Chương 185: Cổ nữ (35)
Ba năm sau, Lâm Đạm, Cao Thư Khải, Vu Diệp Oanh ba người cùng nhau thi đậu Thanh Hoa, thành tích của Phương Di kém một chút, chọn một ngôi trường gần Thanh Hoa nhất.
“Lâm Đạm, mau tới đây xem cái này nè!” Vu Diệp Oanh đứng trước một thông báo vẫy tay.
“Cái gì?” Lâm Đạm không nhanh không chậm đi qua, Cao Thư Khải thì chen vào trong đám người giúp cô làm thủ tục nhập học.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhìn nè, chủ tịch Hội sinh viên của ngành Kinh tế và Quản lý nhìn giống cậu như đúc!” Vu Diệp Oanh chỉ vào một tấm hình trên thông báo nói.
Lâm Đạm nhìn kỹ tấm hình, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Phương Di xách theo một túi nước suối đến, cũng nhìn chằm chằm ảnh chụp một lát rồi gật đầu nói: “Thật sự rất giống, đặc biệt là đôi mắt và cánh mũi, nhưng Lâm Đạm nhà của chúng ta xinh hơn cô ta nhiều, khí chất cũng hơn.”
“Khẩu khí của đàn em này lớn thật đó,” Một nữ sinh ở bên cạnh cười cợt nói: “Đây là đàn chị Lưu Nhược Vân của ngành Quản lý bọn tôi, được Thanh Hoa mời về, năm nào cũng nhận được học bổng toàn phần, có cha là Lưu tiên sinh chủ của một xí nghiệp nổi tiếng, mẹ là phu nhân Trần Lỵ - nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới, gia thế vô cùng hiển hách. Năm hai là đàn chị Lưu đã mở công ty cho riêng mình, lợi nhuận hàng năm đạt được trên trăm vạn, đến năm ba thì chuyển nhượng cho một công ty đầu tư Mỹ, lời được một tỷ, có thể nói là sinh viên ưu tú nhất khoa, mấy người lấy tự tin ở đâu ra mà dám so sánh với chị ấy?”
Nữ sinh vừa nói vừa dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Lâm Đạm, nhưng bị khuôn mặt xinh đẹp của cô làm sững sờ.
Lâm Đạm không phản ứng lại sự giễu cợt của nữ sinh, mà nhìn chằm chằm bức ảnh không chớp mắt. Cô gái trên ảnh rất cực kỳ xinh đẹp, khi cười có cảm giác rất tự tin, khuôn mặt có ít nhất ba phần tương tự cô, khiến cho cô có cảm giác không thoải mái một cách khó hiểu.
Trước giờ trực giác của vu cổ sư rất chuẩn, sau này phải né đàn chị Lưu Nhược Vân này ra mới được. Nghĩ tới đây, cô nhận lấy túi nilon trong tay Phương Di, thờ ơ nói: “Đi thôi, đi làm thủ tục.”
Trước khi đi Vu Diệp Oanh cười mỉa với nữ sinh kia: “Đàn chị Lưu Nhược Vân cái gì chứ, đến cả xách giày cho Lâm Đạm nhà tôi cũng không xứng.”
“Đó là do cô ghen tị!” Nữ sinh tức giận đến mặt đỏ lên nhưng không dám đuổi theo cãi lại, do khuôn mặt của Lâm Đạm quá có tính công kích, đẹp đến có độc, đẹp giống như một đóa hoa hút hồn, vừa nhìn qua là biết không dễ chọc.
“Khoa Nông nghiệp ở bên kia, tớ đi qua đó.” Lâm Đạm chỉ vào một tòa nhà nói.
