Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 196: Tận thế (2).
 
Sau khi Nhiếp Đình đọc ba tin nhắn xong, đội ngũ này được đặt tên là niết Bàn, bỗng chốc khí thế sục sôi lên.

“Đi thôi đi thôi, phải đến thành phố C cứu tiến sĩ Tiếu ngay lập tức, không thể để tiểu đội khác vượt qua! Mười tấn lương thực lận, đến lúc đó ngày nào chúng ta cũng có gạo ăn!”

“Tôi sắp quên mất mùi vị của cơm trắng rồi! Đội trưởng Liễu, đội trưởng Nhiếp, chúng ta lập tức xuất phát nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mọi người liên tục thúc giục, làm cho lòng Nhiếp Đình nhộn nhạo. Còn Liễu Diệp thì trên mặt không có chút vẻ nào là phấn khích, bình tĩnh nói: “Mọi người đừng nóng, bây giờ trời đã tối rồi, là lúc zombie hoạt động mạnh nhất, lên đường vào ban đêm lỡ như gặp zombie, bị kẹp như cái sủi cảo, các cậu có muốn sống không đó? Mất mạng rồi các cậu lấy gì ăn cơm? Người thì chắc chắn phải cứu nhưng đầu tiên chúng ta phải lập kế hoạch đã. Anh Nhiếp, Tiểu Đào, Tiền Nhất Phàm… Mọi người theo tôi vào trong chúng ta thảo luận chút.”

Liễu Diệp là Định Hải Thần Châm* của đội ngũ, lúc này chỉ ra bảy tám cao thủ vào phòng thảo luận bí mật, bỏ những người còn lại ở phòng khách bên ngoài.
 
*Một cách gọi khác của cây thiết bảng, gậy của Tôn Ngộ Không.

Lâm Đạm một không thực lực, hai không địa vị, tất nhiên không được tham gia những việc này. Bây giờ việc duy nhất cô có thể làm chính là nghĩ cách lấp đầy bụng. Mỗi ngày giết năm con zombie, nghe thì có vẻ không nhiều nhưng cô nhìn lòng bàn tay trầy rách của mình chỉ có thể cười khổ. Nguyên chủ bị sinh non, khi còn là thai nhi đã mang bệnh trong người, có thể bình an lớn lên là quá hay rồi, muốn trở thành một dị năng giả có sức mạnh vô song đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Lâm Đạm vừa lắc đầu vừa xé vạt áo sơ mi băng bó lòng bàn tay máu thịt bê bết. May mà khả năng chịu đói của cô rất cao, trong khi người khác ôm bụng lăn qua lộn lại thì cô mau chóng rơi vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, đội ngũ xuất phát đến thành phố C, trên đường đi đã xảy ra một chuyện rất có tính hài kịch. Liễu Diệp chỉ tùy tiện ra ngoài đi dạo một chút thì phát hiện một kho quân dụng, lấy được rất nhiều súng ống đạn dược và mấy chiếc xe tải  quân dụng. Sức mạnh đội ngũ được tăng cường nên tốc độ đi cũng nhanh hơn, ba ngày sau đến thành phố C, thuận lợi cứu tiến sĩ Tiếu Tuấn Lâm bị nhốt ở phòng nghiên cứu ra.


Hơn cả dự đoán của mọi người, vị tiến sĩ Tiếu tiếng tăm lừng lẫy này mới có hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cực kỳ đẹp trai, khí chất lạnh lùng, đứng chung một chỗ với Nhiếp Đình không hề kém cạnh chút nào, ngược lại còn muốn khí thế hơn. Trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng, che đi ánh mắt nghiêm nghị, chiếc áo blouse trắng tinh như mới, không một vết bẩn.

Hắn được mọi người bảo vệ ở giữa, mau chóng rời khỏi viện nghiên cứu. Nhiếp Đình sợ hắn gặp nguy hiểm, định kề gần hắn hơn chút, nào ngờ nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Đừng đến gần tôi trong phạm vi ba mét, tôi có tính sạch sẽ.”

