Chuong 201: Tận thế (7)
Sáng hôm sau, các thành viên tiểu đội Niết Bàn tập trung tại nhà hàng trên tầng hai của khách sạn để ăn sáng. Lâm Đạm theo sau Tiểu Khâu chậm rãi đi vào, hai tên dị năng định tấn công cô hôm qua hung ác trừng mắt liếc nhìn Tiểu Khâu một cái, sau đó lại nhìn về phía cô nở một nụ cười lạnh lẽo.
Lâm Đạm cúi đầu, giả vờ như bị sợ hãi nhưng ánh mắt lại lạnh đến đáng sợ. Cô biết, mặc dù hôm qua những người này bị Tiểu Khâu ngăn cản, không phải chịu thiệt thòi mất mát lớn nhưng chắc chắn vẫn còn tồn tại tâm tư xấu xa bẩn thỉu về cô. Một khi Tiểu Khâu không ở đây, chắc chắn bọn họ còn sẽ tiếp tục tấn công cô, những thứ chưa được ăn vào miệng thường là những thứ khiến người khác thèm muốn nhất. Cô không thể cứ gửi gắm hy vọng lên người khác mãi mãi được, ngộ nhỡ Tiểu Khâu không ở bên cạnh, tiến sĩ cũng không ở bên cạnh thì cô phải làm sao bây giờ?
Khẽ liếc nhìn mấy cô gái bị chà đạp suốt cả đêm dài, sắc mặc có vẻ cực kỳ tiều tuỵ phờ phạc, trái tim vốn đã vô rất cứng rắn của Lâm Đạm lúc này lại như được bao phủ thêm tầng tầng lớp lớp băng giá lạnh lẽo. Cô dáo dác ngó nghiêng nhìn xung quanh, phát hiện tiến sĩ Tiếu đang đứng ở trong một góc sạch sẽ nhất, vẻ mặt vô cảm nhìn các thành viên của tiểu độ Niết Bàn. Thỉnh thoảng Nhiếp Đình sẽ đi đến hỏi hắn muốn ăn cái gì nhưng đều bị hắn lắc đầu từ chối. Những nhà nghiên cứu khác đang tập trung một chỗ trước bàn ăn để ăn tối, nhưng trong lòng lại có vẻ không được yên tâm cho hắn, cứ cách vài phút sẽ quay đầu lại nhìn sắc mặt của hắn như thể rất sợ hắn sẽ gây khó dễ cho mình. Cho nên có thể thấy được, ở trong viện nghiên cứu, hắn cũng là một bạo quân, thuộc loại nhân vật nói sao làm vậy không thể cãi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà hàng này đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài, khắp nơi đều là bụi đất bám đầy, tấm vải màu trắng trải trên bàn ăn đã biến thành màu xám, dao nĩa chén đũa đều dính đầy vết bẩn. Nhưng ở trong mắt những nhà mạt thế thì những cảnh tượng bẩn thỉu không thể chịu nổi này cũng chẳng là gì, bọn họ xốc khăn trải bàn lên, tuỳ tiện lau qua bàn ghế một chút là đã có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm ngon lành.
Nhưng Tiếu Tuấn Lâm lại không thể làm được, nếu không vì phải chờ Lâm Đạm, hắn sẽ không bao giờ đặt chân vào nơi này.
Lâm Đạm liếc mắt nhìn hắn một cái, không cần bất cứ tương tác trao đổi nào cũng đã hiểu được ý của người đàn ông này. Cô lấy một tấm khăn trải bàn, một chiếc khăn ăn, một bộ chén đũa, lại nhờ Tiểu Khâu vác một chiếc ghế trở về căn phòng ban đầu. Sau khi đi vào phòng tắm, cô nói Tiểu Khâu xách ra hai thùng nước lớn, dùng tốc độ cực nhanh giặt giũ sạch sẽ tấm khăn trải bàn và khăn ăn, đun sôi khử trùng, lại bao bọc chiếc ghế trong một màng nước, dùng rung lắc tần số cao sau đó đun nóng đến một trăm độ. Sau khi làm xong tất cả những điều này, chiếc khăn trải bàn và khăn ăn cực kỳ dơ bẩn lúc trước đã trắng tinh như mới, chiếc ghế kia cũng sáng bóng lấp lánh, vô cùng sạch sẽ.
Tiểu Khâu thẳng lưng đứng ngoài cửa phòng tắm, chẳng có chút hứng thú nào đối với nhất cử nhất động của Lâm Đạm. Nếu không nhìn kỹ thì chẳng ai có thể phát hiện ánh mắt cô dường như hơi ngây dại.
