Chương 199: Tận thế (5)
Tiếu Tuấn Lâm nhìn đôi gò má hồng hào của Lâm Đạm, hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Lâm Đạm thẳng thắn nói: “Cảm giác tốt hơn nhiều, tinh thạch sơ cấp có thể bổ sung tinh thần lực phải không?”
Tiếu Tuấn Lâm lơ đễnh nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói: “Đúng thế, trên thế giới này, càng là thứ bình thường càng dễ bị người ta coi thường. Nhưng nào có ai biết, những vật nhỏ bé tầm thường này có thể tạo ra kỳ tích.” Hắn quay đầu lại, nhìn sâu vào Lâm Đạm, con ngươi lóe lên sự khó lường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm có cảm giác mình là “Vật nhỏ” trong lời hắn, trong lòng có chút không thoải mái nhưng không thể hiện ra mặt. Tiến sĩ Tiếu chịu nói bí mật này cho cô biết, chắc chắn là không xuất phát từ lòng tốt mà giống một nhà khoa học đang nghiên cứu một giống loài lạ. Có vẻ như hắn đang quan sát cô như chuột bạch, nhưng dù vậy, cô cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, ai bảo bây giờ thực lực cô không bằng người khác, chỉ có thể sống dựa vào người mạnh? Trong tiểu đội Niết Bàn, người duy nhất không có ý thù địch với cô, chính là tiến sĩ Tiếu này.
Tiếu Tuấn Lâm như mở máy hát, nói tiếp: “Dị năng gồm hai thành phần, một là nguyên tố lực, hai là tinh thần lực, giữa hai thứ này sẽ có quan hệ trực tiếp với nhau, nhưng cũng có một số người ngoại lệ, ví dụ như cô. Nguyên tố lực thể hiện ở lực tấn công mạnh yếu của dị năng, tinh thần lực thể hiện ở tính chính xác khi điều khiển dị năng. Cô nói xem giữa hai cái này cái nào quan trọng hơn?”
Lâm Đạm thành thật lắc đầu: “Tôi không biết, bởi vì tôi chưa từng thực hành.”
Tiếu Tuấn Lâm cong môi, thấp giọng nói: “Thế tôi chờ cô tìm ra câu trả lời.”
Lâm Đạm bị hắn kéo vào dòng suy nghĩ, khi lấy lại tinh thần, mì cũng sắp khét. Cô vội cầm đũa lên ăn, trên mặt đều là vẻ thoả mãn. Đối với cô mà nói, có thể bình yên ăn no một bữa là một loại hưởng thụ không gì hơn, nếu như con người có luân hồi, chắc chắn đời trước cô bị chết đói.
Tiếu Tuấn Lâm vẫn luôn đứng ở trong sân, nhìn một ngôi sao lạnh lẽo trên bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì. Đợi Lâm Đạm ăn xong rồi, hắn chỉ vào đôi đũa ngà của mình nói: “Khử trùng bát đũa cho tôi, găng tay thì đun nước sôi.”
Thì ra tiến sĩ đây là đang đợi tôi khử trùng miễn phí? Khóe miệng Lâm Đạm giật giật nhưng vẫn ngoan ngoãn mang hộp cơm, đũa, găng tay của tiến sĩ Tiêu rửa sạch sẽ, đun sôi khử trùng. Làm xong tất cả, tinh thần lực của cô lại lần nữa cạn kiệt, trong đầu giống như có mấy trăm cây đinh, động nhẹ một chút là đau phát sợ.
“Tiền công của cô.” Tiếu Tuấn Lâm lấy từ trong túi ra mấy viên tinh thạch trong suốt.
Lâm Đạm cũng không khách sáo, lập tức nhận lấy hấp thu sạch sẽ. Mấy phút sau, đầu cô không đau nữa mà ngược lại còn có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, giống như linh hồn được thanh lọc, có lẽ đây là biểu hiện của việc tinh thần lực được tăng lên, chi tiết thì cô cũng không rõ lắm, sau này phải từ từ tìm hiểu.