Một nghiên cứu viên đỏ mặt giải thích: “Đội trưởng Nhiếp, tính ưa sạch sẽ của tiến sĩ chúng tôi rất nghiêm trọng, chúng ta nên nhanh lên thôi, để tránh cậu ấy không chịu nổi. Không khí bên ngoài quá tệ, đường phố cũng rất bẩn.”

Khóe miệng Nhiếp Đình giật giật, không thể không cách xa tiến sĩ Tiếu hơn ba mét. Liễu Diệp đi ở phía sau cậu ta cười mỉa nói: “Tận thế rồi còn màu mè cái gì? Bên ngoài khắp nơi đều là zombie, không khí và nguồn nước đều bị nhiễm virus, tôi muốn nói, anh ta dứt khoát ở luôn trong viện nghiên cứu đừng ra ngoài rồi trực tiếp tự kết liễu mình luôn đi? Anh chết rồi thì sẽ không phải chịu đựng cái thế giới bẩn thỉu này.”

Nghiên cứu viên ngượng đến mặt đỏ bừng, muốn nhìn sắc mặt tiến sĩ Tiếu nhưng không dám.

Tiếu Tuấn Lâm cau mày dẫm lên mặt đất dơ bẩn, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Nhiều người bước lên định đỡ hắn đều bị hắn tránh đi. Hắn từ chối hết tất cả các tiếp xúc da thịt.
 
***
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một tiếng sau, cuối cùng đoàn xe cũng thoát khỏi sự truy đuổi của zombie, rời khỏi thành phố C.

“Có giày mới không? Đổi đôi khác cho tôi.” Tiếu Tuấn Lâm trầm giọng nói.


Nhiếp Đình quay đầu lại nhìn Liễu Diệp, Liễu Diệp cắn răng nói: “Không có, bây giờ đang tận thế, tôi đi đâu tìm cho tiến sĩ Tiêu một đôi giày đúng cỡ đây? Hay là tiến sĩ cố chịu một chút, đợi đến tối lúc nghỉ ngơi, tôi tìm người đến lau giày cho tiến sĩ.”

Tiêu Tuấn Lâm quay đầu nhìn cô ta, mắt sáng như đuốc.

Liễu Diệp cảm thấy dường như ánh mắt hắn có tính xuyên thấu, có thể nhìn thấu qua mình, không khỏi có chút sợ hãi nhưng vẫn cứng rắn nói: “Xin lỗi tiến sĩ Tiếu, tôi không có giày mới cho tiến sĩ, mong tiến sĩ cố chịu chút.”

Tiếu Tuấn Lâm không nói gì mà chỉ dời ánh mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu chặt mày.

Đến tối, đoàn xe nghỉ ngơi ở trong một trang trại nhỏ. Liễu Diệp tập họp những nhà nghiên cứu vừa mới cứu ra lại, hỏi: “Mọi người tên gì, đến từ đâu? Sau này chúng ta còn phải ở chung với nhau một thời gian rất dài, mọi người làm quen đi.”
 
Lâm Đạm trốn ở trong góc phòng gặm mì ăn liền không khỏi nhìn cô ta một cái, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Nên biết rằng, ngoại trừ Nhiếp Đình thì Liễu Diệp chẳng có hứng thú với ai khác cả. Đừng thấy cô ta có vẻ như rất quan tâm đến đội viên của mình, lo nghĩ vì bọn họ, thật ra đó chỉ là thủ đoạn để lôi kéo lòng người. Trong đôi mắt lạnh lẽo của cô ta không hề có tình cảm, giống như Thượng đế đang nhìn chằm chằm xem thế giới này sẽ bị hủy diệt ra sao.

Lâm Đạm không biết cô ta lấy đâu ra cảm giác tự cho mình hơn người khác, coi người khác như vô hình, thế mà bây giờ cô ta lại có hứng thú với những nhà nghiên cứu này, nếu không cô ta cũng sẽ không chủ động hỏi tên bọn họ.
 