Sau khi mang đồ trở về nhà hàng, Lâm Đạm tìm một miếng giẻ lau lau sạch chiếc bàn đặt trong một góc, trải khăn trải lên bàn, đặt khăn ăn, bày biện bộ đồ ăn xong xuôi, lúc này mới kéo ghế ra, cung kính nói: “Tiến sĩ, có thể ăn cơm rồi.’’
Hành động dọn dẹp sắp xếp lại bàn ăn của cô và Tiểu Khâu thực sự quá mức long trọng khiến các thành viên khác không nhịn được liên tục ghé mắt nhìn sang. Người không biết còn tưởng là thành viên hoàng thất nào đến đây, đang hưởng thụ đãi ngộ của một vị khách chính phủ.
Hơi thở lạnh lẽo trên người Tiếu Tuấn Lâm từ từ biến mất, không nhanh không chậm đi đến, ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa cắt một miếng bánh mì phết nước sốt trái cây do Tiểu Khưu đưa lên. Tiêu Khưu khẽ gật đầu rồi đi đến bàn của Liễu Diệp phía bên kia, làm một gói mì ăn liền, Lâm Đạm lấy ra một gói bánh quy, đứng sau lưng tiến sĩ gặm.
Đối với hành động lấy lòng của Tiểu Khưu dành cho Tiếu tiến sĩ, Liễu Diệp có phần nghiêm khắc phê bình, nghiêm mặt nói cô vài câu, nhưng ánh mắt lúc nhìn về phía Lâm Đạm lại lộ ra sự giễu cợt, lạnh lùng. Ôm được một bắp đùi vàng thì sao chứ, ngay cả ăn cơm cũng không được ngồi trên bàn, chẳng phải rất giống một con chuột sống dưới cống ngầm sao?
Lâm Đạm có thể cảm nhận được ánh mắt tràn ngập ác ý của Liễu Diệp đang nhìn về phía mình, nhưng cô thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn của mình. Cô đã phải dành rất nhiều thời gian để chăm sóc tốt cho Tiêu tiến sĩ, không kịp pha mì ăn liền nữa rồi, chỉ có thể ăn một chút lương khô mà thôi. Nếu nàng còn kỳ kèo mè nheo thêm nữa, Liễu Diệp chắc chắn sẽ bỏ mặc cô lại một mình.
Nhưng Tiêu Tuấn Lâm lại không hề có một chút khái niệm nào về thời gian, cắt miếng bánh mì trên đĩa thành từng miếng nhỏ, phết đều nước sốt hoa quả lên rồi cho vào miệng chậm rãi nhai nuốt, phong thái tao nhã thực sự rất giống quý tộc. Tận thế đã sắp đến rồi nhưng hắn vẫn có thể sống một cách nhàn nhã, sạch sẽ và buông thả như thế là bởi vì hắn có thực lực. Tiêu Tuấn Lâm dùng đầu ngón tay gõ gõ vào ly thuỷ tinh trong suốt, thong thả nói: “Rót cho tôi một ly nước ấm.’’
Lâm Đạm vội vàng nuốt miếng bánh quy trong miệng xuống, lại lấy khăn lau lau ngón tay, lúc này mới gọi ra 200 mililit nước, rót vào trong ly thuỷ tinh, sau đó lại khống chế sự rung lắc tần số cao để tạo ra nhiệt lượng. Cô không có nhiệt kế, không biết trị số chính xác của nước ấm nhưng vẫn có thể ước tính chuẩn xác về sức mạnh tinh thần của mình, hai phút sau, cô tắt điều khiển, chiếc ly thuỷ tinh đã tỏa ra một lượng khí trắng, không phỏng miệng nhưng cũng đủ để làm ấm dạ dày, vừa phải để uống.
Tiêu Tuấn Lâm cầm ly nước lên nhấp một ngụm nhỏ, trong giọng điệu có chút bất mãn: “Tại sao vết sưng đỏ trên mặt cô còn chưa biến mất vậy? Không biết phải nên chườm đá lạnh sao?’’
Lâm Đạm sờ sờ khuôn mặt sưng đỏ đến mức không thể nhìn nổi của mình, nhỏ giọng nói: “Tiến sĩ, tôi không phải người dị năng hệ băng, cho nên không có đá lạnh có thể dùng.’’ Người dị năng hệ băng chính là một biến dị của người dị năng hệ thuỷ, số lượng cực kỳ hiếm nhưng lực công kích lại vô cùng mạnh mẽ, thuộc vào loại người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp. Các cao thủ trong ba căn lớn lớn kia đông như kiến nhưng cũng chỉ thu hút được chưa đầy mười người dị năng hệ băng, bởi vậy có thể thấy số lượng của bọn họ ít ỏi khan hiếm đến mức nào.