“Cậu đi đi, tớ có thể đi một mình.” Vẻ mặt Vu Diệp Oanh có chút cô đơn nhưng không còn bám dính lấy Lâm Đạm. Ba năm trôi qua, cô ta đã học được cách tự lập. Ngành cô ta chọn là tâm lý học, cách khoa của Lâm Đạm rất xa, bình thường mỗi người mỗi giờ học khác nhau, chắc chắn thời gian gặp nhau sẽ giảm nhiều. Thế nhưng không sao, cô ta sẽ mãi mãi bảo vệ Lâm Đạm không thay đổi lòng.
Phương Di cũng phải đến trường học báo danh, đưa Lâm Đạm đến khoa Nông nghiệp là đi ngay. Chân trước cô ta vừa đi thì chân sau Cao Thư Khải đi từ văn phòng ra, cười hì hì nói: “Đi thôi Đạm Đạm, thủ tục tớ làm giúp cậu xong hết rồi, hai đứa mình học ngoại trú.”
“Chúng ta học ngoại trú ở đâu?” Lâm Đạm lấy một chiếc khăn tay ra.
Cao Thư Khải cúi đầu xuống một cách tự nhiên, làm nũng nói: “Đạm Đạm tớ mệt, cậu lau giúp tớ với. Tất nhiên là học ngoại trú ở nhà chúng ta rồi, cha mẹ tớ đã mua một căn nhà ở gần đây.”
Lâm Đạm có chút bất đắc dĩ, khóe miệng hơi cong lên, cẩn thận giúp Cao Thư Khải lau mồ hôi. Suốt đoạn đường ra phương Bắc này, Cao Thư Khải hết đặt vé máy bay đến kéo hành lý, rồi làm thủ tục, tất cả mọi việc đều do cậu ta làm, cả quá trình Lâm Đạm chỉ ngồi rồi nằm, gần như không cần làm bất cứ việc gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao Thư Khải được Lâm Đạm dịu dàng chăm sóc, trong lòng hết sức vui vẻ, miệng cười toe toét lộ ra tám chiếc răng trắng. Ba năm qua, hiện tại cậu ta đã cao hơn 190cm, bởi vì kiên trì rèn luyện hàng năm nên cơ bắp trên người rất rắn chắc, khuôn mặt tuấn tú càng có nét cương nghị, đứng giữa đám người giống như phát sáng lên, thu hút mọi ánh nhìn xa gần của mọi người. Nhưng trong mắt và trong lòng cậu ta chỉ chứa một Lâm Đạm mà thôi.
Cậu nhận lấy ba lô của Lâm Đạm đeo lên người mình, sau đó mở cái ô lòe loẹt ra, che nắng cho cô, thái độ phục vụ vô cùng tốt.
“Đi thôi, đến khoa Quản lý và Kinh tế của cậu báo danh.” Lâm Đạm chủ động nắm tay Cao Thư Khải, cậu ta giống như một đóa hoa loa kèn phấp phới trong gió, miệng cười sắp tét ra.
Hai người đi dưới ô để tránh nắng, sóng vai nhau đi đến khoa Quản lý và Kinh tế. Cao Thư Khải luôn thích chạm bả vai mình vào bả vai Lâm Đạm, ý muốn thu hút sự chú ý của cô, đợi cô nhìn qua rồi mỉm cười, cười giống như đồ ngốc.
Hai người một cái xinh đẹp, một người tuấn tú, đi trên đường giống như một bức tranh, thu hút sự chú ý của người khác. Có điều, Lâm Đạm cảm thấy ở giữa những ánh mắt này có một ánh mắt sắc lạnh đầy sự thù địch nhìn mình. Cô ngoảnh đầu, con ngươi không khỏi hơi co lại, vừa khéo người nhìn cô chính là đàn chị Lưu Nhược Vân nọ.
Thấy đối phương nhìn sang đây, Lưu Nhược Vân không những không tránh né mà còn cong môi mỉm cười ôn hòa lịch sự.
“Hai người cũng là tân sinh viên khoa Quản lý và Kinh tế ư? Làm thủ tục xong chưa, có cần tôi giúp hay không?” Cô ta chủ động bước lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú của Cao Thư Khải chừng hai giây rồi như không có việc gì mà dời ánh mắt đi.