Sáu nhà nghiên cứu lần lượt từng người báo tên họ và quê quán, Liễu Diệp gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ, rồi giới thiệu từng đội viên mình cho bọn họ. Mọi người ngồi chung một chỗ với nhau sưởi ấm nghỉ ngơi, không khí vô cùng hòa hợp, có điều Lâm Đạm đã nhìn ra, sự chú ý của Liễu Diệp đã đặt hết lên người một nhà nghiên cứu tên là Mã Trạch. Số lần cô ta trò chuyện với Mã Trạch nhiều hơn những người còn lại không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn lặng lẽ lôi kéo đối phương, nhân vật chính là Tiếu Tuấn Lâm thì bị cô ta bỏ quên mất.

Nhiếp Đình thì ngược lại, cậu ta liên tục đi qua nhìn Tiêu Tuấn Lâm đứng một mình bên cửa sổ, dè dặt hỏi: “Tiến sĩ Tiếu, tiến sĩ có đói không, hay là giờ tôi cho người làm bữa tối cho tiến sĩ nhé?”


Tiếu Tuấn Lâm chỉ vào giày da của mình nói: “Có giày mới không, tôi muốn đổi.”

Tại sao tiến sĩ cứ khăng khăng phải đổi giày thế? Mặt Nhiếp Đình nhăn nhó một thoáng rồi lại lần nữa nhìn về phía Liễu Diệp. Liễu Diệp nói với Lâm Đạm đang ngồi ở trong góc: “Cô đi giúp tiến sĩ Tiêu lau giày đi. Chỗ tôi có một đôi dép lê, tiến sĩ Tiêu dùng tạm nhé.” Nói xong cô ta lấy một đôi dép bông từ trong ba lô ra.

Lâm Đạm buông mì gói nhạt nhẽo xuống đi qua.

Tiếu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm ba lô Liễu Diệp, ánh mắt lóe lên nhưng không nói gì. Hắn lấy một lọ thuốc khử trùng ra, xịt lên dép bông, đợi năm giây, chờ cho vi khuẩn bị tiêu diệt hết mới mang vào. Lúc dẫm lên sàn nhà bẩn, khuôn mặt đẹp trai của hắn nhăn lại trong một chốc nhưng vẫn cố cắn răng nhịn xuống.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiếu Tuấn Lâm, nên không bỏ sót hàng gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương hắn. Xem ra thói ưa sạch sẽ của vị tiến sĩ Tiếu này rất nghiêm trọng, để hắn đi lại ở nơi dơ bẩn thế này đúng là không khác gì cực hình.

“Lau sạch chút, lau xong thì xịt thuốc khử trùng lên.” Tiếu Tuấn Lâm nghiêm túc dặn dò.
 
Lâm Đạm gật đầu không đáp, sợ hắn thấy giày bẩn sẽ buồn bực nên đi vào nhà vệ sinh xử lý. Căn nhà nhỏ của gia đình nhà nông này mới bị vứt ba tháng đã sụp lở và dơ kinh khủng, trên mặt đất có đầy những vết máu màu nâu đen và những đồ bẩn không rõ là gì, hẳn là dấu vết zombie tập kích con người để lại. Phải qua đêm ở trong một căn nhà thế này, không biết vị tiến sĩ Tiếu kia có thể chịu nổi không. Chắc giờ tâm trạng hắn rất khó chịu nhỉ? Đứng ở một chỗ chẳng khác gì đứng ở trong bồn phân, mỗi một tế bào đều có cảm giác tởm lợm.

Lâm Đạm lắc đầu, thổn thức một phen. Cô sợ nước mình triệu hồi ra không đủ dùng, nên xách theo một cái thùng nhựa nhỏ, tìm cô gái tên là Tiểu Khâu xin nước.

“Dị năng của tôi đã tiêu hao hết, cô lấy thùng nước này lau đi. Đây là nước bọn tôi rửa mặt rửa tay dư lại.” Tiểu Khâu chỉ vào một cái thùng nói.