Tiểu đội Niết Bàn tạm thời vẫn chưa thành danh, dĩ nhiên không thể nào hấp dẫn được những nhân tài như thế.
Tiêu Tuấn Lâm đong đưa ly thuỷ tinh trong tay, trong lời nói lộ ra một chút giễu cợt: “Ai nói với cô người dị năng hệ thuỷ thì không thể tạo ra băng? Nghe nói cô cũng muốn tham gia vào việc nghiên cứu khoa học, phải không?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm tiến về phía hai bước, rũ đầu xuống, chân thành nói: “Xin tiến sĩ hãy dạy cho tôi.’’
Tiếu Tuấn Lâm cầm lấy dao nĩa tiếp tục ăn cơm, làm như thờ ơ nói: “Tôi đã từng làm một thí nghiệm, đặt một vài ống nano carbon có đường kính chỉ 1,05 nanomet vào trong nước, đun nóng ở nhiệt độ hơn một trăm độ C, nước ở ngoài ống nano carbon đã sôi trào, nhưng nước ở trong ống nano carbon lại đông lạnh thành băng, tạo thành hai trạng thái hoàn toàn đối lập nhau, cô có hiểu nguyên lý nằm trong đó không?’’
Lâm Đạm cau mày vắt óc suy nghĩ trong chốc lát, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiếu Tuấn Lâm khẽ cười nói: “Thực ra nguyên lý của nó rất đơn giản, lúc nước bên ngoài sôi trào, các phân tử nước sẽ hoạt động rất mạnh mẽ, nhương không gian bên trong các ống nano quá hẹp, làm hạn chế rất nhiều các chuyển động của các phân tử nước, khiến chúng không thể khuếch tán, thay vào đó lại nhanh chóng ngưng tụ dưới sức nén, do đó mới biến thành thể rắn. Cái gọi là tức nước vỡ bờ, vật cực tất phản* chính là đạo lý này. Cô có thể thử làm cho các phân tử nước rung động ở tần số cao để tạo ra năng lượng nhiệt, sau khi đạt đến điểm sôi lại cố gắng kiểm soát sự khuếch tán của chúng, khiến chúng nhanh chóng nén lại đông lạnh thành băng.’’
*Vật cực tất phản: Sự vật phát triển thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
Tiếu Tuấn Lâm một hơi uống cạn ly nước trong tay, chậm rãi nói: “Một số người mặc dù đầu óc không được tốt cho lắm nhưng vẫn có được dị năng, vẫn đạt được thành tựu chẳng qua cũng như thế mà thôi.’’ Lúc nói ra những lời này, ánh mắt hắn lại quét qua mấy người mà họ gọi là “cao thủ” như Liễu Diệp, Nhiếp Đình, Tiền Nhất Phàm, khoé miệng cười như không cười, tựa như đang nhìn một đám hề đang nhảy nhót.
Lâm Đạm cẩn thận nghiền ngẫm những lời vàng ngọc của hắn, nhỏ giọng nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thử một lần, cảm ơn tiến sĩ đã dạy bảo.’’ Nếu có thể biến nước thành băng, đối với cô mà nói nó chẳng khác nào một chiếc phao cứu sinh bảo vệ bản thân mình. Nhưng trong lòng cô cũng biết, chuyện này nghe thì có vẻ đơn giản như thế nhưng muốn thực hiện nó chắc chắn sẽ phải đối mặt với muôn vàn khó khăn. Phải làm cho các phân tử nước rung lắc ở tần số cao, vừa phải kích thích chúng hoạt động vừa phải kiểm soát sự khuếch tán, thúc đẩy quá trình ngưng tụ, sự co rút chặt chẽ của hai thao tác hoàn toàn tương phản nhau này đòi hỏi năng lượng không hề đơn giản giống như 1+1 thôi đâu.
Tiếu Tuấn Lâm cầm khăn ăn lau lau khoé miệng, không nói thêm nữa.
Nửa giờ sau, đoàn xe bắt đầu xuất phát, đích đến là một siêu thị gần đó, mọi người chuẩn bị đi vào sắm sửa các nhu yếu phẩm cần thiết. Liễu Diệp và Nhiếp Đình đã lập ra một phương án tác chiến, sau đó phân công nhiệm vụ xuống cho tất cả mọi người, toàn bộ thành viên đều phải tham gia, bao gồm cả người thường.
“Cô và mấy người khác hãy đi đến kho hàng ở tầng một, nhớ rõ phải lấy công cụ để mở khoá.’’ Liễu Diệp chỉ vào Lâm Đạm nói.
Tiếu Tuấn Lâm vẻ mặt vô cảm mở miệng: “Hôm nay Lâm Đạm sẽ không được tham gia bất cứ hoạt động gì khác, cô ấy chỉ có trách nhiệm ở trong xe bảo vệ cho tôi.’’
“Cô ấy không có bất cứ năng lực gì, sao có thể bảo vệ cho anh được?’’ Liễu Diệp theo bản năng phản bác.
“Tôi nói, hôm nay cô ấy sẽ không được tham gia bất cứ hoạt động gì khác!’’ Tiếu Tuấn Lâm quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy nhìn chằm chằm vào Liễu Diệp.
Liễu Diệp vô thức rùng mình một cái, ngay khi đang muốn cắn răng cãi lại thì lại bị Nhiếp Đình đè bả vai xuống. Hắn bình tĩnh nói: “Nếu như tiến sĩ Tiếu đây đã muốn giữ Lâm Đạm ở lại vậy thì cứ ở lại đi. Hai người ngồi chờ ở trong xe phải cẩn thận, nhớ rõ tuyệt đối phải khoá trái cửa xe lại, đóng cửa sổ, nhiều nhất là một tiếng đồng hồ sau chúng tôi sẽ ra ngoài thôi.’’
Tiếu Tuấn Lâm quay đầu sang nhìn về phía ngoài cửa sổ, không nói một lời. Nhìn thấy thái độ kiêu căng ngạo mạn của hắn, Liễu Diệp tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói nhưng lại không thể không kiềm chế.
“Đi thôi, chúng ta vào thôi! Hôm nay chúng ta không cần phải giao nộp toàn bộ đồ đạc chúng ta thu thập được lên cấp trên, các bạn có thể giữ lại cho mình ba mươi phần trăm, mọi người đều có thể sử dụng khả năng của mình.’’ Bỗng nhiên bị Lâm Đạm làm cho bực bội, lúc này tâm trạng Liễu Diệp mới được cải thiện đôi chút, dẫn theo một nhóm người đang kích động không thể chần chừ thêm nữa nhanh chóng chạy vào siêu thị.
Lâm Đạm vô duyên vô cớ bị hụt mất một số vật tư nhưng lại không cảm thấy buồn bực chút nào, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào ly nước trong tay mình.
Tiếu Tuấn Lâm một tay chống cằm, nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ.
Khoảng chừng mười phút sau, Lâm Đạm bỗng nhiên gục đầu thật mạnh lên vai Tiếu Tuấn Lâm, hắn quay đầu nhìn sang thì lại phát hiện máu mũi cô đang chảy đầm đìa, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ nhợt nhạt, tựa như sinh mệnh đang dần dần khô cạn, nhưng ly thuỷ tinh trong tay nàng lại đang không ngừng toả ra khí lạnh…
“Tiến sĩ, tôi đã làm được rồi.’’ Lâm Đạm ngẩng đầu, khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Tiếu Tuấn Lâm đẩy đầu cô ra, ghét bỏ nói: “Bẩn.’’
Lâm Đạm nhanh chóng dựa người lên trên sườn cửa xe phía bên kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối đá lạnh trong suốt lấp lánh trong tay mình, khẽ bật cười thành tiếng. Mặc dù đầu của cô thiếu chút nữa đã nổ tung, nhưng cảm giác vui sướng khi khống chế được năng lực của mình cũng đủ để bù đắp tất cả mọi sự đau đớn. Cô liên tục hấp thu mấy chục viên hạt nhân tinh thể sơ cấp mới có thể cân bằng lại bản thân mình, sau đó ngẩn người nhìn chằm chằm vào thùng rác cách đó không xa. Thùng rác chứa đầy các loại đồ bẩn thỉu, có thực phẩm mốc meo, có đồ uống vừa uống được mấy ngụm đã bị ném xuống, còn có một số hộp giấy carton.
Lâm Đạm gắt gao nhìn chằm chằm vào một chai nhựa chứa đầy đồ uống, trong mắt lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Khoảng chừng năm phút sau, chai nhựa kia lại bất ngờ nổ tung, phát ra âm thanh cực kỳ vang dội, nước uống bên trong biến thành hơi nước, bốc hơi trong không khí.