Chương 198: Tận thế (4)
Tường rào ngoài sân được xây lên rất cao, dị năng giả hệ thổ và hệ kim của tiểu đội Niết Bàn gia cố chân tường một lớp, có thể ngăn cản sự tấn công của zombie. Cửa sắt chạm rỗng được bọn họ đóng những tấm ván gỗ thật dày lên, để tránh ánh sáng lọt ra ngoài. Tuy rằng các con zombie gần đây đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Chủ của căn nhà nhỏ khá là biết hưởng thụ cuộc sống, ở bên ngoài làm một vườn rau và một vườn hoa. Rau trong vườn không ai hái, có chết khô, có xanh tốt, dây nho trong vườn hoa bò đầy tường, xanh um tươi tốt một góc lớn.
Lâm Đạm ngồi trên ghế đá, ngẩn người nhìn đám thực vật này. Cô triệu hồi ra nước lau giày cho tiến sĩ, tuy lau được vết bẩn nhưng không khử được vi khuẩn, dưới hình huống không có lửa đun sôi, cô thật sự là không dám dùng. Trong tình huống vừa đói vừa khát, nấu mì ăn là lựa chọn tệ nhất, không có nước bọt bôi trơn thì nó giống y như cát sỏi, căn bản là nuốt không trôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không muốn trở thành người đầu tiên trên thế giới bị nghẹn chết khi ăn mì, đành phải nhịn đói một đêm, chờ sáng ngày mai khôi phục dị năng, triệu hồi nước lần nữa. Dù vậy, lượng nước một ngày cô triệu hồi ra cũng chỉ gần đủ cho một mình cô uống, không có nhiều hơn. Cô cần phải cố gắng tăng cấp dị năng, triệu hồi ra càng nhiều nước hơn.
Tiếu Tuấn Lâm đứng ở cách đó không xa nhìn bóng lưng cô đơn của cô, ánh mắt lập lòe sáng tối, liên tục thay đổi. Một lát sau, hắn quay đầu lại, gọi Tiểu Khưu đang đứng bên cửa sổ ngó dáo dác: “Cô lại đây.”
Tiểu Khâu thụ sủng nhược kinh*, vội chạy ra, vui vẻ hỏi: “Tiến sĩ, tiến sĩ muốn dặn dò gì ạ?”
*Được sủng ái mà lo sợ.
Tiếu Tuấn Lâm chỉ vào Lâm Đạm nói: “Rót đầy nước cho cô ấy.”
Nụ cười xinh đẹp trên mặt Tiểu Khâu cứng lại, một lúc lâu sau mới bĩu môi, miễn cưỡng đi đến bên cạnh Lâm Đạm, rót nước vào trong bát của cô. Mặc dù Lâm Đạm có chút khó hiểu nhưng vẫn lịch sự nói lời cảm ơn hai người. Tiểu Khau khoát tay nói một câu “Khỏi cám ơn”, sau đó cũng không hỏi Lâm Đạm có muốn nhóm lửa nấu mì hay không. Rõ ràng chị Liễu Diệp không thích Lâm Đạm nên cô ta sẽ không quan Lâm Đạm đâu!
Làm xong, Tiểu Khâu nghiêng đầu nhìn tiến sĩ, làm ra vẻ đáng yêu nói: “Tiến sĩ, tiến sĩ còn có chuyện gì nữa không? Sau này Tiểu Khâu sẽ phụ trách chăm sóc sinh hoạt của tiến sĩ, mong tiến sĩ việc dặn dò!”
“Tôi không cần cô chăm sóc, cô có thể đi rồi.” Tiếu Tuấn Lâm lạnh lùng nói.
Tiểu Khâu dây dưa không muốn đi, làm Tiêu Tuấn Lâm mất kiên nhẫn. Đột nhiên hắn nhìn cô ta thật sâu, trong con ngươi như có ánh sáng lóe lên, Tiểu Khâu vốn không chịu đi lập tức gật đầu, tung tăng rời đi.
Rõ ràng biểu hiện của Tiểu Khâu không có gì kỳ lạ, nhưng Lâm Đạm lại nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta một lúc lâu. Tuy thời gian cô gia nhập tiểu đội Niết Bàn không lâu lắm nhưng thông qua quan sát tỉ mỉ cô vô cùng hiểu các thành viên. Không nghi ngờ gì, Tiểu Khâu đã nhìn trúng tiến sĩ Tiếu, cho nên tiến sĩ Tiêu bảo cô ta đến đây, cô ta mới tích cực như thế. Có điều, lúc tiến sĩ Tiếu đuổi cô ta đi, phản ứng của cô ta có chút kỳ lạ. Mới đầu cô ta rất không tình nguyện, sau đó vui vẻ rời đi không giống bình thường.
Theo thói quen, những lúc uất ức cô ta sẽ bĩu môi, thích ai là bám lấy người đó hỏi lung tung đủ chuyện, bám dính không buông, đối với Liễu Diệp và Nhiếp Đình là vậy, tiến sĩ Tiêu cũng sẽ không có ngoại lệ. Nhưng sự thật thì Tiểu Khâu bị tiến sĩ Tiếu sai bảo liền ngoan ngoãn như một chú chó, điều này không giống tính cách của cô ta cho lắm.
Chẳng qua chỗ đáng ngờ này không liên quan đến Lâm Đạm nên cô thấy rồi cho qua. Cô nhìn chằm chằm mì đang ngâm trong nước lạnh, cảm thấy khó khăn.
“Đun nó lên.” Tiếu Tuấn Lâm thờ ơ nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm ngớ ra một giây rồi mới giải thích: “Tiến sĩ Tiếu, tôi không phải dị năng giả hệ hỏa.”
“Tất nhiên tôi biết cô không phải dị năng giả hệ hỏa”, Tiêu Tuấn Lâm chỉ vào huyệt Thái Dương của mình, nhắc nhở: “Động não chút đi, cho dù không có lửa, nước cũng có thể sinh nhiệt.”
Nguyên chủ là một học bá, có được toàn bộ ký ức của cô nên hiển nhiên là Lâm Đạm có được vô số kiến thức phong phú để phòng hờ. Hơn nữa bản thân cô cũng rất thông minh, dường như cơ nghĩ ngay đến điều gì đó. Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay, ánh mắt dần dần trở nên chăm chú.
Năm phút sau, một luồng khói trắng từ hộp cơm bốc lên, nóng đến bỏng tay. Lâm Đạm vội đặt nó lên bàn đá, đôi mắt đen nhánh vẫn nhìn chòng chọc nó, gò má càng ngày càng tái. Trên trán cô nổi lên rất nhiều gân xanh, đây là biểu hiện dùng não quá quá mức. Khi nước trong hộp cơm sôi trào ra, cô lảo đảo người, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cơn đau dữ dội giống như một kim dài, đâm từ huyệt Thái dương bên trái của cô đâm xuyên qua huyệt Thái dương bên phải, cảm giác đó thật sự khó chịu. Nhưng cô lại rất vui, cắn răng nói: “Tiến sĩ, tôi biết rồi, lợi dụng sự dao động tần số cao của các phân tử nước là có thể sinh ra nhiệt, đây là nguyên lý hoạt động của lò vi sóng*. Không có lửa, tôi cũng có thể có được nước nóng.”
*Sóng vi ba trong lò vi sóng là các dao động của trường điện từ với tần số thường ở 2450 MHz (bước sóng cực ngắn cỡ 12,24 cm). Các phân tử thức ăn (nước, chất béo, đường và các chất hữu cơ khác) thường ở dạng lưỡng cực điện (có một đầu tích điện âm và đầu kia tích điện dương). Những lưỡng cực điện này có xu hướng quay sao cho nằm song song với chiều điện trường ngoài. Khi điện trường dao động, các phân tử bị quay nhanh qua lại. Dao động quay được chuyển hóa thành chuyển động nhiệt hỗn loạn qua va chạm phân tử, làm nóng thức ăn (Theo wikipedia).
“Ừ.” Tiếu Tuấn Lâm nhìn thẳng vào Lâm Đạm, vẻ mặt khó lường. Một dị năng giả sơ cấp mà có thể điều khiển được phân tử nước có cấu tạo nhỏ như thế, còn dùng dao động tần số cao khiến nó sinh ra nhiệt, đây là năng lực này mạnh đến dường nào chứ. Cô không triệu hồi được nhiều nước nhưng về phương diện điều khiển nước thì không ai sánh bằng. Qua một thời gian nữa, cô sẽ còn mạnh đến đâu?
Mắt Tiếu Tuấn Lâm lóe lên nhưng cũng không nhiều lời, móc từ trong túi ra một đôi ngà được gói kín mít, gắp mì gói đã được nấu chín lên ăn một cách tự nhiên. Gói mì này được nấu trước mặt hắn, quá trình nấu cũng rất sạch sẽ, ăn vào sẽ không có vấn đề gì.
Lâm Đạm đơ ra, sau đó nhắc nhở: “Tiến sĩ, đây là bữa tối của tôi.”
“Cái đó hả?” Tiếu Tuấn Lâm gọi bừa một tiếng, Tiểu Khâu giống như chó nghe thấy tiếng huýt lập tức chạy từ trong nhà ra, vui vẻ hỏi: “Tiến sĩ, tiến sĩ có gì dặn dò?”
“Cô muốn ăn gì thì nói với cô ta, để cô ta đi lấy.” Tiếu Tuấn Lâm nói với Lâm Đạm.
Lâm Đạm nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tiểu Khâu, chậm rãi nói: “Tôi muốn có một hộp cơm thép mới, có thể dùng như nồi, một đôi đũa thép, một cây dao nhỏ, một gói mì ăn liền, một cái bật lửa, một quả trứng gà, một cây xúc xích, một chai nước.”
Cô nhìn chằm chằm Tiểu Khâu, ý muốn tìm vẻ mất kiên nhẫn trên mặt đối phương, thế nhưng Tiểu Khâu không những không cảm thấy cô đòi hỏi nhiều mà ngược lại còn cười ha ha.
“Còn muốn gì nữa không?” Tiểu Khâu ngoan ngoãn hỏi.
“Hết rồi, nhiêu đó là đủ.” Lâm Đạm thăm dò xong, trong lòng đã rõ, không dám nhìn tiến sĩ Tiếu lâu. Bí mật trên người nhà khoa học trong truyền thuyết này chắc chắn là không ít hơn cô, đừng tò mò lung tung thì hơn.
Tiếu Tuấn Lâm ăn từng đũa từng đũa mì một, động tác vô cùng đẹp mắt.
Tiểu Khâu chạy vào phòng khách đòi đồ với Liễu Diệp, Liễu Diệp hỏi cô ta muốn mấy thứ này làm gì, cô ta thật thà nói lấy cho Lâm Đạm. Liễu Diệp nổi giận, đang định phát điên thì Tiểu Khâu bổ sung thêm: “Là tiến sĩ bảo em cho cô ta, chị Liễu Diệp chị cứ làm theo lời tiến sĩ nói đi.”
Liễu Diệp tỏ ra rất ngạc nhiên, đeo dao găm đã lau chùi sạch sẽ đeo bên hông, hùng hổ đi ra ngoài. Nhiếp Đình giữ cánh tay cô ta lại, nói nhỏ: “Đừng lộn xộn, đưa đồ cho bọn họ đi.”
“Dựa vào đâu?” Liễu Diệp quay đầu lại, hai mắt bắn ra lửa.
“Dựa vào anh ta là nhà khoa học xuất sắc nhất Trung Quốc, trong tương lai có thể chế tạo ra vắc-xin ngừa virus zombie.”
“Hừ, mọi người nghĩ anh ta quá toàn năng rồi đây, trên thực tế anh ta chính là đồ vô dụng, chả làm được gì. Năng lực của anh ta còn không bằng một trợ lý nhỏ bé! Anh ta chỉ là hạng người mua danh trục lợi mà nghĩ rằng mình là cha mẹ người khác sao? Tôi không chịu nổi!” Liễu Diệp muốn vùng tay ra khỏi tay Nhiếp Đình.
Nhiếp Đình nóng nảy, hạ thấp âm lượng nói: “Em nhỏ tiếng một chút, coi chừng tiến sĩ Tiêu nghe thấy. Anh ta đạt được nhiều giải thưởng lớn cấp quốc tế như thế làm sao mà không có chút tài năng nào? Anh mặc kệ em có thành kiến gì với anh ta, nhưng em phải nhẫn nhịn! Em đừng quên, chỉ cần đưa anh ta về căn cứ, chúng ta có thể đổi được mười tấn lương thực!”
Lúc này Liễu Diệp mới nhớ tới ba nhiệm vụ quân đội thông báo, không thể không kiềm chế tính tình nóng nảy lại. Đúng thế, nhìn vào số lượng lương thực, cho dù cô ta có xem thường Tiếu Tuấn Lâm, cũng phải phục vụ hắn cho tốt, ai bảo mọi người đều sùng bái thực lực của hắn chứ! Dường như nhớ ra điều gì đó, Liễu Diệp quay đầu lại nhìn Mã Trạch, ánh mắt lóe lên.