Lâm Đạm cẩn thận nhìn vào thùng, thấy nước trong thùng đã đen, còn bốc lên mùi thối, làm sao dùng được?

“Tôi chỉ cần gần nửa thùng là được…” Lâm Đạm cố nhịn đi năn nỉ. Cô biết những dị năng giả này tuyệt đối sẽ không dùng hết dị năng, cỡ nào cũng phải giữ lại một ít dự phòng, tránh những tình huống bất ngờ.


Nhưng Tiểu Khâu cứ phớt lờ cô, cười lạnh nói: “Lau một đôi giày da mà cô cũng muốn dùng nước sạch, cô cho rằng hiện tại vẫn là thời bình? Có bản lĩnh thì tự cô tạo nước đi, đừng phiền người khác. Tránh ra, tôi mệt mỏi cả một ngày rồi, không giống đồ vô dụng như cô, chỉ biết núp ở sau người khác làm biếng.”

Tiểu Khâu rất có thành kiến với Lâm Đạm, công lao này thuộc về đàn chị của nguyên chủ, công cô ta đi đồn thổi lung tung về nguyên chủ, thêm cả thái độ của Liễu Diệp khi đối xử với cô.

Lâm Đạm bỏ đi, xách giày quay về nhà vệ sinh. Cho tới bây giờ cô vẫn không định lấy nước bẩn lau giày cho tiến sĩ Tiếu, lỡ như đắc tội đối phương, e là cô sẽ bị Liễu Diệp đuổi đi ngay. Nước không đủ thì phải làm sao bây giờ? Có thể dùng tiết kiệm không đây?

Cô ngồi đờ người ra trong nhà vệ sinh, không ngừng dùng dinh thần lực nắn bóp quả cầu nước trong lòng bàn tay thành đủ loại hình dạng. Bỗng nhiên, cô đôi mắt sáng lên, cô nén nước thành một lớp màng mỏng, bọc lấy đôi giày da. Màng nước liên tục rung chuyển, hấp thụ bụi bẩn trên bề mặt, dần dần biến thành màu nâu đen đục ngầu.

Trán Lâm Đạm toát ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng, có vẻ đã cố hết sức. Triệu hồi nước cần phải hao tốn dị năng, nhưng điều khiển nước thành nhiều hình dạng khác nhau, thậm chí là rung chuyển ở tốc độ cao để làm sạch cũng cần hao tốn chẳng qua là hao tốn tinh thần lực. Tuy thể chất Lâm Đạm kém nhưng tinh thần lực lại cực kỳ mạnh mẽ.

Có điều dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô thử làm thế này nên rất ít kinh nghiệm, hao phí cũng nhiều, nhưng cô vẫn kiên trì trong năm phút và lớp màng nước rung chuyển với tốc độ cao rơi ra khỏi bề mặt giày rơi vào thùng nước, trở thành một vũng nước đục.

Vốn đôi giày da bẩn thỉu đã trở nên sáng bóng như mới, đang lẳng lặng nằm ở trong tay Lâm Đạm. Cô nhìn chằm chằm nó, ánh mắt không ngừng biến đổi. Cấp dị năng không cách nào tăng lên, lượng nước triệu hồi mỗi ngày không cách nào tăng lên dưới nhiều tình huống, dường như cô đã tìm được cách khác để trở nên mạnh mẽ hơn.

Tầm mắt cô dời sang thùng nước bẩn, yên lặng ngẫm nghĩ: Nếu mình không thể triệu hồi nước, thế sao không thử điều khiển nước vốn có trong thiên nhiên?

Đương lúc cô nhập thần suy nghĩ, một giọng nói khàn khàn từ cửa truyền đến: “Giày của tôi đã lau xong chưa?”

Bỗng nhiên Lâm Đạm quay đầu lại, nhìn thấy Tiếu Tuấn Lâm đang đút hai tay vào túi quần, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sắc bén như dao phẫu thuật, giống như có thể nhìn thấu hết những suy nghĩ của cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận