Chương 200: Tận thế (6)
Lâm Đạm giặt ga giường sạch sẽ rồi khử trùng. Trong quá trình đó, cô phát hiện khả năng điều khiển lực nước của mình tăng lên, tuy cô không cách nào triệu hồi ra một lượng nước lớn nhưng chỉ cần nước tồn tại trong tự nhiên, cô đều có thể điều khiển. Cô xoay tròn hai thùng nước to với tốc độ cao và điều khiển các phân tử nước rung ở tần số cao để làm nóng khử trùng. Trong một lúc mà cô có thể làm hai việc khác nhau, khi nào tinh thần lực cạn kiệt thì lập tức hấp thu một viên tinh thạch, thoáng chốc đã liên tiếp đột phá rào chắn, năng lực tăng cao.
Một tay Tiếu Tuấn Lâm chống cằm, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hào hứng nhìn cô bận rộn. Cả phòng đều được mang nước của Lâm Đạm cọ sạch, đun lên, tuy không thể diệt sạch vi khuẩn trăm phần trăm nhưng cũng đạt đến tiêu chuẩn của Tiếu Tuấn Lâm chịu được. Hắn cảm thấy như thế này khá là thoải mái, cả người đều toát ra sự vui vẻ.
Lâm Đạm đun nóng bộ ga giường xong rồi rút hết hơi nước trong đó, trải từng món ra, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tiến sĩ, có thể ngủ rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.” Tiếu Tuấn Lâm lười biếng đáp một tiếng.
Lúc Lâm Đạm xoay người định đi thì nghe hắn hỏi: “Cô ngủ ở đâu, có chăn đắp không?” Mặc dù hắn cao cao tại thượng* nhưng không phải người mù, không nhìn thấy kẻ yếu đang vật lộn trong tận thế. Nếu Lâm Đạm khiến hắn thấy thoải mái, thế thì hắn sẽ báo đáp tương ứng.
*Cao cao tại thượng: Chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế.
“Chen chúc ngủ chung với năm sáu người, không có chăn.” Lâm Đạm nói thật.
“Vậy cô đi ngủ chung với cái cô gì đó đi, hẳn điều kiện của cô ta tốt lắm.” Đến cả tên của Tiểu Khâu là gì Tiếu Tuấn Lâm cũng lười nhớ, vừa cởi quần áo vừa dặn dò: “Chút nữa cô mang một thùng nước nóng tới đây, tôi muốn tắm, sau đó cô giặt quần áo cho tôi, đun sôi nửa tiếng.” Hắn chỉ có hai bộ quần áo để thay đổi, vốn tưởng rằng trên đường đi chắc chắn sẽ bẩn không chịu nổi, nào ngờ gặp được bảo vật Lâm Đạm này.
Đúng thế, bây giờ Lâm Đạm ở trong mắt tiến sĩ Tiếu không khác gì bảo vật. Cô vừa có thể quét dọn phòng, giặt quần áo, nấu cơm vừa có thể khử trùng đồ cho hắn bất kỳ lúc nào, đúng là không có gì không làm được! Những dị năng giả đẳng cấp ba kia còn vô dụng hơn Lâm Đạm nhiều! Từ trước đến giờ, trong mắt hắn, sức mạnh không thể hiện được gì cả.
Để giữ được nhân tài này, Tiếu Tuấn Lâm không ngại đối xử với Lâm Đạm tốt một chút. Hắn ném quần áo lên trên ghế, chậm rãi nói: “Sau này thiếu cái gì thì cứ việc tới tìm tôi, đừng đi xin người khác.”
“Vâng tiến sĩ, tôi lập tức đi tìm Tiểu Khâu lấy nước.” Cuối cùng Lâm Đạm cũng nhận được báo đáp mình muốn, thoáng cái tâm trạng tốt hơn nhiều. Trước khi ra khỏi cửa, cô thoáng nhìn qua người tiến sĩ đã cởi hết quần áo, cơ thể tiến sĩ trắng nõn rắn chắc. Hắn là kiểu người mặc đồ thì nhìn gầy nhưng cởi đồ ra thì là người có thịt, cơ bắp rắn chắc xếp thành hàng trên bụng, hai đường nhân ngư thật sâu trượt xuống háng, gợi cảm chết đi được. Cơ bắp hắn rất mỏng, cực kỳ cân đối, đường cong vô cùng đẹp, đầy lực. Hắn không hề yếu đuối như vẻ bên ngoài.
Lâm Đạm thu ánh mắt lại, thái độ thận trọng hơn. Mười phút sau, cô xách hai thùng nước nóng đi vào phòng, còn mang vào thêm một chai dầu gội và một chai sữa tắm. Tình cảm của Tiểu Khâu và Liễu Diệp giống như hai chị em nên quả nhiên chỗ cô ta có rất nhiều đồ tốt.
Tiếu Tuấn Lâm đứng khỏa thân trong phòng tắm, mặt không biến sắc mà nhìn chằm chằm chính mình trong gương, cũng không vì trong phòng có người ngoài quay lưng tránh né. Hắn chưa bao giờ để ý xem người khác thấy thế nào về hắn, càng không quan tâm đến cái gọi là luân lý cuộc đời và đạo đức pháp luật. Nếu không phải vì bệnh sạch sẽ của mình, chắc chắn trong tận thế hắn sẽ như cá gặp nước.
“Đừng đi.” Thấy Lâm Đạm ôm quần áo bẩn của mình lên, lén lút chuẩn bị rời đi, hắn bảo: “Giúp tôi xối nước, tôi muốn tắm.”
Lâm Đạm ngạc nhiên quay đầu lại, nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Cô biết vòi hoa sen chứ? Xối nước lên người tôi giống y như vòi hoa sen vậy đó, giữ nhiệt độ ở mức 48 độ.” Tiêu Tuấn Lâm nói một cách tự nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi biết rồi.” Lâm Đạm gật đầu, sau đó xoay người đi, dùng tinh thần lực điều khiển nước trong thùng, để chúng nó nhỏ giọt lên người tiến sĩ Tiếu và liên tục dao động các phân tử nước để chúng nó giữ được độ nóng. Không nghi ngờ gì, đây là một việc cực kỳ tinh tế, tiêu hao khá nhiều tinh thần lực. Lâm Đạm đưa lưng về phía phòng tắm đứng, một bên dốc hết, một bên hấp thu tinh hạch, trong lòng vô cùng thán phục tiến sĩ Tiếu —— bốn chữ “Vật tẫn kỳ dụng*” được hắn tận dụng triệt để.
*Hiểu nôm na là tận dụng triệt để công dụng của một vật nào đó.
Tiêsu Tuấn Lâm ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ sự cọ rửa của dòng nước ấm áp, cảm giác cả người như được sống lại. Nói thật, đã hơn một tháng rồi hắn chưa tắm vòi hoa sen. Tuy viện nghiên cứu cũng có dị năng giả hệ thủy nhưng chẳng có ai đạt được trình độ như Lâm Đạm, mỗi ngày hắn chỉ có thể lau người bằng nước ấm, rồi xịt thuốc khử trùng lên.
“Được rồi, giúp tôi lau khô người.” Mười phút sau, hắn ra lệnh.
Lâm Đạm mau chóng làm khô người cho hắn, rồi đưa bộ quần áo trắng tinh qua, sau đó mới bỏ quần áo bẩn vào thùng mang đi. Lúc đóng cửa lại, hình như cô nghe thấy tiến sĩ Tiếu nói một câu “Ngủ ngon”, nhưng cũng dường như cô chưa hề nghe thấy gì cả.
Sau khi quay về phòng Tiểu Khâu, Lâm Đạm mang quần áo bẩn của tiến sĩ Tiêu vào phòng tắm giặt sạch, rồi đun nóng ba mươi phút. Sau khi lọc nước, cô mang đi tắm, dù sao cũng phải tắm rửa sạch sẽ. Tiểu Khâu nằm thẳng trên giường, hai tay đặt trên bụng, tư thế ngủ cứng nhắc y như xác chết. Lâm Đạm lặng lẽ đi đến bên mép giường, lẳng lặng quan sát cô ta. Theo lý mà nói, Tiểu Khâu giết chóc nhiều như vậy, phải trở nên cực kỳ cảnh giác mới đúng, nhưng từ đầu đến cuối cô ta vẫn nhắm mắt, không tỉnh lại một lần nào.
Lâm Đạm đưa tay ra kiểm tra hơi thở của Tiểu Khâu, xác định cô ta không phải người chết mới xốc chăn lên nằm xuống. Đệm giường rất mềm, chăn rất dày, Lâm Đạm nằm giữa ấm áp, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong là đoàn xe xuất phát ngay. Lâm Đạm nương theo sự che chở của Tiểu Khâu dành cho tiến sĩ Tiếu nấu một bát mì đưa qua. Dường như hai người bọn họ bị gạt ra khỏi tiểu đội Niết Bàn, chỉ cần hai người họ không bắt chuyện trước thì sẽ bị bọn họ lơ đi.
Đi theo Tiếu tiến sĩ, dù Lâm Đạm không giết đủ zombie cô cũng có cơm ăn, có nước uống, cuộc sống càng ngày càng thoải mái, chỉ một tuần ngắn ngủi mà cô mập lên không ít, da cũng trắng lên. Ngày trước cô bận chạy trốn, không tiện trang điểm, người lúc nào cũng bẩn thỉu, không nhìn thấy rõ mặt mũi, nhưng sau khi đi theo tiến sĩ Tiếu, cô chăm mình sạch sẽ lên không ít, bởi vì sợ đối phương chê.
Phát hiện khuôn mặt cô xinh đẹp trong sáng, chẳng thua kém Liễu Diệp chút nào, ánh mắt mấy dị năng giả trong đội nhìn cô ngày một kỳ lạ.
Tối nay, tiểu đội Niết Bàn nghỉ ngơi ở một khách sạn bỏ hoang. Theo thường lệ, Lâm Đạm giúp tiến sĩ dọn phòng sạch sẽ và tắm giặt, sau đó trở về phòng ngủ. Xuống đến tầng ba, khi đi qua một hành lang dài, đột nhiên cửa phòng bên trái mở ra, hai cánh tay to thò ra, lôi cô vào trong. Cô lập tức hét lớn kêu cứu mạng, tất cả phòng hai bên hành lang đều đóng chặt, không một tiếng động.
Hai dị năng giả đè Lâm Đạm trên giường, nhanh chóng cởi quần áo cô, miệng không ngừng phun ra những lời tục tĩu: “Con mẹ nó, làn da này thật mềm, chắc chắn cái kia đã bị tiến sĩ Tiếu làm ướt hết rồi.”
“Cô ta mới rời giường tiến sĩ Tiếu thôi nên chỗ đó còn ướt, làm chắc sướng lắm! Mau lên mau lên, tao không chịu nổi nữa rồi!”
Lâm Đạm cố gắng giãy giụa, móng tay cào rách da một người trong đó. Đối phương bị cô chọc giận, tát cô hai cái mạnh kinh khủng. Cô bị choáng váng hoa mắt, mũi và khóe miệng bị chảy máu, dáng vẻ vô cùng chật vật. Cô muốn giống như những dị năng giả hệ thủy khác, triệu hồi ra một cái vòi rồng, đẩy những người này ra nhưng cô không làm được!
Mỗi ngày cô chỉ có thể triệu hồi ra 500 mililit nước, phần của hôm nay cô đã dùng hết rồi. Khi cô thật sự gặp nguy hiểm cô mới biết thế giới này kinh tởm biết bao, đáng sợ nhất không phải zombie mà là đồng loại. Cô liên tục kêu cứu, đến mức cổ họng bị xuất huyết. Hiệu quả cách âm ở cái khách sạn đổ nát này không hề tốt nhưng chẳng ai đến cứu cô.
Cô bị bóp cổ, đè ở trên giường, không có sức giãy giụa, không có sức phản kháng. Trong lúc đó, Liễu Diệp có tới một lần, nhưng chỉ là đứng ở bên ngoài hành lang, gõ cửa phòng nói: “Mấy người nhỏ tiếng thôi, đừng làm phiền đến người khác.”
“Đã biết thưa đội trưởng Liễu, đội trưởng cũng đi ngủ đi, bọn tôi sẽ bịt miệng cô ta lại.” Một người trong đó cười hi hi nói, một người khác lấy giẻ lau nhét vào miệng Lâm Đạm.
Lâm Đạm mở đôi mắt sưng đỏ ra, nhìn chòng chọc hai người trước mặt, dường như cô muốn khắc sâu khuôn mặt của bọn họ vào xương tủy. Một khi cô còn sống rời khỏi đây, cô thề nhất định cô sẽ khiến bọn họ phải trả giá thê thảm!
“Con ả xấu xa, nhìn cái gì hả!” Một người đàn ông hung tợn đánh đầu cô một cái, sau đó nhổ nước bọt một cái. Một người khác đã cởi sạch quần áo, chuẩn bị làm việc. Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra, Tiểu Khâu giơ súng lên đi vào, ra lệnh: “Thả cô ấy ra.”
“Tiểu Khâu, cô đừng có mà xen vào việc của người khác.” Hai người đàn ông vẫn đè trên người Lâm Đạm.
Tiểu Khâu gắn ống giảm thanh lên nòng súng, lặp lại lần nữa: “Thả cô ấy ra.”
“Con mẹ nó cô điên rồi hả? Chúng ta là đồng đội mà cô đi chĩa súng vào bọn tôi là sao?”
Lần này đến cả một câu nói nhảm Tiểu Khâu cũng không nói, bắn vào bức tường phía sau một người đàn ông, để lại một vết đạn nhỏ. Người đàn ông thấy cô ta làm thật mới lùi về phía sau vài bước, giơ tay lên. Tiểu Khâu đắp ga giường lên người Lâm Đạm, bảo: “Quay về phòng ngủ của tôi.”
Lâm Đạm lập tức bọc ga giường chạy đi, trên đường về phòng đi qua những cánh cửa im lặng, trái tim cô rét run từng cơn. Sau khi trở về phòng, cô lập tức đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, may mắn Tiểu Khâu là dị năng giả hệ thủy, trong nhà tắm có một thùng nước dự phòng. Nửa tiếng sau, cô chà xát da mình đến đỏ bừng, người cũng dần dần bình tĩnh lại.
Bị người ta chà đạp nên làm gì bây giờ? Khóc là vô dụng nhất, chỉ có trả thù mới giúp cô vượt qua được ngưỡng này. Giờ đang là tận thế, pháp luật và đạo đức chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nếu cô không trở nên mạnh mẽ, không phản kháng, thế thì sau này sẽ còn xảy ra những chuyện tương tự, bởi vì trong hoàn cảnh tàn khốc, kẻ yếu không có quyền được sống.
Cuộc sống hằng ngày của những cô gái bình thường không có dị năng chính là thế này, ban ngày bị bắt làm nô lệ, ban đêm trở thành công cụ để người khác thỏa mãn dục vọng, tuyệt đối Lâm Đạm sẽ không để mình lưu lạc đến hoàn cảnh đó.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trở lạnh, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn lại, trông hết sức hung dữ. Cô nhìn chằm chằm nước trong thùng sắt, rơi vào trầm mặc. Thứ duy nhất cô hơn người khác là khả năng điều khiển nước tuyệt vời, năng lực thật sự không có tính công ư? Không, không phải vậy! Mọi người đều biết, cơ thể con người cấu tạo từ 70% nước và một số vật chất khác, gần như là nước thai nghén mọi thứ, là nguồn sống của mọi vật…
Lâm Đạm suy nghĩ đến thất thần, đến khi ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện cô mới dần dần tỉnh táo.
Liễu Diệp trách: “Tiểu Khâu, sao em nổ súng với đồng đội?”
“Bọn họ ức hiếp phụ nữ, em ngứa mắt!” Tiểu Khâu luôn thẳng thắn, câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của Liễu Diệp. Nghĩ đến việc mình cũng từng được Tiểu Khâu cứu nên giọng Liễu Diệp mềm mỏng đi, bảo cô ta đi xin lỗi hai đội viên nọ, còn dặn cô ta lần sau đừng xúc động quá. Cuộc đối thoại của hai người mau chóng kết thúc, Tiểu Khâu quay lại phòng, không nhìn xem Lâm Đạm đang làm gì mà trực leo lên giường nằm, đặt tay lên bụng, từ từ nhắm mắt lại, động tác bài bản như người máy.
Đợi cô ta ngủ say, Lâm Đạm mới đi ra, ánh mắt không ngừng biến đổi. Có vẻ như cô nên cảm ơn Tiểu Khâu, thế nhưng cô biết, người thật sự cứu cô không có ở đây.