“Chị Liễu Diệp, mau đưa đồ cho em, tiến sĩ Tiếu còn đang chờ đó.” Tiểu Khâu giục.
Lúc này Liễu Diệp hoàn hồn, bỏ những đồ Lâm Đạm chỉ định vào một cái thùng nhựa sạch, bảo Tiểu Khâu đưa qua đó.
“Tiến sĩ, đây là đồ tiến sĩ cần, tiến sĩ còn gì dặn dò nữa không ạ?” Tiểu Khâu nghiêng ngả chạy đến.
“Để xuống đi, cô có thể đi được rồi.” Tiếu Tuấn Lâm khoát tay, Tiểu Khâu nhảy chân sáo đi mất, còn nghe lời hơn chó nữa.
Thực tế thì, năm giác quan của Lâm Đạm và Tiếu Tuấn Lâm nhạy hơn người bình thường rất nhiều, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của Liễu Diệp và Nhiếp Đình, có điều tính cách hai người đều là thâm tàng bất lộ*, không biểu hiện ra mặt. Lâm Đạm hái một ít rau xanh trong vườn, dùng nước Tiểu Khâu mang tới rửa sạch sẽ, lọc cặn bẩn rồi đổ lại vào chai nhựa, để dành lần sau dùng tiếp, sau đó thái rau bỏ vào hộp cơm, bỏ một cây xúc xích và một cái trứng gà lên trên, dùng nước lạnh nấu chín.
*Hiểu nôm na là giấu thật sâu để người khác không tìm ra.
Lại lần nữa cô khởi động sức mạnh tinh thần, làm các phân tử nước dao động tần số cao sinh ra nhiệt, năm phút sau cô thở hồng hộc như trâu, đầu đau nhức.
Tiếu Tuấn Lâm đã ăn xong mì từ lâu, đang híp mắt nhìn cô, “Hấp thu viên tinh thạch này đi, cô sẽ cảm thấy đỡ hơn chút.” Hắn lấy từ trong túi ra một viên tinh thạch sơ cấp trong suốt.
Lâm Đạm khó chịu đến nôn nhưng vẫn là nhận lấy tinh hạch, điều động chút sức mạnh tinh thần cuối cùng hút năng lượng bên trong. Chớp mắt một cái, tinh hạch bị cô nắm trong lòng bàn tay biến mất, dường như đã nhập vào cơ thể của cô. Cùng lúc đó, một luồng khí mát lạnh chảy trong cái đầu bị bỏng của cô, từ từ bổ sung tinh thần lực gần như khô cạn của Lâm Đạm.
Mọi người đều biết, tinh thạch sơ cấp có ít năng lượng nhất, một khi qua ngưỡng sơ cấp lên cấp một, cấp hai, thậm chí cấp cao hơn, dị năng giả sẽ không hấp thu tinh thạch sơ cấp nữa, bởi vì nó không có hiệu quả cho việc tu luyện của bọn họ.
Nhưng bây giờ, Lâm Đạm hoảng sợ nhận ra, hóa ra tinh thạch sơ cấp không những chứa một nguồn năng lượng thuần túy mà còn cung cấp năng lượng cho dị năng giả thuộc bất kỳ thuộc tính nào và có thể tăng cường tinh thần lực của dị năng giả. Có điều hiệu quả không rõ ràng, ngoại trừ người có tinh thần lực đặc biệt mạnh mẽ, cảm giác lực vô cùng nhạy bén mới có thể nhận ra. Nhưng kiểu người này rất hiếm, sợ rằng trong một trăm ngàn người cũng chỉ ra được có một người, cho nên chỗ đặc biệt của tinh thạch sơ cấp cho đến bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra.
Nếu chỉ hấp thu tinh thạch sơ cấp, dù có tăng cấp lên càng cao cũng không bị ngừng, tinh thần lực của dị năng giả sẽ được tăng lên nhiều. Không có ai biết, cái gọi là “Dị năng” thật ra là chứa hai loại năng lượng, một là nguyên tố lực*, hai là tinh thần lực. Tinh thần lực là cơ sở để kiểm soát nguyên tố lực, phần lớn năng lượng hấp thu từ tinh thạch sơ cấp là để củng cố cơ sở này, nó không phải đồ bỏ đi mà là tài nguyên cực kỳ quý!
*Sức mạnh của nguyên tố.
Còn vị tiến sĩ Tiếu trước mặt này đây, hiển nhiên đã hiểu rõ hết tất cả.