“Cảm ơn đàn chị, tôi có thể tự làm được.” Cao Thư Khải không buồn liếc mắt nhìn cô ta, cậu đưa tay ra phía trước che chở Lâm Đạm trong trong ngực, tránh người quá nhiều va vào cô.
Lưu Nhược Vân dịu dàng nói: “Nhìn cậu có chút quen, có phải tôi đã từng gặp cậu ở đâu không?”
“Không, chắc chắn chúng ta chưa từng gặp nhau.” Cao Thư Khải cau đôi mày rậm đuôi mày nhếch lên cao, có vẻ mất kiên nhẫn. Tân sinh viên làm thủ tục quá nhiều, người, người chen chúc, chân dẫm chân, nếu làm Lâm Đạm bị thương thì sao bây giờ? Có điều, cậu mau chóng phát hiện ra chỗ tốt của đông người, do Lâm Đạm không chỗ đứng nên chỉ có thể dựa sát vào lòng ngực cậu ta, bất giác khuôn mặt nhỏ trắng nõn áp sát vào lòng ngực săn chắc của cậu, dáng vẻ nép vào người y như chú chim nhỏ.
Hắn lập tức đưa một tay ra ôm chặt eo Lâm Đạm, một tay khác gạt đám người ra, kề vào bên tai cô nói: “Đừng sợ, tớ bảo vệ cậu. Đi thôi, chúng ta đi vào một chút.” Lúc đầu cậu định để Lâm Đạm đứng chờ bên ngoài nhưng bây giờ đổi ý rồi, muốn cùng cô áp sát nhau chen vào. Chỉ cần có thể ôm Lâm Đạm một cách đường hoàng, cho dù chân cậu ta bị những tân sinh viên đó dẫm sưng, thậm chí đạp gãy xương, cậu ta cũng bằng lòng!
“Nhiều người quá.” Lâm Đạm ở trong lòng ngực cậu ta thổ khí như lan*.
*Thổ khí như lan: Câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người (Theo banglevotam.wordpress.com).
Cả người Cao Thư Khải đều mềm nhũn, duy chỉ có trái tim làm đập ngày càng mạnh, “Đúng vậy, nhiều người quá.” Cậu ta ho khan một cái, chỉnh giọng nói: “Vừa rồi làm thủ tục cho cậu, còn đông hơn bây giờ nhiều.”
“Mệt cho cậu rồi.” Lâm Đạm nhẹ nhàng vỗ về ngực cậu ta.
Chết mất! Cao Thư Khải hít sâu một hơi, dịu dàng nói: “Không mệt, làm việc cho cậu có chỗ nào gọi là mệt đâu, đó là tớ tự nguyện.”
Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn Cao Thư Khải, khóe môi xinh đẹp cong lên, trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng, làm cậu ta run lẩy bẩy.
Tiêu rồi! Cao Thư Khải gào hét thảm thiết trong lòng nhưng không thể hiện ra mặt, bàn tay đặt sau đầu Lâm Đạm ấn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khiếp người vào trong lòng ngực mình, sau đó tiếp tục xông về phía trước. Lưu Nhược Vân vẫn đi theo bên cạnh hai người, yên lặng nhìn hai người họ chen chúc với nhau, bất ngờ thốt lên: “Chị nhớ ra rồi, em họ Cao đúng không?”
Cao Thư Khải không để ý đến cô ta, lấy một tờ đơn bắt đầu điền vào.
“Em không nhớ chị à? Chị là Lưu Nhược Vân, cha chị và cha em là bạn rất thân. Cha chị từng đến Hải Thành chơi một lần, khi đó ở lại nhà em, em thích gọi chị là Vân Vân, suốt ngày đi theo đuôi chị, lúc chị đi em còn khóc bù lu bù loa, nói không muốn xa chị, muốn cùng chị trở về Bắc Kinh.” Lưu Nhược Vân mím môi cười khẽ, dường như đó là một khoảng thời gian tươi đẹp.
Cao Thư Khải ừ một tiếng cho có lệ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Lâm Đạm ngồi ở bên cạnh cậu, hai tay chống cằm nhìn cậu điền đơn, cũng không đáp lời Lưu Nhược Vân.
Lưu Nhược Vân có chút không nén được giận nhưng vẫn không chịu đi. Đợi Cao Thư Khải điền đơn xong, cô ta đưa tay ra lướt qua Lâm Đạm cầm lấy tờ đơn, giống như quan tâm nói: “Để chị xem thử coi đã điền đúng chưa đã, ối, xin lỗi em!” Không hiểu tại sao đồng hồ cô ta tay mắc vào một lọn tóc của Lâm Đạm, lấy mãi không ra.
“Sao chị không cẩn thận gì hết vậy.” Cao Thư Khải không vui, vội đứng lên giúp Lâm Đạm gỡ tóc. Hai người loay hoay một hồi, cuối cùng cũng tháo ra được.
“Thật xin lỗi, thật sự là rất xin lỗi! Đàn em này, hay là chút nữa chị mời em ăn cơm xin lỗi nhé?” Lưu Nhược Vân siết chặt đồng hồ trên tay, trông rất áy náy.
Cao Thư Khải nhẹ nhàng vuốt lại chỗ tóc rối của Lâm Đạm, vẻ mặt hết sức đau lòng. Còn Lâm Đạm thì không cảm thấy có vấn đề gì, lắc tay nói: “Không cần đâu, đàn chị có bận thì trước đi.” Ánh mắt cô có chút thay đổi, quét qua lòng bàn tay đối phương. Nếu như vừa rồi không nhìn lầm thì trên cái đồng hồ đó còn vướng mấy sợi tóc của cô, không biết là đàn chị Lưu Nhược Vân này cố ý hay vô ý.
Có điều, đối với vu cổ sư có thực lực mà nói, chỉ lấy đi một ít tóc của bọn họ thì cũng không làm hại được đến họ nên không cần lo lắng.
Lưu Nhược Vân đi theo hai người Lâm Đạm mãi, lúc này mới lộ ra vẻ nôn nóng, liên tục nói: “Thế thật ngại quá. Chị còn có việc, đi trước đây.” Cô ta bỏ đồng hồ vào balo, vội vàng rời khỏi chỗ chào đón tân sinh viên.
Mấy bạn sinh viên bước lên vây lấy Lưu Nhược Vân, cầm tờ đơn liên tục hỏi cô ta đều bị cô ta dùng đôi ba câu đuổi đi. Có một thành viên của Hội dinh viên đuổi theo cô ta hét lên: “Nhược Vân, buổi chiều còn họp đó, cậu đi đâu, bao giờ quay lại? Ở đây bọn tớ bận quá, cậu có thể gọi thêm vài người tới không?”
“Biết rồi, lát nữa tớ sẽ gọi cho Lý Tú, có vấn đề gì cậu ấy sẽ tới xử lý.” Lưu Nhược Vân đi rất nhanh, mới một chốc đã biến mất ở chỗ rẽ.
Lâm Đạm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, vẻ mặt có chút khó lường. Sức mạnh vu cổ sư đến từ huyết mạch, bởi vậy, khi bọn họ gặp người thân của mình, đặc biệt là cha mẹ hoặc anh chị em, tự nhiên trong huyết sẽ có cảm ứng. Không gặp người thật thì cô chỉ cảm thấy vẻ ngoài mình giống Lưu Nhược Vân là trùng hợp, đến khi gặp rồi, đột nhiên cô hiểu ra, đó không phải là trùng hợp mà là di truyền.
Cô ta là chị em cùng cha khác mẹ của cô…