thấy Lâm Đạm và Cao Thư Khải trốn sau bồn hoa trong rừng cây nhỏ hôn môi, hành động hết sức trắng trợn.
Chủ nhiệm lớp ngồi không yên, gọi điện thoại mời cha mẹ Cao Thư Khải tới, bảo bọn họ quản lý con mình.
“Thật ra chuyện giữa Thư Khải và Lâm đại… Lâm Đạm bọn tôi đã biết, bên ông cụ cũng biết. Bọn tôi vô cùng tán thành quan hệ của hai đứa, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học của Lâm Đạm là bọn tôi vui rồi.” Cha Cao nghiêm túc nói.
Mẹ Cao liên tục gật đầu, giọng điệu van nài: “Cô giáo, mong cô đừng chia rẽ bọn chúng, cô mở một con mắt nhắm một con mắt để hai đứa nó ở bên nhau, nhé?”
Chủ nhiệm lớp bị hai phụ huynh vô tâm này chọc tức chết, chỉ có thể hít vào một hơi khuyên: “Bạn học Cao Thư Khải thường hay mất tập trung trong giờ học, không nằm nhoài ra bàn ngủ thì nhìn chằm chằm bạn học Lâm Đạm, gây ảnh hưởng không tốt đến lớp học. Hai người thân là phụ huynh, không phải nên ngăn cản hay sao?”
“Đừng ngăn cản, như vậy là tốt rồi. Nếu Thư Khải rời khỏi Lâm Đạm thì e là đời này nó không sống nổi nữa.” Cha Cao không biết phải làm sao nói. Vốn ông nghi ngờ về thực lực của Lâm Đạm nhưng đến khi nhìn tận mắt nhìn thấy cô vung ra một đám thí hồn điệp*, dọn dẹp sạch sẽ vô số ma quỷ trong nhà, lúc này mới hoàn toàn tin tưởng. Trước đó, thiếu chút nữa nhà bọn họ bị trăm quỷ kéo vào minh vực, trải qua chuyện kinh khủng như thế, cả đời ông đều không quên được.
*Bướm ăn hồn.
Nhìn khắp toàn bộ Trung Quốc, huyền thuật sư mạnh hơn Lâm Đạm không quá năm người, mà những người này, người sau giỏi hơn người trước, để bọn họ bảo vệ con trai suốt hai mươi bốn giờ, bọn họ lập tức đuổi đánh mình, trách mình làm nhục thân phận bọn họ. Lâm Đạm là cọng rơm cứu mạng con trai họ duy nhất, cha mẹ Cao nào dám buông tay?
Mẹ Cao nói thẳng: “Cô giáo, tương lai con trai tôi có thành tài hay không, bọn tôi không quan tâm, chỉ cần nó bình an là được. Nó chịu ở bên cạnh Lâm Đạm, bọn tôi tán thành cả hai tay!”
Chủ nhiệm lớp hoàn toàn chịu thua, giơ tay xin thua nói: “Hai người là phụ huynh mà còn bỏ mặc thì tôi lo cũng vô ích. Bỏ đi, cứ thuận theo hai đứa nhóc vậy.”
Kể từ đó, Lâm Đạm và Cao Thư Khải trở thành đôi tình nhân duy nhất được chính phủ Hải Thành công nhận. Cao Thư Khải đắc ý nhìn người ngoài hiểu lầm, Lâm Đạm cũng lười đi giải thích, cứ như thế bọn họ quấn lấy nhau một cái quấn đến ba năm, dần dần cũng quen với sự tồn tại lẫn nhau. Thành tích của Lâm Đạm rất ổn định, ngược lại Cao Thư Khải thì tiến bộ cực nhanh, lớp mười đội sổ; lớp mười một bước vào hàng top trên; lên lớp mười hai thì vừa mới khai giảng đã dốc hết sức học hành, thi một phát nhảy vọt lên hạng hai, khiến cho toàn bộ giáo viên phải nhìn bằng con mắt khác. Trừ chuyện đó ra, cậu ta còn tích cực tập thể dục, học đủ các loại kỹ năng đánh cận chiến, cố gắng để mình không liên lụy đến Lâm Đạm. Cậu ta không đối phó với quỷ quái được, chẳng lẽ còn không đối phó được mấy người thường?
Vu Diệp Oanh và Phương Di giống như đang thi đấu với nhau, hôm nay cậu hạng mười thì ngày mai tôi thi hạng chín, sau đó hợp sức đi đối phó Cao Thư Khải. Cha mẹ Phương Di thấy cô ta ngày nào đi học cũng hăng hái, lúc tan học được Lâm Đạm đưa về nhà thì trông hết sức vui vẻ, tất nhiên là ông bà vô cùng vui mừng.
Vốn cha mẹ Cao đã chuẩn bị xong hết tất cả cho một Cao Thư Khải không có tiền đồ, đột nhiên phát hiện ra rằng cậu ta đã trở thành học sinh xuất sắc, tâm trạng họ như là mộng du, cười đến không thấy phía Bắc đâu.
Trong cuộc sống hài hòa này tất nhiên cũng sẽ có tin tức không hài hòa truyền đến. Năm lên lớp mười một, bỗng nhiên Chu Nam nghỉ học, một tháng sau đó, các bạn học mới biết cậu ta bị liệt, quãng đời còn lại đều phải nằm trên giường.
Lâm Đạm cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng nên đến bệnh viện thăm cậu ta.
Trong ấn tượng của cô Chu Hưng Hòa là một ông lão thông minh, cơ thể khỏe mạnh, còn bây giờ như già đi mấy chục tuổi, trên mặt lộ ra tử khí gần đất xa trời, “Đều trách tôi cả”, ông ta nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi không nên vì nghiên cứu bí mật miếng ngọc kia mà đưa Ngải Vũ về nhà trông nom. Con nhóc đấy đánh thuốc mê Chu Nam rồi rút đạo cốt Chu Nam ra. Năm nay cháu trai tôi mới có mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành nữa! Sau này nó phải làm sao bây giờ?”
Chu Hưng Hòa không dám nói ra rằng đạo cốt của Chu Nam vốn không thuộc về cậu ta, đó là bộ tiên cốt mà Chu gia truyền từ đời này sang đời khác, để cho con cháu đời sau có được tài năng độc đáo, đạo pháp cao siêu. Mỗi một thế hệ Chu gia đều có một thiên sư vô cùng mạnh là vì nguyên nhân này.
Chu Nam nằm ở trên giường bệnh, lắc đầu nói: “Đừng trách Ngải Vũ, cậu ấy không có đạo cốt cũng phải bị liệt cả đời, con không đành lòng nhìn thấy cậu ta chịu khổ nên đưa đạo cốt mình cho cậu ta. Là do chính miệng con đồng ý, đừng trách ai hết, vì cậu ấy, là con tự nguyện.”
Mẹ Chu khóc không thành tiếng nói: “Đứa nhỏ ngốc, đã đến lúc này con còn bảo vệ con nhóc đấy! Nó quá ích kỷ, quá ác độc!”
Lâm Đạm nhìn chằm chằm Chu Nam một lát, nhíu mày nói: “Cậu có chắc là mình tự nguyện không? Tôi thì thấy chưa chắc.” Cô kiểm tra mi tâm cậu ta, đầu ngón tay thế mà kẹp ra một con sâu đỏ thẫm, nói: “Cậu trúng tình cổ.”
Nhất thời Chu Nam choáng váng đầu óc, ghé vào mép giường nôn mửa, nôn xong bỗng nhiên nắm chăn gào lên, không ngừng kêu gào tên Ngải Vũ. Chẳng qua là lần này, trong giọng cậu ta không có chút yêu thương nào mà tất cả đều là thù hận. Lâm Đạm chắc chắn rằng, nếu Ngải Vũ đứng ở trước mặt cậu ta, đảm bảo sẽ bị cậu ta xé xác.
Chu Hưng Hòa giận đến thiếu chút nữa máu dồn lên não, cha mẹ Chu vội giữ cánh tay con trai lại, tránh để cậu ta làm mình bị thương, bác sĩ và y tá vội vã chạy tới tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân, phòng bệnh hỗn loạn cả lên. Lâm Đạm đứng trong một góc quan sát chốc lát rồi rời đi, vừa đi vừa bóp nát con tình cổ kia.