“Tinh lực khôi phục chưa?” Tiếu Tuấn Lâm lên tiếng đúng lúc.
“Khôi phục rồi.” Lâm Đạm gật đầu.
“Khôi phục rồi thì hút sạch nước bát đũa và găng tay đi, tôi không thích đồ ướt.”
Tiến sĩ đúng là tận dụng tối đa mọi thứ mà. Một bên Lâm Đạm thầm than một bên cầm bát đũa và găng tay rút hơi nước ra, bỏ vào chai nhựa. Tiếu Tuấn Lâm nhíu mày, có vẻ như ghê tởm hành vi tiết kiệm nước của cô nhưng cũng không nói gì, vì hắn biết, nước trong thiên nhiên điều trải qua quá trình như thế, là một vòng tuần hoàn lập đi lập lại, lợi dụng vòng tuần hoàn như vậy mới có thể dùng hoài không hết.
“Xong, đã khô.” Lâm Đạm cầm găng tay trắng tinh nói: “Tiến sĩ, có muốn tôi đeo giúp tiến sĩ không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ, đeo đi.” Tiếu Tuấn Lâm đưa đôi tay thon dài ra, mỗi một động tác rất tự nhiên, cũng có phần tao nhã và kiêu căng.
Lâm Đạm nhìn hắn, trong bụng nghĩ: Đảm bảo người này từ nhỏ đến lớn đều là con cưng, được giữ trong bàn tay, chưa bao giờ bị ngã, cho nên mới hình thành cái tính tình này. Đã tận thế mà hắn vẫn như vậy, sau này phải sống làm sao? Nhưng những việc này không phải chuyện cô cần quan tâm, cô chỉ cần chăm sóc tiến sĩ Tiêu thật tốt, bảo vệ hắn thuận lợi đến căn cứ là được.
Hai người đứng đối diện nhau, bóng hai người hòa vào nhau trong bóng đêm, đều cúi thấp đầu, trông có vẻ rất thân mật. Liễu Diệp đi tới cửa sổ nhìn một lúc, miệng nở ra một nụ cười mỉa mai. Có một số người đúng là chó không bỏ được tật ăn phân, mình sống không nổi là ký sinh lên người khác mà không biết rằng người mình bám víu đó cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi. Cô thích, thế thì tùy cô.
Nghĩ vậy, Liễu Diệp gọi người đứng trong sân: “Tiến sĩ Tiếu, trời đã tối rồi nên nghỉ ngơi sớm thôi, bọn tôi đã giúp anh quét dọn một căn phòng rồi, anh mau vào xem thử.”
Lúc đó, Lâm Đạm cũng đã giúp tiến sĩ Tiếu đeo găng tay xong, đang chuẩn bị bỏ hai bộ dụng cụ ăn cơm vào thùng mang về phòng. Thấy tiến sĩ Tiếu nhìn chằm chằm cái thùng đựng đầy đồ, cô cong miệng giải thích: “Tiến sĩ yên tâm, ngày mai khi ăn cơm tôi sẽ khử trùng sạch sẽ! Đun nước sôi mười phút đã đủ chưa?”
“Nếu như tinh thần lực đủ dùng thì đun ba mươi phút đi.” Tiếu Tuấn Lâm dặn dò hết sức tự nhiên, sau đó bước đi tao nhã vào nhà. Lâm Đạm nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, có chút dở khóc dở cười. Tiến sĩ Tiếu này thật đúng là không biết hai chữ “Khách sáo” viết như thế nào, hắn cho rằng lời hắn nói là thánh chỉ à?
Thật sự thì, trong tai Nhiếp Đình, lời tiến sĩ Tiếu nói chẳng khác gì thánh chỉ, bởi vì giá trị của Tiêu Tuấn Lâm bằng với mười tấn lương thực và một khu vực riêng có giá trị vĩnh viễn, điều này đủ để Nhiếp Đình phục vụ hắn như cha mẹ mình.
“Tiến sĩ không hài lòng à? Được rồi, để tôi gọi người vào quét dọn lại.” Nhiếp Đình khoát tay một cái, lập tức có hai cô gái bình thường không có dị năng đi vào phòng ngủ chính, trong tay cầm chổi, cầm cây lau nhà và xách theo một thùng nước. Căn phòng này các cô đã quét dọn ba lần rồi, đây là lần thứ tư.
“Bọn họ dọn không sạch, bảo Lâm Đạm tới làm.” Tiếu Tuấn Lâm hờ hững nói.
Liễu Diệp cười khẩy, sau đó gọi to: “Lâm Đạm, cô đang ở đâu, tới chỗ tôi một chuyến.”
Lâm Đạm và mấy người bình thường không có dị năng ở cùng một căn phòng ngủ, không có đệm, không có chăn đệm, chỉ có một tấm chiếu rách trải dưới đất, cuộn tròn người lại có thể ở tạm một đêm. Cô có dị năng hệ thủy, bị người bình thường còn sống sót coi là dị loại, hơn nữa thực lực lại yếu, không được dị năng giả thích, có thể nói là ở trong kẽ hở sinh tồn. Người hai bên đều không muốn nói chuyện với cô, cô chỉ lẻ loi có một mình.
Nghe thấy tiếng Liễu Diệp gọi, cô không thể không dậy, đi ra ngoài xem thử.
“Cô tới đây, giúp tiến sĩ dọn dẹp phòng sạch sẽ, quét đến khi nào anh ta vừa lòng mới thôi.” Qua miệng của đám người Mã Trạch, được biết tiến sĩ Tiêu khó phục vụ đến cỡ nào nên giọng điệu của Liễu Diệp không khỏi có ý hả hê. Ôm đùi cũng có nguy hiểm, vô tình ôm phải đùi của một tên điên sẽ bị phản tác dụng.
Lâm Đạm gật đầu không lên tiếng, mang dụng cụ dọn dẹp vào phòng bắt đầu làm việc. Những người còn lại đã mệt mỏi cả một ngày, giờ này đã buồn ngủ đến mở mắt không nổi, không đến ba giây đã ồ lên giải tán. Thậm chí tối hôm nay Lâm Đạm phải dọn đến mấy giờ hay là dọn cả đêm không ngủ, liệu có ai quan tâm?
Sau khi Lâm Đạm đóng cửa lại thì lập tức ném chổi và cây lau nhà sang một bên, đổ thùng thủy ra sàn, dùng tinh thần lực nén nó thành một màng nước mỏng, di chuyển khắp phòng. Màng nước liên tục dao động với tần số cao, cuốn lấy bụi bậm trong góc, còn hiệu suất hơn cả đội quét dọn chuyên nghiệp.
Màng nước bò đến đâu, sàn nhà chỗ đó sạch bóng, giống như mới vừa sửa sang. Cuối cùng, ngay cả bụi bặm và mạng nhện trên trần nhà và đèn trần đều bị màng nước này cuốn đi. Nửa tiếng sau, căn phòng cũ kỹ đã được dọn sạch sẽ.
“Tiến sĩ, tiến sĩ có muốn khử trùng ga trải giường và vỏ chăn không?” Lâm Đạm chỉ vào bộ ga giường chưa mở được đặt trên tủ đầu giường. Đây là do Liễu Diệp mang đến, cũng không biết cô ta lấy mấy món này từ đâu, đúng là muốn cái gì là có cái đó.
“Rửa sạch, khử trùng.” Tiếu Tuấn Lâm rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Lâm Đạm, tay chân cứng ngắc đã hoàn toàn thả lỏng, lúc này đang ngồi trên một cái ghế đã được Lâm Đạm đun qua bằng nước sôi, tranh thủ chợp mắt một lúc.
“Thế tôi cần hai thùng nước và một ít tinh thạch sơ cấp.” Lâm Đạm xoa huyệt Thái Dương đau nhức.
Tiếu Tuấn Lâm “Ừ” một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy nhưng không hề có bất kỳ hành động nào. Thế nhưng nửa phút sau, Tiểu Khâu gõ cửa phòng rồi mở ra, cười híp mắt hỏi: “Tiến sĩ, xin hỏi tiến sĩ có gì dặn dò ạ?” Tóc cô ta rối bời, nút áo cài không ngay ngắn, hiển nhiên là vừa mới bò từ ổ chăn ra ngoài. Nhưng kỳ lạ thay, Tiếu Tuấn Lâm không hề mở miệng gọi cô ta nhưng cô ta lại tự mình tìm tới cửa, giống như trên đầu có lắp đặt dây anten.
Lâm Đạm nhìn chằm chằm Tiểu Khâu không nói gì.
Tiếu Tuấn Lâm có hơi mệt, giọng có chút khàn khàn: “Cần cái gì cứ nói với cô ta, để cô ta làm giúp cô.”
Lúc này Lâm Đạm mới đưa ra yêu cầu, Tiểu Khâu đồng ý hết tất cả, đầu tiên là đổ đầy hai thùng nước lớn, sau đó gõ cửa từng phòng một hỏi mọi người có còn tinh thạch sơ cấp hay không. Bởi vì cô ta khá xinh, tính tình ngay thẳng, rất được mọi người chào đón, ngược lại cũng không có ai giận cô. Có điều mọi người đều đã thăng lên cấp hai, cấp ba, làm gì còn giữ tinh thạch sơ cấp, hỏi hết tất cả mọi người cũng chỉ tìm được mấy chục viên.
Liễu Diệp và Nhiếp Đình đang lăn giường thì bị Tiểu Khâu cắt ngang, lúc mở cửa đỉnh đầu bốc lên khí đen, sắc mặt muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
“Hơn nửa đêm rồi, em còn tìm tinh thạch sơ cấp làm gì?” Liễu Diệp dằn lòng hỏi.
“Em tìm giúp Lâm Đạm.” Tiểu Khâu tủi thân nói.
“Cô ta muốn tinh thạch là em cho ngay sao? Tại sao cô ta không tự đi giết zombie?” Vừa nghe thấy tên Lâm Đạm, nháy mắt Liễu Diệp phát cáu.
“Nhưng mà là do tiến sĩ bảo em tìm giúp cô ta. Chị Liễu Diệp, chị đi hỏi tiến sĩ đi, em chỉ có trách nhiệm đáp ứng yêu cầu của tiến sĩ.” Tiểu Khâu chỉ vào phòng Tiếu Tuấn Lâm.
Thiếu chút nữa Liễu Diệp tức giận đến nỗi bóp nát nắm tay cửa, nhưng vẫn phải kiềm chế lại. Hiện tại Tiếu Tuấn Lâm rất có danh tiếng, đối đầu với hắn không có lợi ích gì. Cô ta cắn răng đi lục lọi balo, lấy từ trong ngăn balo ra mấy viên tinh thạch sơ cấp rồi đuổi Tiểu Khâu đi.
Lâm Đạm có được đồ mình muốn, khóe miệng không nhịn được cong lên. Mặc dù Tiếu Tuấn Lâm có nhiều chỗ gàn dở, nhưng đối với cô vẫn có thể trong giới hạn chịu đựng được không quá khó chịu. Có vẻ như cô đã quen với việc chăm sóc người khác, cho dù Tiếu Tuấn Lâm có bị gãy chân, không làm được gì cả, cô tin rằng mình có thể chăm sóc hắn chu đáo. Vả lại, cô được hắn bảo vệ và còn được trả công, tại sao không làm? Đối với cô mà nói, ở chung với Tiếu Tuấn Lâm tốt hơn ở chung với những thành viên tiểu đội Niết Bàn.